Sau Hôn Nhân Còn Lại Gì FULL


Lâm Yến chờ chồng cả đêm vẫn không thấy anh về.

Sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, lòng cô nhớ lại lời nói của cô gái kia trong lòng lại khó chịu, người chồng này của cô liệu có thực sự không giấu cô có tình nhân biên ngoài chứ?
"Anh hôm qua tăng ca sao?"
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Lâm Yến chạy ra mở cửa, nhìn thấy anh trở về liền hỏi.
Vệ Khanh mới về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Yến điều tra mình, lại còn tóc tai bù xù, khuôn mặt thiếu ngủ mà trở lên hốc hác, bộ quần áo trên người cũ kĩ, không biết đã giặt bao nhiêu lần rồi mà trở lên bạc màu, khiến anh ta càng ghét bỏ, giọng cáu gắt: "Việc của cô à?"
Anh ta đẩy cô ra đi vào trong nhà, được nửa đường thì nhớ ra chuyện, quay lại nhìn cô, giọng nói không vui.
"Mẹ vừa gọi điện cho tôi, nói đã mấy ngày rồi cô chưa đến, cô làm cái gì mà không tới?"
"Mấy hôm nay bố em bị ốm nằm viện, em sang phụ mẹ chăm ông".
Lâm Yến đưa tay nắm lấy vạt áo của mình, nhìn anh tức giận, nhỏ nhẹ nói.


Không phải cô không muốn tới nhà bố mẹ chồng, nhưng bên đó cúng giỗ biết bao nhiêu người có thể phụ giúp, còn bố cô lại cần người chăm sóc, một mình mẹ cô không lo nổi.
"Hình như cô đã quên, cô lấy chồng rồi đấy".

Vệ Khanh trừng mắt lên nhìn cô, đối với anh ta việc nhà mình quan trọng hơn, Lâm Yến sang nhà anh ta sau đó về chăm bố không được à? đây mất tích cả ngày khiến mẹ anh phải tức giận gọi tới.
Cô nghe lời anh ta nói xong, nhớ tới chuyện hôm qua tự nhiên trong lòng hiện lên tia tức giận.

Anh ta từ lâu rồi đến cửa nhà cô còn chưa bước tới, bố mẹ vợ cũng không hỏi thăm, cô nhận ra anh ta rất ích kỷ.
Vệ Khanh cả đêm không về nhà, vừa về đến nhà là tức giận, trách móc, bố cô đi viện anh ta còn chưa hỏi han câu nào đâu, bên nhà bố mẹ chồng ngày nào cô chẳng qua phụ ông bà công việc trong nhà, hễ cúng giỗ chị em, họ hàng anh ta đến cũng chỉ ngồi chơi, còn mình cô cặm cụi trong bếp như một người giúp việc, người khác muốn giúp cô anh ta còn ngăn cản nói ít việc để mình cô làm được rồi.
Vậy mà chỉ ba hôm nay cô không đến đã trách móc ngay được.

Lâm Yến như tức giận đỉnh điểm.
"Thế anh có biết hôm qua là ngày gì không? là ngày kỉ niêm ngày cưới của chúng ta đó, sao anh không về?"
"Tôi ra ngoài làm việc, kiếm tiền về cho cô tiêu, cô rảnh quá không có việc gì làm, học đòi vớ vẩn, cô nhìn lại cô đi, đã ngoài 30 còn học theo thanh niên trẻ tuổi sao".
Vệ Khanh càng nói Lâm Yến càng tức giận, năm năm nay cô vì ai mà ở nhà, hóa ra anh ta nghĩ chỉ mình anh ta ra ngoài làm việc là vất vả còn cô ở nhà ngồi chơi, tiêu tiền.
"Bố nó nữa, bà đây phỉ nhổ vào mấy đồng bạc của anh" Lâm Yến tức giận quá mà chửi thề.
Cô tính tình rất hiền dịu, là một hoa khôi giảng đường thời đại học, cũng từng là một nhân viên ưu tú, nhưng lại vì một người đàn ông mà buông bỏ tất cả, Lâm Yến cô hối hận rồi, hối hận quãng thời gian năm năm đó, mất đi bạn bè vì anh ta ở nhà, đến quần áo cô một năm cũng chỉ dám mua một, hai lần đồ giảm giá, tiết kiệm vì anh ta, lời này anh ta cũng nói ra được, anh ta còn là đàn ông không?
"Anh nghĩ tôi vì ai mà thành ra thế này, anh không xem lại bản thân mình xem, đừng nghĩ mình tốt vậy."
"Phang"
Lâm Yến chợt thấy má phải mình nóng ran, anh ta vừa đánh cô, được tốt lắm thế mà anh ta đánh cô đấy, phát đánh này như cắt đứt những lo lắng, còn sót lại trong cô.

" Phang".
Tiếng kêu này là của Lâm Yến vả lại anh ta, Vệ Khanh không nghĩ rằng, Lâm Yến luôn vâng dạ nghe theo anh, lại dám đánh lại nên không chút phòng bị mà bị tát.
"Cô...cô được lắm".
"Cút ra khỏi nhà tôi".
Anh ta trừng mắt lên nhìn Lâm Yến, bao năm qua đây là lần đầu tiên cô cãi lại Vệ Khanh, bình thường anh ta có mắng cô cũng chỉ nói : "Em xin lỗi." Thế mà hôm nay không những cãi anh ta, còn dám tát lại.
"Vệ Khanh người cút là anh đấy." Lâm Yến vẻ mặt không sợ hãi, phụ nữ bình thường hiền lành, nhưng một khi đã bộc phát thì rất đáng sợ, cô bị anh ta động vào lòng tự tôn, bị anh ta khinh bạc gia đình, làm sao có thể vẫn ngu ngốc nhịn nữa.
"Cô bị ngu hay bị mất trí nhớ, nhà này là do tôi mua".
Vệ Khanh cảm thấy Lâm Yến ở nhà nhiều bị mất trí nhớ rồi.

Dám ở trong nhà anh ta đuổi anh ta, thật nực cười.
"Vệ Khanh, tôi chỉ vì quá yêu anh nên trở lên ngu ngốc mà thôi, tôi cũng là sinh viên xuất sắc khi còn đi học đấy, anh quên là luận án tốt nghiệp của anh cũng do tôi làm sao".
Thấy Vệ Khanh mặt vẫn đương đương tự đắc Lâm Yến tiếp tục.
"Tôi yêu anh, vẫn rất yêu nhưng là trước đó, nhưng tôi không ngu, năm năm nay chỉ ở trong nhà vất vả, ai biết bản tính anh thế nào, một ngày nào đó sẽ giở thói hư tật xấu, giở thói trăng hoa, thực sự lúc đầu là vì anh, vì cuộc sống tương lai của hai ta nên mới làm vậy, bây giờ tôi thấy tôi thật quá thông minh đi".

Vệ Khanh chỉ biết công việc, đến nhà cũng là đưa tiền cho Lâm Yến đi làm thủ tục mua, cô nghe người ta nói nếu chồng làm ăn thì nhà cửa vợ đứng tên vẫn tốt hơn, sau này anh ta có sảy ra bất chắc, nhà cũng không bị ảnh hưởng, nghĩ tới tương lai sau này cô mới quyết định ghi tên của mình trên giấy tờ mua, chứ cũng không nghĩ sẽ chiếm lấy căn nhà này, giờ nghĩ lại cô thấy mình thật may mắn, nếu không hôm nay bị anh ta vứt bỏ trắng tay mà ra đi.
"Lâm Yến đừng nói hươu nói vượn nữa, nếu còn muốn sống với tôi, thì nên ngoan ngoãn một chút, không thì cút đi".
Vệ Khanh tuy nhìn không vừa mắt cô, nhưng không thể không khẳng định cô làm vợ rất được, mấy năm nay anh ta ở bên ngoài tình nhân này tình nhân kia nhưng vẫn không hề biết, chăm chỉ trông nom nhà cửa, còn rất chu đáo chăm sóc bố mẹ anh ta nữa, anh biết cô ngoài cái nhà này ra, thì không còn nơi nào để đi.

Cô ta da mặt mỏng sẽ không dám về nhà bố mẹ đẻ đâu.
"Tôi đã nói rồi người cút là anh, nếu anh có mắt có tai, có miệng thì đi hỏi thử xem nhà này là của ai."
Vệ Khanh nghĩ cô ta điên rồi, nhưng hình như nghĩ ra điều gì đó chợt trừng mắt nhìn Lâm Yến.
"Đồ đàn bà ti tiện".
"Haha Ti tiện cũng là đàn bà, ti tiện cũng là nhà của tôi, năm năm qua anh tưởng mỗi tiền của anh mà sống được sao, chỗ đó có một nửa là của tôi đấy, hay anh cũng bị mất trí nhớ rồi".
Nghe Vệ Khanh mắng chửi, Lâm Yến thật không thể tưởng tượng, đây là người cô yêu suốt 10 năm sao, lúc cô dẫn anh về nhà, cô còn nói với bố mẹ, anh ta là người tốt cô muốn gửi gắm hết cuộc đời đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận