Tiết học đầu tiên là công nghệ, Văn Ninh không chú ý nghe giảng mấy, cậu chỉ nghe Quý Hòa nói chuyện mà thôi.
Hết tiết, Văn Ninh chủ động tới phòng quản sinh, lại không thấy thầy quản sinh đâu mà gặp thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm nói, Văn Ninh mới biết đoạn video do bạn lớp 10 kia quay đã được chứng thực rồi, chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của học sinh, nhà trường sẽ tìm cách giải quyết thích hợp.
Văn Ninh không nói gì, cậu trở về lớp, trong lúc ấy vẫn có rất nhiều lời khó nghe lọt vào tai cậu.
Ngày hôm sau, cả trường rộ tin thầy quản sinh giải quyết vụ việc Văn Ninh bị hiệu trưởng khiển trách, còn Hà phải công khai xin lỗi Văn Ninh trên lớp, xóa bỏ thi đua trong năm học hiện tại.
Cả buổi học hôm đó, Hà như người mất hồn, học hành không chú ý. Cô ta rất xấu hổ, cũng không cam tâm, nhưng bằng chứng mình đổ oan đã bị nhà trường có được. Tuy Văn Ninh nói sẽ không làm lớn chuyện lên, nhưng cả trường lại biết chuyện cô ta vu oan cho cậu, thế là nghĩ là cậu đã để lộ tin tức.
Hết giờ, Văn Ninh đứng dựa lưng ở ngoài hành lang, ngoắc tay ra hiệu với Hà lại đây nói chuyện.
"Mày nói sẽ bỏ qua cho tao, sao lại tung tin cho cả trường biết?" Hà gằn giọng nói với Văn Ninh.
Văn Ninh hơi híp mắt, khẽ cười một tiếng, đáp: "Hà tin không, nếu tôi muốn, Hà sẽ không thể học tiếp ở đây nữa. Cái chuyện tin tức bị lộ, dù có phải tôi nói hay không, thì cũng là sự thật, Hà chối cãi được sao?"
Hà không đáp, giữ thái độ thù địch với Văn Ninh.
Văn Ninh cũng không để ý, nói: "Nếu tôi đoán không sai, vì chuyện học bổng cuối kì, Hà sợ tôi đoạt mất, nên hại tôi đúng không? Lúc đầu là bỏ bùa nguyền tôi, muốn tôi bị ám ảnh không thể có tâm trạng học hành. Nhưng thấy không được, Hà lại tìm cách hắt nước bẩn tôi. Chỉ cần tôi bị kỷ luật, bị hạ hạnh kiểm, thì dù thành tích của tôi đứng đầu, cũng sẽ không đủ điều kiện nhận học bổng. Hơn 500$ tiền học bổng, tôi nghĩ với điều kiện gia đình của Hà, đó là số tiền không nhỏ, thế nên Hà rất muốn giành được. Tôi nói đúng không?"
"Mày khinh tao nghèo à?" Hà giận dữ. "Phải đấy, mày nói đúng đấy! Tao vất vả cố gắng học hành giành học bổng, trong nhà tao khó khăn, tao muốn giành học bổng thì sao? Tự nhiên đâu ra một thằng chuyển từ phố về như mày, điểm lúc nào cũng không 9.8 thì 10... Tao không phục! Mày mua điểm! Mày không thể tranh với tao!"
Văn Ninh rũ mắt nhìn Hà, thản nhiên nói: "Tôi không muốn dông dài với Hà. Có chuyện này, Hà không biết nhỉ? Quỹ học bổng mà Hà đã từng và đang giành lấy, là do mẹ tôi và một người bạn nước ngoài thành lập. Từ đầu, tôi đã không muốn tranh giành."
Dứt lời, Văn Ninh quay đi không nhìn lại.
Quý Hòa vốn theo Văn Ninh, cũng chứng kiến tất cả cuộc đối thoại của cậu và Hà. Hắn bay là là theo sát Văn Ninh, không nhịn được tán thưởng. "Chậc, ngầu quá! Nhìn cô bé kia kinh ngạc tới mức há hốc miệng kìa! Mà này, tôi còn tưởng có cảnh cậu đuổi em nó khỏi trường, nói cho nó biết bổn thiếu gia không phải người dễ trêu chọc chứ?"
Văn Ninh thở dài nhìn hắn, thấy không có người mới nói nhỏ: "Anh có phân biệt được phim ngôn tình TQ với hiện thực không đấy? Lại còn 'bổn thiếu gia', chậc... Cái quái gì vậy?"
Hôm qua Văn Ninh đưa Quý Hòa laptop chơi. Ai mà ngờ hắn nghiêm túc xem bộ phim tình cảm máu chó thiếu gia nhà giàu với chả cô bé lọ lem cùng học ở học viện hoàng gia gì gì đó trên youtube, cày suốt đêm, lúc Văn Ninh ngủ dậy thấy hắn vẫn còn đang xem tập cuối... Văn Ninh thật sự rất cạn lời.
"Ấy, Thầy giáo Vũ kìa!" Quý Hòa bỗng nhắc nhở Văn Ninh.
Bọn họ đang đi đến sân trường, em họ đã chờ Văn Ninh ngoài cổng. Nhưng khi thấy thầy dạy GDCD Tống Nguyên Vũ có hiềm nghi giết người kia, Văn Ninh lại không vội.
Cậu cố tình đi qua chào hỏi: "Em chào thầy ạ."
Bấy giờ Văn Ninh mới có chút để ý tới vẻ bề ngoài của Tống Nguyên Vũ. Trên dưới ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, ăn mặc thời thượng, đúng là một người đàn ông phong nhã hào hoa.
Tống Nguyên Vũ "ừ" một tiếng cho có lệ.
Văn Ninh lại không buông tha, đi gần y, thấp giọng hỏi: "Thầy ơi, thầy cho em hỏi chuyện này được không ạ?"
Tống Nguyên Vũ không để ý lắm, đáp: "Ừ, có chuyện gì em cứ hỏi đi."
"Thầy có quen ai tên là Vương Thu Hiền không ạ?" Văn Ninh thăm dò.
Cả người Tống Nguyên Vũ khựng lại một chốc. Vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt y, rồi trong chớp nhoáng tan biến thành dáng vẻ không biết gì mà đáp lại cậu: "Thầy không biết, là học sinh trong trường à?"
Văn Ninh qua loa đáp: "Em không biết đâu, có người bảo em hỏi thầy thôi ạ."
Nói rồi cậu bỏ lại Tống Nguyên Vũ lòng như lửa đốt mà chạy đi. Trên đường về, em họ còn lải nhải không ngớt. Nó nói hôm thi văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam nó có một tiết mục hát, có đoạn cao quá nó muốn hát không nổi, lo lắng tới lúc đó lại hụt hơi thì quê lắm.
Văn Ninh cười nhạo: "Mày biết hát cơ á? Anh có thấy mày mở miệng hát bao giờ đâu?"
Em họ đắc ý đáp: "Không giấu anh, em từng ôm mộng làm thực tập sinh K-pop đấy... haha."
Văn Ninh cười: "Yên tâm đi, khán giả ít nhất cũng sẽ cổ vũ cho cái mặt đẹp trai của mày, còn hát thì không biết được."
Khi Văn Ninh về tới nhà, đã thấy Quý Hòa ngồi ở phòng khách, chống cằm như đang suy tư điều gì đó. Văn Ninh nhìn cái áo khoác lông dày cộp của mình, lại nhìn đôi chân trần cùng style mùa hè của hắn, bỗng nhiên hỏi: "Anh có lạnh không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...