Beta: Amouriel
Thật vô lý, đều này thật vô lý vãi l.
Tôi không tin lời Chu Uyển, bởi vì nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Chu Uyển đi toilet đơn giản rồi rửa mặt, lúc trở về sẽ mang theo chút ẩm ướt.
Cậu ấy vẫn nhìn tôi với vẻ mặt ghét bỏ, hỏi tôi bây giờ tôi đang nghĩ gì.
Tôi nói, “Tớ có thể nghĩ gì giờ?”
Chu Uyển thiếu chút nữa lấy đôi áo hoa tốn hơn một ngàn đô của cậu ấy chọc vào ót tôi: “Tạ Lệ, sao cậu lại ngốc như vậy? Cậu nghĩ tớ không có việc gì thì đề cập đến anh trai tớ trước mặt cậu là để khoe khoang sao? ”
Tôi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Chu Uyển lúc này thật sự lấy ngón tay chọc vào trán tôi: “Mẹ nó, Tạ Lệ, cậu dùng đầu heo của cậu suy nghĩ một chút đi! Tớ có rảnh đến nỗi đau trứng không? Đầu tớ có bị kẹp cửa không?”
Tôi chột dạ sờ sờ đầu mình, hỏi: “Anh cậu… Anh trai cậu thật sự nói không phải tớ không cưới sao? ”
Chu Uyển gật gật đầu: “Ừ.”
“Vậy đầu anh ấy khẳng định bị cửa kẹp’’
“Tạ Lệ! Vì chuyện của hai người, tớ không chỉ phải hy sinh sắc mặt, hiện tại còn phải mạo hiểm tính mạng bị anh trai tớ diệt khẩu nói cho cậu biết chuyện này, cậu có thể nghiêm túc cho tớ một chút hay không!”
Tôi yếu đuối trả lời: “Ồ.”
Chu Uyển bắt đầu chậm rãi nói với tôi: “Nói thật, ba năm trước tớ vô tình phát hiện anh trai tớ thích cậu.
Lúc đó hai chúng ta đều là sinh viên năm nhất, còn cậu đang bị Trần Chí Thành theo đuổi.
Có một lần, lúc tớ đến chỗ anh trai vô tình phát hiện ra ảnh của cậu trong tủ đầu giường của anh ấy, tớ mới cảm thấy tình cảm của anh trai tớ đối với cậu không đơn giản như vậy.”
‘’Nói thật ngay từ đầu tớ cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng về sau càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Vì vậy, một ngày tớ nhân cơ hội chuốc say anh trai, bắt đầu nói chuyện đó.
”
“Tớ lấy hình ảnh của cậu và hỏi anh có thích cậu không.
Lúc ấy anh ôm ảnh của cậu lại còn ngại ngùng nữa, nói cái gì khi còn bé đã đồng ý với cậu, không phải cậu không cưới.
Tớ thật sự muốn phục luôn, cậu chưa từng thấy qua bộ dáng lúc ấy của anh trai tớ đâu, thật giống như một đứa trẻ mới biết yêu vậy.”
“Vì thế tớ lặp lại lời nói của anh tớ, anh nói anh muốn chờ cậu mười tám tuổi.
Tớ không nói rõ ràng lắm, nhưng tớ đoán anh sẽ không nói với cậu cho đến khi 18 tuổi.”
“Bất quá ngày hôm sau anh trai tớ tỉnh rượu dám làm mà không dám nhận, còn cảnh cáo nếu tớ đem chuyện này nói cho cậu biết, tớ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Cậu cũng biết tớ sợ anh trai, nên tớ cũng không dám nói với cậu về chuyện này.
Vốn nghĩ anh trai sẽ chủ động nói với cậu, ai biết cách vài ngày cậu lại cùng Trần Chí Thành ở bên nhau chứ.”
Tôi kiên nhẫn nghe Chu Uyển lảm nhảm kể hết, có loại cảm giác không chân thật.
Chu Uyển lại nói với tôi: “Tớ đã nói với cậu rồi, từ nhỏ có rất nhiều cô gái đã theo đuổi anh tớ, nhưng anh tớ không quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ.
Nói thật, vì lí do này tớ và mẹ còn ngầm bàn tán qua anh trai có phải bị gay hay không.
Nhiều năm như vậy, tớ thực sự chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh anh cả.
Sau đó, lúc cậu và Trần Chí Thành qua lại với nhau, tớ thăm dò hỏi anh nghĩ gì.
Anh trai tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng đã sớm điều tra rõ ràng lý lịch của Trần Chí Thành.”
Khi Chu Uyển nói điều này, tôi đột nhiên nhớ lại những gì Chu Tư đã nói với Trần Chí Thành vào đêm hôm đó.
Chu Uyển hỏi tôi: “Nói với cậu nhiều như vậy, bây giờ cậu nghĩ như nào?”
Tôi thực sự không có bất kỳ suy nghĩ nào trong một thời gian.
Chu Uyển nói: “Được rồi, tớ cũng không quấy rầy cậu đi làm nữa.
Đúng rồi, tớ nói cho cậu biết chuyện anh tớ thích cậu, cậu ngàn vạn lần đừng để cho anh tớ biết, nếu không tớ bị đuổi đi mất.
Đương nhiên, nói với cậu nhiều như vậy cũng không phải ép cậu cùng anh tớ ở cùng một chỗ, anh tớ là người tự cao tự đại đáng ghét như vậy, làm độc thân cả đời là tốt nhất.”
Tôi gật đầu không nói gì.
Sau khi Chu Uyển đi, tôi ngồi một mình một lát.
Nói không rung động là giả, trái tim tôi đập thình thịch, nhớ lại từng chút từng chút tiếp xúc với Chu Tư, vẫn không dám tin vào tình cảm của anh đối với tôi.
Chủ yếu là, tôi và Chu Tư thật sự không có tiếp xúc nhiều như vậy, từ nhỏ đến lớn cộng lại hình như cũng chỉ gặp nhau nói chuyện đếm trên đầu ngón tay.
Làm thế nào anh có thể thích tôi chứ? Không thể nào được?
*
Sau khi làm thêm một tuần,, tôi không rảnh để suy nghĩ về Chu Tư, cũng không có thời gian.
Mười giờ tối thứ bảy, tôi vẫn đang ngồi trong văn phòng viết kế hoạch, đầu tôi như muốn nổ tung.
Đợi đến mười một giờ tôi chuẩn bị trở về, bên ngoài thế nhưng lại có mưa nhỏ
vào lúc này xe buýt đã sớm không còn, tôi đặt app trên điện thoại di động gọi xe, nhưng điểm này gần tòa nhà văn phòng tự nhiên còn phải xếp hàng một tiếng đồng hồ, quả thực làm cho người ta không nói lên lời.
Mưa càng lúc càng lớn.
Một mình tôi đứng dưới mái hiên ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của mình, thuận tiện chờ xe, không hiểu sao lại nghĩ đến Chu Tư.
Nghĩ không ra nguyên nhân, cũng không biết qua bao lâu, điện thoại di động của tôi vang lên, tôi cho rằng là do tài xế taxi gọi tới, vội vàng bắt máy.
Không ngờ lại là giọng nói của Chu Tư: “Em vẫn còn ở công ty à?”
Một lần nữa nghe thấy giọng nói của Chu Tư, tôi thực sự có một chút bối rối, vì vậy tôi ngơ ngác trả lời: “Vâng.”
“Đừng ngẩn người nữa, ngẩng đầu lên.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy trong rèm mưa cách đó không xa, có một người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp cầm một chiếc ô đen đi về phía tôi.
Dưới ánh đèn đường, đàn ông tóc ngắn gọn gàng, vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn, tôi liếc mắt một cái nhận ra người này chính là Chu Tư.
Khác với Chu Tư lần trước ở nhà, Chu Tư trước mắt rất giống ông chủ tàn nhẫn và máu lạnh của tôi.
Bộ dáng anh mặc âu phục thật sự rất giống tổng tài bá đạo trong phim thần tượng, nhìn rất đẹp trai, cũng rất có bộ dáng uy nghiêm
Thời gian trôi qua thật nhanh, khoảng cách hai mươi bốn giờ hoang đường kia cư nhiên đã trôi qua một tuần.
Một tuần này, tôi và Chu Tư đều không liên lạc với nhau, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng khi đêm khuya yên tĩnh, tôi lại mơ thấy Chu Tư, không chỉ mơ thấy anh, mà còn mơ thấy sự dây dưa điên cuồng giữa hai chúng tôi.
Một lúc sau, Chu Tư đứng trước mặt tôi, cùng lúc đó chiếc ô đen cũng che mưa trước mắt tôi.
Khí chất quen thuộc trên người anh đập vào mặt, làm cho tôi một trận hoảng hốt.
Tôi hỏi Chu Tư: “Sao anh lại ở đây?”
Chu Tư nói, “Chờ em”
“Chờ em làm gì?”
“Sợ em nợ không trả, cầm tiền bỏ trốn.”
Chu Tư nói lời này tôi không tin, anh không thiếu chút tiền kia.
Tôi nhìn Chu Tư trước mắt, trong đầu nhớ tới lời Chu Uyển nói với, trong lòng không hiểu sao có chút bối rối.
Nếu Chu Tư thật sự thích tôi, hơn nữa thích tôi nhiều năm như vậy, vậy tôi phải đáp lại tình cảm này như thế nào?
Tôi nghĩ, tôi chắc chắn không có điểm gì để Chu Tư thích cả, tôi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với anh.
Cho nên chúng tôi cũng không nên bởi vì chuyện số tiền này mà tiếp tục mập mờ như vậy
Vì vậy, tôi nói với Chu Tư: “Yên tâm, ngày mai em đi vay tiền cũng sẽ bù đắp cho anh, cho nên anh không cần phải lo lắng.”
Chu Tư thông minh, cũng không tiếp tục đề tài này, mà nói: “Trời mưa rồi, anh sẽ đưa em về.”
Tôi lắc đầu: “Không cần, em gọi xe rồi.”
Dứt lời, chuông điện thoại di động của tôi cũng vừa vặn vang lên, lần này thật đúng là tài xế chuyên gọi tới.
Sau khi tôi nói với người lái xe về vị trí cụ thể, cúp máy và nói với Chu Tư: “Em nghĩ hai chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách tốt hơn.”
Chu Tư thản nhiên hỏi tôi: “Giữ khoảng cách như thế nào?”
Tôi có chút sợ Chu Tư nghiêm túc nghiêm khắc như vậy, thậm chí không dám nhìn hai mắt anh, chỉ dám nhìn ống tay áo sơ mi trắng tinh xảo của anh.
Tôi càng cảm thấy mình giống như một người mới bắt đầu rụt đầu trước mặt ông chủ, tay cầm báo cáo cũng run rẩy.
May mắn thay, chiếc xe đặc biệt dừng lại trước mặt tôi, tôi giống như một con rùa rụt đầu, trực tiếp kéo cửa xe phía sau trốn vào.
Tài xế taxi và tôi xác nhận địa điểm, xe xuất phát.
Tôi lén quay đầu nhìn bóng dáng Chu Tư ngày càng mờ ảo dưới màn mưa.
Cảnh này, Thật khó chịu.
Tôi thực sự không biết phải đối mặt với Chu Tư như thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...