Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, nhưng ngoài biệt thự không lâu sau lại truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Lời đồn thổi lan truyền rất nhanh, người nhà Dương Kiệt bị tống ra ngoài không bao lâu, chuyện vừa xảy ra trên tầng bốn đã truyền khắp nơi.
Lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài, trong mắt các vị khách mời đều lóe lên ánh sáng hóng chuyện.
Dương Khôn và Dương Nguyên dẫn đầu bước ra.
Các khách mời nóng lòng muốn thử nhưng dù sao vẫn không nên ra ngoài gây thêm phiền phức cho Dương Khôn.
Diệp Lạc Dao muốn lén trốn ra ngoài nhưng lại bị Hoắc Cảnh ngăn lại.
Không còn cách nào khác, Diệp Lạc Dao chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đại sảnh.
Không lâu sau, Dương Nguyên quay lại, nhưng Dương Khôn mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc cũng chưa thấy quay lại.
Chủ nhân xảy ra loại chuyện này, bữa tiệc đương nhiên không kéo dài lâu, trước khi tiệc kết thúc, Diệp Lạc Dao tìm đến Dương Nguyên cùng cậu ta trao đổi phương thức liên lạc.
Sau khi về đến nhà, Diệp Lạc Dao đang xoắn xuýt không biết nên hỏi Dương Nguyên tình huống buổi chiều thế nào, sau đó liền nhìn thấy Dương Nguyên đăng một bài viết rất dài trên vòng bạn bè, nội dung trong vòng bạn bè có thể khái quát như sau:
Đầu tiên là mắng cả nhà Dương Kiệt sau đó mới nói đến phần tiếp theo.
Diệp Lạc Dao lúc này mới biết, thì ra trước khi cửa đóng nhìn thấy Dương Kiệt đánh Dương Thiêm, thật sự không nhìn nhầm.
Dương Kiệt xác thực rất tức giận, nhất là khi phát hiện Dương Thiêm cư nhiên dám đánh hắn, trong lúc đó cơn tức giận của hắn lên đến đỉnh điểm.
Gần như không cần suy nghĩ hắn liền quay lại đánh nhau với Dương Thiêm.
Tưởng Phương thấy con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, trực tiếp tiến lên giúp Dương Thiêm đánh Dương Kiệt.
Chung Khang đứng ở một bên nhất thời không biết nên giúp ai, về sau thấy Dương Thiêm hết lần này tới lần khác dùng lực tàn nhẫn, hắn mới kinh hoàng khiếp sợ bước lên tách hai người ra, thuận tiện gọi 120 báo cảnh sát.
Sau khi Dương Khôn và Dương Nguyên đi ra, những gì họ nhìn thấy chính là Dương Kiệt đầu đầy máu ngồi trên đất chửi ầm lên với Dương Thiêm.
Trên người Dương Thiêm cũng bị thương nhưng nó không hề rơi một giọt nước mắt nào còn vung tay đánh đấm với Tưởng Phương và Chung Khang.
Dương Khôn lên xe cấp cứu đưa Dương Kiệt đến bệnh viện.
Không lâu sau khi vết thương của Dương Kiệt được xử lý, cảnh sát cũng tới làm ghi chép.
Dương Khôn thấy Dương Kiệt không có gì đáng ngại định chuẩn bị rời đi, ai ngờ lúc này Dương Kiệt lại lôi kéo ông lại than thở khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trước kia không phải Dương Khôn và Dương gia chưa từng cho Dương Kiệt cơ hội, trong hơn mười năm qua, bọn họ đã cho Dương Kiệt vô số cơ hội, là tự tay Dương Kiệt đẩy mối quan hệ của bọn họ càng ngày càng xa.
Trái tim con người được làm từ thịt, nếu như bị thương thì dù vết thương có lành lại, nhưng vết sẹo vẫn còn mãi.
Cho nên dù Dương Kiệt giác ngộ thế nào đi chăng nữa, những tổn hại mà hắn mang lại cho cả nhà Dương Khôn vĩnh viễn không bao giờ nguôi ngoai.
Nhưng dù gì Dương Kiệt vẫn là em trai ruột của Dương Khôn, Dương Khôn thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Dương Khôn liên lạc với một vị luật sư cho Dương Kiệt.
Dương Kiệt đối với điều này vô cùng cảm kích.
【 Xem ra Dương Kiệt đã hạ quyết tâm muốn ly hôn rồi. 】
Diệp Lạc Dao lắc đầu thở dài.
【 Đáng tiếc, cả nhà tam quan đều không thẳng như vậy, mình vẫn hi vọng bọn họ bị nhốt lại hết. 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc có cùng suy nghĩ với Diệp Lạc Dao, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện gia đình họ, bọn họ không thể can thiệp quá nhiều.
Sau khi kỳ đầu tiên của chương trình kết thúc, khoảng thời gian kế tiếp Diệp Lạc Dao không có nhiệm vụ quay gì đó, vì vậy Lý Lị dứt khoát sắp xếp cho Diệp Lạc Dao một số lớp học diễn xuất.
Mỗi lần lên lớp, Diệp Lạc Dao luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó quan trọng.
Nhưng nghĩ một lúc lâu cậu vẫn không nghĩ ra.
Sau khi đi học được một tuần, vòng bạn bè của Dương Nguyên lại có nội dung kế tiếp.
Dương Kiệt cuối cùng đã quyết định ly hôn với Tưởng Phương.
Nhưng một trong những điều kiện ly hôn là quyền nuôi dưỡng Dương Thiêm phải thuộc về Dương Kiệt.
Diệp Lạc Dao xem đến đây tức khắc trợn mắt:
【 Không phải chứ? Dương Thiêm không phải con trai ông, ông còn muốn quyền nuôi dưỡng cậu ta làm gì? 】
【 Còn có, Chung Khang biết Dương Thiêm là con ruột của hắn, hắn không đến tranh quyền nuôi con? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng sửng sốt.
"Chẳng lẽ nuôi dưỡng mười năm nảy sinh cảm tình?" Ba Hoắc không hiểu hỏi.
Mẹ Hoắc nhíu mày: "Không thể nào? Nếu thật sự có cảm tình, tại sao bữa tiệc ngày đó hắn lại ra tay đánh?"
Ba Hoắc cảm thấy có lý.
Hai người đều cảm thấy Dương Kiệt làm như vậy không hề đơn giản, có lẽ Dương Kiệt muốn áp chế.
Quả nhiên, một giây sau hai người liền nghe thấy tiếng cười của Diệp Lạc Dao truyền tới:
【 Ha ha ha ha ha ha không ngờ lại là như vậy! Không thể không nói, Dương Kiệt thật sự mẹ nó là một nhân tài! 】
【 Nếu Tưởng Phương muốn tiền, vậy cần phải bỏ quyền nuôi dưỡng Dương Thiêm. Nhưng nếu cô ta nhất quyết muốn quyền nuôi dưỡng Dương Thiêm, vậy cô ta sẽ không lấy được một xu nào....... 】
【 Dù sao trong mấy năm qua, vợ chồng Dương Kiệt không có công việc chính thức, tất cả số tiền trên người hắn đều là của Dương gia. Nếu Dương Kiệt nhất quyết không cho tiền, Tưởng Phương xác thật không lấy được một khoản nào! 】
【 Hành vi của Tưởng Phương cũng khiến mình có chút bất ngờ, mình còn cho rằng cô ta rất yêu con trai bảo bối của mình....... kết quả chỉ hai ngày cô ta liền ký hiệp định ly hôn, cầm tiền Dương Kiệt cho cô ta trực tiếp ra nước ngoài, còn về Chung Khang ——— 】
【 Chắc hắn bị thái độ của Dương Thiêm dọa sợ rồi, đừng nói là đòi quyền nuôi dưỡng, thậm chí hắn còn không muốn đi làm xét nghiệm quan hệ cha con, còn cắt đứt liên lạc với Tưởng Phương. 】
【 Cuối cùng chính là Dương Thiêm....... 】
Sau đó thì sao sau đó thì sao, cuối cùng Dương Thiêm thế nào?
Diệp Lạc Dao quả thật không nhịn được, nằm trên giường cười thật lâu.
【 Dương Kiệt cảm thấy Dương Thiêm bị bệnh thần kinh, não có vấn đề, trực tiếp đưa cậu ta đến bệnh viện kiểm tra, sau khi được bác sĩ chẩn đoán liền đưa cậu ta ném vào bệnh viện tâm thần! 】
【 Quả nhiên, ông ta vẫn rất để tâm chuyện mình bị Dương Thiêm đánh! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng không nhịn được cười.
Kẻ ác tự nhiên sẽ có kẻ ác hơn, Dương Kiệt làm vậy với Dương Thiêm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mẹ Hoắc nói: "Đứa trẻ kia quá độc ác, nói thì khó nghe, có chút vô nhân tính........ cha mẹ nuôi dưỡng cậu ta mười mấy năm cũng có thể tàn nhân ra tay được."
Ba Hoắc gật đầu đồng ý: "Tốt nhất nên đưa nó vào bệnh viện chữa trị, bằng không đứa trẻ này lớn lên sẽ gây hại cho những người khác....... Dương Kiệt cũng coi như làm được một việc tốt."
Lướt vòng bạn bè một lần xong, Diệp Lạc Dao cười rất lâu, chỉ là cười một lúc cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:
【 Vậy hai cô con gái của Tưởng Phương thì sao? 】
"Đúng rồi." Mẹ Hoắc cũng nghĩ tới vấn đề này: "Tưởng Phương chẳng lẽ cũng bỏ rơi hai cô con gái luôn à?"
Hai đứa trẻ đó một người vừa tròn mười sáu, một người mới mười lăm.
Nếu như thật sự bị Tưởng Phương bỏ rơi, vậy sau này hai cô gái phải sống thế nào?
Vòng bạn bè của Dương Nguyên không nhắc đến hai cô con gái, Diệp Lạc Dao lại đang tò mò nên dứt khoát mở khung trò chuyện với Dương Nguyên, khi đang do dự nên mở miệng nói chuyện với cậu ta thế nào, trên màn hình điện thoại hiện một tin nhắn WeChat.
Diệp Lạc Dao nhìn, là tin nhắn WeChat Tần Diệu gửi.
「 Tần Diệu: Có hứng thú tới đoàn đoàn làm phim xem không? 」
「 Diệp Lạc Dao:? 」
【 Đoàn làm phim gì? 】
「 Tần Diệu như biết được Diệp Lạc Dao đang nghĩ cái gì: Không đến xem đoàn làm phim cậu đầu tư sao? Một nam chính khác đã được quyết định, hôm nay vào tổ bắt đầu quay phim rồi. 」
Diệp Lạc Dao bỗng lấy lại tinh thần: 「 Người được chọn là diễn viên nào? 」
Tần Diệu bỏ qua: 「 Cậu tự đến xem không phải sẽ biết? 」
Với tư cách là một trạch nam có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, mấy ngày trước vẫn luôn tham gia huấn luyện khóa diễn xuất, hôm nay thật vất vẻ mới có một ngày nghỉ, thật sự phải ra ngoài sao?
Diệp Lạc Dao nghĩ rồi lại nghĩ, không được, cậu tốt nhất nên tự đi xem mới có thể an tâm được.
Dù sao cậu cũng là nhà đầu tư của bộ phim này, đầu tư tiền thật vào đó!
Vạn nhất tên xui xẻo Tần Diệu lại chọn một diễn viên có vấn đề, vậy chẳng phải tiền của Diệp Lạc Dao sẽ phải ngâm nước hay sao?
Số tiền này là tiền sau này Diệp Lạc Dao dùng để nuôi gia đình, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Vì thế Diệp Lạc Dao vội vàng nói: 「 Được, vậy hôm nay em đi xem! 」
Tần Diệu rất nhanh gửi địa điểm qua.
Diệp Lạc Dao đang định đứng dậy thay quần áo, đột nhiên nghĩ tới vấn đề nghi ngờ vừa rồi, nếu Tần Diệu và Dương gia là họ hàng, vậy chắc hẳn hắn cũng biết một ít nội tình?
Vì vậy Diệp Lạc Dao gửi câu hỏi.
Không lâu sau, Tần Diệu trả lời tin nhắn: 「 Chú họ tôi giúp bọn họ liên hệ với cha ruột của hai người, hiện tại đã được cha ruột của hai người đón về rồi. 」
Diệp Lạc Dao nhìn thấy tin nhắn này rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
【 Hai chị em bị hai vợ chồng Tưởng Phương Dương Kiệt bỏ rơi nhiều năm như vậy, được cha ruột đón đi cũng coi như là một chuyện tốt. 】
Nghe thấy câu này của Diệp Lạc Dao, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng yên tâm.
Coi như là ăn hết được miếng dưa này, mãn nguyện!
..........
Diệp Lạc Dao thay quần áo vội vàng xuống lầu, nói với ba Hoắc mẹ Hoắc một tiếng, mang theo lòng bất an lên xe đi đoàn làm phim.
Trên đường đi, Diệp Lạc Dao không ngừng lật xem bản ghi nhớ của mình, cố gắng nhớ lại tên những diễn viên có dưa, tranh thủ bảo vệ bộ phim mình đã đầu tư.
Chỉ là Diệp Lạc Dao không ngờ tới chính là, chờ cậu đến đoàn làm phim rồi vậy mà nhìn thấy một gương mặt quen thuộc —— Dương Nguyên.
Dương Nguyên cũng không ngờ nhà đầu tư mà Tần Diệu nói vậy mà lại là Diệp Lạc Dao, cậu ta bước nhanh tới, rất nhiệt tình trao một cái ôm cho Diệp Lạc Dao.
Không đợi Tần Diệu giải thích, Dương Nguyên liền ba ba liên hồi nói nguyên nhân mình vào tổ diễn xuất cho Diệp Lạc Dao.
Dương Nguyên ra nước ngoài du học, học lớp diễn xuất.
Lần này về nước, không chỉ vì tiệc mừng thọ của Dương lão gia tử, mà cậu ta còn muốn trở về phát triển.
Tình cờ đoàn làm phim Tần Diệu đầu tư vẫn chưa tìm được diễn viên phù hợp, vì thế Dương Nguyên đã tự đề cử chính mình.
Nghe vậy, Diệp Lạc Dao liếc nhìn Tần Diệu.
Trên môi Tần Diệu lộ ra một nụ cười tự tin.
Thay vì tìm một diễn viên có dưa trong cái chảo lớn nhuộm đầy màu vàng của giới giải trí, chi bằng tìm một người mới hiểu rõ tận gốc.
Hiện tại sẽ không xảy ra sai sót gì nữa đúng không?
Tần Diệu có chút mong đợi nhìn Diệp Lạc Dao.
Liền nghe Diệp Lạc Dao ở trong lòng cảm khái:
【 Xem ra Tần ca cũng hiểu rõ tầm nhìn của bản thân. 】
【 Rất tốt, biết sai liền sửa. 】
Tần Diệu: "........"
Vậy tiền của bản thân hắn không gặp trở ngại đúng không?
Sau đó lại nghe Diệp Lạc Dao dùng giọng điệu vui vẻ:
【 Nhưng mà có Dương Nguyên ở đây, vậy mình có thể hỏi kỹ chuyện bát quái của nhà Dương Kiệt rồi! 】
Tần Diệu: "........"
Diệp Lạc Dao còn nhớ cậu tới để xem diễn viên không?
Nhưng, Tần Diệu cũng có chút tò mò.
Tình cờ buổi chiều hôm đó phần quay của Dương Nguyên cũng kết thúc, vì thế ba người ngồi lại với nhau trò chuyện đến tối, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, mãi đến lúc này Diệp Lạc Dao mới chưa đã thèm lên xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, Diệp Lạc Dao vẫn còn cảm khái:
【 Không ngờ, tình nhân của Tưởng Phương lại ôm tiền của cô ta chạy mất...... 】
【 Cho nên thứ nhân tình của cô ta nhìn trúng là tiền của cô ta? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc đang ở phòng khách nói chuyện, nghe vậy thì đều sững sờ.
Dưa này vẫn còn phần sau sao?
Sau đó thì sao?
Sau khi Tưởng Phương bị tình nhân cuỗm mất tiền thì sao?
【 Chà, Tưởng Phương không có tiền chỉ có thể xám xịt quay về nước, sau đó đi tìm hai cô con gái bị cô ta bỏ rơi. 】
【 Chỉ đáng tiếc, hai cô con gái đã bị cô ta tổn thương sâu sắc, căn bản không muốn gặp cô ta. Về phần cha của hai cô con gái —— 】
【 Trước kia bọn họ đều là cá trong hò cá của Tưởng Phương, vốn dĩ mỗi con cá đều cho rằng bọn họ là tình yêu đích thực duy nhất của Tưởng Phương, kết quả sau khi sự việc của Dương Kiệt nổ ra, bọn họ mới biết trên đầu mỗi con cá đều có chút màu xanh. 】
【 Đàn ông ai mà không muốn mất mặt! Thêm nữa, mỗi người trong số họ đều là người có máu mặt trong giới thương nghiệp, làm sao có thể nối lại tình duyên với Tưởng Phương? 】
【 Thậm chí....... Dương Kiệt cũng không cho phép cô ta bén mảng đến bệnh viện thăm Dương Thiêm. 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Tưởng Phương đáng đời.
Nếu sau khi Tưởng Phương và Dương Kiệt kết hôn không ai ngoại tình, dựa theo trình độ luyến ái não kia của Dương Kiệt phỏng chừng đời này sẽ không ly hôn với Tưởng Phương.
Hiện tại không chỉ không gia đình, ngay cả tiền tài cũng mất hết.
Chỉ có thể nói Tưởng Phương tự tạo nghiệp thì không thể sống.
Nhưng Dương Kiệt hiện tại thế nào rồi?
Dương gia chắc không tiếp tục có liên hệ gì với hắn nữa nhỉ?
Sau đó liền nghe Diệp Lạc Dao cười:
【 Nhưng mà chuyện buồn cười nhất vẫn là Dương Kiệt ha ha ha ha, mấy ngày trước hắn lại chạy đến nhà cũ Dương gia, lần này không đợi Dương Khôn đi ra đuổi người, Dương lão gia tử lại trực tiếp chống ba-toong đi ra! 】
【 Dương Nguyên còn quay video nữa, vừa nghĩ đến Dương Kiệt bị Dương lão gia tử dùng ba-toong đánh, mình liền muốn cười ha ha ha ha ha —— 】
Trên mặt ba Hoắc mẹ Hoắc cũng toàn là không nhịn được cười.
Diệp Lạc Dao cuối cùng cũng thay được giày, chậm rãi đi về phía sofa.
Mẹ Hoắc lên tiếng hỏi: "Tiểu Dao, ăn cơm chưa con?"
Diệp Lạc Dao gật đầu: "Ăn rồi ạ."
Mẹ Hoắc nói: "Khoảng thời gian trước anh cả con chẳng phải đã giúp mẹ bán đấu giá một chiếc nhẫn sao? Con còn nhớ không?"
Diệp Lạc Dao lập tức nhớ ra, vội vàng gật đầu.
【 Chính là chiếc nhẫn lấy ra từ trong dạ dày của dì hai? 】
Mẹ Hoắc: "........."
Không cần nhớ rõ ràng như vậy đâu.
Nhắc lại liền thấy xui xẻo.
"Chiếc nhẫn đã bán được rồi, tối qua tiền vừa được chuyển, mẹ chuyển 500 vạn cho con, chắc cũng đã chuyển vào thẻ rồi?" Mẹ Hoắc nói.
Diệp Lạc Dao lập tức mở to hai mắt: "Nhưng trước đó không phải mới cho con 500 vạn rồi sao?"
Nói rồi Diệp Lạc Dao lấy điện thoại ra, buổi chiều chỉ mải nghe Dương Nguyên nói chuyện bát quái của nhà bọn họ, không xem điện thoại, lúc này nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản trong điện thoại, khóe miệng Diệp Lạc Dao tự động cong lên:
【 500 vạn! Tròn 500 vạn! Hu hu hu, mình lại có tiền rồi! 】
Vì có thể kiếm được nhiều tiền hơn từ khoản đầu tư lúc trước, Diệp Lạc Dao cắn răng đem toàn bộ số tiền của mình đưa cho Tần Diệu.
Mặc dù mẹ Hoắc vẫn gửi tiền tiêu vặt, tổ chương trình 《 Cùng nhau đi du lịch 》 mấy ngày trước cũng trả một phần thù lao, nhưng nhìn thẻ ngân hàng chỉ có số dư hơn 100 vạn, Diệp Lạc Dao vẫn cảm thấy không an tâm.
Mẹ Hoắc buồn cười: "Cho con thì cứ cầm đi, vừa hay mấy ngày nữa còn có một buổi đấu giá, có vài món đồ mẹ cảm thấy rất hứng thú, con muốn đi xem cùng mẹ không?"
Tiền cũng đã lấy rồi, Diệp Lạc Dao đương nhiên không thể từ chối, gật đầu liên tục: "Vâng, không vấn đề!"
【 Chỉ đi xem đấu giá với mẹ Hoắc một lần liền cho mình 500 vạn, tìm đâu ra được chuyện tốt như này chứ! 】
Diệp Lạc Dao vui vẻ.
Hai ngày sau, Diệp Lạc Dao cùng ba Hoắc mẹ Hoắc đi tham gia tiệc đấu giá.
Tiệc tối và đấu gia sẽ phân chia riêng biệt.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chưa đến giờ đấu giá, các khách khứa đều tập trung ở sảnh tiệc.
Bất luận là đi đến đâu ba Hoắc mẹ Hoắc đều bị nhóm người xã giao vây quanh, Diệp Lạc Dao ghét nhất là xã giao, vì vậy cậu không chút do dự mà trốn đi.
Tiệc đấu giá hôm nay chủ yếu mang tính từ thiện, còn mời một số minh tinh đang nổi tiếng trong giới giải trí.
Cho nên khi Diệp Lạc Dao bước vào trong sảnh, không ngoài dự đoán lại nhìn thấy Tần Diệu.
"Thật trùng hợp." Tần Diệu chủ động chào hỏi.
Diệp Lạc Dao gật đầu.
【 Không thể không nói, sao mình cảm thấy thời gian gần đây đi đến đâu cũng có thể gặp được Tần tổng vậy? 】
Phải chăng bởi vì trước đó cậu quá trạch, nên nếu trước kia cậu thường xuyên cùng ba mẹ đi tham gia tiệc tối, cũng sẽ thường xuyên gặp được mình không?
Tần Diệu bất đắc dĩ mỉm cười.
"Đúng rồi, Tần tổng, em chợt nghĩ tới qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ ghi hình kỳ thứ hai của chương trình, khách mời vắng mặt của chúng ta đã tìm được chưa?" Diệp Lạc Dao hỏi.
Tần Diệu cầm một ly champagne nhấp một ngụm, khóe môi mỉm cười: "Ừm, tìm được rồi."
Còn chủ động liên hệ với hắn.
Diệp Lạc Dao lập tức có chút tò mò: "Là ai vậy? Mấy ngày trước chị Lý nói với em Đỗ Nguyệt Cầm sẽ không tham gia ghi hình nữa, vậy chẳng phải sẽ phải thêm hai khách mời?"
Tần Diệu gật đầu: "Đúng vậy."
"Hai người đều tìm được rồi?" Diệp Lạc Dao kinh ngạc.
Tần Diệu: "Đúng."
Diệp Lạc Dao im lặng nhìn chằm chằm Tần Diệu.
【 Rốt cuộc là ai? Tần tổng có thể đừng thừa nước đục thả câu nữa được không?! 】
Tần Diệu cảm thấy bộ dáng này của Diệp Lạc Dao rất buồn cười, cũng không trêu chọc cậu nữa, nói một cái tên: "Văn Sương Nguyệt."
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.
【 Cái tên này hơi quen quen? 】
Tần Diệu cười mà không nói.
Đồng tử của Diệp Lạc Dao bỗng trừng lớn: "Cô ấy hình như là mẹ Văn Hoài?"
Tần Diệu cười gật đầu: "Đúng."
【 A a a a a a a —— cho nên Chu ca định dẫn bạn gái hắn đến chương trình chúng ta sao?! 】
【 Có chút kích thích a a a! Vậy chương trình du lịch chẳng phải thật sự biến thành chương trình yêu đương sao?! 】
Khóe miệng Diệp Lạc Dao điên cuồng giương lên: "Vậy buổi ghi hình kỳ thứ hai chắc hẳn sẽ rất thú vị."
Ai nói không?
Tần Diệu rất hài lòng với phản ứng của Diệp Lạc Dao, đồng thời càng chờ mong phản ứng của khán giả khi danh sách khách mời được công bố.
Diệp Lạc Dao bỗng nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Vậy một khách mời nữa thì sao? Chẳng lẽ là Văn Hoài?"
Diệp Lạc Dao hai mắt lấp lánh.
【 A a a a, nếu như mời Văn Hoài tới, vậy chương trình chúng ta chẳng phải sẽ trở thành Tu La Tràng đỉnh cấp? 】
【 Mình không dám tưởng tượng sẽ có bao nhiêu kích thích!! 】
Tần Diệu lặng lẽ cách xa Diệp Lạc Dao một chút.
Chủ yếu là vì tai thật sự có chút đau.
"Không phải Văn Hoài." Tần Diệu nói.
Không phải bọn họ không định mời Văn Hoài, mà là Văn Hoài không chút do dự từ chối lời mờ của tổ chương trình.
Theo như nhân viên liên hệ Văn Hoài đã nói, vốn dĩ bọn họ liên hệ với người đại diện của Văn Hoài, nhưng cuối cùng chính Văn Hoài là người từ chối bọn họ,
Mặc dù giọng điệu thái độ của Văn Hoài rất tốt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn rất không hài lòng với chuyện Chu Tử Kiện và Văn Sương Nguyệt cùng nhau ghi hình trong kỳ tiếp theo.
Văn Hoài còn ở trong điện thoại nhờ nhân viên của tổ chương trình cố gắng đừng để mẹ hắn và Chu Tử Kiện ở riêng với nhau.
Nhân viên lúc đó gần như muốn cười điên.
Tần Diệu kể đơn giản mấy chuyện thú vị này cho Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao cười đến sắp không đứng thẳng được nữa.
Làn da thiếu niên rất trắng, trên mặt không có bất cứ phấn trang nào, lúc cười lên mi mắt khẽ cong.
Ánh mắt Tần Diệu rơi trên mặt Diệp Lạc Dao, bỗng dưng có chút không dời được mắt.
Cho đến khi một tiếng gọi từ sau lưng truyền đến: "Tiểu Dao."
Tần Diệu lúc này mới lấy lại tinh thần.
Diệp Lạc Dao cũng ngừng cười, vẫy tay với mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc thấy Tần Diệu chủ động chào hỏi với hắn, sau đó nói: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, Tiểu Diệu cùng đi không?"
Tần Diệu gật đầu: "Được."
Ba người cùng nhau đi đến địa điểm đấu giá.
Còn không đợi bọn họ đi vào, một giọng nói khoa trương truyền đến ——
"Quân Di! Cậu thật sự vẫn rất được yêu thích như lúc còn trẻ nhỉ, chàng trai trẻ bên cạnh cậu thật đẹp mắt!"
Câu nói này khiến người cảm thấy cực kỳ khó chịu, Diệp Lạc Dao nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi về phía bọn họ, phía sau còn có hai người đàn ông. Trong số đó một người trạc tuổi với ba Hoắc, một nam sinh khác thì nhỏ hơn cậu.
【 Sao người này nói khó nghe quá vậy? Là do ăn trúng bọ xít à? 】
Sau khi nhìn rõ người đến là Trang Lâm, nụ cười trên mặt mẹ Hoắc nhạt dần, nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao bà đột nhiên bật cười.
Trang Lâm là bạn cùng phòng đại học của mẹ Hoắc, khi học đại học có quan hệ không hợp với mẹ Hoắc.
Kỳ thật hai người trước kia không có mâu thuẫn gì lớn, nếu phải nói thì có lẽ chính Trang Lâm coi mẹ Hoắc thành kẻ thù tưởng tượng của bản thân bà ta, mỗi lần gặp mặt đều ở trước mặt mẹ Hoắc khoe khoang.
Khi học đại học thì khoe thành tích.
Sau khi kết hôn thì khoe chồng.
Chỉ cần Trang Lâm cảm thấy những chỗ bà ta giỏi hơn mẹ Hoắc, bà ta đều muốn khoe.
Nhưng mẹ Hoắc căn bản không có ý định so bì với bà ta, nhưng Trang Lâm lại cố tình thích đến trước mặt bà tìm kiếm cảm giác tồn tại, mỗi lần mẹ Hoắc đụng phải bà ta đều khó chịu đến phiền.
Lần này cũng vậy, Trang Lâm chủ động đi qua chào hỏi, mẹ Hoắc cũng không thể trực tiếp cúi mặt rời đi.
Nhưng mẹ Hoắc cũng sẽ không cho bà ta sắc mặt tốt, bà khoác tay Diệp Lạc Dao, tầm mắt rơi trên người hai người đàn ông sau Trang Lâm, một lúc sau mới gật đầu: "Ừm, cô nói không sai."
Vẻ mặt Trang Lâm hơi thay đổi: "Làm sao?"
"Con trai tôi xác thật rất đẹp trai." Nói rồi ánh mắt mẹ Hoắc tựa như lơ đãng đảo qua hai người đàn ông sau lưng bà ta, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ý thế nào không cần nói cũng biết.
Khóe miệng Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa bay tới tận mang tai.
【 Được được được, xem ra mình vẫn cần học hỏi thêm về nghệ thuật ngôn ngữ của mẹ Hoắc! 】
Vẻ mặt Tần Diệu cũng có chút không nhịn được cười, dùng ly rượu che đi nụ cười trên môi.
Vẻ mặt Trang Lâm lập tức vặn vẹo khi bị câu nói này của mẹ Hoắc khịa lại, qua một lúc lâu bà ta mới nghiến răng nói: "Thì ra là con nuôi của cô, vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi nhé, cô đừng tức giận với tôi!"
Mẹ Hoắc biểu tình lãnh đạm, không nói không tức giận, cũng không nói tức giận.
Bà chỉ lặng lẽ nhìn Trang Lâm, chờ đợi màn trình diễn tiếp theo của bà ta.
Không thể không nói, mẹ Hoắc vô cùng hiểu Trang Lâm.
Chồng Trang Lâm là Trịnh Tu lúc này cũng đi tới trước mặt mấy người bọn họ, Trang Lâm nhanh chóng xoay người ôm lấy cánh tay Trịnh Tu: "Chồng à, anh đi chậm quá đó! Có phải không muốn cùng em tham gia buổi đấu giá hay không?"
Trịnh Tu cười nói: "Làm sao có thể?"
Trang Lâm giả vờ bất mãn: "Anh nhất định cảm thấy khoảng thời gian này em tiêu tiền quá phung phí!"
Trịnh Tu nói: "Sao có khả năng? Anh còn sợ em tiêu ít tiền đây!"
Trang Lâm thẹn thùng cười, sau đó xoay qua nhìn mẹ Hoắc trước mặt, ra vẻ lơ đãng nâng tay lên, lộ ra một viên kim cương bằng quả trứng bồ câu sáng loáng trên ngón trỏ, cô ta cười tươi chậm rãi nói với mẹ Hoắc: "Xem ra là tôi hiểu lầm anh ấy rồi, anh ấy chính là một cái hũ nút. Thời gian trước anh ấy còn chọc tôi tức giận, tôi liền không để ý anh ấy mấy ngày liền, kết quả anh ấy lén lút sau lưng tôi mua chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy để xin lỗi tôi! Cô nói xem, thật lãng phí tiền!"
Ngay khi Diệp Lạc Dao nhìn thấy chiếc nhẫn, hai mắt đều mở to.
【 A? Cái này....... Sao chiếc nhẫn này..... 】
Diệp Lạc Dao và mẹ Hoắc đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt bà.
Diệp Lạc Dao xác định:
【 Cho nên thật trùng hợp, chính là chiếc nhẫn kia? 】
Sau đó thấy Trang Lâm giơ tay lên trước mặt Trịnh Tu, Trịnh Tu nắm lấy tay bà ta hôn lên chiếc nhẫn trên tay Trang Lâm một cái.
【 A a a a a a ——— mặc dù chiếc nhẫn đã rửa, nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà a a a a a a a —— cứu mạng! Mắt của mình! 】
【 Mình không chịu nổi được nữa! 】
Tần Diệu vẻ mặt nghi ngờ.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Không phải ông ta chỉ hôn chiếc nhẫn thôi sao?
Hay là nói có gì cần chú ý khi hôn nhẫn?
Tần Diệu đầy mặt hoang mang.
Bộ dáng mẹ Hoắc như đang cố nhịn cười.
Không khỏi hơi lùi về sau một bước.
Diệp Lạc Dao nhịn cười đến mức nước mắt gần như suýt chảy xuống:
【 Cho nên chiếc nhẫn lấy ra từ trong dạ dày của dì hai bị bọn họ đấu giá được? Nhưng cô đeo nhẫn rồi thì thôi đi, lại còn hôn cái gì mà hôn? 】
【 Dì hai à dì hai! Dì thật sự làm đủ chuyện xấu! 】
Tần Diệu: "!"
Cái gì?
Cậu nói chiếc nhận được lấy ra từ đâu cơ?
————
Xin lỗi nha, hôm qua trời vừa nắng vừa lạnh nên tui đau đầu quá trụ không nổi, định dịch cho xong mà vẫn không nhịn được bỏ đó đi nằm nghỉ. Nếu nay kịp thì tối đăng thêm chương nữa nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...