Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Suốt chuyến đi sau đó, Hoắc Yến đều không mở miệng nói với Diệp Lạc Dao một lời nào, ngồi đối diện Diệp Lạc Dao cầm điện thoại tạch tạch bấm không ngừng.

Diệp Lạc Dao cũng không để tâm, bởi vì toàn bộ hành trình cậu đều nói chuyện cùng Tần Diệu.

Hoắc Yến biết Diệp Lạc Dao đang nói chuyện với Tần Diệu, nhưng trong suốt chặng đường còn lại đều không nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao nữa.

Cho đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh, Diệp Lạc Dao gửi cho Tần Diệu một tin nhắn cuối cùng, sau đó mới chế độ máy bay, nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, Diệp Lạc Dao có chút cảm khái:

【 Aiz, rõ ràng mới tạm biệt Tần tổng không bao lâu, tại sao đột nhiên có chút nhớ anh ấy vậy nhỉ? 】

Hoắc Yến ngồi ở ghế thương gia khác: "......."

Không nhịn nổi nữa!

Thật sự nhịn không được!

Mới ở bên nhau bao lâu?

Chỉ có ba ngày, vừa xa cách một lúc liền nhớ Tần Diệu?

Diệp Lạc Dao quả thật còn não yêu đương hơn hắn!

Hoắc Yến tiếp tục múa bút thành văn trong nhóm gia đình, nhưng vẫn không đợi hắn gửi xong tin nhắn dài như sớ này đã bị tiếp viên đi tới nhắc nhở hắn tắt điện thoại.

Hết cách, Hoắc Yến chỉ có thể tức giận tắt điện thoại.

Ngày mai, không, tối nay trở về hắn phải mở cuộc họp gia đình!

Không thể để Diệp Lạc Dao và Tần Diệu tiếp tục ở bên nhau.

Diệp Lạc Dao ngồi ghế trước không biết Hoắc Yến đang nghĩ cái gì, hôm nay quay chương trình cả ngày, lại bị Hoắc Yến kéo lên máy bay ngay trong đêm, máy bay vừa cất cánh không lâu Diệp Lạc Dao liền ngủ.

Trong 2 tiếng đồng hồ, cậu còn mơ thấy một giấc mơ ký ức lâu dài...... không, có lẽ đây không phải là một giấc mơ.

Cậu lại một lần nữa xuất hiện trên ban công quen thuộc, lần này Diệp Lạc Dao vô cùng kích động, sau khi vào thậm chí không thèm nhìn cốc sữa yến mạch đã được đặt sẵn từ lâu, vui vẻ chạy về phía phòng ngủ.

Người đàn ông vừa mới tắm xong, lúc này đang đứng trong phòng thay đồ, cả người trần truồng, đang chuẩn bị mặc quần áo.

Nghe thấy âm thanh, hắn hơi kinh ngạc quay đầu liền đối diện với đôi mắt lơ mờ của Diệp Lạc Dao.

Hai má của người đàn ông đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, ngay sau đó hắn nhanh chóng xoay người lại mặc áo tắm vào, giọng nói tựa hồ hơi run lên: "Sao đột nhiên em lại vào?"

Diệp Lạc Dao nghiêng đầu: "Đột nhiên xông vào...... cho nên anh cảm thấy hiện tại em không nên trực tiếp đi vào, vậy có phải em nên nói xin lỗi với anh hay không?"

Người đàn ông nghe được những lời này hơi giật mình, sau đó trong mắt hiển nhiên lóe lên một tia bất lực, hắn đưa tay che khuôn mặt nóng bừng của mình, bình tĩnh mấy giây mới nói: "Không sao, không trách em, là anh chưa từng nói cho em trước đó. Sau này trước khi em vào tìm anh, nhớ gõ cửa."

Diệp Lạc Dao ồ một tiếng, lại nói: "Vậy lần sau em vào sẽ nhớ gõ cửa."

Người đàn ông ừm một tiếng, đang muốn nói sữa đã có rồi, đột nhiên nghe thấy Diệp Lạc Dao tiếp tục hỏi: "Em có một vấn đề."

Người đàn ông hỏi: "Cái gì?"

Diệp Lạc Dao đôi mắt trong veo, giọng điệu chân thành lại đặc biệt thẳng thắn: "Anh có thể cởi áo tắm trên người anh xuống được không? Em phát hiện dáng người của anh rất đẹp, có thể cho em xem lần nữa không?"

Người đàn ông: "......."

Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, cả người đông cứng, đứng yên tại chỗ bất động, thậm chí ngay cả cổ cũng đỏ bừng đẹp mắt.

Diệp Lạc Dao chợt mỉm cười, trùng hợp giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên, đánh thức cậu từ mảnh ký ức vỡ.

Hoắc Yến đã đứng dậy, ánh mắt rơi trên khóe môi cong lên của Diệp Lạc Dao, hắn tùy tiện hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Lạc Dao đứng dậy lắc đầu.

Mấy giây sau, mới cười nói: "Chỉ là nghĩ đến một chuyện khá thú vị."

Hoắc Yến hỏi: "Chuyện gì?"

Diệp Lạc Dao không đáp lại.

Giấc mơ này rất ngắn ngủi, không có mở đầu kết thúc, nhưng Diệp Lạc Dao lại vô tình lắp ghép đoạn ký ức này với những mảnh ký ức khác.

Người đàn ông dường như đứng đó im lặng rất lâu, lâu đến mức Diệp Lạc Dao có thể nhìn thấy rõ sắc đỏ bừng trên mặt hắn chậm rãi mờ đi, lâu đến mức Diệp Lạc Dao có chút mất kiên nhẫn, lúc do dự có nên ra ngoài uống sữa yến mạch hay không thì người đàn ông mới hạ giọng nói: "Em từng nhìn thấy dáng người của người khác chưa?"

Diệp Lạc Dao không nghĩ ngợi liền nói: "Từng thấy rồi."

Người đàn ông lúc này không đỏ mặt nữa, đôi mắt hắn sâu hút, nhìn Diệp Lạc Dao không chớp mắt, bên trong ẩn chứa cảm xúc phức tạp mà lúc đó Diệp Lạc Dao không thể hiểu được.

Cho đến cuối cùng, người đàn ông vẫn không đồng ý cởi áo tắm cho Diệp Lạc Dao xem dáng người của hắn.

Nhưng cũng may hiện tại Diệp Lạc Dao đã hiểu ra, cảm xúc trong mắt khi đó của người đàn ông là không vui, là ghen tị, đồng thời xen lẫn cảm xúc bất lực sâu sắc.

..........

Về đến nhà đã là 12 giờ 30 phút, quản gia mở cửa, Diệp Lạc Dao kinh ngạc nhìn mấy người trong phòng khách.

【 Hôm nay là ngày trọng đại gì à? Anh ba ở nhà cũng thôi đi, sao anh cả cũng ở nhà vậy? 】

【 Còn có, muộn như vậy rồi, sao ba Hoắc mẹ Hoắc vẫn chưa ngủ? 】

"Ba Hoắc mẹ Hoắc, mọi người cố ý đợi bọn con về sao?"

Diệp Lạc Dao cười hỏi.

Nghe thấy lời này, ánh mắt của cả nhà đồng loạt nhìn về phía Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến.

Ba Hoắc mẹ Hoắc quả thật đang đợi Diệp Lạc Dao về, nhưng Hoắc Cảnh và Hoắc Trạch thì không phải, hai người bọn họ hoàn toàn là bởi vì cuộc họp gia đình diễn ra tối nay mới đặc biệt trở về.


Mẹ Hoắc đứng dậy nói: "Bọn nó trở về là có chuyện khác, Tiểu Dao con mệt không, mẹ nấu canh cho hai đứa rồi đó."

Hôm nay quá trình ghi hình kéo dài suốt một ngày, buổi tối Diệp Lạc Dao cũng không nghỉ ngơi được nhiều liền bị Hoắc Yến dẫn về nhà, lúc này cậu vừa mệt vừa đói, nghe được lời này của mẹ Hoắc, cảm động ôm lấy mẹ Hoắc: "Đói! Vẫn là mẹ Hoắc đối tốt với con nhất!"

Mẹ Hoắc cười: "Đi thôi, đi uống canh."

Sau khi ăn no uống say, Diệp Lạc Dao càng cảm thấy buồn ngủ hơn, cậu chào những người khác rồi lên tầng trước.

Nửa tiếng sau, từ trên tầng truyền đến tiếng lòng của Diệp Lạc Dao ————

【 A, muộn quá rồi, muộn quá rồi, gửi tin nhắn cho Tần tổng trước, sau đó mình đi ngủ....... 】

Giọng nói này nói một nửa liền không còn tiếng gì nữa.

Đến lúc này, cuộc họp gia đình của Hoắc gia mới chính thức bắt đầu.

Hoắc Yến là người đều tiên lên tiếng: "Mặc kệ mọi người đồng ý hay không, dù sao con cũng tuyệt đối không đồng ý!"

Hoắc Trạch theo sát: "Con cũng không đồng ý, Diệp Lạc Dao mới bao lớn, em ấy thậm chí còn nhỏ hơn con, nhỏ như vậy mà yêu đương cái gì, anh cả, anh nói đúng không?"

Tầm mắt của cả nhà rơi trên người Hoắc Cảnh, Hoắc Cảnh trầm ngâm một lúc cũng khẽ gật đầu: "Mặc dù Tần Diệu quả thực rất xuất sắc, đối xử rất tốt với Tiểu Dao. Nhưng chuyện của tập đoàn bọn họ quá mức phức tạp, khoảng thời gian trước bị lộ ra tin nóng Du Bạch cũng là người của Cố Tung, anh cảm thấy nếu Tiểu Đao ở bên Tần Diệu vào lúc này, sau này khó tránh khỏi sẽ bị cuốn vào chuyện tranh đấu của nhà bọn họ."

Hoắc Cảnh nói rất có lý, ngay lập tức nhận được nút like của hai người Hoắc Yến và Trạch Trạch.

"Đúng, Diệp Lạc Dao đơn thuần như vậy, tại sao nhất định phải dính dáng đến chuyện của Trần Diệu?"

Hoắc Trạch hừ một tiếng.

Ba Hoắc mẹ Hoắc nhìn nhau, từ đầu đến cuối không mở miệng nói một lời.

Hoắc Cảnh nói quan điểm của mình xong thì không lên tiếng nữa, thay vào đó là hai người Hoắc Trạch và Hoắc Yến, anh một câu em một câu, bắt đầu kể ra lý do bọn họ không tán thành.

Ba Hoắc mẹ Hoắc càng nghe càng buồn ngủ, khi Hoắc Yến đang định bắt đầu tìm lý do lần nữa thì mẹ Hoắc rốt cuộc không nhịn được ngắt lời hắn: "Được, nếu mấy đứa không đồng ý, vậy tự mấy đứa đi tìm Tiểu Dao nói chuyện đi."

Ba Hoắc cũng nói: "Chuyện tình cảm này vốn dĩ chính là chuyện của hai người, ba cảm thấy Tiểu Dao vui vẻ là được. Nhưng nếu mấy đứa có ý kiến lớn như vậy, vậy tự mình đi tìm Tiểu Dao nói chuyện đi, nghe thử suy nghĩ của thằng bé?"

Hoắc Yến và Hoắc Trạch nhìn nhau, Hoắc Trạch dẫn đầu nói: "Được!"

Hoắc Yến suy nghĩ, mở miệng nói: "Nhưng mỗi lần con nói chuyện với Diệp Lạc Dao, em ấy cứ....."

Những người khác lập tức ngước mắt nhìn.

Thế nào?

Hoắc Trạch đột nhiên bừng tỉnh: "Sẽ lấy chuyện Tô Thụy chọc lại anh?"

Hoắc Yến: "...... Em không biết nói chuyện thì có thể im miệng được không!"

Hoắc Trạch cười he he.

Đừng nói là Diệp Lạc Dao thích lấy chuyện này ra chọc Hoắc Yến, cả nhà bọn họ ai mà không thích lấy chuyện này ra để chọc hắn?

Ngay cả fans của Hoắc Yến cũng thường xuyên thích lấy chuyện này ra nói một hồi, quất đánh hết lần này đến lần khác.

Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhịn được cười vui vẻ.

Cho đến khi nhận được ánh mắt chết chóc của Hoắc Yến, ba Hoắc mới chậm rãi thu nụ cười lại: "Nói đến chuyện này, chỉ có thể tự mấy đứa đi nói, dù sao ba và mẹ con đều không phản đối."

"Không sai." Mẹ Hoắc nói: "Tự mấy đứa nghĩ cách đi, đã rất muộn rồi, mẹ và ba con đi ngủ trước."

Bỏ lại câu này, ba Hoắc mẹ Hoắc liền lên tầng.

Hoắc Trạch cũng chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, Hoắc Yến đột nhiên đưa tay kéo cánh tay của hắn lại.

Hoắc Trạch sửng sốt: "Hả?"

Hoắc Yến mở miệng gọi Hoắc Cảnh đang định đứng dậy: "Anh, chuyện này anh cũng quan tâm đúng không?"

Không thể để mình hắn và Hoắc Trạch đi khuyên Diệp Lạc Dao được đúng không?

Hoắc Cảnh dừng chân, đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc nói: "Được, sáng ngày mai anh đi tìm Tiểu Đao nói chuyện."

Hoắc Yến, Hoắc Trạch lập tức cười tươi như hoa.

Tốt! Vô cùng tốt!

Có sự bổ sung của chuyên gia đàm phán thương trường Hoắc Cảnh, sao bọn họ có thể thua được?

Căn bản không thua được!

Ba anh em, hiếm khi đạt được sự thống nhất cao nhất trong chuyện này.

Mà Diệp Lạc Dao đang ngủ say không hề biết rằng ba người anh trai của cậu đã thành lập đội "chia rẽ", sẵn sàng chuẩn bị tiến hành hành động "khuyên chia tay" với cậu bất cứ lúc nào.

Lần này Diệp Lạc Dao ngủ rất say, trong giấc mơ lần này, cậu lại tìm được một đoạn ký ức nhỏ.

Nhưng lần này nhân vật khác trong giấc mơ không phải Tần Diệu mà là toàn bộ người nhà Hoắc gia.

Diệp Lạc Dao trong ký ức không quá cao, nhưng chiều cao của ba người Hoắc Cảnh, Hoắc Yến và Hoắc Trạch lại tương đương với thời điểm hiện tại.

Một mình Diệp Lạc Dao lén lút trốn trong sân bể bơi của biệt thự Hoắc gia, khoảng cách này rất an toàn, khoảng cách không quá gần bể bơi làm cậu sợ hãi, cũng có thể quan sát rất tốt toàn bộ Hoắc gia.

Tối nay tuyết rơi, từng mảng trắng xóa rơi trên sân cỏ, dần dần tích tụ thành một lớp dày. Trong ngày tuyết rơi lớn như vậy, cả nhà bọn họ cùng nhau ngồi quây quần ăn thịt nước.

Ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi sát cạnh nhau, vừa ăn thịt nướng vừa trò chuyện.

Hoắc Cảnh ngồi chỉnh tề, trước mặt vậy mà còn đặt một chiếc máy tính.


Hoắc Yến có vẻ như đã ăn no, lúc này đang nằm trên ghế dài, trên người còn đắp một chiếc chăn vừa dày vừa nặng.

Hoắc Trạch ngồi ngoài rìa cùng, vừa chơi game vừa nói gì đó với Hoắc Yến.

Ở khoảng cách này Diệp Lạc Dao khẳng định có thể nghe được gì đó, nhưng không biết vì sao, mỗi chữ bọn họ nói Diệp Lạc Dao đều không nghe rõ.

Thậm chí càng nghe, mí mắt cậu càng trở nên nặng nền, cho đến khi ý thức dần mơ hồ, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ba Hoắc: "Trong vườn hoa nhà chúng ta xuất hiện một đứa bé từ khi nào vậy?"

Mẹ Hoắc ngạc nhiên: "Đứa bé? Tối qua không phải tuyết rơi suốt đêm sao?"

Ba Hoắc ôm Diệp Lạc Dao lên, vỗ toàn bộ bông tuyết tích tụ trên người cậu xuống, đưa tay sờ lên trán cậu, bước nhanh xông vào biệt thự: "Mau! Gọi bác sĩ! Còn sống ———."

Diệp Lạc Dao mơ hồ nghe thấy được một trận hỗn loạn trong Hoắc gia, nhưng mí mắt cậu không có cách nào mở nổi. Cậu được ba Hoắc ôm trong lòng, chỉ cảm thấy cái ôm này vô cùng ấm áp ——— là sự ấm áp mà cậu chưa từng thể nghiệm được.

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua khe hở của bức màn cửa sổ, dần dần bò lên trên mặt Diệp Lạc Dao.

Đôi lông mi như lông quạ dường như bị thứ gì đó làm ướt, ướt dầm dề dính vào với nhau. Đến khi mí mắt của chủ nhân đôi lông mi hơi cử động, hàng mi vốn đang dính đầy nước mắt mới chậm rãi mở ra.

Diệp Lạc Dao mở mắt, rốt cuộc ý thức được gần đây mình thường xuyên nằm mơ.

Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cậu lại luôn ném những giấc mơ này ra sau đầu.

Trong tiềm thức dường như đang nhắc nhở cậu, những chuyện này đều không quan trọng.

Tại sao lại không quan trọng?

Diệp Lạc Dao còn chưa kịp nghĩ nhiều, tiềm thức của cậu đã ngăn chặn cậu suy nghĩ vấn đề này trước một bước.

Diệp Lạc Dao chậm rãi chớp mắt, sau đó đột nhiên ngồi dậy:

【 Tần tổng! Tần tổng có gửi tin nhắn cho mình không?! 】

Cùng lúc đó, phòng khách dưới lầu.

Hoắc Yến vỗ mạnh lên bàn: "Xem đi, vừa mới tỉnh dậy lại bắt đầu nhắc đến Tần Diệu! Mọi người còn nói Diệp Lạc Dao không phải não yêu đương?"

Ba Hoắc uống một ngụm cháo: "Tàm tạm, lúc ba và mẹ con yêu nhau ba cũng như vậy."

Mẹ Hoắc cười dịu dàng: "Nếu tỉnh dậy mà không nhớ đến Tần Diệu, mới có vấn đề lớn ấy."

Hoắc Yến hừ một tiếng, quay đầu nhìn Hoắc Cảnh: "Anh, đợi lát nữa anh đừng có quên đấy."

Hoắc Cảnh xử lý xong một phần văn kiện, gật đầu.

Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Yến, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Đúng rồi, thằng hai, tại sao con không muốn Tiểu Dao ở bên Tần Diệu?"

Hoắc Yến sửng sốt: "Hửm?"

"Tại sao lại muốn hỏi như vậy?"

Hoắc Trạch không hiểu: "Con với anh cả không phải cũng không mong muốn Diệp Lạc Dao ở bên Tần Diệu sao?"

"Không giống." Mẹ Hoắc nói: "Cả nhà chúng ta, người không hi vọng Tiểu Dao ở bên Tần Diệu nhất chỉ có anh hai con."

Ba Hoắc nghe vậy cũng gật đầu: "Đúng."

Mặc dù Hoắc Cảnh và Hoắc Trạch cũng phản đối, nhưng biểu hiện của hai người bọn họ rõ ràng không quyết liệt như Hoắc Yến.

Mẹ Hoắc đột nhiên nói: "Chẳng lẽ thật sự là vì con ghen tị đúng không?"

Bởi vì sự thất bại của mình, cho nên không cho phép sự thành công của người khác?

Hoắc Yến mặt mày tối đen: "Sao có thể! Con chỉ là......."

Thật ra Hoắc Yến cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng kết quả của việc suy nghĩ sâu sắc này lại khiến Hoắc Yến cảm thấy vô cùng khó tin.

Hắn không muốn Diệp Lạc Dao ở bên Tần Diệu, là vì cảm thấy Diệp Lạc Dao và Tần Diệu ở bên nhau sẽ có nguy hiểm.

Nhưng Diệp Lạc Dao có thể sẽ có nguy hiểm gì?

Bị quấn vào chuyện rắc rối của Tần gia?

Tần gia có khả năng sẽ có rắc rối gì?

Lại nói, có người nhà bọn họ, ai dám động vào Diệp Lạc Dao?

Hoắc Yến nghĩ không thông, cho nên cũng không nói ra sự lo lắng trong đáy lòng mình, chỉ nói: "Dù sao thì con cũng không muốn bọn họ ở bên nhau."

"Vậy chẳng phải là vô vớ gây sự sao?"

Mẹ Hoắc trừng Hoắc Yến.

Diệp Lạc Dao đúng lúc nghe thấy: "Ai vô vớ gây sự ạ?"

Mẹ Hoắc quay đầu, cười tươi: "Tiểu Dao tỉnh rồi? Mau tới ăn sáng đi!"

Diệp Lạc Dao cười chạy tới:

【 Hôm nay thật vui! 】

Mí mắt Hoắc Yến giật giật.


Hoắc Cảnh nhìn Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch hắng giọng, đang định hỏi Diệp Lạc Dao có phải yêu đương rất vui không, liền nghe thấy Diệp Lạc Dao nói:

【 Cảm giác cả nhà chúng ta thật lâu rồi chưa tụ tập lại cùng nhau ăn bữa sáng! 】

【 Vui quá đi! 】

Hoắc Trạch: "......"

Hoắc Trạch đưa tay che mặt.

Thời gian trước đó Hoắc Cảnh Hoắc Yến dăm ba nửa tháng đều quay về ăn cơm, người vắng mặt không phải chỉ có mình hắn thôi sao?

Cố tình vừa rồi hắn còn muốn trêu chọc Diệp Lạc Dao có phải bởi vì yêu đương nên mới vui hay không......

Sao hắn có thể nghĩ Diệp Lạc Dao như vậy?!

Trong lòng Hoắc Trạch vô cùng hổ thẹn, những lời vừa định nói cũng không nói ra khỏi miệng được nữa, chỉ có thể hướng ánh mắt cổ vũ về phía Hoắc Cảnh, Hoắc Yến.

Hoắc Yến: "......."

Diệp Lạc Dao thậm chí còn không mở miệng nói chuyện, Hoắc Trạch vậy mà đã rút lui không làm nữa?!

Lại nhìn sang Hoắc Cảnh, Hoắc Cảnh vốn dĩ còn đang dùng máy tính bảng xử lý chuyện công ty, nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao, hắn do dự một chút sau đó đặt máy tính bảng xuống, nói với Diệp Lạc Dao: "Mau ngồi đi, chúng ta cùng ăn cơm."

Hoắc Yến: "......"

Không phải chứ, anh cả cũng muốn rút lui không làm?

Diệp Lạc Dao dạ một tiếng, ngồi xuống cạnh Hoắc Trạch.

Bữa sáng của Hoắc gia phù hợp với khẩu vị của mỗi người, buổi sáng Diệp Lạc Dao thích uống sữa nên sáng sớm hôm nay mẹ Hoắc đã đặc biệt làm cho Diệp Lạc Dao một cốc sữa yến mạch mà trước đó cậu đã nhắc tới.

Sữa yến mạch của mỗi người làm ra đều có mùi vị khác nhau, sữa mẹ Hoắc làm không ngọt bằng Tần Diệu làm, nhưng cũng rất ngon.

Diệp Lạc Dao uống hết một cốc sữa, rồi mới cầm một cái bánh bao lên chậm rãi ăn.

Hoắc Yến uống một ngụm cháo, nháy mắt với Hoắc Cảnh.

Hiện tại có thể mở miệng rồi đúng không?

Nếu không lên tiếng, vạn nhất đợi lát nữa ăn sáng xong liền nói muốn đi gặp Tần Diệu thì sao?

Hoắc Cảnh kiên nhẫn hơn Hoắc Yến, hắn yên lặng chờ Diệp Lạc Dao ăn hết một cái bánh bao, rồi lại hai hai cái sủi cảo, mới hắng giọng: "Tiểu Dao....."

Chính là vào lúc này, điện thoại đặt ở một bên của Hoắc Cảnh chợt vang lên.

Hoắc Yến lập tức như lâm vào đại dịch.

Diệp Lạc Dao đúng lúc ngẩng đầu nhìn: "Dạ?"

【 Anh cả gọi mình làm gì? 】

Điện thoại reo lên ba giây, Hoắc Cảnh nói: "Anh nghe điện thoại trước."

Cuộc gọi này rất quan trọng.

Hoắc Yến âm thầm siết chặt nắm đấm.

Không phải chỉ tìm Diệp Lạc Dao nói chuyện thôi à?

Sao lại biến cố đến liên tục vậy?

Hoắc Yến tức giận, một ngụm uống hết chỗ cháo còn lại trong bát mình.

Hoắc Cảnh lúc này đang nói chuyện với người bên kia.

Âm sắc của hắn trầm thấp, giọng nói lại đặc biệt dễ nghe, chỉ là vấn đề khiến Diệp Lạc Dao nghe không hiểu, nghe được một lúc, Diệp Lạc Dao liền cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Diệp Lạc Dao không nhịn được cảm khái: 【 Nói chứ, anh cả cũng thật giỏi. 】

Hoắc Trạch nhìn Hoắc Yến, rồi nhanh chóng nhìn Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh hiển nhiên không ngờ tới Diệp Lạc Dao lại đột nhiên khen hắn, trên mặt nhất thời hiện lên một tia không tự nhiên.

Trợ lý bia kia điện thoại đưa ra phân tích hai tuyến đường, Hoắc Cảnh suy nghĩ một lúc: "Đi tuyến đầu tiên đi, tuyến đường bên này quen thuộc hơn, cũng an toàn hơn một chút."

Diệp Lạc Dao vốn dĩ nghe đến mức đầu óc mơ mơ hồ hồ, nghe thấy lời này hai mắt bỗng dưng mở to.

【 Tuyến đường? Ừm ——— 】

Diệp Lạc Dao ngữ khí kéo dài, cả nhà lập tức hướng ánh mắt nhìn sang.

Diệp Lạc Dao nhíu mày, trầm tư một lúc rồi nói thầm trong lòng:

【 Sao mình cảm thấy đoạn cốt truyện này hình như khá quan trọng? 】

Tiếng nói chuyện của Hoắc Cảnh chợt dừng lại.

Giọng nói của trợ lý ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục, chỉ là thật lâu không đợi câu nói tiếp theo của Hoắc Cảnh, trợ lý không khỏi hỏi một câu: "Hoắc tổng?"

Hoắc Cảnh cầm điện thoại đứng dậy, đi tới sau vườn hạ giọng nói: "Đợi một lát."

Chính là vào lúc này, trên bàn cơm Diệp Lạc Dao lấy điện thoại ra, thuần thục mở ra bản ghi nhớ.

【 Tìm thấy rồi! 】

【 A, tuyến đường anh cả chọn thật sự là có vấn đề! 】

【 Chỉ là đoạn này không mô tả toàn diện, chỉ viết mấy ngày sau có một cơn bão chuyển hướng trùng hợp đi qua tuyến đường này, không chỉ có số hàng hóa này xảy ra vấn đề, ngay cả mấy thuyền viên trên tàu vận chuyển cũng đều mất tích...... 】

Nghe đến đây, trái tim của cả nhà đều treo lên.

Ba Hoắc trực tiếp đứng dậy, đi tới chỗ Hoắc Cảnh: "Là lô hàng đã đặt trước đó?"

Hoắc Cảnh cúp điện thoại gật đầu: "Vâng."

Vốn dĩ thời gian giao hàng bọn họ đã thỏa thuận với nhà xưởng là nửa tháng trước, nhưng do nhà xưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới thời gian giao hàng kéo dài, cho nên mới gấp gáp muốn chuyển lô hàng về như vậy.

Nhưng hiện tại nghe Diệp Lạc Dao nói như vậy, Hoắc Cảnh lập tức có chút do dự.


Lô hàng xảy ra chuyện còn có bảo hiểm, cũng có thể đặt hàng lại lần nữa.

Nhưng thuyền viên mất tích, vậy có nghĩa tính mạng nguy hiểm.

Cho dù Hoắc Cảnh cũng không chắc chắn chuyện Diệp Lạc Dao nhắc đến có xảy ra hay không, nhưng để đảm bảo an toàn ————

Hoắc Cảnh nói: "Con sẽ nói bọn họ trì hoãn trước."

Ba Hoắc nghe vậy gật đầu: "Đây là cách an toàn nhất,, cũng chỉ chậm khoảng một tuần, tổn thất này chúng ta vẫn gánh chịu được!"

Hoắc Cảnh gật đầu.

Hai ba con nhanh chóng thương lượng xong.

Lúc này Diệp Lạc Dao vẫn đang xoắn xuýt:

【 Vậy mình phải khéo léo nhắc nhở anh cả thế nào! Nếu thật sự đi tuyến đường này..... 】

"Gọi điện xong rồi?"

Chính là lúc này, giọng nói của mẹ Hoắc vang lên.

Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, liền nhìn thấy ba Hoắc và Hoắc Cảnh cũng nhau quay lại.

Hoắc Cảnh nói: "Ừm, nói đến phí vận chuyển có vấn đề." Nói rồi hắn nhìn Diệp Lạc Dao, nói tiếp: "Vốn dĩ định ngày mai đưa hàng hóa về, nhưng con đột nhiên nghĩ tới vẫn còn có một lô vật liệu đã mua cũng sắp đến ngày giao, nghĩ một lát liền dứt khoát đến lúc đó cùng vận chuyển về luôn."

Diệp Lạc Dao nghe đến đây chợt thở phào.

【 Làm mình sợ hết hồn, cũng may anh cả thay đổi ý định, lần này mình không cần lo lắng nữa, quá tốt rồi! 】

Nghe vậy mọi người đều không nhịn được nhìn Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao đã ăn sáng xong, lúc này lại rót cho mình một cốc sữa, cậu uống một ngụm lớn, đôi mắt đều cười cong lên.

Hoắc Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Lạc Dao mấy giây, trong lòng đột nhiên mềm lại.

Mặc dù Diệp Lạc Dao vừa đầy 18 tuổi không lâu, nhưng cậu xác thực cũng trưởng thành rồi.

Em trai lớn rồi, sẽ biết yêu đương.

Cho dù không có Tần Diệu, một ngày trong tương lai Diệp Lạc Dao cũng sẽ đưa người khác về, giới thiệu với bọn họ đây là đối tượng của cậu.

Thay vì đặt cược vào tên đàn ông khốn nạn không rõ nhân phẩm, chi bằng đồng ý để Diệp Lạc Dao và Tần Diệu ở bên nhau.

Dù sao bọn họ cũng coi như biết rõ về Tần Diệu, nếu sau này Diệp Lạc Dao thật sự bị Tần Diệu bắt nạt, bọn họ còn có thể cùng cả nhà đi tìm một lời giải thích!

Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh thu hồi tầm mắt.

Cứ như vậy đi.

Hoắc Cảnh vừa thu hồi tầm mắt, Hoắc Yến lập tức gấp gáp.

Không phải chứ, cứ thôi như vậy à?

Anh cả!

Sao anh có thể bỏ qua như vậy?

Hoắc Yến thường thường liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh, nhưng Hoắc Cảnh vẫn luôn xem như không thấy ánh mắt của hắn.

Cho đến khi Diệp Lạc Dao ăn no lên tầng thay quần áo, Hoắc Cảnh cũng không mở miệng nói một câu.

Diệp Lạc Dao vừa đi, Hoắc Yến rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh cả! Tại sao anh không nói!"

Hoắc Cảnh hắng giọng: "Nói gì?"

Hoắc Yến: "......"

Được lắm, hắn nhìn ra rồi, Hoắc Cảnh chuẩn bị giả ngốc!

Hoắc Yến lại nhìn sang Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch ho nhẹ hai tiếng: "Anh hai, anh biết mà, nếu không phải là vì có Diệp Lạc Dao, đội của em chắc chắn sẽ nát bét......"

Hắn vừa rồi cũng nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù Tần Diệu xác thực lớn hơn Diệp Lạc Dao một chút, nhưng đàn ông lớn tuổi biết chiều người!

Huống hồ, khi đó Hoắc Trạch muốn lập đội, trong nhà người đầu tiên ủng hộ mình cũng là Diệp Lạc Dao.

Tại sao đến lượt Diệp Lạc Dao muốn yêu đương, mình lại muốn phản đối cơ chứ?

Nếu để Diệp Lạc Dao biết, chắc chắn sẽ đau lòng!

Hoắc Yến: "........"

"Hai người thật không đáng tin!"

Hoắc Yến tức giận.

Mẹ Hoắc thấy vậy, có chút đau đầu: "Cho nên rốt cuộc tại sao con lại cố chấp như vậy?"

Bây giờ cả nhà bọn họ ngoại trừ Hoắc Yến đều đồng ý cuộc hôn nhân này!

Hoắc Yến đương nhiên không. thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy đoán hoang đường lại lớn mật.

Hoắc Yến nhìn mẹ Hoắc, mím chặt môi: "Con...... trong thời gian ghi hình tập này, con phát hiện ra một vấn đề."

Tầm mắt của cả nhà cùng lúc nhìn sang.

Ba Hoắc hỏi: "Vấn đề gì?"

Hoắc Yến suy nghĩ hai giây, vẫn quyết định nói ra suy đoán của mình: "Con nghi ngờ, Tần Diệu cũng có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao."

Chính là vào lúc này, trên tầng truyền đến giọng nói hưng phấn của Diệp Lạc Dao:

【 Hửm? Mời mình đến tham gia tiệc sinh nhận của mẹ anh ấy? Vậy chẳng phải nhanh như vậy mà mình đã phải đi gặp phụ huynh rồi sao?! 】

Hoắc Yến nghiến răng: "Xem đi! Cái này còn thể thống gì nữa!?"

—————

Chiều nay xuống ngoại ăn tiệc mà may quá vẫn về dịch xong kịp. Mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận