Beta: Amouriel.
Chu Tư thật sự rất giỏi.
Môi anh khẽ cắn vào môi tôi, không vội vàng tiến tới, từng chút từng chút đùa giỡn, làm cho cả người tôi ngẩn ngơ cả lên.
Giờ khắc này tôi mới phát hiện, hóa ra cùng người mình không yêu ở cùng một chỗ cũng có thể làm chuyện thân mật này.
Hơn nữa bởi vì trước đó cả hai chưa bao giờ tiếp xúc thân mật này, giờ phút này loại này mang theo một chút cấm kỵ đụng chạm, ngược lại càng thêm kích thích trêu người.
Hai tay của tôi phải nắm chặt mép bàn, nếu không với bộ dáng mềm nhũn của tôi hiện tại, khẳng định phải ngã xuống.
Trước đây tôi không thể đặc biệt hiểu được ý nghĩa của những lời mà phụ nữ làm bằng nước này nọ, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, tôi cảm thấy bản thân như một vũng nước, bất cứ lúc nào và nơi nào có thể bốc hơi.
Tất nhiên, tôi không có kinh nghiệm.
Khi ở bên Trần Chí Thành, tôi không thích hôn anh ta nhiều.
Bởi vì hôn không thể làm cho tôi cảm thấy hương vị tuyệt vời được mô tả trong cuốn tiểu thuyết, mỗi lần tôi chỉ đối phó cho qua, thậm chí một số bài xích.
Mà đêm nay, trong lúc dây dưa với Chu Tư, tôi cảm giác được vui vẻ trước nay chưa từng có.
Trong miệng anh có một mùi bạc hà nhàn nhạt, theo đầu lưỡi anh chống vào, tôi thậm chí có thể nhấm nháp được từng tia ngọt ngào.
Đây cũng không phải là tất cả trọng điểm, vấn đề là tôi say trong đó, muốn có được nhiều hơn nữa.
Hóa ra hôn có thể được như vậy?
Nhưng ba năm qua tôi và Trần Chí Thành lại chưa từng cảm nhận được gì nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên môi dưới của tôi bị Chu Tư nhẹ nhàng cắn một cái, không tính là rất đau, nhưng tôi vẫn nhịn không được hờn dỗi một tiếng: “Ưm…”
Nghe giọng nói của tôi, tôi không ổn.
Thật xấu hổ!
Làm thế nào tôi có thể phát ra một giọng nói như vậy?
Chu Tư dừng lại động tác triền miên với môi và răng của tôi, nhưng môi anh vẫn dán lên môi tôi.
Nguyên nhân là vị trí anh cúi đầu, gần như chống vào trán của tôi, giọng nói có phần khó chấp nhận, “Học tập cho tốt, đừng phân tâm.”
Anh thật đúng là coi mình là một cây hành lá à!
Bất quá, ai bảo anh hôn kỹ thuật tốt như vậy chứ.
Tôi cũng chịu đựng.
Thành thật mà nói, tôi đang mong đợi sự phát triển tiếp theo.
Nhưng đúng lúc này, bụng tôi đột nhiên kêu một tiếng.
Sau khi cả ngày không ăn gì, dạ dày của tôi bắt đầu phản đối.
Chu Tư lại hôn môi tôi một cái, nói: “Vẫn nên ăn cơm trước đi.”
Nói xong Chu Tư ôm tôi từ trên bàn xuống, anh bảo tôi ngồi trên đùi, anh đút cho tôi ăn, hai chúng tôi chia sẻ một bữa tối.
Có một khoảnh khắc, trong quá trình Chu Tư ân cần đút cho tôi ăn, tôi nghĩ mình là bạn gái yêu sâu đậm của anh vậy.
Cho dù là một ngày trước, đánh chết tôi cũng sẽ không tin tưởng, tôi tự nhiên lại công khai ngồi trên đùi Chu Tư như thế.
Mà Chu Tư làm như thế nào tự nhiên như vậy, giống như tôi thật sự là bạn gái của anh thế?
Tôi nhai bít tết trong miệng, không thể không hỏi anh: “Anh có thường cho phụ nữ ăn như thế này không?”
Chu Tư nghe vậy rũ mắt nhìn tôi một cái, giọng nói lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Bé vải, lời này của em làm cho người ta cúi đầu suy nghĩ đấy.”
“Ôi chao, Anh Chu còn rất theo trend đó nha, còn biết loại từ vựng phổ biến trên mạng này hở?”
Chu Tư dường như lười tranh cãi với tôi: “Em nghĩ anh già sao?”
Tôi nhún vai: “Nếu anh không thích nghe, em sẽ đi luôn nhé?”
Chu Tư chẳng những không thả tôi đi, ngược lại còn cố ý véo thắt lưng tôi một cái.
Lúc tôi há miệng, anh thuận thế đem bít tết trên dĩa đút vào miệng tôi, “Ăn nhiều đi, gầy như khỉ vậy.”
Tôi thừa nhận dáng người của mình coi như không tệ, chỗ nên gầy, chỗ không nên gầy, hơn nữa mặc quần áo sẽ gầy nhưng cởi ra tự khắc có thịt.
Nhưng tôi cũng lười tranh cãi với Chu Tư, có vẻ như tôi không thích so đo nhiều.
Sau bữa ăn, hai chúng tôi không vội vàng tiếp tục chuyện trước đó, bởi vì tôi phát hiện ra một con mèo màu vàng.
Có trời mới biết tôi yêu mèo đến nhường nào, khi nhìn thấy con mèo màu vàng này, toàn bộ trái tim tôi muốn tan chảy.
Con mèo này cũng không biết xuất hiện từ khi nào, cuộn mình trên sô pha, mập mạp, một bộ dáng duy ngã độc tôn.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Chu Tư, tôi không khách khí tiến lên khai quật.
“Bé yêu, sao em lại đáng yêu như vậy thế”
Chu Tư buồn cười liếc nhìn tôi một cái, nói với tôi: “Tên con mèo là Chích Chích.”
“Chích Chích? Chi nào?”
Đại khái là sợ tôi hiểu lầm, Chu Tư giải thích: “Yên tâm, Không phải chi trong quả vải, mà là chích chữ khẩu bên dưới có hai nét phẩy”
Tôi vốn cũng không thèm để ý, nhưng vẫn cố ý vỗ vỗ ngực mình, trêu chọc nói: “Dọa chết em rồi, còn tưởng rằng anh yêu thầm em đấy!”
Chu Tư phỏng chừng là muốn trợn trắng mắt, nhưng anh coi như giáo dưỡng tốt cũng không để cho bản thân anh làm như vậy.
Anh nửa ngồi xổm ở một bên, vươn tay rõ ràng ra trêu chọc ở chỗ mẫn cảm trên người mèo.
Con mèo chỉ dùng mặt mình cọ vào lòng bàn tay Chu Tư.
Tay anh thật đẹp mắt, trắng nõn mềm mại, tinh tế thật dài, đi làm mẫu tay hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chu Tư nói với tôi rằng con mèo đã vô tình được tìm thấy bên đường trong một lần chạy bộ buổi sáng.
Lúc ấy mèo mẹ cũng ở bên cạnh, nhưng nó đã chết ở ven đường.
Hai con mèo con không biết mẹ mình đã chết, run rẩy canh giữ ở một bên.
Anh nhìn thấy đáng thương, bèn đem hai con mèo còn chưa đủ tháng kia đều ôm về nhà nuôi, nhưng không may, một trong số đó sau ba ngày ôm về nhà liền chết non.
Một con khác cũng chỉ có trên tay tôi, Chu Tư nuôi suốt hai năm.
Chu Tư cúi đầu chọc mèo vẻ mặt nuông chiều, cả người có loại tương phản phi thường rõ ràng, phảng phất mèo con trước mắt không phải là động vật, mà là một đứa bé.
Tôi lại một lần nữa cảm thấy Chu Tư trước mắt rất xa lạ, dù sao giữa chúng tôi lại không hợp nhau như thế này.
Nói thật, con người ta ăn mềm không ăn cứng, là người thích sự nhẹ nhàng nhất.
Khi còn là sinh viên, mọi người đều điên cuồng thích tổng tài bá đạo yêu tôi, tôi thích nhìn người đàn ông dịu dàng.
Giờ khắc này, tôi phát hiện tôi đối với Chu Tư còn rất có hảo cảm.
Không được, tại sao tôi lại tình cảm tốt với anh chứ!
Đã lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng vẫn chưa đi vào vấn đề chính.
Tôi dùng bàn tay đâm chọt vào cánh tay Chu Tư, mang theo một chút ý tứ khiêu khích hỏi anh: “Này, rốt cuộc anh có được không?”
Chu Tư là một người thông minh, đương nhiên nghe hiểu lời tôi.
Anh bỗng nhiên nắm lấy tôi, nắm tay tôi hướng về phía thân thể anh nóng bỏng.
Tôi quả thực kinh ngạc, theo bản năng rút tay về, không dám tin được.
Anh chàng tốt, anh chàng tốt, anh chàng tốt.
Tôi thực sự có một cái nhìn sâu sắc.
Vốn tưởng rằng 18cm chỉ là trong truyền thuyết, dù sao Trần Chí Thành duy nhất tôi từng trải qua là thật… Khi ở cùng Trần Chí Thành, tôi không có hứng thú với phương diện đó, chủ yếu cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Nhưng Trần Chí Thành nói với tôi, đàn ông châu Á đều như vậy, hơn nữa phụ nữ trong phim AV đều giả vờ.
Tôi đối với chuyện phương diện kia kỳ thật cũng không nhìn trúng, vẫn cảm thấy hai người ở cùng một chỗ quan trọng nhất là tâm linh tương thông phù hợp.
Rõ ràng, tôi quá ngây thơ rồi hơn nữa đã phạm sai lầm lớn.
Chu Tư đứng dậy, sáng ngời hướng về phía tôi, thấp giọng nói: “Muốn “an ủi” không?”
Tôi không giả vờ, trực tiếp nói: “Muốn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...