Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Tiếng cười này của Hoắc Trạch quá bất ngờ, thoải mái, gần như trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hắn.

Diệp Lạc Dao vốn đang nhịn cười, nghe thấy tiếng cười này của Hoắc Trạch cũng mang theo kinh hãi mà quay đầu.

【 Anh ba, anh đang cười gì vậy? 】

【 Bầu không khí, trường hợp hiện tại có thể tùy tiện bật cười sao?! 】

Không chỉ có Diệp Lạc Dao, toàn thể Hoắc gia cũng chĩa ánh mắt về hướng Hoắc Trạch.

Bị nhiều người cùng lúc nhìn chằm chằm như vậy, Hoắc Trạch chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Đặc biệt là hắn vẫn dùng khóe mắt thấy Sở Thừa cũng đang nhìn sang bên này.

Hoắc Trạch trong lòng hốt hoảng.

Trong chớp mắt, hắn đột nhiên phản ứng lại, cầm điện thoại chuyển cho Hoắc Yến: "Anh hai, anh xem ha ha ha ha ha ha ha, bọn họ mở tiệc ăn mừng vậy mà còn dùng bánh kem bôi mặt! Cười chết em rồi ha ha ha ha ha ha ———."

Hoắc Yến: "........."

Một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn cũng khiến chú cười lớn như vậy à?

Chân mày Hoắc Yến điên cuồng giật giật, nhưng lúc này không phải là lúc để Hoắc Trạch phá hỏng, chỉ có thể thi triển kỹ năng diễn xuất dày công tôi luyện của mình: "Ha ha ha, quả thật rất buồn cười."

Mẹ Hoắc cũng kịp thời mở miệng trợ giúp: "Để mẹ xem thử."

Hoắc Trạch vội vàng đưa điện thoại màn hình tối thui qua.

Mẹ Hoắc cầm điện thoại, cười nhẹ nói: "Xem ra thời gian này mọi người đều mệt mỏi, nhân cơ hội ngày hôm nay quả thật có thể chơi một chút, thả lỏng."

Hoắc Trạch cười khen: "Không phải sao, bọn họ đã sớm mong chờ đến tối nay......"

Sau đó liền nghe mẹ Hoắc dùng âm thanh chỉ có bàn bọn họ nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như con không biết nhịn cười thì lần sau đừng đi theo chúng ta nữa."

Ăn dưa quan trọng nhất là phải tu luyện hằng ngày, chính là nhịn cười!

Hoắc Trạch vậy mà vẫn chưa thể thành thạo được?

Hoắc Yến yếu ớt nói: "Chú em nên đi tham gia tiệc ăn mừng của đội mấy đứa đi."

Thiếu chút nữa lộ tẩy rồi!

Ba Hoắc cũng dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn: "Cũng may con phản ứng nhanh!"

Bằng không ———

Thật sự rất khó giải thích!

Tuyệt đối không thể có lần sau.

Hoắc Trạch: "........."

Hoắc Trạch trong lòng khổ tâm, chẳng phải đây là lần đầu tiên hắn đến hiện trường ăn dưa nên không có kinh nghiệm à?

Đợi hắn có kinh nghiệm rồi, hắn khẳng định có thể nhịn được.

Mẹ Hoắc đưa điện thoại cho Hoắc Trạch, trên mặt chỉ viết hai chữ thật lớn: Không tin.

Những người khác cũng không tin, nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu.

Có thể loại bỏ được chuyện này là được!

Diệp Lạc Dao nhìn đến đây mới thở phào.

【 Thì ra là tiệc ăn mừng, làm mình hết hồn, mình còn tưởng anh ba cũng biết vướng mắc giữa ba người bọn họ cơ. 】

Diệp Lạc Dao không để tâm lắm, thu hồi tầm mắt nhìn ba người trước mặt.

Sự chú ý của Mạnh Việt luôn đặt trên người Sở Thừa, lúc này cho dù bên cạnh có người gây ồn đánh lộn thì hắn cũng sẽ không quay đầu. Huống chi, một giây trước, Sở Thừa vừa dùng giọng nghi hoặc hỏi hắn là ai.

Đừng nhìn chỉ có bốn chữ ngắn ngủi nhưng lực sát thương đối với Mạnh Việt lại cao đến 100%.

Mạnh Việt lúc này đang ngẩn người đứng yên tại chỗ, trên mặt viết đầy thất vọng và tổn thương, thậm chí hốc mắt còn hơi ửng đỏ.

Nhiễm Cảnh cũng như Mạnh Việt, sự chú ý của y cũng ở trên người Sở Thừa.

Đặc biệt là sau khi nghe thấy câu nói 'xin hỏi anh là' kia của Sở Thừa, y ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi, tay lau vết rượu đổ thoáng dừng, khăn giấy ném không được mà buông cũng không xong, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Mạnh Việt.

Tình cảm Mạnh Việt dành cho Sở Thừa sâu bao nhiêu, Nhiễm Cảnh ở bên cạnh Mạnh Việt nửa năm là người hiểu rõ nhất.

Trước kia Nhiễm Cảnh còn cho rằng Mạnh Việt và Sở Thừa hai người chia tay bất đắc dĩ, cho nên Mạnh Việt mới đối với Sở Thừa nhớ mãi không quên.

Nhưng tình huống hiện tại xem ra hiển nhiên không phải như vậy!

Người yêu chia tay cho dù là chia tay hòa bình, nhưng sau khi chia tay cũng không có khả năng không nhận ra đối phương đúng chứ?

Trừ phi Sở Thừa là một tên đại tra nam có một không hai.

Nhưng trước đó vì để có thể bắt chước học nhân thiết của Sở Thừa, Nhiễm Cảnh còn cố ý theo dõi tài khoản xã giao ở nước ngoài của Sở Thừa.......

Sở Thừa trông không giống tra nam.

Chẳng lẽ ————

Một ý nghĩ to gan hiện lên trong lòng Nhiễm Cảnh, y kinh ngạc đến đồng tử mở to.

Nếu Diệp Lạc Dao biết Nhiễm Cảnh lúc này đang nghĩ gì, tuyệt đối sẽ lập tức xác nhận suy đoán của Nhiễm Cảnh.

Đúng vậy, không sai.

Giống hệt với suy đoán của Nhiễm Cảnh, Sở Thừa người ta vốn dĩ chưa từng ở bên Mạnh Việt!

Cũng không biết tại sao Mạnh Việt lại rễ tình đâm sâu với Sở Thừa như vậy.

(*) Nguyên văn — 情根深种: chỉ tình yêu gốc rễ, một tình yêu sâu đậm, ăn sâu vào lòng người.

Diệp Lạc Dao cũng rất tò mò, không nhịn được quay đầu cầm điện thoại dùng tốc độ nhanh chóng lướt qua bản ghi nhớ.

Sau đó Diệp Lạc Dao lại suýt chút nữa phì cười ——


【 Yêu thầm?! 】

【 Không phải, Mạnh Việt, thế thân anh cũng nuôi luôn rồi, bây giờ anh nói với tôi anh chỉ yêu thuần khiết? 】

Diệp Lạc Dao cảm thấy khó tin.

Tần Diệu cũng cảm thấy khó tin.

Chắc hẳn không chỉ có yêu thầm đơn giản như vậy, chắc chắn còn có nguyên do nào khác.

Diệp Lạc Dao cũng cảm thấy còn có lý do khác, nhưng nhất thời cậu không nhớ ra, muốn lướt bản ghi nhớ nhưng không thể vì ở trước mặt nhiều người như vậy.

Vì thế cậu chỉ có thể thu lại lòng tò mò của mình, ngẩng đầu nhìn Sở Thừa.

Người bình tĩnh nhất cũng là Sở Thừa.

Sau khi nghe thấy tiếng người có chút khoa trương của Hoắc Trạch, anh không chỉ quay đầu nhìn Hoắc Trạch, tần mắt còn quét qua những người khác, sau đó rất kinh ngạc vẫy tay với Hoắc Cảnh: "Anh Cảnh! Anh cũng ở đây à!"

Hoắc Cảnh lúc này cũng chỉ có thể giả bộ như mới nhận ra Sở Thừa, kinh ngạc nói: "Thật trùng hợp, Sở Thừa, cậu về nước khi nào?"

Hoắc Yến nhỏ giọng thổ tào: "Anh, nụ cười của anh giả quá rồi."

Diệp Lạc Dao đưa tay dùng sức nhéo đùi mình một cái:

【 Cứu, vậy là Sở Thừa liếc nhìn một cái cũng có thể nhận ra anh cả của mình, nhưng không nhận ra Mạnh Việt đúng không! 】

Diệp Lạc Dao muốn cười điên, sau khi cậu cố gắng nhịn được cười mới thưởng thức vẻ mặt của Mạnh Việt.

Quả nhiên, sắc mặt Mạnh Việt đã đen toàn bộ.

Hắn ngơ ngác nhìn Sở Thừa, cơ thể thậm chí hơi loạng choạng, bị câu chào hỏi này của Sở Thừa đánh thật mạnh.

Nhiễm Cảnh ở bên cạnh bị hắn làm cho giật mình, dù sao người đàn ông trước mặt vẫn là ông chủ của mình, y không thể giả vờ như không thấy vội vàng đứng dậy đỡ Mạnh Việt, hạ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Bởi vì Mạnh Việt gặp khó khăn trong lúc hành động nên thỉnh thoảng Nhiễm Cảnh cũng sẽ đảm nhận làm ba-toong hình người.

Không còn cách nào khác, dù gì công việc này của y được trả lương rất cao, mấy chuyện này đều là chuyện y nên làm.

Vì thói quen thường ngày nên lúc này Nhiễm Cảnh cũng không cảm thấy tư thế đỡ Mạnh Việt có gì đó không đúng.

Trái lại Mạnh Việt đột nhiên phản ứng rất lớn, trực tiếp vung tay hất tay Nhiễm Cảnh, lạnh giọng nói: "Cậu đừng chạm vào tôi!"

Nhiễm Cảnh vội vàng giơ tay lên, lùi về sau một bước lớn.

Sau đó âm thầm nghiến răng, xong rồi, y quên mất bạch nguyệt quang còn ở đây!

Sẽ không lại bị trừ lương đấy chứ?

Nhiễm Cảnh rất khẩn trương.

Mà Sở Thừa tuy đang chào hỏi với Hoắc Cảnh nhưng ánh mắt vẫn luôn lưu ý bên kia.

Thấy Mạnh Việt trực tiếp vung tay đẩy Nhiễm Cảnh, chân mày hắn hơi nhíu lại, vội vàng xoay người hơi đỡ nhẹ bả vai Nhiễm Cảnh, hạ giọng ôn nhu hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Yên lặng.

An tĩnh.

Diệp Lạc Sao sắp cười khùng rồi.

【 Cùng một câu nói nhưng không cùng người nói ra, mà người họ quan tâm cũng không cùng một người! 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mình nhịn không nổi nữa! 】

【 Trong mắt Sở Thừa, vốn dĩ đã không có Mạnh Việt! KHÔNG CÓ! 】

【 Toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên người Nhiễm Cảnh, cứu —— mình nhịn cười nhịn thật khó chịu, có ai đó có thể cứu tui không?! 】

Diệp Lạc Dao không phải người duy nhất cảm thấy khó chịu khi nhịn cười.

Toàn thể Hoắc gia cũng nhịn rất khó chịu.

Hôm nay trước khi đến quán bar, bởi vì bọn họ đã biết trước một số chuyện nên bọn họ cũng đã suy đoán sự việc hôm nay sẽ phát triển đến trình độ này.

Nhưng bọn họ không ngờ tới, bạch nguyệt quang mà Mạnh Việt ngày đêm nhớ nhung nhiều năm như vậy, kết quả bạch nguyệt quang không chỉ không nhận ra hắn, còn trực tiếp hỏi hắn là ai.

Ngay cả Hoắc Cảnh mà Sở Thừa cũng nhận ra!

Mạnh Việt, cậu làm sao vậy Mạnh Việt?

Cho nên thật sự là một màn yêu thầm loạn lạc sao?

Nhưng mà cũng nhờ đó mà thấy, trong lòng Sở Thừa thật sự không có chút vị trí nào dành cho Mạnh Việt.

Muốn bọn họ nói gì mới tốt đây?

Đau lòng hộ Mạnh Việt hay là trực tiếp nói Batman đã tìm được Joker?

Đương nhiên, thương tiếc thì không thể thương tiếc được rồi.

Mạnh Việt cho dù cậu yêu thầm đau khổ đến đâu, cậu cũng không thể nuôi thế thân!

Nếu thật sự thích, Mạnh Việt hoàn toàn có thể trực tiếp tìm Sở Thừa để tỏ tình.

Sở Thừa chỉ ra nước ngoài mà thôi, cậu ấy lại không phải ra ngoài vũ trụ, chẳng lẽ còn có khả năng không tìm được cậu ấy?

Cậu cần thiết phải phí tâm tư nuôi một thế thân?

Tuy nói Nhiễm Cảnh cũng chỉ xem thế thân là một phần nghề nghiệp.

Nói gì lời đó cũng phải nói lại, vẫn phải cảm ơn Mạnh Việt cậu đã cho Nhiễm Cảnh một cơ hội làm việc?

Không thể suy đi nghĩ lại.

Càng nghĩ người Hoắc gia càng không nhịn được.

Hoắc Trạch thậm chí còn lấy điện thoại ra, bắt đầu điên cuồn gửi biểu tượng cười điên cuồng "ha ha ha" vào trong nhóm gia đình.

Mặc dù mọi người đều đang nhịn cười nhưng cũng không phải không thể cười khẽ một tiếng, dù sao sự chú ý của Sở Thừa đúng lúc không hướng về bọn họ.


Nhưng Hoắc Cảnh không được rồi, hắn cần phải đè nén ý cười trên mặt mình.

Sở Thừa vừa chảo hỏi với hắn, về tình về lý thì hắn cũng cần qua đó chào hỏi lại.

Hít mấy hơi thật sâu, Hoắc Cảnh cầm ly rượu lên đi về phía đối diện.

Động tác của Sở Thừa rất ga lăng.

Sau khi chắc chắn Nhiễm Cảnh không ngã, anh liền thu tay sau đó nhíu mày có chút không vui nhìn Mạnh Việt: "Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi thật sự không nhớ ra anh là ai. Nhưng nếu anh tức giận điều gì có thể hướng vào tôi, đừng nhắm vào người vô tội."

Nếu bầu không khi vừa rồi là sự im lặng, vậy bầu không khí trong gian ghế ngăn lúc này chỉ có thể nói là im phăng phắc.

Mạnh Việt không dám tin nhìn Sở Thừa.

Hắn không dám tin Sở Thừa vậy mà sẽ quên mình, thậm chí vì một người vừa gặp lần đầu như Nhiễm Cảnh mà nói chuyện lạnh lùng với mình.

Từ khi gặp mặt cho đến hiện tại chỉ trôi qua vỏn vẹn 4 phút, Sở Thừa chỉ nói hai câu với Mạnh Việt.

Nhưng hai câu này, bất kể là câu nào đều là một mũi dao sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào ngực Mạnh Việt.

Viền mắt Mạnh Việt đỏ bừng, đứng yên tại chỗ hồi lâu không nói chuyện.

Sở Thừa có chút nghi hoặc mà nhăn mày, nhưng anh không nghĩ nhiều.

Chính là vào lúc này, Hoắc Cảnh bưng ly rượu đi tới.

Diệp Lạc Dao thấy Hoắc Cảnh, rất muốn đưa tay che mặt.

【 Không phải anh cả, chúng ta cũng không thể thấy náo nhiệt nào cũng tham gia được không! Thời điểm này anh qua làm gì! 】

Hoắc Cảnh: "........"

Nếu hắn không tới mới lộ ra vẻ khác thường được không hả!

Tần Diệu thấy Hoắc Cảnh đi tới, cũng hơi thở phào.

Quá tốt rồi, xem ra không cần hắn điều tiết bầu không khí.

Thấy Hoắc Cảnh đi tới, Sở Thừa cũng thu hồi tầm mắt đặt trên người Mạnh Việt, lại cầm ly rượu lên cụng ly với Hoắc Cảnh, cười nói: "Em nhớ hình như bình thường anh Cảnh không thích tới bar mà."

Hoắc Cảnh cười: "Hôm nay tới cùng ba mẹ."

Vừa rồi Sở Thừa cũng nhìn thấy những người khác của Hoắc gia, chỉ là vẫn chưa qua chào hỏi.

Anh cười nói: "Vừa hay, em qua chào một tiếng!"

Vì thế hai người liền bưng ly rượu quay lại bàn bên cạnh.

Bọn họ vừa đi, gian ghế ngăn của bọn Diệp Lạc Dao hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Diệp Lạc Dao vẫn đang nhìn biểu cảm của Mạnh Việt.

Mạnh Việt lúc này thật sự bị tổn thương, hắn ngơ ngác nhìn Sở Thừa sang bàn bên cạnh, nói cười cụng ly với những người khác, tiếng cười trêu chọc vang vọng.

Ngọn lửa ghen ghét thiếu chút nữa thiêu rụi toàn bộ cơ thể hắn, nhưng đau lòng nhất vẫn là, vừa rồi Sở Thừa cư nhiên hỏi hắn là ai.......

Sở Thừa không nhớ mình.

Sự thật này khiến Mạnh Việt vô cùng khó chịu, thậm chí từng bước xâm chiếm toàn bộ lý trí của hắn.

Hắn thích Sở Thừa nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở trong nước yên lặng chờ đợi Sở Thừa trở về.

Kết quả, chỉ đổi lại một câu "xin hỏi anh là"?

Mạnh Việt chán nản ngồi trở lại chỗ ngồi, trên mặt không giấu nổi sự mất mát.

Diệp Lạc Dao:

【 Xong rồi, xem ra thật sự bị tổn thương rồi. 】

Tần Diệu ngước mắt nhìn, có chút do dự mình nên lên tiếng an ủi một chút hay không.

Vào thời điểm này, Nhiễm Cảnh nhỏ giọng nói: "Có khả năng những năm gần đây Mạnh tiên sinh thay đổi quá nhiều....... đợi lát nữa ngài nhắc nhở thử, nói không chừng Sở tiên sinh sẽ nhớ ra."

Câu nói này hoàn toàn là từ tận đáy lòng Nhiễm Cảnh.

Y dù sao cũng đã cầm hơn nửa năm tiền lương của Mạnh Việt, hiện tại Mạnh Việt cần được an ủi, sao y có thể không cố gắng chống chọi?

Dù gì ———

Nhiễm Cảnh thật lòng cảm thấy công việc của mình sắp kết thúc rồi.

Có lẽ tối nay trở về, Mạnh Việt sẽ cầm tiền bảo y rời đi.

Cho nên Nhiễm Cảnh quyết định nhân lúc Mạnh Việt vẫn chưa triệt để bảo mình rời đi, kiếm thêm chút thiện cảm.

Dù sao Mạnh Việt vẫn khá hào phóng, nói không chừng còn có thể thưởng cho y thêm chút tiền!

Tần Diệu không biết Nhiễm Cảnh đang nghĩ cái gì, nhưng cũng theo lời Nhiễm Cảnh nói, thuận tiện giúp em họ mình giải thích: "Sở Thừa ra nước ngoài quá lâu, không nhớ bạn học cũ cũng là chuyện bình thường."

Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu, rồi lại nhìn Nhiễm Cảnh.

【 Trình độ an ủi người này của hai người phải chăng có chút quá kém! 】

【 Mặc dù sau khi tốt nghiệp cấp 3, xác thật sẽ không nhớ một số bạn học cấp 3 nhưng cũng không thể có chút ấn tượng nào! Trừ phi —— 】

Diệp Lạc Dao lắc đầu, ở trong lòng thở dài.

【 Trù phì người này một chút cũng không quan trọng! 】

Vẻ mặt Tần Diệu có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Diệp Lạc Dao rồi nhanh chóng thu hồi.

Sao hắn lại không biết đạo lý này được?


Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc này của Mạnh Việt, hắn không thể nói ra sự thật như mũi dao đâm vào tim đúng không?

Mà bên phía Hoắc gia.

Bọn họ vừa nói chuyện với Sở Thừa, vừa mượn danh nghĩa của Sở Thừa, mặc cho khóe miệng nhếch lên.

Haiz.

Thật sự không phải vì bọn họ muốn cười!

Sở Thừa người ta đã chủ động đi qua chào hỏi, bọn họ không thể nghiêm mặt đúng không?

Phản ứng vừa rồi của Mạnh Việt thật sự quá buồn cười.

Vốn tưởng Sở Thừa không nhớ ra hắn đã là chuyện bùng nổ nhất rồi, không ngờ Sở Thừa còn vì Nhiễm Cảnh mà lạnh mặt với Mạnh Việt!

Loại tình tiết này có thể thêm một lần nữa không?

Bọn họ thật sự rất thích xem!

Sở Thừa đang nói chuyện vui vẻ với người Hoắc gia, mà bên phía Mạnh Việt vẫn hồn bay phách lạc.

Hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ quay đầu nhìn Sở Thừa, nhưng hình vi như vậy đối với hắn mà nói chắc chắn là xát muối vào vết thương.

Hoắc Cảnh thậm chí còn không phải là học sinh cùng khóa với Sở Thừa!

Nhưng Sở Thừa không chỉ nhớ rõ Hoắc Cảnh, vậy mà ngay cả những người khác của Hoắc gia cũng nhớ.

Anh thậm chí còn hỏi Diệp lạc Dao, nhưng Diệp Lạc Dao chỉ là một người con nuôi của Hoắc gia, anh vậy mà cũng nhớ rõ như vậy!

Sao Mạnh Việt có thể thản nhiên tiếp nhận?

Mẹ Hoắc chỉ về phía Diệp Lạc Dao.

Sở Thừa liền vẫy vẫy tay với Diệp Lạc Dao.

Tiếng nói chuyện bên chỗ bọn họ không nhỏ, Diệp Lạc Dao biết Sở Thừa đang nhìn mình, cũng lịch sự vẫy tay chào với anh.

Diệp Lạc Dao còn phát hiện, sau khi Sở Thừa chào mình xong không trực tiếp thu hồi ánh mắt.

Mà tầm mắt di chuyển hướng thẳng về phía Nhiễm Cảnh.

Nhưng toàn bộ sự chú ý của Nhiễm Cảnh đều ở trên người Mạnh Việt, căn bản không chú ý đến tầm mắt của Sở Thừa.

Một tia thất vọng nho nhỏ lóe lên trong mắt Sở Thừa.

Anh hoàn toàn không biết cảnh này bị Diệp Lạc Dao nhìn thấy rõ.

Diệp Lạc Dao thật sự có chút buồn cười.

Cũng may bầu không khí hiện tại đã hòa dịu, cậu cũng không cận nhịn cười như vừa rồi, khóe miệng bắt đầu không chịu khống chế mà cong lên.

【 Coi như mình đã nhìn ra, Sở Thừa thực sự thích Nhiễm Cảnh, ngay từ đầu, ánh mắt của hắn vẫn luôn cố y hoặc vô ý nhìn về phía Nhiễm Cảnh. 】

【 Nếu bị Mạnh Việt phát hiện ra........ 】

Nói rồi Diệp Lạc Dao di chuyển tầm mắt, nhìn Mạnh Việt.

Vừa nhìn Diệp Lạc Dao lập tức trừng lớn con ngươi.

【 Phát hiện rồi! 】

Tần Diệu và người Hoắc gia đồng thời âm thâm kinh ngạc.

Nhanh như vậy đã bị Mạnh Việt phát hiện ra rồi sao?

Sở Thừa vẫn đứng trước mặt người Hoắc gia, bọn họ tạm thời chỉ có thể đè nén sự tò mò, không nhìn sang bên kia.

Tần Diệu lại không có điều lo lắng, ngay khi Diệp Lạc Dao vừa dứt lời, hắn đã ngẩng đầu nhìn Mạnh Việt phía đối diện.

Nếu nói vừa rồi trên mặt Mạnh Việt vẫn chỉ là mây đen dày đặc, vậy hiện tại trên mặt hắn tràn đầy cuồng phong bão táp.

Nhiễm Cảnh trái lại bối rối.

Làm sao vậy?

Một giây trước không phải vẫn tốt sao, sao đột nhiên lại đổi sắc mặt rồi?

Nhiễm Cảnh ở bên Mạnh Việt nửa năm, thật sự cảm thấy ông chủ này tính khí thất thường khó phục vụ.

Nhưng còn có cách nào khác sao!

Nhiễm Cảnh lại nở nụ cười nhẹ, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Mạnh Việt trầm giọng nói: "Tôi nói tài xế đưa cậu về!"

Diệp Lạc Dao hai mắt bỗng trợn to.

【 Đây là trực tiếp đuổi người? 】

【 Chậc chậc chậc, Mạnh Việt anh coi thử mức khoan dung của anh đi! 】

Nhiễm Cảnh lại không nói gì thêm.

Y hận không thể nhanh chóng rời đi, nghe câu này lập tức đứng dậy, vẫy tay chào với Diệp Lạc Dao rồi nhanh chân chạy ra khỏi quán bar.

Diệp Lạc Dao rất muốn đuổi theo, tay lại bị Tần Diệt bắt lấy.

Tần Diệu hạ giọng nói: "Tài xế của Mạnh gia ở bên ngoài."

Biểu thị Diệp Lạc Dao không cần lo lắng.

Diệp Lạc Dao đương nhiên biết không cần lo lắng.

【 Mình chỉ cảm thấy Nhiễm Cảnh rời đi quá nhanh thôi! 】

【 Anh ấy thậm chí còn không để Sở Thừa nhìn ảnh thêm một cái! 】

Diệp Lạc Dao ở trong lòng thở dài.

Tần Diệu buồn cười nhưng không nói gì.

Một bên bàn khác, người Hoắc gia cũng nghe thấy câu này của Diệp Lạc Dao, trên mặt bọn họ lập tức có chút tiếc nuối.

Không phải chứ, dưa tối nay nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?

Cái này làm người ta thấy tiếc quá rồi!

Chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Lạc Dao vang lên:

【 A, tay của Tần tổng thật ấm, rất thoải mái. 】

Hoắc Yến vô thức siết chặt quai hàm, thiếu chút nữa không nhịn được quay đầu.

Mẹ Hoắc trực tiếp bị sặc rượu.

Đứa bé Diệp Lạc Dao này, có thể đừng đổi chủ đề nhanh như vậy được không!


Còn có, con và Tần Diệu sao lại nắm tay nữa rồi!

Mà Tần Diệu cũng sửng sốt.

Hắn theo bản năng nắm lấy cổ tay của Diệp Lạc Dao.......

Nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, tựa như lò xo mà buông tay mình ra.

Diệp Lạc Dao cúi đầu nhìn tay mình, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

【 Hửm? Tiếp đó hông phải nên dắt tay mình như lần trước sao? Sao lại buông ra rồi? 】

Tần Diệu: "........"

Hoắc Yến đưa tay che mặt.

Hoắc Trạch càng thêm cạn lời, đồng thời có chút tò mò, lần trước? Lần trước là nắm tay khi nào?

Còn có Diệp Lạc Dao, trước kia em đọc nhiều tiểu thuyết như vậy đều vô ích rồi à?

Vì thế có thể tùy tiện nắm tay người khác sao?!

Hoắc Trạch nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa không kiềm chế được vẻ mặt mình.

Cũng may Sở Thừa vẫn đang nói chuyện với Hoắc Cảnh, không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của những người khác.

Chỉ là đột nhiên quay đầu, không nhìn thấy bóng dáng Nhiễm Cảnh đâu nữa, Sở Thừa nhất thời sửng sốt.

Diệp Lạc Dao lúc nào cũng chú ý đến động tác của Sở Thừa, thấy vậy trực tiếp cong môi.

【 Rất tốt, xem ra phát hiện Nhiễm Cảnh đi rồi. Quả nhiên, bạch nguyệt quang vừa gặp đã yêu, cũng để ý Nhiễm Cảnh quá rồi! 】

Người Hoắc gia cũng có thể cảm nhận rõ, hứng thú của Sở Thừa đột nhiên không còn cao như trước.

Cho nên bọn họ không lôi kéo Sở Thừa tiếp tục nói chuyện nữa, để anh có thể đi chơi cùng những người bạn khác.

Sở Thừa gật đầu, liền đi tới bàn của bọn Tần Diệu.

Ánh mắt anh rơi trên người Tần Diệu, vốn định trực tiếp hỏi thăm về Nhiễm Cảnh, không ngờ lúc này Mạnh Việt đột nhiên lên tiếng: "Sở Thừa, cậu còn nhớ người què trong lớp cấp 3 không?"

Sở Thừa sửng sốt, xoay đầu nhìn Mạnh Việt.

Mạnh Việt cắn chặt khớp hàm, có chút khẩn trương nhìn Sở Thừa.

Đã nhắc đến đây rồi, nếu Sử Thừa vẫn không có ấn tượng gì với hắn......

Mạnh Việt cảm thấy trong miệng mình tràn đầy vị đắng.

Vào lúc này, Sở Thừa đột nhiên nói: "Ồ, tôi nhớ ra rồi, cậu chính là Mạnh gì đó luôn thích ngồi hàng cuối cùng trong lớp ———."

Mạnh Việt hai mắt phát sáng, hắn vui mừng nhìn Sở Thừa, căng thẳng mà vui vẻ: "Cậu....... cậu nhớ ra rồi?"

Sở Thừa: "....... Mạnh....... Mạnh gì gì đó?"

Diệp Lạc Dao:

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ——— 】

【 Nghĩ ra rồi, nhưng lại không hoàn toàn nghĩ ra ha ha ha ha. 】

Nhưng Mạnh Việt đã đủ yên tâm rồi, Sở Thừa có thể nhớ ra họ của hắn là được rồi.

Mạnh Việt cười nói: "Mạnh Việt."

Sở Thừa bừng tỉnh: "Mạnh Việt! Thì ra là vậy, chúng ta vậy mà còn là bạn học cũ......."

Anh chợt có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi không nhận ra cậu ngay, nhiều năm không gặp cậu thay đổi thật nhiều!"

Diệp Lạc Dao xoay đầu, dùng tay che miệng.

【 Không thể cười, mình tuyệt đối không thể cười. 】

Mạnh Việt lúc này hoàn toàn thở phào, vươn tay về phía Sở Thừa: "Mừng cậu về nước."

Sở Thừa hào phóng bắt tay với hắn, sau đó ngồi xuống đối diện Diệp Lạc Dao thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, tôi có thể ngồi ở đây không? Nam sinh vừa rồi......."

Vẻ mặt Mạnh Việt lập tức căng thẳng,, sợ Sở Thừa hiểu lầm nên vội vàng mở miệng giải thích: "Tôi..... tôi với cậu ta không có gì, cậu ta, cậu ta chính là em trai tôi."

Tình thế cấp bách, Mạnh Việt chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

Không ngờ Diệp Lạc Dao ở phía đối diện ở trong lòng cười tiếng vịt kêu.

【 Phải chăng, Sở Thừa đang chờ câu này của anh? 】

Quả nhiên, một giây sau.

Chỉ thấy Sở Thừa lập tức thả lỏng mỉm cười: "Vậy thì tốt, vừa hay tôi muốn làm phiền cậu một chuyện."

Mạnh Việt không thể tin mà nhìn Sở Thừa, hai má hắn thậm chí có chút hồng.

Vừa biết hắn là ai, Sở Thừa liền muốn nhờ mình giúp đỡ.

Xem ra mình ở trong lòng Sở Thừa vẫn có chút trọng lượng!

Bằng không, tại sao cậu ấy không đi nhờ Tần Diệu?

Phải biết Tần Diệu không chỉ là anh họ của Sở Thừa, còn ngồi ở trước mặt Sở Thừa! Nhưng Sở Thừa cố tình mở miệng với hắn......

Nội tâm Sở Thừa cực kỳ kích động nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, hắn mỉm cười ngẩng đầu nhìn Sở Thừa: "Có thể, chuyện gì vậy, chỉ cần là chuyện của cậu, tôi chắc chắn sẽ giúp."

Lời này nói vô cùng nghiêm túc.

Nghe giống như hứa hẹn.

Diệp Lạc Dao nhịn cười một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người.

Sở Thừa không ngờ Mạnh Việt sẽ sảng khoái mà đồng ý như vậy, ý cười trên mặt anh càng sâu: "Cảm ơn cậu, Mạnh Việt."

Mà Mạnh Việt thì càng đỏ mặt hơn trước câu cảm ơn này của Sở Thừa, có chút ngượng ngùng dời tầm mắt: "Không, không cần....... Tôi rất sẵn lòng giúp cậu."

Sở Thừa cười: "Vậy thì tốt, nên cậu có tiện cho tôi phương thức liên lạc của nam sinh vừa rồi không?"

Lời vừa dứt, Diệp Lạc Dao trực tiếp đưa tay che mặt, cười đến mức có chút nghiêng ngả, bả vai cũng đang hơi run lên:

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha —— 】

【 Không ngờ đúng không, Mạnh Việt, việc đầu tiên mà bạch nguyệt quang tìm anh giúp đỡ: Xin phương thức liên lạc của thế thân ha ha ha ha ha ———— 】

【 Cứu tui, cứu tui, mình sắp cười điên rồi! 】

——————

:) Biết là không nên nhưng xin lỗi anh Việt là em buồn cười quá, trông cũng tội mà thôi anh cũng đánh lắm.

Vì gần Tết nên nhiều cỗ liên tục, tui sẽ dịch chậm chút nên mọi người thông cảm nhé, tui sẽ tranh thủ lúc nào rảnh sẽ dịch rồi đăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui