Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Trước khi đi gặp Tần Diệu, L1 đã đổi một số dữ liệu ở cửa hàng tích phân, biến cơ thể con người của mình khôi phục trở nên khỏe mạnh.

Làm xong những việc này, cậu định lén lút lẻn vào trong nhà Tần Diệu.

Chỉ là Tần Diệu dù sao cũng là phản diện lớn nhất của thế giới nhỏ A20231007, L1 ngược lại không rõ rốt cuộc hắn là một người thế nào, cho nên trước khi bí mật đi gặp đại phản diện, L1 đã xem qua thông tin của Tần Diệu ở thế giới nhỏ.

Tần Diệu, nam, 23 tuổi.

Bởi vì từ nhỏ đã bị ba mẹ ghét bỏ, tính cách từ nhỏ đã trở nên vặn vẹo cố chấp, tàn nhẫn độc ác.

Sau khi trưởng thành vì ham muốn thụ chính, tranh đấu chống lại công chính khắp nơi, nhưng trận nào cũng thua, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

L1 đọc đến đây, lập tức nổi lên cảnh giác.

Cậu đã sinh sống trong thế giới loài người hơn nửa tháng, từ lâu đã không phải hệ thống không nghiên cứu bản chất con người như trước kia nữa.

Cụm từ thủ đoạn độc ác này có chút nghiêm trọng.

Quả nhiên, không phải phản diện nào cũng dễ chung sống như nhà Hoắc gia.

Tính cách của phản diện Tần Diệu này không khác phản diện trong tưởng tượng của L1 mấy.

Cho nên lần này L1 không định trực tiếp đi gặp Tần Diệu, mà là dự định quan sát hắn trước.

Diện tích biệt thự của nhà Tần Diệu còn lớn hơn diện tích biệt thự của Hoắc gia.

L1 dùng ẩn thân, trước tiên đi dạo quanh những nơi gần biệt thự Tần gia trước, sau đó hít sâu một hơi bay về phía phòng Tần Diệu.

Cậu trực tiếp rơi trên ban công của Tần Diệu.

Vừa đáp đất, L1 liền sửng sốt.

Lớp tuyết rơi rụng cực dày rơi trên ban công,. Ở trong góc nơi mặt trời không chiếu tới được, còn có một đôi người tuyết bụ bẫm.

Người tuyết đội một chiếc mũ, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, trên mặt còn cắm một củ cà rốt, trong tay cầm theo cái rổ, trong rổ có mấy viên kẹo.

Tầm mắt của L1 rơi trên người người tuyết, thiếu chút nữa không dời được mắt.

Người tuyết này thật đáng yêu, cậu nghĩ.

Nhưng rất nhanh L1 liền hồi thần.

Cậu tới quan sát đại phản diện Tần Diệu, không phải tới xem người tuyết!

Nhưng tại sao đại phản diện lại đắp người tuyết trên ban công của mình?

L1 vừa nghi hoặc, vừa chuẩn bị đi vào trong phòng.

Chỉ là cậu căn bản không vào được.

Ngày đông giá lạnh tuyết rơi, ban công của Tần Diệu không đóng nên bông tuyết mới có thể lọt vào.

Nhưng Tần Diệu không có khả năng ngay không đóng cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của mình, cho nên cho dù L1 ẩn thân, nhưng hiện tại cậu cũng không vào trong được bằng cơ thể con người.

Trừ phi L1 thoát khỏi cơ thể con người của mình đi vào.

Nhưng trong trường hợp này, cơ thể có lẽ sẽ bệnh trở lại trong ngày tuyết.

Hết cách, L1 chỉ có thể ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, lén lút quan trong trong phòng.

Nhưng quét một vòng, L1 cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tần Diệu đâu.

Chẳng lẽ hắn không ở nhà?

L1 nhanh chóng tra tọa độ của Tần Diệu.

Thật sự không ở nhà, giờ này Tần Diệu ở công ty.

Tốn công vô ích nhưng L1 cũng không thất vọng, cậu có thể ở đây đợi Tần Diệu về nhà.

Chỉ là đợi rồi đợi, đường nhìn của L1 không nhịn được chuyển sang trên người người tuyết ở bên cạnh.

10 trưa, ánh nắng trời đông không có nhiệt độ chiếu xuống ban công, L1 đứng bên cạnh người tuyết, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào cơ thể mập mạp của người tuyết, lại chọc chọc chiếc mũi cà rốt của nó.

Xúc cảm của bông tuyết rất kỳ diệu.

Thời điểm vừa tiếp xúc xác cảm lành lạnh, nhưng chỉ cần thời gian chạm vào lâu hơn một chút, chúng sẽ hóa thành vũng nước.

Ở Hoắc gia nửa tháng, hai tiểu phản diện của Hoắc gia cũng từng dẫn L1 đi chơi tuyết.

Nhưng mấy trò bọn họ dẫn L1 chơi đều là đánh bóng tuyết, ném bóng tuyết.

Chạy nhảy vui vẻ tất nhiên rất vui, nhưng hai tiểu phản diện của Hoắc gia đều không quá giỏi nặn đồ vật, ngay cả cầu tuyết của bọn họ cũng không được tròn.

Không giống người tuyết mập mạp này, nó không chỉ có cái đầu tròn, thân hình cũng là hình tròn mập mạp, với đôi mắt tròn xoe trông càng thêm ngây thơ.

Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, nhưng đến buổi chiều, ánh nắng mang theo một chút nhiệt độ, bông thuyết ngoài ban công có thể sẽ bị tia nắng hóa tan.

L1 lo lắng người tuyết sẽ bị ánh nắng chiếu vào, đặc biệt chạy đến một vị trí tốt có thể che khuất ánh nắng.

Suốt thời gian buổi chiều, cậu ngồi ngoài ban công nhà Tần Diệu, vừa che nắng cho người tuyết, vừa thử dùng bông tuyết nặn người tuyết.

L1 từ trước đến nay chưa từng làm loại chuyện này, ban đầu còn có một chút không thuần thục lắm.

Nhưng dù sao cậu cũng là hệ thống ưu tú nhất, sau khi thất bại một hai lần, cậu dần dần trở nên thuần thục hơn.

Vì thế cả buổi chiều trôi qua, ngoài ban công của Tần Diệu tràn ngập người tuyết với đủ kích cỡ chiều cao khác nhau.

Cho đến khi L1 nghe thấy một giọng nam êm tai vang lên: "Đưa cơm tối đến thư phòng là được, hôm nay tôi không xuống......"

Lời nói của người đàn ông đột nhiên dừng.

Một giây sau, cửa sổ sát đất của ban công bị người kéo ra từ bên trong.


L1 đột nhiên nhận ra, cậu chơi quá lâu!

Nhất thời, L1 đột nhiên có chút hoảng loạn không thể giải thích được, cậu thậm chí còn cảm thấy má mình hơi nóng lên.

Tại sao?

Không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân hoảng loạn của mình, nghe thấy thanh niên cách đó không xa quay đầu hỏi: "Chiều nay có ai từng tới phòng tôi?"

L1 đột nhiên nghĩ ra.

Đúng rồi, cậu ẩn thân!

Đại phản diện không nhìn thấy mình.

L1 thở phào, ngẩng đầu vội vàng nhìn chằm chằm thanh niên kia.

Thanh niên mặc tây trang màu đen vẫn chưa cởi, những đường nét linh hoạt phác họa thân hình hắn gần như hoàn hảo, L1 vội vàng quét mắt nhìn ngũ quan của hắn.

Điều khiến L1 kinh ngạc chính là, đại phản diện trước mặt nhìn..... không phải là tướng mạo hung thần ác sát.

L1 lại cẩn thận nhìn một lúc, rất nhanh cậu đưa ra kết luận, đại phản diện này rất đẹp trai, vô cùng đẹp.

Hơn nữa quan trọng hơn là, cậu cũng không nhìn thấy sắc mặt thô bạo nào trên mặt đại phản diện, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của hắn, ngược lại có loại......

L1 nghĩ một lúc, cảm thấy biểu cảm của đại phản diện khá giống với người nhà họ Hoắc, vừa nhìn liền rất dễ sống chung.

Nhưng L1 lại không dám xuất hiện trước mặt Tần Diệu khi không có bất cứ chuẩn bị nào.

Dù sao hắn cũng là phản diện lớn nhất của thế giới nhỏ!

Nhỡ đâu đây chỉ là vẻ ngoài thì sao?

Đúng vậy.

Thời gian này, L1 còn hiểu ra một đạo lý, con người khác với hệ thống, con người đều có hai mặt tính cách.

Trước mặt những người khác nhau, bọn họ sẽ có những biểu cảm khác nhau.

Ví dụ như Tô Thụy, biểu hiện của cậu ta khi ở trước mặt Hà Thời khác hẳn với người lạ.

L1 lo lắng Tần Diệu cũng là người như vậy, cho nên cậu vẫn quyết định lẻn vào phòng Tần Diệu rồi cẩn thận quan sát trước.

Giọng nói của quản gia cũng từ ngoài cửa truyền tới: "Cả ngày hôm nay không có ai lên."

Tần Diệu hướng ánh mắt nhìn dấu chân có chút lộn xộn trên ban công, chân mày hơi nhíu lại.

L1 xác nhận Tần Diệu không nhìn mình mới cẩn thận bay tới, sau khi tìm được góc độ thích hợp, cậu vút một tiếng bay qua người Tần Diệu vào phòng.

Tốc độ rất nhanh, giống như một cơn gió.

Tần Diệu đột nhiên quay đầu nhìn ra phía sau.

Quản gia hỏi: "Thiếu gia, sao vậy?"

Tầm mắt của Tần Diệu quét qua căn phòng, mấy giây sau mới quay đầu lại lần nữa, đường nhìn rơi trên người người tuyết nhỏ thấp nhỏ kia, hắn cười nói: "Không gì, ông đi làm việc trước đi."

Quản gia dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người ra khỏi gian phòng.

Khi màn đêm dần buông xuống, Tần Diệu đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngắm nhìn hàng người tuyết nhỏ ngoài ban công.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên bước ra ngoài.

L1 nhanh chóng cẩn thận bay tới nhìn, liền thấy Tần Diệu không biết từ đâu lấy ra một cái xô và xẻng nhỏ, thu thập sạch đống tuyết đọng thành cục bị giẫm đến hỗn độn cùng nước tuyết bị ánh nắng buổi chiếu làm tan trên ban công.

Nhìn động tác của hắn, L1 mới chợt phản ứng lại ———

Cậu xác thực đã ẩn thân, nhưng cậu quên khôi phục người tuyết nhỏ và dấu chân của mình về trạng thái bình thường!

Tần Diệu là đại phản diện của thế giới nhỏ, ban nãy hắn nhìn chằm chằm ra bên ngoài lâu như vậy......

L1 lại lần nữa bật cảnh giác.

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình rồi sao?

Vậy bây giờ cậu phải làm gì?

Rõ ràng đã phát hiện ra mình nhưng không vạch trần mình, còn giúp mình che đậy giấu vết.....

L1 đột nhiên cảm thấy màn này có chút quen.

Trong một thế giới nhỏ mà mình từng giám sát, có một phản diện mà một tên sát nhân biến thái.

Sau khi hắn phát hiện ra dấu vết của nhân vật chính, không lập tức phao tin mà đợi nhân vật chính tiến vào cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị từ trước....

Nghĩ đến đây, trong lòng L1 không hiểu sao dấy lên một nỗi khủng hoảng.

Không đúng.

Cậu là hệ thống, cậu căn bản không cần sợ loại chuyện này.

Nhưng bây giờ cậu có một cơ thể loài người, còn là một đứa bé 5 tuổi sức trói gà không chặt......

Cho nên đây là nỗi sợ của cơ thể mình?

L1 lơ lửng giữa không trung, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang run nhẹ.

Quả nhiên, đại phản diện chính là một người còn đáng sợ hơn cả nhà phản diện!

Không được.

Nếu cơ thể này còn tiếp tục run nữa, mình không có cách nào quan sát Tần Diệu một cách nghiêm tục được nữa.


L1 nhanh chóng chui ra khỏi cơ thể loài người, sau đó nhét cơ thể mình vào không gian lưu trữ của hệ thống.

Làm xong những việc này, cậu mới cảm giác được cơ thể đang run rẩy của rốt cuộc cũng dừng, nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu vẫn cảm thấy nao núng.

Lẽ nào đây chính là cảm giác sợ hãi?

Tư vị này không dễ chịu chút nào.

Nếu không lại quan sát phản diện thêm một đêm nữa, hôm sau rồi đi?

L1 quyết định xong, sau đó lại lần nữa giám sát Tần Diệu từ góc độ người giám sát.

Tần Diệu dọn xong đống tuyết ngoài ban công xong nhanh chóng quay về phòng, trước khi đóng cửa sát đất, hắn lại nhìn mấy người tuyết ngồi thành hàng kia, trong mắt bỗng hiện lên một ý cười.

Không.

Hắn cười cái gì?

L1 cảm giác toàn bộ hệ thống của mình đều không ổn.

Trước khi kẻ phản diện sát nhận kia vào phòng cũng ở bên ngoài nở nụ cười, cho nên đại phản diện Tần Diệu này cũng ———

Đúng vậy.

Lúc này L1 mới chợt nghĩ tới tư liệu miêu tả của Tần Diệu: Vặn vẹo lập dị.

Trong nhất thời, L1 rất muốn rời khỏi.

Nhưng rất nhanh cậu lại bình tĩnh trở lại, cậu là hệ thống, không phải con người.

Cho dù Tần Diệu là đại phải diện thì có làm sao, một đại phản diện của thế giới nhỏ bé, còn có thể gây nên mối đe dọa gì cho cậu?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng L1 vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

Thậm chí cậu không thể tập trung quan sát Tần Diệu được nữa, cậu dứt khoát phân thân đi tìm Thu.

Đương nhiên cũng không chú ý tới Tần Diệu vốn dĩ đã định ở trong phòng ngủ thay quần áo, không biết vì sao, hắn đột nhiên lại có chút do dự, sau đó hắn cầm quần áo vào phòng để đồ.

Thời gian trôi qua ở không gian hệ thống chủ khác với thế giới nhỏ.

Với Thu, L1 cũng chỉ vừa mới rời đi, lại nhanh chóng quay về.

Thu không khỏi tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

L1 suy nghĩ mới mở miệng nói: "Tuy tôi không hiểu rõ lắm về cảm xúc con người, nhưng tôi đã hiểu được sợ hãi là gì rồi."

Thu sửng sốt.

Thế giới A20231007 là một thế giới cấp A không có bất cứ sự uy hiếp nào đối với hệ thống, sao L1 lại cảm thấy sợ hãi?

Nhưng L1 căn bản không có thời gian giải thích với cô, nhanh chóng lại rời đi lần nữa.

Cho đến khi L1 lại lần nữa đặt sự chú ý vào căn phòng của Tần Diệu, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

Vừa quay lại, L1 liền phát hiện Tần Diệu không có trong phòng ngủ, 7 giờ sáng, hắn đã tắm rửa xong xuôi, lúc này đang đứng trong căn bếp nhỏ chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Lúc L1 nhìn sang, Tần Diệu đang đun nóng sữa tươi.

Khoảng thời gian trước ở nhà Hoắc gia, mỗi buổi sáng mẹ Hoắc đều chuẩn bị một cốc sữa ngọt cho L1.

Nhưng mới một ngày không được uống sữa ngọt, L1 liền nhớ mùi vị này rồi.

Nhưng nghĩ đến nụ cười khẽ tối qua của Tần Diệu, L1 cẩn thận không vội vàng tiếp cận, chỉ đứng từ xa nhìn.

Thanh niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, xăn tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra đường cơ bắp cánh tay săn chắc đẹp mắt.

Đầu tiên hắn đun nóng sữa, sau đó đổ yến mình đã ngâm vào máy xay nghiền nhỏ.

Sau khi vận chuyển của máy móc dừng lại, hắn lại đổ yến mạch ra rồi cho vào trong nồi sữa nóng đun nhỏ lửa một lúc.

Mùa đông trong phòng bật máy sưởi không lạnh lắm, nhưng L1 vẫn nhìn rõ một làn sương mù thuộc về sữa và yến mạch hỗn hợp bay ra.

Đợi đến khi gần sôi, Tần Diệu tắt bếp.

Sữa yến mạch đã được làm xong, nhưng hắn không rót sữa vào trong cốc, mà lại đổ chúng lại vào trong máy xay.

Khi máy xay lại một lần nữa nghiền nát yến mạch đã ngâm, mùi hương của yến mạch mới hoàn toàn dung hợp vào sữa bò.

Lúc này, Tần Diệu mới rót sữa yến mạch đã làm xong vào trong cốc.

Lượng sữa hắn làm vừa đủ có thể rót đầy hai cốc.

L1 nghĩ, nếu như lúc này mình dùng cơ thể con người, chắc không nhịn được muốn nuốt nước bọt.

Lúc này, cậu đột nhiên có chút vui mừng, cũng may mình không dùng cơ thể con người.

Tần Diệu rót ra hai cốc sữa xong, bưng sữa ra phòng khách bên ngoài.

Hai cốc sữa đều được đặt lên bàn trà, hắn ngồi trên ghế sofa, cầm một cốc sữa lên vừa uống vừa xem máy tính xử lý tài liệu.

L1 ghé sát lại gần, muốn xem thử rốt cuộc hắn đang xử lý tài liệu gì.

Chỉ là nhìn thì nhìn, sự chú ý của cậu luôn bị sữa yến mạch trong tay Tần Diệu thu hút.

Sữa yến mạch có mùi vị gì?


L1 chưa từng được uống.

Nhưng chắc là rất ngon?

Dù sao sữa tươi đã rất ngon rồi, vừa nãy Tần Diệu không chỉ bỏ thêm đường vào trong sữa, còn dùng rất nhiều quy trình phức tạp mới làm ra hai cốc sữa.

Hửm?

Sao cậu lại nghĩ đến sữa rồi!

L1 nhanh chóng kéo sự chú ý của mình quay về, phát hiện thứ mà Tần Diệu đang xem là kịch bản của một bộ phim truyền hình có tên 《 Lão công hào môn của bệnh mỹ nhân 》.

Sau khi nhìn sơ qua nội dung, L1 không hứng thú lắm, đường nhìn lại không chịu khống chế hướng về phía cốc sữa của Tần Diệu.

Lúc này, Tần Diệu đã uống hết một cốc sữa, hắn đặt cốc rỗng lên bàn, nhưng tại lại không trực tiếp chạm vào cốc sữa còn lại.

Sao không uống nữa?

L1 nghi hoặc.

Cậu kiên nhẫn đợi gần một tiếng, nhưng cũng không thấy Tần Diệu đưa tay chạm vào cốc sữa còn lại.

Là vì sữa lạnh rồi sao?

Nhưng sữa lạnh cũng rất ngon mà.

L1 thu hồi tầm mắt của mình.

Không được.

Không thể nhìn nữa.

Còn nữa, phản diện Tần Diệu này cũng có chút kỳ lạ, trong ấn tượng của L1, phản diện đều có bộ dạng vênh mặt hất hàm, bọn họ thích nhất sai bảo cấp dưới, rất ít khi tự mình động tay làm gì đó.

Không ngờ phản diện thủ đoạn tàn nhẫn Tần Diệu này vậy mà không khác Hoắc gia mấy, đều có thể vào bếp, còn biết làm sữa giống mẹ Hoắc.

L1 đã quan sát hắn nửa ngày rồi, cũng không thấy Tần Diệu có biểu hiện kỳ quái nào.

L1 không gặt hái được gì, cũng không khỏi có chút nghi hoặc.

Cảm xúc của Tần Diệu phải chăng có hơi ổn định quá rồi không?

Theo lý mà nói, tính tình của phản diện phải không tốt mới đúng.

Nhưng từ đêm qua cho tới hiện tại, ngoại trừ nụ cười kỳ lạ kia, hắn đều không lộ ra bất cứ cảm xúc không vui không kiên nhẫn nào.

Thậm chí vừa nãy L1 còn nhìn thấy hắn thảo luận kịch bản với bên kịch, biên tập viên đã tức giận đến mức mắng người không chọn lọc từ ngữ trên phần mềm trò chuyện, một câu trong số đó là mắng Tần Diệu, biên kịch nói Tần Diệu cái chó gì cũng không hiểu còn ở đây lắm lời, nhưng khi Tần Diệu nhìn thấy lời này thậm chí không nhíu mày một cái, chỉ đánh chữ phân tích chỗ không hợp lý trong cốt truyện cho biên kịch một lần nữa.

Không lâu sau, ngược lại biên kịch đứng ra xin lỗi, nói tính tình hắn không tốt, mong Tần Diệu đừng để ý.

Tần Diệu nói: 「 Chỉ thảo luận kịch bản mà thôi, tôi không tức giận. 」

L1 nhìn đến đây đặc biệt kinh ngạc.

Tần Diệu không phải là phản diện sao?

Phản diện không phải chỉ cần có người khiêu khích sẽ nổi trận lôi đình sao?

Tại sao Tần Diệu bị mắng còn không tức giận?

L1 không hiểu.

Nhưng cậu cảm thấy tiếp tục quan sát như vậy cũng không có ích gì.

Cho nên cậu không định tiếp tục quan sát đại phản diện nữa, cậu quyết định đi xem thử vai chính và vai phụ khác.

Nhân vật chính thụ mà L1 quan sát lần này là Trương Kỳ Nhiên.

Thời điểm này Trương Kỳ Nhiên vừa ra mắt, còn hai năm nữa y mới gặp được chân mệnh thiên tử của mình.

Khi L1 tới, đúng lúc nhìn thấy Trương Kỳ Nhiên khẩn trương chạy ra khỏi địa điểm ghi hình chương trình.

L1 nghĩ, lại khôi phục lại bộ dáng cơ thể 5 tuổi.

Cậu chạy tới chỗ Trương Kỳ Nhiên, còn không đợi cậu nghĩ ra nên nói thế nào thì thấy Trương Kỳ Nhiên đột nhiên ngồi xổm xuống, khuôn mặt nóng vội hỏi cậu: "Bạn nhỏ, em biết ở đâu có hiệu thuốc không?"

L1 sửng sốt, chớp mắt gật đầu: "Ừm, biết."

Trương Kỳ Nhiên chợt thở phào, y mỉm cười nhẹ với L1: "Em có thể dẫn anh tới đó không? Anh muốn mua thuốc gấp....."

L1 là quét qua cơ thể của y, mở miệng nói: "Anh không có bệnh, tại sao lại muốn đi tìm hiệu thuốc?"

Bị hỏi vấn đề này, Trương Kỳ Nhiên đột nhiên đỏ mặt, y mới nhỏ giọng nói: "Anh sợ cậu ấy bị cảm..... A này, bạn nhỏ em mau nói cho anh! Nếu em dẫn anh đi, đợi lát nữa anh sẽ mời em ăn KFC được không? Anh không phải người xấu, em dẫn đường giúp anh là được! Đều tại anh hoảng hốt chạy ra ngoài nên anh không mang theo điện thoại."

L1 không biết KFC là cái gì, cậu chỉ muốn uống sữa yến mạch, vì thế L1 nói: "Em muốn uống sữa yến mạch."

Trương Kỳ Nhiên đồng ý luôn: "Được."

Vì vậy L1 liền dẫn Trương Kỳ Nhiên đi tìm hiệu thuốc.

Trên đường đến hiệu thuốc, L1 xem qua cốt truyện phần này, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Trương Kỳ Nhiên nóng lòng như vậy.

Thì ra y muốn mua thuốc cho nhân vật phụ người mà mình yêu thầm khi còn nhỏ.

Vai phụ này tên Tống Triết Hàm.

Đáng tiếc, y gấp gáp mua thuốc đưa tới, Tống Triết Hàm căn bản không chịu lép vế, trực tiếp ném vào thùng rác.

L1 thầm lắc đầu, không nói nhiều.

Bọn họ rất nhanh đã tìm đến hiệu thuốc, Trương Kỳ Nhiên sau khi mua được thuốc liền dẫn L1 đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai sữa yến mạch cho cậu.

Không chỉ như vậy, y còn nhét hai tờ tiền đỏ vào tay L1, trước khi đi y cười nói: "Cảm ơn em, bạn nhỏ!"

L1 nhìn chai sữa yến mạch trong tay mình, lại nhìn hai tờ tiền 100 tệ trong tay mình, chợt mỉm cười.

Xem ra cũng không phải nhân vật chính nào cũng là người xấu!

Trương Kỳ Nhiên khá tốt.

L1 cất kỹ hai tờ tiền, lúc này mới vặn sữa yến mạch ra uống một ngụm.

Nói thế nào nhỉ.

Mùi vị này không tệ nhưng L1 luôn cảm thấy mùi vị này không ngôn bằng cốc sữa kia của Tần Diệu.

Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, L1 quyết định lại đến nhà đại phản diện xem thử.


Nếu lần này vẫn cảm thấy sợ, vậy sau này cậu không đến nữa!

Ném chai rỗng vào trong thùng rác, L1 quay lại nhà Tần Diệu.

Cậu vẫn bay thẳng đến ban công ngoài phòng Tần Diệu, người tuyết nhỏ cậu đắp tối qua đã tan chảy không ít dưới tia nắng ban ngày, chỉ có một vài người tuyết nhỏ cạnh người tuyết lớn vẫn chưa tan.

L1 ngồi xổm xuống không nhịn được lại đắp thêm hai người tuyết, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.

Vừa nhìn, L1 liền sững người, cửa sổ sát đất ban công hôm nay vậy mà không bị khóa từ bên trong!

Ngoài trời đã tối, tần Diệu vẫn chưa về, trong phòng bật đèn cho nên L1 liếc mắt liền nhìn thấy một cốc sữa bị bỏ lại trên bàn trà trong phòng khách.

Chính là cốc sữa yến mạch được làm vào buổi sáng kia.

Giờ phút này, L1 không học mà hiểu hiểu rõ cái gì gọi là xoắn xuýt.

Cảm xúc lúc này của cậu chính là xoắn xuýt.

Bởi vì cậu lại muốn lén lút nếm trộm thử mùi vị của sữa yến mạch, nhưng lại không dám đi.

Cậu đã lén lút vào phòng Tần Diệu rồi, lại lén lút uống sữa của người khác nữa thật không lễ phép!

Nhưng cốc sữa kia thật sự rất thơm.

Cách có vài mét, dù sữa đã nguội lạnh nhưng L1 vẫn có thể ngửi thế mùi hương ngọt ngào từ sữa yến mạch.

L1 đột nhiên nghe thấy bụng cơ thể con người của mình kêu lên ọc ọc một tiếng.

Cậu đói rồi.

L1 cẩn thận mà lùi về sau nửa bước.

Không được, tuyệt đối không thể lén lút uống trộm sữa của người khác!

L1 là một hệ thống rất có nguyên tắc.

Cậu lại lần nữa ẩn thân, sau đó đứng đối diện với sữa yến mạch.

Không lâu sau, Tần Diệu về đến phòng mình.

Nhìn thấy cốc sữa còn nguyên chưa ai động trên bàn, hắn hơi nhướng mày, nhưng lại không nói gì, chỉ là bước lên cầm lấy cốc sữa, giả vờ như đáng tiếc nói: "Xem ra sáng nay làm sữa hơi nhiều rồi, cũng không có mèo hoang nào tới uống, vậy cứ đỏ đi thôi."

L1 lập tức trừng lớn con người.

Cho nên đó là sữa cho mèo hoang uống sao!

Không đúng.

Cho mèo hoang uống, vậy tại sao hôm này còn đóng cửa sổ?

Quả nhiên, đại phản diện này vẫn quả xảo quyệt.....

"A, hôm nay mình có mở cửa sổ sao?" Tần Diệu chợt vỗ trán, có chút đau đầu: "Vậy xem ra là mình hiểu lầm mèo nhỏ rồi."

L1: "!!!"

Thật sự cho mèo hoang uống à.

Vậy mình hiểu lầm Tần Diệu rồi.

Chỉ là..... có thể đừng đổ đi không, cốc sữa đó rất lớn, rất lãng phí.

L1 lặng lẽ nuốt nước bọt.

Âm thanh này rất nhỏ, nhưng động tác của Tần Diệu chợt dừng lại.

Một giây sau, hắn khẽ cười.

Sữa yến mạch sáng nay vẫn bị đổ đi mất.

Tiếp theo cả một buổi tối, L1 đều thấy hối hận.

Nếu sớm biết là sữa cho mèo hoang thì cậu đã nếm thử rồi, thật đáng tiếc quá đi!

Ngày mai Tần Diệu còn làm sữa cho mèo hoang không?

L1 không biết, nhưng cậu đột nhiên bắt đầu mong chờ ngày mai.

Cùng lúc đó, L1 lại bắt đầu suy nghĩ.

Tại sao Tần Diệu lại chuẩn bị sữa cho mèo hoang?

Hắn cũng thích mèo hoang sao?

L1 không khỏi nghĩ đến Diệp Phàm.

L1 cảm thấy, người thích mèo hoang đều không tính là người xấu, cho nên Tần Diệu là người xấu sao?

Hiện tại L1 không dám kết luận.

Dù sao tối qua Tần Diệu còn lộ ra nụ cười quái dị có chút đáng sợ kia!

Nhưng ngày mai xem thử Tần Diệu có làm sữa yến mạch hay không, chẳng phải sẽ biết sao?

Nếu thật sự là người thích mèo hoang, hẳn khẳng định sẽ kiên trì cho mèo hoang ăn.

Vì thế đêm đó, L1 lặng lẽ ngồi trong phòng Tần Diệu.

Nhưng khi bình minh đến gần, cơ thể của L1 đột nhiên trở nên buồn ngủ, cậu không nhịn được nheo mắt một lúc.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, cậu liền ngửi thấy một mùi sữa yến mạch nồng nặc.

L1 lập tức mở to hai mắt.

Tần Diệu làm sữa rồi!

L1 cong môi, cậu vô cùng vui mừng, trực tiếp chạy tới phòng bếp.

Đến nỗi cậu quên mất đêm qua mình đã vô hình hóa cơ thể con người của mình.

Vì thế khi cậu xuất hiện ở phòng bếp, liền thấy Tần Diệu cong mắt cười hỏi: "Nhóc chính là đứa bé mà Hoắc gia nhặt được?"

L1: "A?"

————————

Anh biết vợ anh đến nhưng anh cố tình làm như không biết =))) Quả nhiên là lão hồ ly


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui