Trong bữa cơm, ai nấy đều vui vẻ gắp thức ăn, nói chuyện rôm rả. Đặc biệt là Lục Chi, cô rất thích những món Văn Ninh nấu, khen mãi một hồi lại nói tới khúc Văn Ninh có người yêu chưa.
Lục Chi: “Anh Ninh chưa có người yêu đâu đúng không?”
“Hả?” Văn Ninh hơi nghệt mặt ra. “Chưa có.”
“Em được không?”
Văn Ninh: “…”
Mọi người: “…”
“Sao vậy?” Lục Chi thấy ai cũng đứng hình, hỏi thử. “Sao mọi người nhìn em vậy?”
“Đâu có…” Ai đó nói.
Lục Phong ngồi kế bên dùng khuỷu tay huých Lục Chi một cái, nghiêm giọng nói: “Học hành không lo học, yêu với đương cái gì? Ăn cơm.”
“Em chỉ đùa thôi mà. Anh dữ với em làm gì?”
“Ăn cơm.”
Lục Chi không cãi lại anh trai, chỉ xụ mặt cắm đầu ăn cơm.
Buổi chiều, cả đám xúm vào học nhóm, chỉ trừ Quý Hòa mang ghế ra trước cửa nhà ngồi mà chẳng đoái hoài gì tới bài vở của mấy đứa nhóc. Cả hội đều là học sinh giỏi, thảo luận như gió, Lục Chi nghe mãi mà chẳng hiểu mọi người nói gì, cũng xách ghế ra ngồi cùng anh cả.
“Anh, bao giờ anh mới về thành phố?” Cô hỏi hắn.
Quý Hòa hơi nghiêng đầu như đang suy tư, đáp: “Anh cũng chẳng biết nữa. Chắc là một hai năm gì đấy. Hoặc ở lại luôn chưa biết chừng.”
“Em biết anh đang điều hành dự án cấp cao của tập đoàn.” Lục Chi thở dài. “Haiz, chẳng biết bố nghĩ sao lại giao cho anh nữa. Anh mới tỉnh lại sau tai nạn không lâu kia mà? Phải giữ gìn sức khỏe, đừng cố quá, anh nhé.”
Quý Hòa gật đầu, bảo: “Ừm, anh biết rồi. Trời lạnh, có sương, em mặc không đủ ấm nên vào nhà đi.”
Lục Chi đáp một tiếng “vâng”, nhưng vẫn chưa đi, lại chần chừ một lúc rồi ấp úng nói: “Chuyện năm ngoái, em… em xin lỗi, cũng thay mẹ em xin lỗi… Em…”
“Đừng nghĩ nhiều quá, anh biết Chi rất ngoan.” Quý Hòa bất đắc dĩ xoay mình lại, rồi xoa đầu Lục Chi. Trông hắn như xoa đầu đứa trẻ, ánh mắt hắn toát lên vẻ dịu dàng bao bọc của người anh đầy nuông chiều với em thơ, "Vào nhà đi, lạnh lắm. "
Lục Chi lẳng lặng đi vào. Chưa được mấy bước, hai má cô đã ướt đẫm nước mắt. Sợ mọi người nhìn thấy, cô đi vào nhà vệ sinh, nức nở một mình trước bồn rửa mặt.
Khóc xong, khi Lục Chi đang muốn vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, bỗng ngơ ngác nhìn dòng nước màu đỏ đậm như máu từ vòi xối xả vào tay, sau đó hoảng sợ hét to. “Aaaaa!”
Hai chân cô mềm nhũn, lao ra ngoài. Đám người đang thảo luận bài trong phòng khách nghe tiếng lập tức chạy qua.
“Anh ơi! Máu… máu…”
Lục Chi xụi lơ dưới sàn, nhìn bàn tay chỉ dính nước thường không hề có máu, sợ hãi không đứng lên nổi. Văn Ninh phải nửa đỡ nữa ôm mới nâng được cô dậy, cậu vụng về an ủi. “Không sao đâu… không sao đâu.”
Cậu chỉ hơi nghiêng đầu đã thấy con quỷ áo đen đang đứng góc chân cầu thang cười nham nhở, biết ngay là gã giở trò. Đang nghĩ xem phải làm thế nào, thì Lục Chi kéo tay cậu, nhỏ giọng nói: “Em… Em muốn uống nước.”
Vì rất sợ nên Lục Chi treo trên người Văn Ninh như con lười, mãi không chịu buông cậu ra. Thế nên Văn Ninh chỉ đành dìu cô ra giữa phòng khách ngồi, lại pha cho cô cốc nước ấm. Cậu đang định hỏi chuyện, thì đúng lúc mấy người Lục Phong xem xét phòng vệ sinh quay lại.
Lục Phong ngồi xuống bên cạnh em gái, dịu giọng nói: “Chi à, em có nhìn nhầm không vậy, anh không thấy trong đó có gì kì lạ hết.”
Lục Chi lắc đầu nguầy nguậy, thút thít đáp: “Em… em mở vòi nước tính rửa tay… có… có… có máu chảy ra… Nhiều, nhiều lắm…”
Quý Hòa đứng sau liền lo lắng bảo: “Đừng nghĩ nhiều quá, chắc là do em mệt mỏi quá nên nhìn nhầm thôi. Bây giờ về nghỉ một chút đi, nếu không ổn ngày mai anh đưa em đi viện.”. Truyện Lịch Sử
Chẳng bao lâu sau, ai lại về nhà nấy, Văn Ninh ngồi trong yên tĩnh, lơ đãng thấy con quỷ đắc ý khoanh tay dựa vào cột nhà. Cậu thấy rất khó chịu, nhưng không dám để nó biết cậu có thể thấy nó, chỉ đành xoay vòng nhắn tin nói sơ qua mọi chuyện với Quý Dương, hỏi hắn xem có cách nào xua đuổi được thứ tà ma quái dị này đi hay không. Nhưng đợi chừng mười phút, hình như Quý Dương bận nên hắn vẫn chưa trả lời. Mặt đầy phiền muộn, Văn Ninh ném điện thoại lên sô pha rồi chẳng ngó ngàng nữa.
Đúng lúc này, cậu em họ mới rón rén đi qua, bảo: “Anh, nãy Chi bảo máu là sao nhỉ? Trong nhà vệ sinh tầng 1 có máu á???”
Thấy Văn Ninh chỉ lắc đầu, chẳng buồn nói gì, em họ hơi rùng mình nói tiếp: “Sao anh không nói gì? Ôi! Em hơi sợ rồi đấy…”
“Tới tận giờ này mày mới thấy sợ à?” Văn Ninh chậc một tiếng. “Não dùng mạng 2G đúng không? Mày bớt nghĩ lung tung đi, là Chi nhìn nhầm thôi.”
“À.” Em họ đang định nói gì đó thì điện thoại nó đổ chuông Messenger, liền nghe luôn: “Gì đấy.”
Bên kia nói gì Văn Ninh cũng không biết, chỉ nghe em họ “ok, ok” rồi cười tít mắt ngắt máy. Xong xuôi, nó nói với Văn Ninh: “Em qua nhà thằng Hiệp lập team chơi game, anh có đi không?”
“Không.” Văn Ninh trả lời rất dứt khoát.
Em họ liền vừa cười vừa nói: “Hê hê, em hỏi cho có thôi chứ biết thừa là anh không đi rồi.”
Dứt lời nó cầm áo khoác mặc vào rồi cầm theo một chiếc ô chuẩn bị đi sang nhà Hiệp. Đó là nhà thằng bạn thân nó, cách có nửa con nước, là nhà hàng xóm gần nhất.
Thế là trong nhà chỉ còn mỗi Văn Ninh suy tư ngồi trong phòng khách. Không gian yên tĩnh đến lạ, cảm giác trống vắng choán lấy toàn bộ tâm trí cậu.
Con quỷ trong nhà thấy chỉ còn mỗi Văn Ninh, lại bắt đầu giở trò. Gã lượn mấy vòng trước mặt Văn Ninh. Văn Ninh vẫn nhịn, chú tâm xem điện thoại. Gã quỷ lại chơi trò hay thấy trong phim kinh dị, đèn phòng khách nhấp nha nhấp nháy, rồi tắt phụt! Rồi lại sáng… Lại tối… Lại sáng…
Văn Ninh chịu hết nổi rồi! Cho nên cậu quyết định…
Vào bếp lấy tỏi!!!
Thấy Văn Ninh xách nguyên túm tỏi ra, gã quỷ đơ ra một chút rồi rú lên sợ hãi, vèo một cái đã bay ngược lên tường như một con dơi, mắt cũng sắp trồi cả ra. Cảnh tượng ấy quá là kích thích thị giác, Văn Ninh không thể nào nhìn thẳng được. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ninh ơi!”
Là giọng của Quý Hòa.
Hai mắt Văn Ninh sáng lên, vội nói: “Anh cứ đẩy cửa vào là được, không chốt.”
Quý Hòa đẩy cửa vào nhà. Văn Ninh nhìn thấy vũ trang chống ma quỷ hạng nặng của hắn, trong chốc lát dở khóc dở cười, cạn lời không biết phải làm sao.
Trên tay Quý Hòa cũng mang một túm tỏi, hơn thế nữa còn có cả một cành dâu tằm, một bát gạo nếp, một quả trứng gà, một túm ngải cứu… thậm chí một tay hắn đeo chuối phật châu, một tay đeo vòng bạc treo một cây thánh giá. Ngoài ra còn vài món đồ nho nhỏ kì lạ nữa mà Văn Ninh không biết là thứ gì. Mấy thứ đó không cồng kềnh, nhưng phải dùng cả hai tay Quý Hòa mới cầm được hết. Văn Ninh hoài nghi ban nãy hắn dùng chân đẩy cửa mà vào.
Trong lúc tình thế nguy cấp, Văn Ninh lại thản nhiên mở camera điện thoại ra, hướng về phía Quý Hòa chụp “tách tách” liên tục mấy bức ảnh, rồi cậu khẽ cười nói: “Làm kỉ niệm.”
“…” Quý Hòa còn lâu mới tin!
Không khí trong phòng chậm rãi đọng lại, sau đó đèn lại nhấp nháy thêm lần nữa, như một tia chớp nhoáng lên trước phong ba.
“Á á á!!!” Gã quỷ áo đen hét thảm.
Chỉ riêng một thứ trong đống đồ trừ tà kia đã khiến quỷ phải chết khiếp chứ đừng nói nhiều món như thế, mới chỉ nhìn thấy thôi mà gã quỷ kia đã khóc thét, vội vội vàng vàng biến thành làn khói đen chui qua khe cửa, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi. Văn Ninh không ngờ mọi chuyện lại giải quyết dễ dàng như thế, không khỏi nghiêng đầu cười rộ lên với Quý Hòa, tay giơ ngón cái lên. “Đỉnh!”
Hai người đang đứng đối diện nhau, Văn Ninh vừa nghiêng đầu cười một cái, Quý Hòa bỗng dưng ngơ ngác nhìn cậu, không cẩn thận đánh rơi bát gạo nếp trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...