Sau Đó Tôi Động Lòng


Sau khi rời khỏi văn phòng, đầu óc Khương Gia Di đều tràn ngập ánh mắt Chu Tự Thâm và Khương Ngôn Đông nhìn mình, hít sâu nhiều lần mới thể hạ nhiệt độ trên gương mặt.
Cô vừa sốt ruột vừa lo lắng hồi tưởng lại những lời nói vừa rồi của mình, không biết nó có đủ trọng lượng hay không.

Vì thế cô lại lấy điện thoại gửi Wechat cho Khương Ngôn Đông, ý đồ mở rộng hai câu tư tưởng trung tâm ban nãy thành tâm thư dài đến 800 chữ.
Gõ được một nửa, bỗng một tia sáng le lói quét qua đầu cô.

Cô tạm thời chuyển giao diện liên lạc, gửi cho Lương Hà một biểu tượng heo con đang vội như điên.
[Mẹ xinh đẹp thông minh lợi hại nhất thế giới…]
[Xin chi viện…]
Đúng lúc đang gõ màn hình điên cuồng, Khương Gia Di bất chợt nghe thấy mấy thư ký và trợ lý đi ngang qua đang buôn chuyện.
Nhân vật chính của câu chuyện chính là sếp của bọn họ, còn tiêu điểm của câu chuyện chính là tự nhiên trên tay của sếp lại có thêm một chiếc nhẫn.
“Trước đây tôi không thể nào tưởng tượng ra dáng vẻ lúc yêu đương của Chu tổng, hiện giờ thấy anh ấy đeo nhẫn, cảm giác không giống trước đây lắm”.
“Tôi cũng thấy vậy”.
“Đây là tác dụng tâm lý đó mà”.
“Vừa nhìn là biết chiếc nhẫn kia là nhẫn đôi, cũng không biết có phải là nhẫn đính hôn không nữa”.
“Tuổi này đính hôn cũng không lạ, tôi chỉ tò mò xem nhà gái là ai, trông như thế nào thôi”.
“Được được, chúng ta đừng bàn tán nhiều quá, làm xong đi đã kìa”.
Khương Gia Di nghe xong cả câu chuyện, sức chú ý cũng bị phân tán đi một chút, lo lắng và thấp thỏm tự nhiên cũng giảm bớt, nhịp tim dồn dập cuối cùng cũng chịu chậm lại.
Sau khi mấy thư ký và trợ lý tản ra, một trong số đó đi đến hỏi cô là ai, cô đành phải giải thích mình giúp đưa đồ đến.
Đối phương cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi quay người rời đi.
Khương Gia Di bước vào thang máy, gửi tin nhắn cho Khương Ngôn Đông và Lương Hà xong bèn cố gắng bình tĩnh bản thân, không cần lo lắng những chuyện không đâu.
Dù sao thì có nghĩ nữa cũng chẳng có tác dụng gì mà chỉ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.

Trong văn phòng, hai người nhất thời đều trầm mặc.
Chu Tự Thâm rũ mắt ngẩn ngơ, ánh mắt tùy ý dừng một chỗ vô định trong không gian, trong đầu vẫn còn quẩn quanh lời thổ lộ trước khi vội vã rời đi của Khương Gia Di.
Cô thản nhiên khẳng định chắc chắn như vậy trước mặt bọn họ.

Đừng nói là Khương Ngôn Đông, mà ngay cả anh cũng ngạc nhiên không kịp chuẩn bị.
Nói riêng cho anh nghe và nghe thấy cô tuyên bố với người khác mang đến hai loại cảm nhận hoàn toàn khác biệt, nhưng cả hai đều khiến anh không nhịn được mà hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác.
Anh ngước mắt nhìn về Khương Ngôn Đông phía đối diện.
Đối phương cau mày, phát hiện ánh mắt đang hướng vào mình, ông lại lạnh mặt rời mắt, thay đổi dáng ngồi, hoàn toàn bày ra tư thế muốn hỏi tội.
“Cậu đừng cảm thấy để con bé đến dỗ tôi là chính mình có thể nắm chắc phần thắng”.
Giọng điệu của Chu Tự Thâm chậm rãi, mồm miệng không tùy ý như trước đây nữa: “Nếu cháu thực sự nghĩ như vậy thì sẽ không để cô ấy đi trước”.
“Coi như cậu dám đương đầu”.
Nói xong, Khương Ngôn Đông lại im lặng.
Không phải ông không muốn nói, mà là lời của Khương Gia Di trước khi rời đi quả thật đã trấn áp ông.

Nuôi con gái lớn đến nhường này mà cô còn chưa từng trịnh trọng tuyên bố thích ai bao giờ.
Chuyện này khiến ông hoảng hốt ý thức được liệu có phải con gái nhỏ đã trưởng thành rồi không?
Ông vẫn đối đãi với cô như con trẻ, cứ có cơ hội là muốn đến thăm cô như trước đây.

Nhưng nơi này không phải là trường học mà là công ty, cô cũng không phải là bạn nhỏ luyến tiếc bố mẹ không muốn đi nhà trẻ hay thấy ông đến thăm là vui vẻ hứng khởi nữa.
Khương Ngôn Đồng càng nghĩ càng chua xót, tâm trạng ngập tràn phiền muộn không biết trút đi đâu, tất cả đều bị ông tính đổ lên đầu người nào đó.
Quả thực Chu Tự Thâm rất ưu tú, dù không tình nguyện nhưng ông cũng phải thừa nhận những lời Khương Gia Di nói là sự thật… Ông công nhận con người anh, nếu thì thì trước đây cũng không có suy nghĩ muốn kết bạn, lại còn trở thành bạn bè.
Nhưng dù sao thì bây giờ ông vẫn thấy người này rất ngứa mắt.
Đẹp trai tài giỏi thì sao nào? Chẳng lẽ có thể dùng vốn liếng đó câu mất con gái ông chắc?
Sắc mặt Khương Ngôn Đông này càng sầm sì, đang muốn bộc phát thì điện thoại di động đặt một bên đột nhiên vang lên.

Cúi đầu nhìn xuống, hai chữ “Lương Hà” rõ ràng xuất hiện trên màn hình.
Một dự cảm và suy đoán nào đó lóe lên trong đầu, Khương Ngôn Đông bật cười.
Tìm viện binh hả?
Ông không muốn nhận điện thoại, tắt chuông xong bèn đặt nó sang một bên, định coi như không nghe thấy.

Ai ngờ sau khi cuộc gọi bị ngắt, một tin nhắn lập tức hiện lên.

[Em biết anh đã thấy, nhận điện thoại ngay, em có chuyện muốn nói với anh.]
Khương Ngôn Đông: “…”
Mặc dù đã ly hôn nhưng tốt xấu gì cũng là vợ chồng nhiều năm, Lương Hà đúng là rất hiểu Khương Ngôn Đông.
Ông không còn cách nào khác, liếc mắt lạnh ngắt nhìn Chu Tự Thâm, sau đó cầm di động đứng lên: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại trước đã”.
Nói xong, ông đi vài bước rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Khi trở lại phòng Nhân sự, Khương Gia Di miễn cưỡng lắm mới bình ổn tâm trạng.
Cao Tranh đang uống nước lạnh lấy lại tinh thần, thấy cô thì vội thấp giọng hỏi: “Gia Di, đưa sách cho Chu tổng rồi hả?”
“Chu tổng rất bận, em không thể tự giao cho anh ấy”.

Cô nói dối tỉnh bơ, mặt không biến sắt: “Chỉ có thể nhờ trợ lý đưa hộ”.
“Hả? Vậy chẳng phải em đợi mất công cả buổi trưa.

Biết sớm thế này thì không bằng ngay từ đầu nhờ thư ký Đoàn giao hộ em, anh ta không nên bắt em đi lên”,
“Không có gì đâu.

Vốn dĩ cũng chỉ là một cuốn sách thôi, cũng không phải tài liệu gì quan trọng”.
Cao Tranh cũng chỉ có thể an ủi cô: “Cũng phải, nếu như vậy thì cho dù Chu tổng không thích thì cũng nhanh chóng quên thôi”.
Khương Gia Di vừa gật đầu phụ họa, giây tiếp theo động tác đột nhiên đình trệ, bỗng phát hiện cuốn sách đưa lên đó bị Cao Tranh lấy nhầm thành cuốn đưa cho người khác, vừa rồi còn bị Khương Ngôn Đông phát hiện.
Do dự một lúc, cô lặng lẽ thu lại cuốn tùy bút hôm nay mình mới mang đến, không nói việc này cho Cao Tranh.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Mặc dù cô không biết đồng nghiệp nam kia tặng tập thơ này có ý gì khác hay không, nhưng nếu tin tức truyền ra, khó tránh khỏi đồng nghiệp khác sẽ nghĩ nhiều.
Cô có ý tránh chuyện thị phi nhưng chuyện thị phi lại cố ý đến tìm cô.
Giờ nghỉ giữa chiều bận rộn, có người nói nhỏ với cô: “Gia Di, em biết không, thật ra người rút được tâm nguyện của em không phải Lư Ngạn”.
Mặc dù cô rất xa lạ với cái tên Lư Ngạn nhưng có thể đoán được đó chính là đồng nghiệp nam tặng cho mình tập thơ kia.
“Không phải anh ta?”
“Ừ, anh ta cố ý tìm người đổi, kết quả không ngờ lại hụt, hôm nay em lại đeo nhẫn đến”.
Nghe vậy, Khương Gia Di không biết nên nói gì, chỉ có thể xấu hổ cười trừ.
Như vậy thì có thể hiểu được biểu hiện sáng nay của Lư Ngạn.
“Con người chị bà tám thế đó, vừa nghe được là không nhịn nổi phải nói cho em”.

Đồng nghiệp cười nói: “Em cũng đừng thấy gánh nặng gì cả, vừa hay chiếc nhẫn có thể chặn vận đào hoa không cần thiết.

Chị dám cá không chỉ mình Lư Ngạn có ý với em đâu.

Nhưng hiện tại mọi người đều biết em có bạn trại, chắc chắn bọn họ đều bỏ ý định rồi”.
Khương Gia Di gật đầu lia lịa, trong lòng cân nhắc xem khi nào thì lấy tập thơ kia về.
Chắc là Chu Tự Thâm vẫn chưa thấy đâu nhỉ?
Sau khi đồng sự thích hóng chuyện rời đi, cô bớt chút thời gian nhìn điện thoại… Khương Ngôn Đông, Chu Tự Thâm và cả Lương Hà cứ như đã hẹn nhau từ trước, không ai trả lời tin nhắn càng khiến cô thấp thỏm không yên.
Cũng may công việc đủ bận rộn, có thể khiến cô chuyên tâm vùi đầu vào đó, hết cách suy nghĩ vẩn vơ, thậm chí hiệu suất công việc còn tăng lên không ít.
Gần đến tan tầm, cô đã hoàn thành công việc của mình nhưng lại đến giúp đỡ Cao Tranh, cuối cùng tan làm muộn một tiếng so với bình thường.
Trời mùa đông tối sớm hơn thường ngày, lúc này mà sắc trời đã tối sầm xuống.
Lúc bước ra khỏi cửa lớn công ty, Khương Gia Di nhẹ nhàng thả lỏng hơi thở, màn sương kết từ hơi thở chậm rãi tản ra.
Cô cúi đầu nhìn màn hình di động.
Một tiếng trước, cô gửi tin nhắn cho Chu Tự Thâm nói mình phải tăng ca.

Lần này, anh trả lời một chữ “Được”, lại hỏi có muốn anh đến cửa đón công không.

Nhưng lúc đó cô đang vội nên chưa trả lời.
Bây giờ thấy tin nhắn, cô vội nhắn lại: [Không cần đâu, vẫn đợi ở vị trí mọi khi đi.]
Gửi xong mấy dòng tin nhắn, cô thả điện thoại vào túi xách, vội vàng bước nhanh về phía trước.
Nhưng Khương Gia Di đến địa điểm ngày thường Chu Tự Thâm đưa đón mình lại không nhìn thấy chiếc xe và biển số xe quen thuộc.
Cô đang muốn hỏi anh đến muộn hay là đổi xe, ánh mắt đột nhiên dừng lại… chiếc xe bên cạnh kia cũng rất quen, chẳng qua không phải là xe của Chu Tự Thâm.
Rất nhanh, cửa xe mở ra, tài xế xuống mở cửa ghế sau, làm động tác mời cô lên xe.

Khương Gia Di lập tức trở nên hồi hộp, kiên trì bước lên rồi lặng lẽ ngồi vào đó.
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại.
Cô ra vẻ không thoải mái, ho khan một tiếng phá vỡ tình thế giằng co im ắng: “… Bố”.
Khương Ngôn Đông hừ nhẹ một tiếng, không hề nói chuyện.
“Bố”.

Cô ném túi sang một bên, tóm lấy ống tay áo của bố đung đưa.
“Dừng dừng, bố con lớn tuổi rồi, không chịu dày vò như vậy được đâu, váng đầu”.

Khương Ngôn Đông ra bộ yếu ớt đỡ trán, lặng lẽ giương mắt liếc bên cạnh một cái, sau đó nhanh chóng rũ mắt cau mày.
Khương Gia Di vội buông tay, cực kỳ chán nản “hic” một tiếng, tỏ vẻ đáng thương cực kỳ: “Con day cho bố nhé?”
Hai bố con nhìn nhau, đột nhiên đều nhìn thấy điệu bộ “diễn” trên mặt của đối phương.
Khương Ngôn Đông không nhịn được nữa, nhanh chóng buông tay thẳng người, kéo cà vạt ho nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: “Thế nào, thấy người tới đón không phải là cậu ta mà là bố, có phải rất thất vọng không?”
“Làm gì có!” Khương Gia Di không hề có gánh nặng tâm lý, một lần nữa sán lại gần, nở nụ cười cực kỳ xán lạn: “Con cực kỳ cực kỳ vui vẻ, những người khác sao có thể so với bố được, anh ấy đến hay không cũng không sao cả”.
Khóe miệng Khương Ngôn Đông không nhịn được mà khẽ nhếch lên nhưng lại bị ông liều mạng ép xuống.

Biểu cảm thờ ơ trên mặt trở nên cứng đờ, tựa như lung lay sắp đổ.
Đợi đến lúc ông cầm di động, vẻ mặt đầy vẻ đắc ý đã không thể che giấu được nữa.
“Nghe thấy không?” Ông thản nhiên nói với người trong di động.
Khương Gia Di ngây người.
“Đây đều là chuyện nên làm”.

Ống nghe truyền đến giọng nói của đàn ông rất quyến rũ.
Nghe vậy, Khương Ngôn Đông hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Đừng tưởng mồm mép dễ nghe là có thể qua cửa, có nhiều người trong ngoài bất nhất, chưa biết chừng trong lòng sẽ nghĩ thế nào…”
“Cái đó, bố”.

Cô cười ngượng ngùng cứng nhắc: “Vừa rồi bố gọi điện với thầy Chu ạ?”
Khương Ngôn Đông đáp tỉnh bơ: “Đúng vậy, đúng lúc con lên xe, bố chưa kịp cúp máy”.
Chưa kịp? Thế cũng được à?
Khương Gia Di dở khóc dở cười, không biết Khương Ngôn Đông còn có mặt trẻ con như vậy.

Nhưng điều này cũng khiến cô cảm thấy, bố làm như vậy lẽ nào chứng minh bố không có ý phản đối chuyện của bọn họ?
Vì thế, cô chớp mắt, hỏi vòng vo tam quốc: “Thế… trước khi con đến thì hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Con muốn hỏi chiều nay bọn ta nói chuyện gì chứ gì?”
Cô không hé răng, ngượng chín người ngồi im trên ghế, thoáng nhìn muốn ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cực kỳ mê hoặc.
Khương Ngôn Đông thở dài nặng nề, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện buổi chiều với Chu Tự Thâm và cả những lời Lương Hà nói với mình.
Ông tra hỏi đủ điều, thậm chí còn đào bới cả tình sử trong quá khứ của Chu Tự Thâm, kết quả thâm chí còn khiến ông rất bất ngờ.
Nói thật lòng, vừa có gia thế lại lăn lộn trên thương trường, không có mấy người trầm ổn lại giữ mình trong sạch, thà thiếu chứ không ẩu như Chu Tự Thâm.
Đương nhiên, trước đây tình hình của Duy Sâm cũng không tốt như bây giờ nên lúc đó anh không có tâm tư này cũng rất bình thường.
Nhân cách không có vấn đề, năng lực, gia thế, ngoại hình cũng khỏi phải nói, nhưng tất cả những thứ này cũng không đại diện anh cũng sẽ tốt như vậy trong một mối quan hệ yêu đương.

Hơn nữa, bọn họ hơn kém nhau mười tuổi, kinh nghiệm cách biệt quá lớn, tâm tư của anh cũng sâu hơn Khương Gia Di rất nhiều, đây là điều khiến ông lo lắng nhất.
Nhưng Khương Ngôn Đông cũng hiểu rõ, yếu tố khiến ông lo lắng này cũng không đủ để ông phản đối và ngăn trở mối tình này.
Huống chi Lương Hà còn nói: “Chỉ là yêu đương mà thôi, cũng không phải kết hôn ngay, hợp thì bên nhau không hợp thì chia tay, hai người không nhất định có thể đi đến cuối cùng”.
Lúc đó, nghe thấy bà nói như vậy, ông càng nóng nảy hơn: “Như thế sao được? Chẳng lẽ Chu Tự Thâm còn muốn chơi vui, không có thái độ nghiêm túc hay sao? Vừa mới yêu đương đã nghĩ đến chuyện chia tay? Thế không được, muốn yêu đương phải nghiêm túc.

Ngày xưa còn có câu nói, yêu đương không lấy tiền đề kết hôn đều là phường lưu manh hết”.
“Quan điểm của anh cũ rích rồi đấy? Dù sao thì em cũng ủng hộ Gia Di yêu đương mấy người, đừng cứ gặp một người là định cả đời luôn”.
“Em đừng xuyên tạc ý của anh, anh đâu có nói nhất định con bé phải xác định cả đời.


Nếu con bé không thích thì đổi, nhưng Chu Tự Thâm không thể có ý nghĩ này được”.
“Thế còn tạm được”.
“Trước nay anh đều tiêu chuẩn kép, đối với con gái và người ngoài hoàn toàn khác nhau”.
Vì thế, nói xong lời cuối, ngược lại ông còn bị chính mình thuyết phục, vẫn cứ buồn bực một lúc lâu.
Cũng không biết Lương Hà có phải cố ý hay không.
Cuối cùng, chính lời nhắc nhở của Lương Hà đã khiến ông gật đầu.
“Con bé đã trưởng thành, chúng ta già rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng, những thứ chúng ta có thể cho con, và những thứ con cần từ chúng ta cũng sẽ giảm bớt.

Đừng quên, chúng ta đều có một đoạn tình cảm mới, con gái cũng cần có một người khác đến yêu nó, chăm sóc cho nó.

Hiện tại, xem ra Chu Tự Thâm chính là người thích hợp nhất”.
Ông rất khó hình dung tâm trạng của mình khi nghe những lời này.

Tóm lại, ông đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tự vấn lại bản thân.
Có một số việc, quả thực ông đã suy xét thiếu kỹ lưỡng.
“Bố?”
Thấy Khương Ngôn Đông trầm mặc rất lâu, Khương Gia Di không nhịn được đành lên tiếng gọi.
Khương Ngôn Đông lấy lại tinh thần, vô thức thở dài.
Vì che giấu thương cảm của chính mình, ông tức giận mở miệng oán trách: “Con xem con đó, nói cho mẹ con trước, sau đó cả hai cùng nhau tấn công bố, cứ như bố là người độc ác bảo thủ không bằng.

Nếu con thích cậu ta thì sao không cùng nói cho bố biết? Còn bày đặt cùng cậu ta diễn kịch trước mặt bố, khiến bố còn tưởng hai đứa thật sự không thân thiết”.
“… Sao lại là con lôi kéo anh ấy diễn kịch, nhỡ là anh ấy rủ rê con thì sao!”
“Bố còn không biết hai đứa chắc? Con đừng có mà cái xấu gì cũng đổ cho cậu ta, dựa theo tính cách của cậu ta, tuyệt đối là ngay từ đầu sẽ lựa chọn thẳng thắn giống hôm nay”.
Khương Gia Di dù đã mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cố ý tỏ ra đáng thương: “Bố, sao bố lại nói đỡ cho anh ấy”.
“Tém lại đi, đừng nghĩ bố không biết tâm tư của con nhé, bố cũng không bảo vệ cậu ta đâu”.
Cô không giả vờ nữa, cười hì hì ôm lấy cánh tay Khương Ngôn Đông: “Bố”.
“Làm nũng với bố cũng vô dụng”.
“Bố”.
Khương Ngôn Đông hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn bại trận thảm hại.
“Có phải con quá nóng vội không? Cứ khăng khăng đòi bố phải nói kết quả hôm nay.

Bố muốn khảo sát cậu ta một chút cũng không được à?”
“Có thể mà!” Khương Gia Di nhịn cười, hai mắt sáng lên: “Bố khảo sát của bố, còn con cứ việc yêu đương, không hề xung đột”.
“Bố còn chưa gật đầu mà con đã kiêu ngạo như vậy, nếu bố gật đầu rồi, há chẳng phải?”
“Không đâu mà! Con chỉ kích động chốc lát thôi, trong lòng con, bố và mẹ vĩnh viễn quan trọng nhất”.
“Nói thế còn tạm”.
Mi mắt cô cong cong: “Vậy là bố đồng ý rồi nhé?”
Khương Ngôn Đông gật đầu một nửa thì dừng lại: “Đi ăn cơm trước đã, muộn như vậy mới tan làm, không đói hả?”
“Vâng vâng vâng, đi ăn cơm, con sắp đói chết rồi”.
Khương Gia Di không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, vui vẻ đến mức muốn mở cửa sổ xe gào thét, còn muốn bay nhanh đến chỗ Chu Tự Thâm để chia sẻ niềm vui này.
Nhưng mà…
Cô vừa lấy điện thoại ra, lập tức đã thấy ánh mắt Khương Ngôn Đông nhìn lại đây, vì thế vội vàng ra vẻ chỉ xem thời gian, sau đó tiếc nuối cất điện thoại đi.
Thôi vậy, nhịn thêm chút nữa.
Nhịn cho đến khi ăn cơm xong trở về nhà.
Khương Ngôn Đông không biết cô đã dọn qua ở chung với Chu Tự Thâm, cô cũng không dám nói, tùy ý để tài xế đưa mình về chung cư gần trường học.
“Muốn bố đưa con lên lầu không?”
“Không cần đâu, con tự đi lên là được, về đến nhà sẽ gửi Wechat cho bố”.
“Được, ngủ sớm đi”.
Khương Gia Di ngoan ngoãn nghe theo, xách túi đi xuống.
“Gia Di”.
Trước khi đóng cửa, Khương Ngôn Đông bỗng hạ cửa kính xe gọi cô lại.
Cô mờ mịt quay đầu nhìn lại.
“Mấy tin nhắn con gửi, bố đều xem rồi”.
Khương Gia Di ngẩn người, nhớ lại những chữ mình đã gửi, lập tức cảm thấy thẹn thùng.
Khương Ngôn Đông lặng im một lúc, lại nói: “Tuy quan điểm của bố và mẹ con không giống nhau, nhưng chúng ta đều giống nhau ở chỗ yêu con, bảo vệ con.

Bố mẹ đều hy vọng con được hạnh phúc, có thể bình an, thuận lợi trải qua quãng đời này, bớt đi những chông gai khấp khểnh.

Cho nên, hy vọng con có thể hiểu đôi khi bố ‘ngoan cố’, nhưng đừng cảm thấy bố chỉ có một mặt như vậy”.
Ngọn gió lướt qua, chóp mũi cô xông lên cảm giác chua xót.
“Con có người mình thích, bố cũng vui cho con.


Đương nhiên, cũng chúc phúc cho con tìm được một người yêu thương bảo vệ mình”.
Với điều kiện là người đó xứng đáng để tin tưởng.
Nửa câu còn lại, Khương Ngôn Đông không nói.

Một là không muốn phá vỡ bầu không khí, hai là ông muốn chậm rãi khảo sát và chứng thực điều này, ba …
Ba là, đôi mắt ông đã hơi cay cay.
“Đi lên đi”.

Ông vội chớp mắt.

“Ngủ ngon”.
Nói xong, ông vẫy tay ra ngoài cửa sổ, kéo cửa kính xe lên, đồng thời nhắc tài xế tiếp tục lái xe.
Khương Gia Di ngẩn ngơ tại chỗ nhìn chiếc xe rời đi.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang cuồn cuộn trong lòng, thậm chí có mấy phần áy náy.
Khóe mắt không kìm được mà nóng lên, tiếp đó nổi lên sự ướt át chập chờn.
Cô hít mũi, buồn rầu đi vào trong tiểu khu.

Hai mắt chống lại những giọt lệ sắp rơi, lại hít sâu thêm để bình tĩnh chính mình.
Đột nhiên bố nói lời tình cảm, cô chẳng hề chuẩn bị gì cả…
Đi mãi đi mãi, bước chân Khương Gia Di bỗng nhiên dừng lại, chợt phát hiện chính mình vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc mà quên mất một vấn đề.
Vì sao lại đi tiếp vào tiểu khu? Chẳng phải cô nên gọi xe về thẳng Bạch Thủy Loan hay sao?
Cô ngượng ngùng dừng lại, đang muốn quay người nhưng lại sợ xe của Khương Ngôn Đông vẫn còn dừng ở gần đó.

Cuối cùng cô vẫn quyết định lên lầu trước, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tự Thâm,
Nghĩ vậy, Khương Gia Di nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Màn hình sáng lên, hiện ra vài tin nhắn chưa đọc, gần nhất là một tin nhắn hỏi cô đang ở đâu.
Cô không trả lời, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Cùng lúc giơ điện thoại lên đặt bên tai, cô tự nhiên ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa một biệt thự và cả màn hình di động đang sáng lên trong tay người đó.
Ánh đèn hắt xuống bờ vài dài rộng của anh, chạy theo sống lưng chiếu xuống mặt đất, kéo dài chiếc bóng của anh trên đó.
Anh không nhận điện thoại, bàn tay cầm di động vẫn buông cạnh người.
Anh chỉ đứng nhìn cô từ phía xa.
Khương Gia Di ngơ ngác dừng lại, nhịp đập trái tim hỗn loạn đếm ngược trước khi cô bắt được cung phản xạ của chính mình.
Giây tiếp theo, cô bất ngờ vui vẻ hít sâu một hơi, cất bước chạy từ từ đến bên anh.

Anh giang rộng đôi tay đón cô vào lòng, Khương Gia Di nhảy lên nhào vào ngực anh, nhảy nhót hét lên một tiếng nho nhỏ.
“Sao anh lại ở đây!”
Mùi hương thảo mộc quen thuộc vây quanh cô, bóng đêm khiến trái tim càng đập rộn ràng.
“Anh đoán em sẽ về đây”.

Anh cười nhẹ bên tai: “Xem ra anh đoán đúng rồi”.
Cô ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy ngôn ngữ quá nhạt nhẽo, thế nên cô dứt khoát hôn một cái lên cằm anh.
Người đàn ông bắt được tín hiệu, anh nâng cằm cô hướng lên trên, cúi đầu hôn xuống cánh môi.
Không hề từ nhẹ đến nặng, từ nông đến sâu, ngay từ đầu nụ hôn này đã dồn dập, quyết liệt, thâm nhập không hề nương tình.

Thừa dịp nơi này không có ai, bọn họ trao nhau hơi thở và nhịp đập mãnh liệt dưới ánh đèn đêm.
“Bố em, bố em xem như… đồng ý rồi thì phải?” Khoảng đứt đoạn giữa nụ hôn, Khương Gia Di bắt được thời cơ nói với anh.

Bởi vì hô hấp gấp gáp nên nhả chữ có phần mơ hồ không rõ.
Chu Tự Thâm khẽ vuốt má cô, lại dùng nụ hôn gián đoạn lời nói, an ủi cô, lòng bàn tay lướt qua môi cô ngăn chặn tiếng nói, nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng: “Ừ.

Anh biết”.
Cô trở thành chiếc kẹo bông ngọt ngào dính trong vòm ngực anh, ngón tay siết bên eo cô chạm vào vải áo mềm mại như muốn để lại dấu vết dưới chiếc kẹo ngọt mềm nhũn.
Đến khi nụ hôn miễn cưỡng kết thúc, Khương Gia Di dựa vào lồng ngực anh thở dốc, hai chân run rẩy, toàn thân đều lấy cánh tay rắn chắc của anh đặt bên hông làm điểm tựa.
Chu Tự Thâm dần bĩnh tĩnh lại, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười trầm thấp khiến vành tai cô nổi lên một trận tê dại.
“Anh cười gì…”
“Cười chút chuyện rất thú vị”.
Chuyện quan trọng nhất đã có kết quả, bây giờ anh đã có tâm tư đi thanh toán những chuyện khác.
Khương Gia Di mù mờ hỏi: “Chuyện thú vị gì?”
Chu Tự Thâm nhẹ nhàng nhéo sau cổ cô, cúi người ghé đến bên tai, ý tứ sâu xa: “Ví dụ như tập thơ tình nào đó, ví như một chiếc nhẫn kim cương rẻ tiền chỉ có năm chữ số, ví như người nào đó đến đón em tan làm hay không cũng không sao cả, còn cả một người bạn trai keo kiệt không chịu mua cho em chiếc nhẫn đắt tiền chẳng hạn”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui