Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Cao Phi bắt đầu đỏ mặt.
 
Có điều nếu đã như vậy, cô cũng không kiểu cách làm anh mất hứng, thậm chí còn nhẹ nhàng đẩy tay Cố Nam Ngạn, thật sự chơi trò từ chối rồi hoan nghênh.
 
Cố Nam Ngạn rõ ràng rất hưởng thụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cao Phi bị lăn qua lăn lại, cuối cùng đầu gối đều cảm thấy đau nhức, cô ôm cổ Cố Nam Ngạn, lầm bầm, bảo anh ôm cô đến ghế sô pha bên cạnh.
 
Lúc bắt đầu trời vẫn còn sáng, đến lúc kết thúc thì bên ngoài trời đã tối.
 
Trong thùng rác là tất chân trong suốt bị xé rách.
 
Cao Phi cuộn tròn như một con mèo lười biếng, mặt đỏ bừng, buồn ngủ không muốn đi đâu cả.
 
Chuyện lựa chọn kịch bản cứ như vậy được định ra.
 
Cao Phi nhận bộ phim tiên hiệp cổ đại.
 
Bắt đầu công việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Phi tiến vào đoàn làm phim sớm hơn Cố Nam Ngạn nửa tháng. Bộ phim tiên hiệp cổ đại này được quay tại phim trường Cổ Đông. Phim của Cố Nam Ngạn chủ yếu nói về cuộc kháng chiến chống Nhật, cho nên cũng sẽ một số cảnh chiến tranh được quay ở thành phố Cổ Đông.
 
Cao Phi vào đoàn phim sớm hơn Cố Nam Ngạn nửa tháng, nhưng Cố Nam Ngạn vẫn bay đến thành phố Cổ Đông với cô.
 
Nhìn thấy Cao Phi một thân tiên khí bay bay, Cố Nam Ngạn biết sự lựa chọn này không hề sai lầm.
 
Phim tiên hiệp, tất nhiên không thể thiếu những cảnh đánh nhau bay tới bay lui.
 
Cao Phi thân là nữ chính của bộ phim, cảnh quay nhiều nhất cũng nặng nhất, kịch bản cũng có đến tận mấy quyển dày. Cô là người đầu tiên tiến vào đoàn phim. Sau khi vào đoàn, cô không bận rộn quay phim, mà trước hết là phải luyện tập các chiêu thức võ thuật để sau này quay các cảnh đánh nhau, sau đó mỗi ngày đều bị treo trên dây cáp bay lên bay xuống.
 
Đây gọi là làm nghề gì cũng cần phải có vốn liếng.
 
Cố Nam Ngạn nhìn thấy mỗi ngày Cao Phi bị treo dây cáp đến nỗi vùng hông đều là dấu xanh tím, trên người cũng đầy các dấu va chạm khi luyện võ, không khỏi đau lòng.
 
Cao Phi đối với vết thương của mình thì rất trấn định: "Không sao đâu."
 
Lúc trước đóng vai Lục Tuần Triều, mỗi ngày anh đều bị treo trên dây cáp bay tới bay lui trên mái nhà, trên người anh cũng thường có dấu vết va chạm như vậy, đó là điều rất bình thường.
 
Nếu đã lựa chọn làm chuyện này, như vậy phải chuyên nghiệp một chút.
 
Hơn nữa cô có mục tiêu nhỏ.
 
Cố Nam Ngạn ôm Cao Phi ngủ.
 
Ngày hôm sau, Cao Phi không tập luyện treo dây cáp cũng không tập các động tác võ thuật, mà đi đến trang trại nuôi ngựa của phim trường.
 
Trong các bộ phim cổ trang không thể thiếu nhất chính là các đoạn cưỡi ngựa, Cao Phi muốn tập cưỡi ngựa.
 
Một số diễn viên lúc ngồi trên lưng ngựa, lúc ngựa chạy thì vừa lắc lư vừa nghiêng ngả, lúc quay cận cảnh thì có thể dùng ngựa giả, nhưng lúc quay xa sẽ rất khó coi.
 
Những con ngựa được sử dụng để quay phim rất ngoan ngoãn. Trước đó Cao Phi cũng đã từng cưỡi ngựa khi quay phim, nhưng nó chỉ giới hạn ở việc ngồi trên lưng ngựa một cách an toàn, có người huấn luyện dẫn đi.
 
“Cơ thể theo tiết tấu của con ngựa. Ôi, phải giữ thắt lưng thẳng, không được khom lưng.” Người hướng dẫn kiên nhẫn sửa lại tư thể cho Cao Phi.
 
Người huấn luyện ngựa đã cầm dây cương đứng ở phía trước, Cao Phi nắm chặt lấy yên ngựa. Rõ ràng con ngựa chạy không nhanh lắm, nhưng kết quả là con ngựa vừa mới chạy thì cơ quan ngũ tạng của cô gần như bị điên đảo lắc lư.
 
Cơ thể theo tiết tấu của ngựa?
 
Cô và con ngựa này không có cùng chung tiết tấu được!
 
Cao Phi cố gắng điều chỉnh tư thế của mình, kết quả là đang ngồi trên lưng ngựa thì hoa mắt chóng mặt.
 
Thời gian trôi qua cho đến buổi trưa.
 
Lúc Cao Phi xuống ngựa, hai chân mềm nhũn, thắt lưng càng giống như bị gãy làm đôi phải nối lại.
 
Lúc nghỉ trưa, huấn luyện viên kiên nhẫn an ủi: "Không vội, luyện thêm mấy ngày nữa là được".
 
Cao Phi gật đầu: "Vâng."
 
Cô vừa đồng ý, vừa đưa tay che bụng dưới.
 
Đếm ngày thì hình như sắp đến kỳ kinh nguyệt, mấy ngày nay thỉnh thoảng bụng dưới đột ngột thấy đau.
 
Đặc biệt là sau khi xóc nảy mạnh hoặc làm các vận động lớn.
 
Cao Phi đi vào nhà vệ sinh, quần vẫn rất sạch sẽ.
 
Kinh nguyệt vẫn chưa đến.
 
May mắn buổi trưa nghỉ ngơi một lúc thì không còn đau nữa.
 

Cường độ tập luyện buổi chiều còn lớn hơn buổi sáng.
 
Người huấn luyện ngựa đưa dây cương cho Cao Phi, để cho cô trực tiếp cưỡi ngựa chạy.
 
Lúc chạy là lúc xóc nảy nhất.
 
Cao Phi cảm nhận gió thổi trên mặt, cẩn thận ghi nhớ các động tác cần thiết mà người hướng dẫn dạy. Cô dẫm chắc lên bàn đạp, hơi nâng mông lên, thân thể di chuyển theo tiết tấu của con ngựa, cố gắng đạt được sự hòa hợp người và ngựa.
 
Cao Phi tự cưỡi một mình hai vòng.
 
Người hướng dẫn khen cô tiến bộ rõ ràng, nói một chút là đã hiểu.
 
Cao Phi cười hai tiếng: "Cám ơn thầy giáo."
 
Huấn luyện viên vỗ nhẹ, vuốt cổ ngựa: "Chạy thêm hai vòng nữa, quen thuộc với Tiểu Phi rồi thì chạy nhanh thêm một chút nữa."
 
Tiểu Phi là tên của con ngựa.
 
Cao Phi gật đầu, đang định đạp vào bụng để Tiểu Phi chạy một lần nữa thì đột nhiên, cô cảm thấy bụng dưới đau nhói.
 
Cơn đau lần này rõ ràng hơn buổi trưa.
 
Cao Phi nhíu mày, khom lưng, không nhịn được "A" một tiếng.
 
Cô nghiến răng, tưởng rằng cơn đau sẽ từ từ chấm dứt, nhưng mà nó không dừng lại mà càng ngày càng đau hơn.
 
Người hướng dẫn thấy sắc mặt Cao Phi không ổn, tái nhợt, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Cao Phi biết bây giờ cô không thể chạy được nữa, chật vật xuống ngựa, một tay che bụng dưới, một tay vịn vào cánh tay của người hướng dẫn: "Thầy giáo, tôi có chút không thoải mái."
 
Người hướng dẫn nhìn Cao Phi không ngừng ôm bụng: "Bụng của cô không thoải mái sao? Đau bụng?"
 
Cao Phi gật đầu: "Vâng."
 
Huấn luyện viên vội vàng đỡ Cao Phi ngồi trên ghế băng ở bên ngoài, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, còn đau không? Đã đỡ chưa?"
 
"Có phải là đến kỳ kinh nguyệt không?"
 
Cao Phi yếu ớt gật đầu.
 
Người hướng dẫn: "Vậy để tôi đi rót cho cô một ít nước nóng."
 
Cao Phi ôm bụng ngồi trên ghế.
 
Cô cứ nghĩ cơn đau sẽ giống như buổi trưa, nghỉ ngơi một lúc sẽ hết. Nhưng nó không hề thuyên giảm, thậm chí còn đau đến mức cô không thể ngồi yên được.
 
Trước đây đến kỳ kinh nguyệt cô cũng đau, nhưng không đau nhiều như thế này.
 
Hơn nữa Cao Phi đột nhiên cảm thấy loại đau đớn này không giống như cơn đau của kỳ kinh nguyệt.
 
Lúc đến kỳ kinh sẽ đau toàn bộ vị trí của bụng dưới và tử cung. Nhưng mà cơn đau lần này ngắt quãng theo từng cơn, như thể có thứ gì đó đang chậm rãi tách ra khỏi người cô vậy.
 
Người hướng dẫn lấy nước nóng quay về, thấy Cao Phi đau đớn đến mức mặt mày hoàn toàn không còn một giọt máu.
 
“Nước nóng, nước nóng.” Người hướng dẫn vội vàng đưa nước nóng cho Cao Phi.
 
Cao Phi không cầm lấy cốc nước nóng, mà nắm lấy cổ tay của người hướng dẫn: "Thầy giáo, tôi nghĩ tôi cần phải... Đến bệnh viện."
 
Người hướng dẫn bị sắc mặt của Cao Phi dọa sợ, vội vàng bấm số 120.
 
....
 
Lúc Cố Nam Ngạn nghe tin Cao Phi được đưa đến bệnh viện, là anh đang nói chuyện điện thoại với đạo diễn về bộ phim mới.
 
Bệnh viện gọi rất nhiều cuộc điện thoại mới thông.
 
Cố Nam Ngạn nhận được điện thoại của bệnh viện, nghe xong vài câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó giống như điên cầm lấy chìa khóa xe chạy đi.
 
Bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố Cổ Đông.
 
Phòng cấp cứu.
 
Các bác sĩ và y tá đổi nhóm này qua nhóm khác.
 
Lúc bắt đầu là khoa ngoại, sau được thay thế bằng sản phụ khoa.
 
Lúc Cố Nam Ngạn vội vã chạy đến, anh còn chưa vào phòng, đã bị bác sĩ nhìn thấy gọi lại.
 
CP quốc dân, không cần hỏi cũng biết người đàn ông này là người nhà của Cao Phi.
 
Bác sĩ cất bút vào túi áo blouse: "Anh là người nhà của Cao Phi nhỉ. Có một số tình huống tôi muốn giải thích trước cho anh."
 
Cố Nam Ngạn trả lời bằng một tiếng "Vâng", lo lắng nhìn về hướng phòng bệnh, sau đó là đi vào phòng của bác sĩ trước.

 
Sau khoảng mười phút, người đàn ông bước ra.
 
Trên mặt anh không còn vẻ lo lắng như lúc mới đến, cả người như mất hồn, giống như linh hồn lìa khỏi xác.
 
Cố Nam Ngạn chậm rãi đi đến phòng bệnh của Cao Phi.
 
Cửa khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy Cao Phi đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, mắt luôn nhìn chăn bông của bệnh viện, vẻ mặt đờ đẫn, tay phải đưa ra khỏi chăn bông, đang được truyền dịch.
 
Cố Nam Ngạn khàn giọng gọi: "Cao Phi."
 
Cao Phi nhìn qua.
 
Cố Nam Ngạn vội vã đến bên cạnh giường bệnh.
 
Gương mặt đờ đẫn của Cao Phi đột nhiên như được sống lại khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt cô. Ngay lập tức, nước mắt tuôn trào ra.
 
Cố Nam Ngạn nắm chắc bàn tay đang không cắm dây truyền dịch của Cao Phi.
 
Cao Phi vừa khóc vừa nói: "Em không biết, em thật sự không biết, huhuhuhu..."
 
Cố Nam Ngạn nắm chặt tay Cao Phi, nhắm mắt, nhớ lại lời nói của bác sĩ lúc nãy.
 
Mang thai, hiện tại đang có dấu hiệu sinh non.
 
Tình hình tương đối nghiêm trọng.
 
Cuối cùng, bác sĩ hỏi anh: "Đứa bé này, hai người giữ hay không giữ?"
 
Cao Phi chưa bao giờ khóc thảm thiết như vậy, cô hoảng loạn lắc đầu: "Thực xin lỗi, là em không tốt, thực xin lỗi..."
 
Cố Nam Ngạn buộc mình phải trấn tĩnh.
 
Anh ngồi bên cạnh giường bệnh của Cao Phi, đè lại cánh tay của cô phòng ngừa cô kích động lộn xộn, gọi tên cô: "Cao Phi, Cao Phi."
 
Cao Phi hơi ngừng khóc lại một chút, chỉ là tiếng khóc nhỏ đi, nước mắt vẫn tuôn trào.
 
Cổ họng Cố Nam Ngạn nghẹn lại, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cho cô: "Không trách em, một chút cũng không trách em, trách anh."
 
Mỗi lần làm chuyện kia, hai người đều dùng biện pháp an toàn, nhưng đôi khi chính là như thế này, cuộc sống dường như không có chuyện gì là tuyệt đối.
 
Cố Nam Ngạn tự trách mình không nhớ ngày kinh nguyệt của Cao Phi. Kinh nguyệt của cô luôn rất chính xác, theo lý thì mấy ngày nay đều đã đến kỳ kinh nguyệt của cô nhưng nó lại không đến, anh nên cảnh giác mới đúng.
 
Anh không cảnh giác, tùy ý để cho Cao Phi treo dây cáp, học võ thuật, thậm chí là cưỡi ngựa.
 
Cuối cùng Cố Nam Ngạn cũng ổn định lại được tâm trạng của Cao Phi.
 
Cao Phi vẫn khóc nức nở.
 
Lúc ăn tối, Cố Nam Ngạn đút cháo cho Cao Phi.
 
Cao Phi khẽ mở miệng, gần nửa ngày mới ăn được một miếng.
 
Cố Nam Ngạn đút cháo xong.
 
Anh nhìn từng giọt nước trên bình dịch truyền xuống tay của Cao Phi, không biết phải mở miệng hỏi cô câu hỏi đó như thế nào.
 
Hỏi cô, đứa bé này, có muốn hay không?
 
Anh nhớ cách đây không lâu, Cao Phi ỉ ôi trong ngực anh, trò chuyện với anh về tương lai của hai người bọn họ.
 
Hai người nói về đứa nhỏ.
 
Cô nói cô muốn đợi thêm một thời gian nữa, giao ước với anh năm năm, lúc anh ba mươi hai tuổi, anh nhất định có thể được làm bố.
 
Cố Nam Ngạn lặng lẽ thu dọn bát đĩa, lại ngồi xuống bên cạnh giường của Cao Phi.
 
Trong phòng làm việc của bác sĩ, ông bảo hai người phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
 
Không cần thì rất đơn giản, ngày mai có thể phẫu thuật.
 
Cần thì không dễ, Cao Phi cần nghỉ ngơi dưỡng thai, hơn nữa cũng không chắc chắn có thể giữ được cái thai.
 
Tình huống báo sinh non của cô tương đối nghiêm trọng.
 
Căn phòng rất yên tĩnh.
 
Cố Nam Ngạn không biết phải đối mặt như thế nào, đứa trẻ này đến quá bất ngờ, khiến cho bọn họ trở tay không kịp.
 

Làm rối loạn tất cả dự định và sắp xếp của hai người.
 
Anh còn chưa cầu hôn, hai người còn chưa kịp đi lĩnh chứng, thậm chí Cao Phi chỉ vừa mới tiến vào đoàn phim.
 
Cố Nam Ngạn mở miệng: "Phi Phi."
 
Hai mắt Cao Phi sưng đỏ: "Vâng."
 
Cố Nam Ngạn nhìn thẳng vào ánh mắt của Cao Phi, nắm tay trái của cô ấy, hầu kết động đậy, cuối cùng cũng vẫn phải hỏi: "Đứa nhỏ này... Em có muốn giữ hay không?"
 
Cao Phi nghe xong tựa hồ có chút bối rối.
 
Cô nhớ trước đây cô đã nói với Cố Nam Ngạn, cô muốn đợi một chút, năm năm.
 
Vì vậy, hiện tại anh mới có thể hỏi cô như vậy. Hỏi cô có muốn giữ lại hay không, hỏi cô có muốn sinh mệnh nhỏ bé này không.
 
Hốc mắt Cao Phi thoáng chốc đẫm lệ, đột nhiên che chở bụng: "Con của em, vì sao em lại không cần."
 
Cô không phải là một người mẹ tốt. Đứa nhỏ đến, vậy mà cô lại hồn nhiên không hay biết gì. Thậm chí cô còn lăn lộn cả ngày, đánh đấm té ngã trên mặt đất, còn điên cuồng cưỡi ngựa.
 
Nhưng mà chính là như vậy, đứa nhỏ cũng rất kiên cường, không rời bỏ cô.
 
Cao Phi nhớ lại cơn đau lúc buổi chiều, như thể có thứ gì đó sắp tách ra khỏi cơ thể cô vậy.
 
Chắc chắn lúc đó cục cưng chịu đựng đau khổ còn hơn cô gấp trăm lần.
 
Nhưng mà nó đã dùng hết sức lực để bám chặt vào thân thể của mẹ nó.
 
Một sinh mệnh nhỏ bé ngoan cường như vậy, liều mạng cũng muốn giữ lại như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm vứt đi sinh mệnh nhỏ bé này được.
 
Cố Nam Ngạn nghe vậy, viền mắt anh đỏ lên, anh ôm Cao Phi, kiên định nói vào tai cô: "Được, chúng ta giữ lại."
 
....
 
Chuyện Cao Phi mang thai không được truyền đi, bệnh viện bảo mật rất tốt.
 
Mọi người chỉ biết nữ chính ban đầu của một bộ phim tiên hiệp cổ đại nào đó sớm đã định là Cao Phi, ban đầu cứ tưởng như là tiến vào đoàn, nhưng vì một lý do nào đó mà đột nhiên không diễn nữa, trở về thành phố B.
 
Thành phố B, trong một bệnh viện phụ sản tư nhân.
 
Cao Phi đang nằm trên giường, tay trái treo một cái bình.
 
Nhìn kỹ sẽ thấy mu bàn tay của cô đều là mũi kim cũ và mới.
 
Cố Nam Ngạn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, kiên nhẫn gọt táo.
 
Động tác gọt táo của anh rất ưu nhã, lưỡi dao chuyển động, lớp vỏ táo mỏng cứ như vậy dần dần dài ra, nhưng vẫn không đứt.
 
Cao Phi nghiêm túc nhìn Cố Nam Ngạn gọt táo.
 
Cố Nam Ngạn gọt vỏ táo xong, cắt một miếng, đưa vào miệng Cao Phi.
 
Cao Phi ăn xong gật đầu: "Ngọt."
 
Cố Nam Ngạn cười.
 
Anh cắt tất cả táo thành từng miếng nhỏ, cho vào bát, vừa cắt vừa nói: "Anh đã nói chuyện với bên phía đoàn phim rồi, không sao đâu."
 
"Cũng may là vẫn chưa chính thức khởi động máy."
 
Anh đang nói về bộ phim tiên hiệp cổ đại vốn là của Cao Phi.
 
Nhân vật nữ chính gặp vấn đề về sức khỏe, muốn từ chối vai diễn.
 
Cố Nam Ngạn đã đến để giải thích tình hình với phía nhà sản xuất. Đây không phải là tạm thời bỏ trốn mà là vì lý do sức khỏe, không thể diễn được. Anh xin lỗi, lại bồi thường hợp đồng. Phía nhà sản xuất cũng bày tỏ hiểu rõ, cũng may là vẫn chưa chính thức bắt đầu, hiện tại đang tìm nữ chính mới.
 
Cao Phi vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng được yên lòng, gật đầu: "Vâng."
 
Sau khi nằm ở bệnh viện thành phố Cổ Đông hai ngày, cô được chuyển đến nằm ở bệnh viện thành phố B. Tính lui tính tới, cô cũng đã nằm viện hơn mười ngày.
 
Bác sĩ nói tình hình đã được cải thiện.
 
Chỉ là mấy ngày nay vẫn nên hạn chế xuống giường, phạm vi sinh hoạt cũng không thể vượt quá phòng bệnh. Qua mấy ngày nữa làm kiểm tra thấy không có vấn đề gì, mới có thể thực sự ổn định lại.
 
Cao Phi đã từ chối bộ phim kia, mà bộ phim mới của Cố Nam Ngạn sắp đến ngày khởi động máy.
 
Cố Nam Ngạn vốn cũng muốn từ chối, nhưng Cao Phi không đồng ý.
 
Đây là bộ phim kỷ niệm*, bao nhiêu người muốn đầu lao đầu vào, làm sao có thể không nhận được.
 
*phim làm cho các ngày lễ, ngày kỷ niệm.
 
“Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và con.” Cao Phi ôm bụng nói với Cố Nam Ngạn.
 
“Anh không đi, em và con sẽ không yên lòng.” Cao Phi bĩu môi.
 
Cố Nam Ngạn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
 
Ngày mốt sẽ khởi động quay.
 
Trước đây, Cố Nam Ngạn sẽ thường đến đoàn phim trước hai ngày khởi động quay. Bây giờ, chiều ngày mốt bắt đầu nghi thức khai máy, thì sáng hôm đó Cố Nam Ngạn mới mua vé máy bay.
 
Cố Nam Ngạn vừa đút táo cho Cao Phi ăn, vừa nói: "Anh đi, sẽ có người chăm sóc, còn có dì nhỏ của anh cũng sẽ đến chăm sóc em."
 
"Hai ngày nữa bố mẹ anh cũng sẽ trở về."
 
Cao Phi: "Dì nhỏ?"

 
Cố Nam Ngạn gật đầu: "Quan hệ giữa anh và dì nhỏ tương đối khá. Lúc còn nhỏ, ngoại trừ bảo mẫu, dì ấy thường mang theo anh đi."
 
Nhìn thấu điều mà Cao Phi đang lo lắng, Cố Nam Ngạn lại nói: "Đừng sợ, dì ấy rất dễ gần."
 
Cao Phi nhếch miệng nở nụ cười: "À."
 
Cao Phi ăn xong quả táo, dịch cũng đã truyền xong.
 
Cả hai bấm chuông gọi y tá, đây là chai thuốc cuối cùng trong ngày hôm nay phải truyền. Y tá đi đến lấy chai dịch rỗng và rút kim truyền trên tay Cao Phi ra.
 
Sau khi truyền dịch xong, Cao Phi có được một ngày tự do ngắn ngủi.
 
Cô vươn vai một cái, như thường lệ nói với Cố Nam Ngạn: "Em muốn xuống giường đi lại một chút."
 
Bác sĩ nói phạm vi hoạt động của cô là trong phòng bệnh. Mỗi ngày cô chỉ có thể đơn giản đi bộ mấy bước. Đối với người dành phần lớn thời gian nằm trên giường bệnh như Cao Phi, vài phút rời khỏi giường đi bộ là vô cùng quý giá.
 
Cố Nam Ngạn: "Được."
 
Anh mang giày cho Cao Phi, sau đó đỡ Cao Phi chậm rãi đi lại.
 
Cao Phi thích cửa sổ của căn phòng bệnh này nhất.
 
Bệnh viện tư nhân có không gian yên tĩnh, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không phải là một tòa nhà cao tầng, mà là một vườn hoa nhỏ tinh xảo.
 
Cao Phi đi đến bên cửa sổ, chống tay lên mép cửa sổ, hít thở không khí bên ngoài.
 
Cố Nam Ngạn dìu Cao Phi đi đến trước cửa sổ, đứng đó rồi nói: "Anh vào nhà vệ sinh một chút."
 
Cao Phi gật đầu: "Vâng."
 
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn khung cảnh xanh tươi của khu vườn nhỏ bên ngoài.
 
Sau đó, một quả bóng bay từ dưới bay lên, bay đến cửa sổ của Cao Phi rồi dừng lại.
 
Cao Phi nghĩ đó là quả bóng bay của đứa trẻ nào đó, cô đưa tay ra túm lấy.
 
Cô nhìn xuống phía dưới, không nhìn thấy đứa trẻ nào đứng phía dưới.
 
Cao Phi cầm lấy quả bóng bay.
 
Cô rất vui vì hôm nay cô đã nhặt được một quả bóng bay. Một lúc sau, một quả bóng bay khác bay tới.
 
Vẫn bay đến bên cửa sổ của cô.
 
Cao Phi tiếp tục đưa tay ra đón lấy.
 
Nhìn xuống dưới vẫn không thấy chủ nhân của nó.
 
Từ từ, càng ngày càng nhiều bóng bay bay tới.
 
Trong tay Cao Phi đã nắm được một chùm bóng tay xanh đỏ tím vàng, cực kỳ đẹp.
 
Chờ đến lúc cô cầm được rất nhiều bóng bay trong tay, Cao Phi không biết từ đâu có rất nhiều bóng bay cùng lúc bay lên bầu trời. Hôm nay bầu trời đặc biệt trong xanh đến lạ, những quả bóng bay đủ màu sắc bay lên trời, đẹp như một câu chuyện cổ tích.
 
“Oa.” Cao Phi ngẩng đầu.
 
Các bệnh nhân và bác sĩ, y tá, nhân viên trong bệnh viện trong cùng tòa nhà cũng nhìn thấy cảnh tượng này, chạy đến cửa sổ nhìn.
 
Không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
 
Cao Phi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
 
Cô cầm một chùm bóng bay trong tay, quay đầu lại, thấy Cố Nam Ngạn xuất hiện.
 
Trên tay anh đang cầm một bó hoa.
 
Ngay lập tức Cao Phi hiểu ra điều gì đó.
 
Là cầu hôn.
 
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phi vẫn đang mặc bộ quần áo bệnh viện.
 
Chùm bóng bay đủ màu sắc trên tay khiến cô thoạt nhìn có sức sống hơn rất nhiều.
 
Trước đây anh thực sự không nghĩ rằng anh sẽ cầu hôn ở trong bệnh viện. Anh đã nghĩ ra rất nhiều địa điểm và cảnh tượng của màn cầu hôn, nhưng kế hoạch không thể theo kịp được sự thay đổi.
 
Cũng không thể để bụng của Cao Phi bắt đầu lớn, anh mới mở miệng được.
 
Vì vậy, chỉ có thể diễn ra ở trong bệnh viện.
 
Anh biết cô không thích bị mọi người nhìn chằm chằm. Cho nên hiện tại, khi tất cả mọi người đều tập trung vào những quả bóng bay trên bầu trời, thế giới chỉ còn lại bọn họ ở đây.
 
Cố Nam Ngạn bước đến trước mặt Cao Phi.
 
Anh quỳ một gối xuống, lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra.
 
Từ lúc Cao Phi quay người lại nhìn thấy Cố Nam Ngạn đang cầm một bó hoa trên tay, cô đã bắt đầu cười. Bây giờ nhìn thấy Cố Nam Ngạn quỳ một chân trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn ra, cô cười càng thêm hạnh phúc, thậm chí là híp cả mắt.
 
Hai người nhìn nhau, Cố Nam Ngạn cũng cười nhìn Cao Phi.
 
Ánh nắng chiếu xuống hai người.
 
Cố Nam Ngạn cười nói: "Cho nên cô Cao Phi, em có bằng lòng gả cho anh không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận