Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Chỉ trong hai ngày, chương trình “Bạn đáng yêu nhất thế giới này” một lần nữa phá vòng vây vượt mặt các chương trình thực tế cạnh tranh gần đây. Cặp đôi vợ chồng Đế Muội Cao Phi và Cố Nam Ngạn bằng bản lĩnh đã rải đủ các loại đường hóa học mà lâu nay khán giả khổ cực tìm không ra.
 
Ngọt ngào nhưng không bóng bẩy, cưng chiều nhưng không diễn. Cố Nam Ngạn không ngoài dự liệu được bầu chọn là top1 bạn trai thần tiên. Nhưng không nghĩ đến độ nổi tiếng của Cao Phi lại mạnh mẽ tăng vọt sau khi tham gia chương trình, vinh quang đứng giải nhất trong cuộc bình chọn "Bạn muốn nữ minh tinh nào làm bạn gái nhất" trên diễn đàn.
 
Nguyên nhân chính là biểu hiện trong chương trình quá tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rõ ràng là tướng mạo xinh đẹp kiêu căng nhưng tính cách bên trong lại mềm mại dễ thương không ai ngờ tới. Bộ dạng làm nũng hơn ai hết, nhưng đến lúc mấu chốt lại không già mồm cãi láo, ngay cả lúc mắc lỗi cũng mơ mơ màng màng khiến người xem cảm thấy đáng yêu chết đi được. Nhất là buổi sáng vừa mới tỉnh ngủ, còn mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, quên mất sự có mặt của camera mà hướng về phía đó, vươn tay ra muốn ôm, bộ dạng đáng yêu khiến cho người xem "Gào" một tiếng, hận không thể xông vào màn hình, đẩy Cố Nam Ngạn ra, nói để tôi.
 
Điều quan trọng nhất là tính cách của bạn gái nhỏ mềm mại, nũng nịu, đáng yêu, ngược lại có thể nhanh chóng biến thành một cô gái gợi cảm (gạch chéo), người đàn ông nào có thể cầm lòng được, ai nhìn vào mà không thích?
 
Bây giờ, chỉ cần có hình ảnh của Cao Phi trong chương trình, trên đạn mạc nhanh chóng trở thành [A a a a thật dễ thương] [Vợ yêu đến đây cho anh hôn].
 
Cố Nam Ngạn nhìn thấy Cao Phi giành vị trí đầu tiên trong cuộc thi bình chọn "Bạn muốn nữ minh tinh nào làm bạn gái nhất", sau đó lại nhìn thấy câu "Vợ yếu đến đây cho anh hôn", mặt tối sầm lại.
 
Cao Phi phát hiện sau khi mình đến không những không bị bôi đen, mà thay vào đó còn có được rất nhiều người hâm mộ.
 
Thậm chí còn nhiều hơn so với trước đây Cố Nam Ngạn thay cô tham gia chương trình.
 
Đây chính là người hâm mộ do cô tự hút đến?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Phi véo má mình, cảm thấy đau, phát hiện hình như đúng là vậy.
 
Cô dần dần tự tin hơn một chút, cảm thấy con người thật của mình, dường như cũng không khiến người ta chán ghét như vậy.
 
Chương trình đã được ghi hình hơn một nửa. Theo kế hoạch ban đầu, cả hai không chỉ ở trong căn phòng nông thôn do chương trình chuẩn bị mà còn có chuyến du lịch ngắn hai ba ngày trong thời gian ghi hình.
 
Ba cặp vợ chồng/cặp đôi đi đến những địa điểm du lịch khác nhau. Điểm đến du lịch của Cao Phi và Cố Nam Ngạn là một thảo nguyên nhỏ không mấy nổi tiếng nhưng rất xinh đẹp ở tỉnh lân cận, có tên là Thảo Nguyên Tây Hà.
 
Điểm đến của hai cặp vợ chồng còn lại tương đối xa. Bọn họ phải khởi hành bằng máy bay, chỉ có Cao Phi và Cố Nam Ngạn là tương đối gần, có thể lái xe ô tô và ngắm cảnh suốt chặng đường.
 
Từ nhỏ đến lớn Cao Phi chưa từng đi đâu chơi. Sau khi xuất đạo, mặc dù đi rất nhiều nơi trong nước chạy thông cáo, nhưng lại không có thời gian đi thăm thú, đi dạo cho nên cô rất hưng phấn đối với chuyến du lịch ngắn này.
 
Nhà tài trợ oto cho chương trình cung cấp xe, hai người khởi hành vào lúc sáng sớm. Cố Nam Ngạn lái xe, còn Cao Phi thì ngồi ghế phó lái.
 
Cao Phi hưng phấn được thể hiện rõ bằng hành động của cô. Cô lấy điện thoại ra chụp hết cảnh đẹp trên đường đi, nói Cố Nam Ngạn mở nhạc trên xe ô tô, dùng ngũ âm không hoàn chỉnh của mình để hát.
 
Tất cả mọi người đều vui vẻ bởi tiếng ca ngũ âm không hoàn chỉnh của Cao Phi.
 
[Hahahahaha, sao vợ tôi đáng yêu như vậy!]
 
[Gương mặt xinh đẹp như vậy, mở miệng hát lại là giọng như em bé, thật Moe*!]
 
*Moe: Hoặc là Manh: Nghĩa là đáng yêu, dễ thương.
 
[Cố Nam Ngạn vậy mà khen cô ấy hát hay, ảnh đế, anh nói láo cũng sẽ không đỏ mặt sao? Hahahahahaha]
 
[Bạn gái đáng yêu như vậy khen một cái thì làm sao?]
 
[Đúng vậy, muốn cùng Cố Nam Ngạn khen bạn gái, không đúng, là khen vợ.]
 
[Khen vợ +1]
 
....
 
Phong cảnh ven đường rất đẹp, càng đến gần, những ngọn đồi đều biến thành đồng cỏ. Mùa thu, cây cỏ không tính là quá xanh biếc nhưng lại được cái tươi mát, êm dịu.
 
Tuy nói là gần nhưng hai người lái xe cũng gần một ngày. Nếu không có giọng hát không hoàn hảo của Cao Phi kèm theo thì sẽ buồn bực lắm.
 
Lúc hai người đến nơi thì mặt trời sắp lặn.
 
Xung quanh không có tòa nhà nào, trên thảo nguyên là những túp lều vải của người dân tộc, những con ngựa đang cúi đầu gặm cỏ, bò cừu đi kiếm ăn cả một ngày trời, nay đang tụ lại từng đàn đi về nhà.
 
Cố Nam Ngạn đậu xe, hướng dẫn viên là một thanh niên dân tộc thiểu số, nói tiếng Trung rất tốt, nói hôm nay hoàng hôn rất đẹp, để hai người có thể đi lên đồi phía trước ngắm hoàng hôn.
 
Cố Nam Ngạn gật đầu, kéo Cao Phi lên đồi.
 
Thể lực chiến ngũ tra* của Cao Phi lại một lần nữa được lộ rõ.
 
*Chiến ngũ tra: Có nguồn gốc từ phim hoạt hình “Dragon Ball”, “Chiến ngũ tra” là một từ viết tắt, câu đầy đủ là “Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn”
 
Ngọn đồi nhỏ rõ ràng trông không dốc lắm. Kết quả là leo rất mệt, Cao Phi leo được nửa đường, hất tay Cố Nam Ngạn đang cầm tay cô ra, đứng bất động.
 
Cố Nam Ngạn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt ngây thơ chớp chớp mắt của Cao Phi.
 
Cao Phi: "Em đi không nổi nữa, hay là chúng ta cứ đứng ở đây xem đi?"
 
Cố Nam Ngạn biết ý tứ chính của Cao Phi chính là câu phía trước, cô đi không nổi nữa. Có điều anh vẫn muốn trêu chọc cô, thay vì nói cõng, anh lại nói: "Đứng giữa sườn đồi làm sao có thể nhìn thấy mặt lời lặn, nhanh, anh kéo em lên."
 
Cao Phi giậm chân: "Trời ơi."
 
Cố Nam Ngạn: "Nhanh lên, cố gắng lên, kẻo mặt trời xuống núi."

 
Cao Phi không thể nào cố gắng đi tiếp nữa, miệng vểnh lên thật cao.
 
Cô nghĩ Cố Nam Ngạn chính là một người xấu, sau khi xong việc thì bắt đầu trở lại làm người đàn ông vô tình. Cô nhớ lúc tham gia chương trình thực tế ở chung căn nhà thuê kia, lúc đi chơi ở ngoại thành, cô vẫn còn trong thân thể của Cố Nam Ngạn, cô vui tươi hớn hở cõng Cố Nam Ngạn leo núi cả nửa ngày trời. Kết quả là bây giờ, chỉ là một ngọn đồi nhỏ, người đàn ông lại bắt đầu giả vờ ngu, thậm chí còn bày đặt bộ dạng nói cô "Cố gắng lên" nữa.
 
Khán giả nhìn vào biểu cảm ấm ức của Cao Phi trên màn hình thì bùng nổ:
 
[Cố Nam Ngạn, người đàn ông chó má này! Người ta đã có ý muốn cho anh cõng, còn nói cái gì mà cố gắng lên, nghe không hiểu sao!]
 
[Anh không cõng em trên lưng! Có bạn gái như thế này, mỗi ngày tôi đều sẽ cõng trên lưng, một giây cũng không buông, tức chết tôi mà.]
 
[Huhuhu, tại sao lại làm cho Tiểu Phi Phi của chúng ta ấm ức như vậy.]
 
[Vợ ơi đến anh vuốt ve gương mặt, chúng ta không cần người đàn ông chó má đó nữa, không cần người đàn ông chó má đó.]
 
.....
 
Cao Phi đứng đó, thấy Cố Nam Ngạn không những không cõng cô, mà còn bước sang một bên hai bước, không biết đang cúi đầu làm gì.
 
Cao Phi tủi thân muốn chết, trong lòng thầm mắng người đàn ông xấu xa, trở về sẽ không cho chạm vào cô, huhuhu...
 
Cô đứng đó. Một lúc sau, cô thấy cuối cùng Cố Nam Ngạn cũng đã trở lại, bàn tay đặt sau lưng.
 
Cao Phi "Hừ" một tiếng, quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
 
Cố Nam Ngạn thấy Cao Phi bĩu môi ấm ức, mỗi một sợi tóc trên đầu nhỏ đều như lên án anh.
 
Vì vậy, Cố Nam Ngạn đưa đồ cất giấu phía sau lưng ra đến trước mặt Cao Phi: "Này."
 
Trước mặt Cao Phi xuất hiện một bó hoa dại.
 
Màu trắng, vàng, hồng, nhụy hoa và bông hoa đều nho nhỏ, lấm tấm, tụ lại trông rất đẹp mắt.
 
Cao Phi sửng sốt một chút.
 
Vì vậy lúc nãy Cố Nam Ngạn, là đi hái hoa cho cô?
 
Hái hoa nha.
 
Cao Phi tuy không nói gì, nhưng khóe môi không nhịn được nhếch lên.
 
Cô từ từ đưa tay nhận lấy bó hoa.
 
Sau đó Cố Nam Ngạn ngồi xổm trước mặt cô: "Lên đây."
 
Cuối cùng thì Cao Phi cũng không thể nhịn được cười.
 
Cầm bó hoa, cô nằm trên lưng Cố Nam Ngạn như ý nguyện.
 
Cố Nam Ngạn cõng cô trên lưng, từng bước đi lên phía trước.
 
Chú quay phim hướng máy quay về phía sau lưng cặp đôi.
 
Lúc nãy khán giả còn tức giận bất bình mắng [Người đàn ông chó má này sao lại như vậy?] [Tiểu Phi Phi, đến anh cõng em trên lưng.], bây giờ nhìn bóng lưng của hai người, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ nói được một câu:
 
[Đm, Cố Nam Ngạn rất được.]
 
....
 
Cao Phi và Cố Nam Ngạn cùng nhau ngồi trên đỉnh đồi ngắm hoàng hôn.
 
Cố Nam Ngạn chụp ảnh Cao Phi ngồi dưới ánh hoàng hôn, gương mặt dịu dàng.
 
Đến tối, hai người ngồi quanh lửa trại ăn thịt cừu nướng.
 
Gương mặt của Cao Phi đỏ bừng vì lửa, khoác trên người áo khoác của Cố Nam Ngạn.
 
Cao Phi tay cầm đùi cừu, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Thật nhiều ngôi sao."
 
"Trong thành phố không có nhiều ngôi sao như vậy."
 
Cố Nam Ngạn: "Đúng vậy."
 
Cao Phi: "Tại sao lại như vậy nhỉ?"
 
Cố Nam Ngạn trả lời: "Bởi vì tầng khí quyển ô nhiễm hơn rất nhiều so với trước đây. Bầu không khí ô nhiễm che khuất ánh sáng của các vì sao. Hơn nữa, ban đêm, thành phố bất đèn điện rất nhiều, ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, điều này cũng làm che khuất ánh sáng của các ngôi sao."
 
Cao Phi gật đầu: "À."
 
Hai người trò chuyện bình thản mà ấm áp, mãi cho đến khi cơm nước no nê, ngày hôm nay cũng kết thúc.
 
Tối hôm nay hai người phải ở lại trên lều nỉ.

 
Hôm nay, không giống như những ngày trước, Cao Phi và Cố Nam Ngạn không còn mỗi người một phòng mà tổ tiết mục đã sắp xếp trước đây, mà bọn họ cùng ngủ trong cùng một căn lều nỉ.
 
Lúc khán giả xem trực tiếp nhìn thấy tổ chương trình chuẩn bị một căn lều nỉ, bọn họ đều hô hét khá lắm.
 
[??? Đây vẫn là tổ tiết mục bảo thủ của chúng ta chứ?]
 
[Có phải hôm nay sẽ được xem cùng sàng cộng chẩm không?]
 
[Hội viên VIP chúng ta cuối cùng cũng có thể có một chút quyền lợi nên có rồi sao huhuhu.]
 
Sau đó ánh mắt của mọi người nhìn theo ống kính của chú camera. Khi nhìn thấy trong căn lều có hai cái giường một bên trái một bên phải thì mặt mũi mọi người đều đen lại.
 
[....]
 
[Quả nhiên vẫn là tổ tiết mục của chúng ta 233333]
 
[Như vậy có ý nghĩa gì sao?! Hai người bọn họ rõ ràng là tốt không thể tốt hơn nữa, hai chiếc giường thì có ý nghĩa gì sao?!]
 
[Khảo hạch rốt cuộc là cái quy củ cổ hủ của thời đại nào vậy, a a a a a!]
 
....
 
Cao Phi bước vào lều, nhìn thấy điều kiện sống trên thảo nguyên bây giờ cũng rất tốt, không có gì khó khăn cả, phòng tắm rộng rãi, sáng sủa, có nước nóng có thể gội đầu tắm rửa.
 
Tối nay cô ở cùng phòng với Cố Nam Ngạn, nhưng vẫn không cùng giường.
 
Cao Phi nghĩ cho dù tổ tiết mục thực sự để cho cô và Cố Nam Ngạn mỗi người một lều thì cô cũng mặc kệ. Ở đây ban đêm trời tối, lại hoang vắng như vậy, nói không chừng bên ngoài còn có sói thường hay lui tới, để cô ngủ một mình như thế này, cô sợ.
 
Buổi tối, các chú quay phim cũng tạm dừng công việc, phần lớn tổ hậu cần của chương trình đều ở trong thị trấn cách đây 40 phút đi xe.
 
Sau khi Cao Phi và Cố Nam Ngạn tắm rửa sạch sẽ, như thường lệ, anh dùng mũ và quần áo che camera trong phòng lại.
 
Cao Phi nằm trên giường, Cố Nam Ngạn cũng đang nằm trên giường của chính mình.
 
Cao Phi lật người, lấy điện thoại dưới gối ra.
 
Thấy rõ ràng là đang ở cùng một phòng, Cố Nam Ngạn vẫn nói chúc cô ngủ ngon trên weixin.
 
Cao Phi mím môi cười, nói: [Chúc ngủ ngon.]
 
Cao Phi đặt điện thoại xuống để ngủ, chỉ là hôm nay cô không ngủ thẳng một giấc cho đến hừng đông.
 
Cô bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi tí tách trên tấm lều.
 
Thời tiết buổi chiều rất tốt, vậy mà ban đêm trời lại bắt đầu mưa.
 
Âm thanh còn không nhỏ. Lều nỉ giữ ấm rất tốt, không hề thấy lạnh.
 
Nghe thấy tiếng mưa rơi, Cao Phi lại muốn uống nước.
 
Cô đưa tay mò công tắc đèn bên cạnh giường, ấn một cái, nhưng đèn không sáng.
 
Hả?
 
Cố Nam Ngạn nghe thấy tiếng Cao Phi đang nhấn công tắc đèn, thấp giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
 
Cao Phi: "Ừm?"
 
Cô chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn thấy ánh sáng trên điện thoại di động của Cố Nam Ngạn.
 
Cao Phi cũng liếc nhìn điện thoại di động của mình, là một giờ rưỡi sáng.
 
Cố Nam Ngạn nói: "Mất điện."
 
Cao Phi: "Mất điện?"
 
Cố Nam Ngạn: "Ừ."
 
"Bởi vì trời mưa."
 
"Anh vừa liên hệ với biên đạo và hướng dẫn viên ở đây. Không phải là chuyện gì lớn. Ở đây mất điện là chuyện bình thường. Sáng mai sẽ có người đến sửa mạch. Bên trong ngăn kéo có sạc dự phòng, còn có một cái đèn sạc và một đèn pin."
 
Cao Phi nghe tiếng mưa rơi trên mặt vải lều nỉ: "Vậy sao."
 
Cô cảm giác có chút kỳ diệu. Ở trong thành phố đã lâu, cô gần như quên mất cảm giác mất điện.
 
Cao Phi có một cảm giác thoải mái không thể giải thích được. Cô nhớ khi cô còn bé, bị mất điện, cô đốt nến làm bài tập ở nhà, bố cô ngồi bên cạnh nhìn cô.

 
Cao Phi chờ mắt mình thích nghi với bóng tối, rồi nhìn về hướng mấy máy quay phim trong lều.
 
Máy quay hoạt động thường sẽ có một điểm nhỏ màu đỏ sáng lên. Cô đột nhiên phát hiện ra mấy điểm nhỏ màu đỏ đã biến mất.
 
Cao Phi: "Máy quay cũng bị tắt nguồn."
 
Cố Nam Ngạn: "Đúng vậy."
 
Sau khi Cao Phi nói xong, cô thu người vào chiếc chăn bông nhỏ của mình.
 
Lần này, người đàn ông không giống như ban ngày cố ý trêu chọc cô, Cao Phi nghe thấy tiếng dép lê, trong bóng tối, bên cạnh giường là thân ảnh của Cố Nam Ngạn.
 
Cao Phi biết rõ còn hỏi: "Anh làm gì vậy?"
 
Cố Nam Ngạn cúi người mỉm cười: "Đến ôm một cái."
 
Cố Nam Ngạn lên giường.
 
Giường hơi nhỏ, hai người dính sát nhau.
 
Cao Phi đưa gối đầu qua cho Cố Nam Ngạn. Mặc dù biết rằng máy quay đã dừng, còn bị bọn họ dùng đồ vật che ống kính lại nhưng cô vẫn không nhịn được căng thẳng.
 
Cao Phi: "Trước rạng sáng mai anh nhất định phải trở về bên kia."
 
"Đừng để bị phát hiện."
 
Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng ôm được người, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hai người dính sát nhau, hài lòng trả lời: "Được."
 
Cao Phi núp trong lòng Cố Nam Ngạn lắng nghe tiếng mưa rơi.
 
Cố Nam Ngạn thỉnh thoảng sẽ hôn lên tóc và mặt cô.
 
Trước mắt Cao Phi đột nhiên sáng lên, tia chớp xẹt qua bầu trời.
 
Tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm.
 
Một cơn mưa thu.
 
Không hiểu Cao Phi lại không thấy buồn ngủ, lắng nghe nhịp tim của Cố Nam Ngạn, hỏi: "Anh nói xem, mấy con cừu nhỏ ban ngày chúng ta nhìn thấy, bây giờ có  bị mưa làm ướt hay không?"
 
Cố Nam Ngạn: "Cũng có thể."
 
Cao Phi lại cười: "Mấy con cừu nhỏ nhiều lông như vậy, gặp mưa, bộ lông hút nước sẽ càng ngày càng nặng, nó không đứng dậy được thì phải làm sao bây giờ?"
 
Cố Nam Ngạn nghe vậy cũng bật cười, nói: "Chờ mặt trời mọc, phơi nắng rồi đứng lên."
 
Cao Phi: "Haha."
 
Cố Nam Ngạn vừa nói chuyện với cô vừa hôn lên lông mày, mắt cô, từ từ, hôn lên môi cô, rồi từ từ, hôn lên cổ, vai cô.
 
Nhiệt độ trong không gian nhỏ hẹp bao xung quanh hai người ngày càng cao.
 
Bởi vì ghi hình chương trình, Cao Phi thường mặc đồ lót lúc đi ngủ. Hiện tại Cố Nam Ngạn đưa tay ra phía sau cô, nhẹ nhàng móc một cái, cởi nó ra.
 
Mặt Cao Phi đỏ bừng.
 
Có quỷ mới biết hiện tại người đàn ông này muốn làm cái gì.
 
Cô cắn chặt môi dưới, nhịn xuống tất cả những âm thanh mà cô muốn phát ra.
 
Cao Phi nắm lấy tay Cố Nam Ngạn: "A, em sợ."
 
Thế giới trống vắng, tiếng mưa rơi xào xạc, biết rằng không có máy quay, không có ai, nhưng cô vẫn sợ hãi.
 
Tuy không có camera ghi hình nhưng vẫn đang trong quá trình ghi hình chương trình.
 
Cố Nam Ngạn gạt phần tóc dính trên má cô ra, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."
 
"Anh sẽ nhẹ một chút."
 
Cao Phi: "Anh thật sự đảm bảo sẽ nhẹ chứ?"
 
Trước đây anh cũng từng ở trên giường nói sẽ làm nhẹ một chút, nhưng chưa bao giờ giữ lời.
 
Cố Nam Ngạn: "Ừ."
 
Cao Phi: "Vậy cũng đừng... Để lại dấu vết."
 
Cố Nam Ngạn: "Được."
 
Cuối cùng thì Cao Phi cũng chậm rãi gật đầu.
 
Lần này Cố Nam Ngạn không nói dối cô, quả thực rất nhẹ.
 
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phi, không khỏi nhớ về bầu chọn "Bạn muốn nữ minh tinh nào làm bạn gái nhất" trước đó, sau đó lại nhớ về mấy bình luận muốn cướp bạn gái và vợ của anh.
 
Anh rất vui khi có càng ngày càng nhiều người thích Cao Phi, nhưng mặt khác khi thấy bạn gái được nhiều người gọi là vợ, tâm trạng anh cực kỳ phức tạp.
 
Nhưng mà vào lúc này, Cố Nam Ngạn có một cảm giác thỏa mãn.
 
Bởi vì những người khác đều là lời nói miệng, mà Cao Phi thực sự thuộc về anh, từ trong ra ngoài.
 
Từ trước đến nay Cao Phi chưa bao giờ căng thẳng như vậy. Hai người cứ như thế này, giống như là đang lén lút vậy.
 

Cô không dám phát ra âm thanh nào, ngay cả tiếng thở dốc cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng cô càng yên tĩnh, âm thanh khi tiếp xúc ở khoảng cách gần càng nghe rõ ràng hơn. Cao Phi không chịu nổi, cô co người lại, đến lúc cực hạn thì cắn chặt răng vào vai Cố Nam Ngạn.
 
Cố Nam Ngạn hít vào một hơi, chỉ cảm thấy Cao Phi hết lần này đến lần khác càng mê hoặc hơn, càng ngày càng muốn mạng anh hơn.
 
Cuối cùng Cao Phi cũng chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa rơi.
 
Lúc cô mở mắt ra, mưa đã tạnh, không khí ẩm ướt lại đặc biệt dễ ngửi.
 
Mặt trời mọc xuyên qua khe hở chiếu vào.
 
Cao Phi quay đầu lại, thấy chiếc chăn bông bên phía giường Cố Nam Ngạn đã được gấp lại.
 
Cô thấy các chấm nhỏ màu đỏ trên camera trong căn lều đã sáng trở lại, rõ ràng là điện đã được sửa chữa.
 
Cao Phi đứng dậy.
 
Tối hôm qua Cố Nam Ngạn đã lau sạch cơ thể cho cô, ngay cả nội y cũng kiên trì mặc cho cô.
 
Cao Phi còn phát hiện Cố Nam Ngạn thậm chí còn dọn dẹp khăn giấy trong thùng rác, căn bản là không thể tìm thấy một dấu vết nào của hai người họ vào đêm qua.
 
Có điều gương mặt nhỏ của Cao Phi đỏ lên, đi rửa mặt.
 
Buổi phát sóng trực tiếp "Bạn đáng yêu nhất thế giới này" từ sáng sớm đã bùng nổ.
 
Bình thường đều là truyền hình trực tiếp 24/24, chỉ là đêm qua, do trời mưa bị mất điện cho nên buổi phát sóng trực tiếp bị gián đoạn cả một đêm.
 
Khi mạch điện được sửa chữa xong, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu vào sáng nay, Cao Phi vẫn còn đang ngủ. Cố Nam Ngạn thì đã sớm rời giường, ngay cả chăn cũng đã được gấp lại.
 
Một đêm ngoài trời mưa to gió lớn, nhưng bên trong lều thì lại yên tĩnh ấm áp, hơn nữa máy quay tắt nguồn, truyền hình trực tiếp bị gián đoạn, thực sự là không thể khiến cho mọi người không suy nghĩ nhiều được.
 
Đạn mạc:
 
[Tôi không tin tối hôm qua Cố Nam Ngạn không chạy qua giường Cao Phi ngủ!]
 
[Một người bạn gái xinh tươi như Tiểu Phi Phi, tôi không tin anh ấy có thể cầm lòng được!]
 
[Chết tiệt, vì sao lại mất điện! Tài khoản VIP chúng tôi thực sự không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì cả huhuhuhu.]
 
[Vừa nghĩ đến tối hôm qua vợ của tôi có thể sẽ bị cái kia, tôi thực đau lòng.]
 
[Mau tìm xem trên người Cao Phi có dấu vết gì không! Xem có manh mối giống như lần trước không!]
 
[Đúng vậy! Nhanh tìm!]
 
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cầm kính hiển vi tỉ mỉ quan sát Cao Phi trong ống kính. Đáng tiếc cô cư xử bình thường không thể bình thường hơn, hơn nữa trên cổ trắng trắng mịn mịn, một chút dấu vết cũng không có.
 
Mọi người quan sát nửa ngày trời cũng không tìm được kẽ hở.
 
Điều này khó tránh khỏi có người tin tưởng tối hôm qua cô và Cố Nam Ngạn không làm gì, hai người ngủ hai giường, căn bản là không có nhân cơ hội này mà ngủ chung.
 
Fan chồng gọi Cao Phi là "Vợ" đều thở phào nhẹ nhõm:
 
[Thật tốt quá, thật tốt quá.]
 
[Cố Nam Ngạn không được phép làm cái kia với vợ của tôi!]
 
Tại hiện trường, sau khi Cao Phi tắm rửa sạch sẽ, Cố Nam Ngạn mang theo bữa sáng trở về.
 
Bữa sáng rất phong phú, anh đặt đồ ăn lên bàn, nói: "Ăn khi còn nóng."
 
Cao Phi cười, ngồi xuống: "Vâng."
 
Cao Phi nghiêm túc ăn điểm tâm.
 
Cố Nam Ngạn mỉm cười, lặng lẽ nhìn Cao Phi ăn.
 
Tất cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp đều không tìm thấy manh mối nào từ Cao Phi, buông tha suy nghĩ của họ.
 
Sau đó Cố Nam Ngạn mang bữa sáng trở về.
 
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phi ăn sáng.
 
Đây là một bức tranh yên tĩnh và ấm áp. Nhưng khi mọi người nhìn vào nó, đột nhiên phát hiện có chút gì đó không giống trước đây.
 
Điểm khác biệt lần này thậm chí còn khó tìm hơn cả dâu tây nhỏ trên người Cao Phi lần trước. Nếu như nói dâu tây nhỏ là dùng kính lúp để tìm, thì lần này chắc chắn phải dùng kính hiển vi điện tử.
 
Bởi vì trọng điểm là ánh mắt của Cố Nam Ngạn.
 
Ánh mắt nhìn Cao Phi.
 
Tuy rằng trước đây cũng thâm tình tươi cười, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương cũng là tràn đầy yêu thương, nhưng hôm nay, thực sự không giống.
 
Hôm nay trong mắt dường như sinh ra nhiều hơn một cái gì đó.
 
Nhiều hơn cái gì?
 
Dưới kính hiển vi, ánh mắt sáng nay của Cố Nam Ngạn dường như phảng phất xen lẫn thích ý nhè nhẹ và một loại thỏa mãn không thể giải thích được.
 
Ngay cả khí chất toàn thân cũng có vẻ thoải mái hơn mấy ngày trước, nụ cười trên khóe miệng cũng như có như không.
 
Quan sát đôi mắt của người đàn ông, cuối cùng, một làn gió thổi qua đỉnh đầu mọi người trên đạn mạc, âm thanh gõ chữ vang lên hùng hồn:
 
[Đm, đây không phải là gương mặt sáng sớm thỏa mãn sau khi thoải mái làm chuyện đó vào tối hôm qua, thì tôi lấy đầu xuống cho mọi người làm bóng đá!]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận