Cuộc thi đấu thứ hai sắp bắt đầu, người chủ trì trên bục cao ở trung tâm đã bắt đầu hừng hực khí thế, phòng truyền hình trực tiếp cũng được mở ra.
"Chào mừng tất cả các thí sinh tham gia vào cuộc chiến thứ hai của chúng tôi!" Người dẫn chương trình giơ tay, "Cũng chào mừng mọi người đến xem cuộc chiến của chúng tôi!" Máy quay lia về phía những người chơi và các cảnh quay trong phòng trực tiếp dựa trên mức độ nổi tiếtng của từng người.
Khi máy quay lia về một người nào đó, một luồng gió lập tức bao trùm toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp.
【 Đồ xấu xa biến đi! Chắn tầm nhìn của ông đây nhìn Lục ca xinh đẹp và tài năng rồi.
】
【Chỉ cần một cú nhấp chuột thôi, hehe, vẻ đẹp của anh trai này chỉcho một mình tôi ngắm thôi.
】
Anh của ngày hôm nay vẫn có thể đánh trúng tim em một nhát ~ Em yêu anh 】
【 Chờ một chút, bên cạnh Lục ca ca chỉ có hai người thôi á? Đáng lẽ cả khu thi đấu đều phải là người của anh ấy chứ】
【Trời ơi...!máy quay gần một chút đi!Tôi cũng muốn nhìn cận cảnh khuôn mặt đó và muốn nói chuyện với anh ấy, tôi cảm thấy thật chua xót.
Hôm nay tôi chỉ là một quả chanh jpg.
】
"Haha, xem ra nhiệt tình của mọi người rất cao." Người dẫn chương trình hiểu được tâm lý của khán giả, lập tức bước xuống, "Vậy bây giờ chúng ta hãy phỏng vấn tuyển thủ và những người trợ giúp của họ."
Người dẫn chương bước vài bước tới chỗ Văn Thanh Nhạc hỏi cậu có gì muốn nói không
Văn Thanh Nhạc mỉm cười: "Tôi rất tin tưởng bọn họ."
Người chủ trì không bằng lòng với câu trả lời này của Văn Thanh Nhạc, tiếp tục đi về phía trước, muốn tới gần Văn Thanh Nhạc.
Tuy nhiên, anh ta còn chưa kịp tới gần thì đã bị một bàn tay ấn lại.
Người dẫn chương trình sững sờ nhìn người thanh niên tên Văn Tiêu, chỉ thấy Văn Tiêu dựa vào lợi thế chiều cao của mình nhìn anh ta với ánh mắt u ám, trong mắt thoáng hiện lên một tia cảnh cáo.
Người chủ trì cắn răng nói: "Xin chào, lần này cậu có tự tin không?"
Văn Tiêu tuy rằng không nói, nhưng bất quá nhìn như thế nào, người dẫn chương trình đều cảm thấy Văn Tiêu toát ra vẻ dám lại gần thử xem, anh ta cảm giác được nếu mình bước tới thêm một bước nữa lương sẽ bị trừ sạch.
Người dẫn chương trình không tự chủ lùi lại một bước, sau đó quay đầu nhìn một người khác bên cạnh Văn Thanh Nhạc c, muốn tìm không khí thân thiện một chút.
Nhưng người kia không hề thân thiện, trên mặt hiện lên vẻ mặt " xem cái gì, biến nhanh lên", trực tiếp khiến người chủ trì sợ đến phát run.
Cái này...!thật quá tàn nhẫn!
————
Cuộc bầu cử lần thứ hai này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, lần này không chỉ có người ở Hạ quốc gia chú ý đến cuộc bầu cử này, mà các bộ phận liên quan của các quốc gia khác cũng đều chú ý đến cuộc bầu cử này.
Rốt cuộc, nếu một người rất có năng lực thực sự xuất hiện để hỗ trợ Hạ Thúc Phượng, sức mạnh của Hạ Thúc Phượng sẽ tăng lên, đây sẽ không phải là tin tốt cho ba quốc gia còn lại.
Và cũng là để ngăn chặn sự xuất hiện của một con ngựa đen trên trời đột ngột rơi xuống khiến mọi người mất cảnh giác, cuộc so tài này này ít nhiều là một vấn đề đáng quan tâm.
Một bộ phận quan sát ở nước ngoài.
"Tôi nghĩ sẽ không có bất kỳ người tài giỏi nào.
Mọi người đều biết tính cách của những người ở Hạ quốc gia mà." Một người đàn ông béo nhỏ đeo kính đứng trong phòng phát sóng trực tiếp của chiến dịch thứ hai.
"Boss, ngài ấy về chưa? "
" Phó thủ lĩnh nói rằng ngài ấy vẫn chưa trở lại...!"Một tên trọc đầu mập mạp khác đáp lại, đưa một nắm khoai tây chiên vào miệng," Tôi không biết Boss đang làm gì, thời gian vừa rồi chúng ta thấy ngài ấy không hề lấy lại thành phố vừa bị cướp.
" Nói đến đây, mày đã xem bức ảnh của người thanh niên đã cướp thành phố chưa? "Người đàn ông đeo kính nhớ lại điều gì đó rồi đưa tay ôm khuôn mặt phúng phính, "Trời ơi, đẹp trai thật! Trái tim trai thẳng của tôi cũng đập thình thịch nè!"
Đầu trọc cười chửi: "Tao chưa thấy nhưng mà tao là một người đàn ông thẳng tắp.
Mày chỉcó thể bị đàn ông cám dỗ, vì vậy đừng sử dụng danh nghĩa trai thẳng để che mắt người ngoài "
Không cần biết đàn ông đẹp trai đến đâu, tài giỏi đến đâu, Hạ Thúc Phượng gần như được công nhận là người đàn ông đẹp nhất thế giới, khi xem những bức ảnh của Hạ Thúc Phượng, gã không hề có suy nghĩ thiếu lành mạnh, thay vào đó, gã càng chú ý nhiều hơn đến sức chiến đấu của Hạ Thúc Phượng.
Trai thẳng thực sự nên giống như gã!
Gã đầu trọc đưa một nắm khoai tây chiên khác vào miệng, khoai tây chiên thơm phức, chả có người đàn ông nào có thể so sánh với khoai tây chiên...
Máy quay trong trường quay trực tiếp được chuyển sang và chiếu vào một thanh niên tóc trắng.
Tên đầu trọc đột nhiên cảm thấy miếng khoai tây chiên trong miệng thật không thơm nữa.
Nói cách khác, người này còn thơm hơn khoai tây chiên.
"Này? Đó là anh ta! Là anh ta!" Người đàn ông ít chất béo đeo kính hào hứng tiếp cận màn hình trong chốc lát, sau đó cảm thấy bối rối, "Tại sao cậu ấy đi đến đất nước Hạ? Không phải là người của đất nước chúng ta sao?"
Nếu người này tham gia cuộc bầu cử ở Hạ quốc, có lẽ đây không phải là một điều tốt cho họ.
Rốt cuộc, khả năng chiếm được thành phố của người này cho thấy thực lực của cậu ta không hề thấp, với bộ mặt này, cậu ta là người thực sự phải đề phòng.
Người đàn ông mập mạp đeo kính cau mày, đang định cùng đầu trọc phân tích phân tích, máy quay trong phòng phát sóng trực tiếp lại chuyển đến người thanh niên bên người tóc trắng.
Với khuôn mặt xa lạ, người thanh niên nhìn MC bằng ánh mắt lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và cảnh cáo.
Đeo kính và đầu trọc sửng sốt trong chốc lát, vô thức sửa lại tư thế ngồi, sau đó bọn họ mới phản ứng lại.
"Người này nhìn vào mắt của MC...!thật sự là giống như ánh mắt của Boss chúng ta nhìn những đối thủ không biết sống chết trước đây vậy." Người đàn ông mập nhỏ đeo kính lẩm bẩm.
Đầu trọc đồng ý, gã lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn có chút kinh hãi.
Tuy rằng giống như, ánh mắt này cảnh cáo MC không được tiếp cận người bên cạnh vậy! Bởi vì thủ lĩnh của họ, Chúc Tiêu, không bao giờ gần gũi với mỹ nhân và thích ở một mình, làm sao ngài ấy có thể khó chịu vì mỹ nhân đó bị người khác tiếp cận?
Hơn nữa, Chúc Tiêu làm sao có thể đến Hạ quốc vào thời điểm như vậy và làm thuộc hạ cho một người? Thật là nực cười.
Không ai có tư cách để Boss làm cấp dưới của mình, nếu là Hạ Thúc Phượng muốn làm cấp dưới của Chúc Tiêu, ngài ấy còn chả buồn liếc mắt cho mà coi.
Cả hai nhìn nhau và không nhịn được cười trước sự trùng hợp này.
"Buồn cười quá, không, tôi muốn gửi một bức tranh." Tên trọc đầu cắt bức tranh gọn gàng, sau đó gửi cho người bạn nhỏ của họ – người phụ tá của Chúc Tiêu.
Đầu hói gửi một tin nhắn vô cùng thích thú: 【 Anh có nghĩ rằng người này rất giống với thủ lĩnh của chúng ta không? 】
Người phụ tá nhận được bức ảnh và gửi lại vài tin nhắn sau một lúc im lặng.
Phụ tá: 【...!Thinking.jpg 】
Phụ tá: 【 Có vẻ như vậy.
】
Người phụ trách: 【Tôi hơi nghi ngờ...!Đây là một việc quan trọng.
Nếu đây thực sự là Boss, thì chiến lược phát triển của chúng ta đã thay đổi đáng kể.
Tôi sẽ gửi một tin nhắn cho Boss để hỏi thăm tình hình.
】
"Này, đừng mà, điều này rõ ràng là không thể?" Hói muốn ngăn chặn phụ tá, nhưng người phụ tá mà anh ta biết tương đối cứng đầu, gã không mong đợi phụ tá thực sự thực sự sẽ xác minh.
Nhưng người phụ tá dường như bắt đầu hành động và không trả lời tin tức của gã ta.
Tên trọc lóc gãi đầu bất lực nhìn lên phòng phát sóng trực tiếp.
Điều này cần phải được kiểm chứng? Nhưng không thể —— gã mở to mắt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người thanh niên không còn ở tâm điểm của ống kính, mà ở ngoài rìa -không phô trương.
Thanh niêm đang ôm cánh tay ngẩn người, sau đó như nhận được thông tin gì đó, cúi đầu, mở ra quang não.
Hói đầu: "?"
Đeo kính: "??"
Đây, hẳn là trùng hợp?
Người phụ tá đã gửi một tin nhắn khác: 【 Thử nghiệm ban đầu đã thành công, tôi sẽ gửi ba tin nhắn liên tiếp để xác nhận thêm.
】
【Không, đừng tìm chết! 】
Nhưng người phụ tá không trả lời tin nhắn nữa, anh ta chỉ đi tiếp tục công việc chính của mình.
Đầu trọc và đeo kính chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, bọn họ nhìn chằm chằm phòng phát sóng trực tiếp không chớp mắt, vì sợ bỏ lỡ cái gì đó.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người thanh niên lại nhấp vào quang não ngay sau khi nhận được thông tin này, cậu ta lại nhấp và cau mày.
Và hai người quan sát này thiếu chút nữa ngất đi, họ run rẩy chờ đợi người thanh niên kích vào quang não lần thứ ba.
Nhưng quang não của thanh niên không hề sáng trở lại
"Hahaha, tôi biết là không phải mà!"
Một bầu không khí vui vẻ ngay lập tức tràn ngập phòng quan sát, đầu hói đang cười rạng rỡ và chuẩn bị gửi một tin nhắn cho phụ tá thì gã thấy tin nhắn mà phụ tá gửi cho mình
Người phụ trách: 【 Tôi chỉ gửi thành công hai lần, và lãnh đạo đã chặn tôi.
】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...