Editor: Bầu
Chương 10: Ghen tuông (2)
Kiều Nguyệt còn nhớ công việc đầu tiên của mình, sinh viên đại học bán thời gian, thu tiền trong một quán trà sữa.
Giang Như Thu ở nước ngoài, anh có đầu óc thông minh, kiếm được rất nhiều tiền từ đầu tư, ngoài ra, anh còn rất xuất sắc trong các khóa học chuyên ngành, có rất nhiều học bổng.
Khi đó, chi phí sinh hoạt và học phí của Kiều Nguyệt về cơ bản là do anh trả.
.
Truyện Tổng Tài
Dù hai người đã là bạn trai bạn gái nhưng việc luôn tiêu tiền của nhau là điều không hay, cô cũng không muốn.
Nhưng không hiểu sao cô tìm được rất nhiều việc làm thêm, lúc đầu thì suôn sẻ, cô làm cũng rất nghiêm túc và siêng năng, sếp thường khen cô, nhưng vài ngày sau sẽ luôn có những lý do không thể giải thích được mà sa thải cô.
Cô cũng không nhụt chí, không thể gặp khó khăn về tiền bạc, vẫn không ngừng tìm kiếm công việc.
Bất cứ khi nào phàn nàn với Giang Như Thu, anh sẽ nhẹ nhàng nói với cô "Anh có thể nuôi em mãi mãi, em không cần tìm kiếm công việc làm thêm, sau khi tốt nghiệp, em có thể làm những gì mình thích, anh sẽ kiếm tiền".
Ai nghe những lời này cũng đều rất vui, Kiều Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Nhưng vui thì vui, tiền thì vẫn phải tự mình kiếm, như vậy mới có tự tin.
Cô thực sự trân trọng công việc này.
Kiều Nguyệt cười dịu dàng, như một đóa hoa nhỏ, xinh đẹp nhưng không chói mắt, ngày ngày cô đi làm thêm, có nhiều người mua trà sữa hơn, cô cũng cười càng ngọt ngào.
Mỗi tối, cô đều chia sẻ sự việc này với Giang Như Thu qua video, dự định ban đầu là khiến anh tự hào, dù gì thì cô cũng là bạn gái của anh, nhưng thoáng nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của anh, khi cô chạm vào khuôn mặt bàng hoàng, thì chỉ thay bằng một nụ cười dịu dàng.
"Kiều Kiều, công việc này quá mệt mỏi, đổi cái khác đi."
Sau đó, cô ngừng làm việc bán thời gian, yên tâm học tập, theo dõi anh qua video, kể cho anh nghe những gì đã xảy ra trong ngày.
Chàng trai hay cô gái từng có mối quan hệ tốt đẹp với cô, dần dần biến mất khỏi cuộc đời cô, lại không bao giờ nhắc đến nữa.
Trong bốn năm đại học, điều duy nhất cô nhớ là nụ cười hiền lành đến bệnh hoạn của một người đàn ông.
"Phải không?" Giang Như Thu lần này cũng không quay đầu lại, nắm chặt điện thoại di động, dường như muốn bóp nát.
Kiều Nguyệt thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nói: "Em nói dối làm gì?" Cô không đi lấy điện thoại, thản nhiên nói: "Anh muốn xem tùy ý, mật khẩu anh cũng biết."
Giang Như Thu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của cô lúc lâu, trên mặt âm u mới tiêu tán, đặt túi chườm nóng đã chuẩn bị sẵn vào trong lòng cô, nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều được mọi người yêu thích, anh luôn lo lắng về điều đó."
Anh cúi người, đôi mắt đen nhánh mang theo ánh sáng nhạt, khóe môi khẽ rủ xuống, tiện đà cả người mềm nhũn, ngọn đèn sợi đốt trên đầu bao phủ cơ thể anh một tầng hào quang, chỉ còn lại đáng thương.
Ngón tay lạnh lẽo của anh nắm lấy ngón tay của cô, sợ cái lạnh sẽ truyền đến cô, không dám chạm vào chỗ nào nữa, nhẹ giọng nói: "Kiều Kiều tức giận sao?"
Tức giận sao?
Kiều Nguyệt lắc đầu.
Cô không cảm thấy tức giận, nếu không cô sẽ không cho anh biết mật khẩu điện thoại, tùy ý để anh xem qua.
Cô bắt tay anh nắm lại tay mình, anh giật giật, bị cô ngăn lại: "Em đã có túi chườm nóng, chỉ là nắm tay thôi mà, sẽ không lạnh.
Anh là bạn trai của em, không thể quan hệ cũng không cho nắm tay luôn đúng không?"
Đôi mắt Giang Như Thu sáng lên, khuôn mặt tội nghiệp biến mất hoàn toàn, khóe miệng cười đến gần mang tai.
Tay cô ấm áp, bởi vì nắm tay anh nên có chút lạnh lẽo, anh tất nhiên muốn đến gần Kiều Nguyệt, sau khi mở mắt ra, phát hiện mình vẫn chưa biến mất, anh muốn làm điều này.
Tốt nhất là bám chặt lấy nhau, không ai có thể tách ra được......!
Nhưng anh sợ làm tổn thương cô.
Cô thật sự là quá yếu ớt.
"Chờ đến......!Chờ đến khi mùa hè, thời tiết nóng, anh ở bên cạnh em, không cần bật máy lạnh." Anh rút tay ra.
Không thể vì ham muốn trong lòng mà làm tổn thương Kiều Kiều, lúc cô đau bụng kinh khiến anh sợ hãi, như là làm anh đau, anh không thể ích kỷ, chỉ cần cô ở trước mặt anh là được rồi, cho dù không thể chạm vào cô.
Kiều Nguyệt thực sự đã rất lạnh, cô không nài nỉ nữa, trèo lên giường đắp chăn mỏng, thay thế bằng một chiếc chăn dày, trên giường có một chiếc chăn điện, và túi chườm nóng trong lòng, cô đã sớm đổ nhiều mồ hôi, nhiệt độ hiện tại vừa phải, vì có thêm một khối băng di động bên cạnh.
Cô vỗ vị trí bên cạnh, cười nói, "Anh cũng lên đây, chúng ta nói chuyện đi."
Giang Như Thu nghe lời ngồi lên, cách cô nửa người mới dừng lại, nghiêng người liếc xéo cô.
Kiều Nguyệt không thành thật, nhìn thấy anh ở bên cạnh, luôn muốn chạm vào anh, sau thời gian xa cách như vậy chắc hẳn trong lòng cô có suy nghĩ, do dự một lúc rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Lúc này mới thoải mái.
Cô mỉm cười với Giang Như Thu, vừa ngoan ngoãn vừa tinh ranh.
Đôi mắt Giang Như Thu bị tình yêu lấp đầy.
Người phụ nữ anh yêu đang nằm bên cạnh anh, tuy không thể ôm chặt anh nhưng từng cử động của cô đều cho thấy cô muốn đến gần, khi nắm tay anh, nụ cười của cô rạng rỡ hơn rất nhiều, khiến lồng ngực lạnh lẽo của anh tràn ngập ấm áp.
......!Đây vẫn là Kiều Kiều của anh, Kiều Kiều chỉ yêu anh, Kiều Kiều của anh không thay đổi.
"Anh từ khi nào......!ừm......!Phát hiện anh không biến mất, sau đó xuất hiện ở chỗ này?" Cô trầm mặc một lúc, cảm thấy không hài lòng, để đầu lên xương hông của anh, lúc này mới thật thà, mở miệng than thở: "Em đã sợ hãi rất lâu, anh sẽ không xuất hiện."
Giang Như Thu sờ lên làn da cô, vẫn còn nóng, mới đưa tay vuốt tóc cô, vuốt dọc xuống da đầu cô.
"Anh không nhớ được là khi nào, chỉ nhớ có một lần em thấy được anh, khiến em sợ hãi, anh sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt em lần nữa,anh thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương, rất đáng sợ, làm sao dám để em nhìn thấy." Anh thở dài, "Em sẽ ghét bỏ anh làm sao bây giờ."
"Ngốc quá!" Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn anh.
Anh có thể ở bên cạnh cô đã rất hạnh phúc, trở thành bộ dạng gì thì có liên quan gì?
Ngón tay của người đàn ông tuy rằng lạnh lẽo, nhưng lực đạo rất nhẹ nhàng, lướt xuống da đầu của cô, rất thoải mái, nhưng cô nhất thời nheo mắt lại.
Sự trống rỗng, sợ hãi và buồn bã kéo dài hơn một năm dường như dần tan biến theo từng cử động của anh, không bao giờ gặp lại.
Ngay khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một nụ hôn đột nhiên rơi xuống trán cô, lạnh lẽo khiến cô run rẩy, mở mắt ra.
Giang Như Thu dường như không ngờ đánh thức cô, cảm thấy vô lực, "Rất lạnh sao? Anh không chạm vào em nữa, em mau ngủ đi." Lòng bàn tay anh che đi màu xám xịt dưới mắt Kiều Nguyệt, di chuyển qua lại, ánh mắt khó giấu được vẻ đau lòng.
Kiều Nguyệt thành thật gật đầu: "Trời lạnh."
Đôi mắt Giang Như Thu tối sầm lại, lông mi cụp xuống, giằng co một hồi quyết định tránh xa cô, còn chưa hành động đã bị cô kéo lấy cổ tay áo.
Cô nhẹ giọng: "Nhưng em vẫn muốn." Nói xong, cô nhắm mắt lại, gối lên chân anh.
......!Điều này là hiển nhiên.
Cô muốn anh hôn cô.
Trái tim bối rối bị kéo lại, sợ cô chán ghét khuôn mặt đáng sợ của mình, lo lắng cô không chấp nhận được chuyện mình không còn là người nữa, muốn đến gần cô, ôm chặt lấy cô, nhưng sợ cô kinh hãi.
Nhưng cô đã dùng hành động để nói cho anh.
Cô yêu anh.
"Bang bang, bang bang."
Trái tim dường như đã hồi phục, đập dữ dội chỉ vì cô, cũng cuồng nhiệt chỉ vì cô.
Đôi mắt Giang Như Thu chảy ra nước mắt, trong lòng quằn quại, khiến vành tai đỏ bừng.
Mái tóc mềm mại của người phụ nữ phủ lên đùi anh, quấn vào góc áo, đầu ngón tay dính đầy vết máu trên người anh.
Hình ảnh này, khiến anh thích thú.
Cúi đầu.
Đột nhiên ——
Tiếng chuông vang lên.
Giang Như Thu cầm lấy di động, trên giao diện video hiện lên tên một người con trai, tim anh chùng xuống, đầu ngón tay ấn giữ nút xanh, màn hình hiện ra.
Một cậu bé mười tuổi kề sát mặt vào màn hình, nhẹ giọng hỏi: "Cô Tiểu Kiều cô đang ở đâu vậy? Cô mau nhìn bức vẽ của em, mẹ nói cô Tiểu Kiều khen em, ngày mai mới có thể đưa em đi chơi, siêu thị có kem mà em thích ăn nhất!"
Cậu bé nói ríu rít, Kiều Nguyệt thả tim.
Đơn giản nói vài câu với cậu, rồi cúp máy.
Kiều Nguyệt chủ động đặt điện thoại vào tay Giang Như Thu, "Em chưa nói với anh, hiện tại em có việc làm, dạy vẽ cho trẻ em ở phòng tranh, anh cảm thấy thế nào?"
......!Anh cảm thấy không tốt.
Giang Như Thu trong lòng nghĩ, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, ý nghĩ đen tối của anh sẽ không bao giờ bày ra trước mặt cô.
Anh đặt điện thoại xuống, sờ đầu cô, "Trước đây em thích vẽ tranh.
Bây giờ công việc này rất thích hợp với em, quan trọng nhất là khiến em vui vẻ.
Nếu em cảm thấy không ổn, không thành vấn đề, tiền trong thẻ đủ tiêu."
Mặc dù anh đang cười, nhưng nụ cười không chạm vào mắt anh.
Sáng hôm sau.
Kiều Nguyệt tỉnh lại phát hiện bóng dáng Giang Như Thu đã không còn, hoảng sợ không biết lý do gì, lớn tiếng mà gọi tên anh.
Giang Như Thu đang ở phòng bếp, nghe thấy giọng nói của cô thì vội vàng chạy vào phòng ngủ, hai người đâm đầu vào nhau.
Kiều Nguyệt chạy đến trước người anh bằng đôi chân trần, lao vào vòng tay anh bất chấp vết máu của anh.
"Làm em sợ muốn chết! Ngày hôm qua em còn tưởng là một giấc mơ, tỉnh lại anh sẽ biến mất."
"Chỉ là mơ mà thôi," Giang Như Thu ôm chặt cô, hít hơi thở của cô, mỉm cười an ủi: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Kiều Nguyệt nhẹ giọng mà ừ một tiếng.
Tuy nói vậy nhưng anh không khiến cô yên tâm, nhất là khi nhìn thấy vết thương trên người anh, cảnh tai nạn xe cộ cứ tái diễn trước mắt cô, cảm giác không thoải mái chút nào.
Máu từ cổ chảy ra, cho dù anh không còn là người, Kiều Nguyệt vẫn lo lắng anh sẽ lại rời xa do mất máu quá nhiều, hoặc là...!cổ bị gãy, dù sao thì lỗ thủng thật sự quá lớn.
"Chờ lát nữa em ra ngoài một chuyến, anh có muốn gì không?" Kiều Nguyệt vừa ăn vừa nói với Giang Như Thu.
Nụ cười trên mặt của người đàn ông đối diện lập tức đông cứng lại, như muốn cong môi giả bộ dịu dàng, đáng tiếc lại thất bại, cười cứng ngắc nhưng cố ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, "Vì sao muốn ra ngoài?"
Anh không giấu giếm chuyện không vui, cũng không giải thích lý do tại sao anh hỏi cô, có vẻ như việc cô ra ngoài là một điều rất không đúng, cô nên ở nhà, không thể đi chơi ở đâu được.
Kiều Nguyệt vẫn cúi đầu uống cháo, liếc mắt nhìn vết thương trên cổ, không để ý cảm xúc đang dần tan vỡ của anh, lau khóe miệng rồi bước ra ngoài, "Nếu anh có gì muốn thì mua, anh không cần thì em đi đây, rất nhanh sẽ trở về."
Giang Như Thu không nói gì, vẫn ngồi thẳng lưng ở trên bàn, dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô mở cửa mang giày và đeo túi, rồi quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên.
"Sao cửa không mở được?"
Anh mỉm cười nói: "Ồ, anhkhóa rồi.":,,..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...