Kết thúc cuộc gọi này, Khương Gia Di như bừng tỉnh, cô quay lại thư phòng.
Trần Thiện vẫn đang chăm chỉ học bài trên bàn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bạn ngước mắt lên nhìn Khương Gia Di, tiếp đó lật giở một trang sách trong tay thở dài: “Cậu ra ngoài gọi điện thoại, trở lại trông thật rạng rỡ, hâm mộ thật đấy”.
“Cậu cũng có thể gọi cho Khúc Duyên mà”.
“Thôi bỏ đi.
Có một kiểu người ở bên cạnh sẽ như tiếp thêm năng lượng, chính là Chu tiên sinh nhà cậu.
Cũng có một loại người, ở cùng sẽ tổn hại tinh thần”.
Khương Gia Di ngập ngừng hỏi: “Cậu ở bên anh ấy không vui sao?”
“Vui chứ, tại sao không vui? Nhưng là ở bên anh ấy giống như tham gia lễ hội hóa trang, hay hò hét trên sân khấu như ca sĩ nhạc rock, phải cố gắng hết sức để vui vẻ và giải tỏa.
Tuy rằng lúc ấy mồ hôi đầm đìa rất vui, nhưng sau đó sẽ cảm thấy mệt, cần một thời gian từ từ để khôi phục năng lượng.
Lâu lâu một lần cũng không sao, nhưng cuộc sống mỗi ngày đều như vậy, mình cảm thấy không thể chịu đựng được”.
Trần Thiện chống cằm nhìn đi chỗ khác, sau đó thở dài nói: “Ôn tập cuối kỳ đã mệt lắm rồi, mình không còn sức lực đi tìm anh ta nữa”.
Khương Gia Di không biết phải nói gì, thầm nhớ lại cảm giác của mình khi ở bên Chu Tự Thâm.
Nếu phải so sánh, có lẽ nó giống như khiêu vũ với anh.
Không cần phải thật giỏi như trong các buổi dạ tiệc, cô thậm chí sẽ đi xung quanh anh với đôi chân trần, giả vờ bất cẩn để cố tình giẫm lên anh.
Sau khi nhảy thỏa thích, đổ mồ hôi trên trán, cô sẽ uể oải uống một ly sữa hoặc rượu vang đỏ rồi nghỉ trên ghế sô pha.
Có lẽ vì anh luôn nhẹ nhàng chi phối mối quan hệ của họ, làm cho mọi thứ thoải mái và nhàn nhã nên cô luôn thật hưởng thụ, dần cảm thấy yên tâm khi được anh che chở.
“Thôi không nói nữa, mình vẫn nên đi ngủ, lịch sử văn hóa làm mình buồn ngủ”.
Trần Thiện gấp sách đứng dậy: “Mình đặt đồng hồ báo thức một tiếng.
Nếu mình không dậy được, cậu gọi mình nhé”.
“Được, cậu cứ yên tâm ngủ đi”.
Khương Gia Di gật đầu, đợi cô ấy đi, cô cúi đầu tiếp tục sửa luận văn của mình.
Cô đang chăm chú gõ bàn phím thì điện thoại bỗng nhiên rung lên khiến cô giật mình.
Nhấc máy lên nhìn, là cuộc gọi đến từ một số lạ.
Khương Gia Di trả lời: “Xin chào?”
“Xin chào, đây là phòng Nhân sự của Duy Sâm.
Xin hỏi là bạn học Khương Gia Di phải không?”
Cô bừng tỉnh, vội đáp: “Là tôi”
“3 giờ chiều ngày mai, bạn có thể đến công ty phỏng vấn không?” Đầu dây bên kia hỏi: “Chúng tôi đã gặp nhà trường từ trước.
Tính đến các hoạt động kỷ niệm của Đại học Hoài Thành và sắp xếp kỳ thi cuối kỳ, công ty đã hoãn thời gian báo cáo cho thực tập sinh.
Nếu buổi phỏng vấn ngày mai thông qua, ngày 23 bạn có thể đến công ty để báo cáo”.
“Cảm ơn, tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Không có gì, đến lúc đó quầy lễ tân sẽ đưa bạn lên”.
“Được”.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Khương Gia Di gõ đầu ngón tay vào màn hình.
Cô đã quên khuấy cuộc phỏng vấn trước đó, nếu phải đến Duy Sâm, vậy có nên nói cho Chu Tự Thâm biết không? Mấu chốt là ngày mai anh cũng ở công ty.
Nên hỏi một chút không nhỉ?
Cô hơi bối rối, cuối cùng quyết định không nói.
Đương nhiên tốt nhất là có thể gặp mặt, nhưng nếu chiều mai anh không ở công ty thì chắc chắn anh bận việc khác, cô cũng không nên làm phiền.
Khương Gia Di đứng dậy đi hai vòng, cố gắng bình tâm rồi tiếp tục sửa luận văn.
…
Chiều ngày hôm sau, Khương Gia Di đến Duy Sâm sớm mười lăm phút.
Vì đi phỏng vấn nên cô mặc một chiếc áo khoác đen với kiểu dáng đơn giản, chiếc túi đeo sau lưng là cũng là cái rẻ rất trong tủ đồ.
Mái tóc xoăn dài buộc đuôi ngựa thấp, đeo khuyên tai cỡ bằng hạt gạo.
Lễ tân bình tĩnh nhìn cô rồi đưa hai tờ giấy đến trước mặt.
“Trước tiên ký tên, sau đó điền vào biểu mẫu này”.
“Được”.
Khương Gia Di thản nhiên đặt túi lên bàn, cúi người cầm bút ký tên trước.
Trong lúc cô điền vào biểu mẫu, lần lượt có nhiều sinh viên thực tập đến báo cáo, trong đó có một người đến từ Đại học Hoài Thành.
Sau khi nhận ra, cô ngước mắt cười chào hỏi xã giao.
Vẻ mặt của người kia có chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng gật đầu cười đáp lại.
Đợi tất cả họ điền đầy đủ biểu mẫu, quầy lễ tân dẫn họ quẹt thẻ lên lầu.
Trong khi chờ thang máy, Khương Gia Di nhìn xuống điện thoại.
Chu Lâm gửi hai tin nhắn.
[Cậu đến chưa?]
[Chúc cậu phỏng vấn thuận lợi.]
Cậu ấy đã đến Duy Sâm một tuần trước, nhưng không phải do trường đại học giới thiệu mà Chu Tự Thâm đã sắp xếp.
Mối quan hệ chú cháu của họ chưa được công khai, mọi người trong công ty cũng suy đoán vài câu sau lưng bọn họ.
Khương Gia Di: [Mình đến rồi, đang chuẩn bị lên lầu.]
Khương Gia Di: [Mặc dù vẫn chưa phỏng vấn, nhưng mình cảm thấy chúng ta chắc chắn sẽ là đồng nghiệp trong hai tháng tới.]
Chu Lâm: [Có người chịu khổ cùng mình, xem ra mất đi kỳ nghỉ đông cũng có thể chấp nhận được.]
Khương Gia Di cười đáp lại: [Mình không đau khổ!]
Nghĩ đến việc được làm việc cùng Chu Tự Thâm, cô không khỏi mong chờ, mặc dù nội dung công việc của cô không hề giống với anh.
Chu Lâm: [Không đau khổ? Chúng ta vốn dĩ có thể có hai tháng nghỉ đông.]
Khương Gia Di: [Nếu mình không đến đây thực tập, thì cũng phải theo mẹ đến học ở công ty bà ấy, đều giống nhau.]
Khi tin nhắn này được gửi đi, thang máy vừa lúc dừng lại.
Khương Gia Di nghĩ đến trong thang máy tín hiệu không tốt nên cúi đầu xuống, vội vàng gửi đi một câu: “Đợi lát nữa nói”.
Tuy nhiên, vì cái cúi đầu này, cô bỏ lỡ khoảnh khắc thang máy bên cạnh mở ra.
Một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước ra từ thang máy chuyên dụng, theo sau là thư ký Đoàn Thụy.
“Chu tổng”.
Lễ tân hơi run cất tiếng chào.
… Chu tổng?
Khương Gia Di bất chợt ngẩng đầu lên, cô thấy một hình bóng quen thuộc, lập tức ngẩn ngơ.
Người đàn ông cách đó vài bước khẽ gật đầu với lễ tân.
Thấy sắp lướt qua nhau nhưng cô không thể lên tiếng gọi anh, chỉ đành há miệng thở dốc.
Bỗng nhiên, người đàn ông như nhận ra điều gì đó, quay đầu lại liếc nhìn.
Anh nhanh chóng dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, cô vô cùng sung sướng, nhưng ngoài mặt lại ngây thơ chớp mắt.
Anh đang ở công ty! Còn tình cờ gặp được! Nếu họ chậm hơn hoặc nhanh hơn dù chỉ một bước, có thể đã bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Người đàn ông nhướng mày, có lẽ anh hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, thoáng chốc lại nhìn đi nơi khác như bình thường.
Nhưng cô bắt gặp sự bất lực như ẩn như hiện giữa lông mày và mắt anh.
Những người không thân thiết sẽ không hiểu những biểu hiện tinh tế ấy, chỉ nghĩ rằng anh có thể đang cân nhắc điều gì đó.
Nhưng cô hiểu.
Khương Gia Di cụp mắt xuống, cười thầm trong lòng.
Lễ tân dẫn các sinh viên thực tập vào thang máy, giải thích: “Chu tổng, đây là những sinh viên thực tập đến phỏng vấn ngày hôm nay, Đại học Hoài Thành”.
Chu Tự Thâm hiểu rõ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cố gắng phát huy”.
Ngoại trừ Khương Gia Di, các thực tập sinh đang đứng lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng khi nghe thấy lời anh nói.
Họ tích cực trả lời, cố gắng tạo ấn tượng tốt với anh.
Đúng lúc này, Chu Tự Thâm nhìn về phía Đoàn Thụy bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tôi quên lấy một số thứ, đi lên một chuyến.
Cậu có thể cho người xử lý vấn đề thang máy”.
Nói xong, anh không quay lại thang máy chuyên dụng của mình mà tự nhiên đi đến thang máy của họ.
Thang máy có vấn đề? Lễ tân sửng sốt trong giây lát, vội vàng tránh ra: “Chu tổng, ngài vào trước đi”.
Chu Tự Thâm chưa nói gì, nhấc chân đi vào.
Sau khi anh bước vào, lễ tân dẫn vài người phía sau vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bỏ lại Đoàn Thụy một mình ngơ ngác đứng bên ngoài.
Thang máy căn bản không có vấn đề gì.
Mà nếu đã không có vấn đề thì muốn xử lý như thế nào?
Tuy nhiên, anh ta không dám trái lệnh của cấp trên.
Không chỉ phải nghe theo mà còn phải giải quyết ổn thỏa theo ý của sếp.
Một nhân viên lễ tân khác ở quầy nghe thấy bèn hỏi: “Thư ký Đoàn, thang máy của Chu tổng có vấn đề gì? Tôi báo sửa ngay lập tức”.
Đoàn Thụy ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại biểu cảm rồi nghiêm túc trả lời: “Hơi xóc thì phải, vì lý do an toàn, cô sắp xếp người kiểm tra một chút”.
…
Sau khi đóng cửa, thang máy quá mức yên tĩnh.
Nhân viên lễ tân bấm nút chọn tầng, một số thực tập sinh khác đứng phía sau, lệch sang một bên khuất phía cánh trái.
Tất cả đều ngần ngại, cố tình giữ một khoảng cách nhất định với Chu Tự Thâm ở phía sau cùng bên phải.
Vì vậy, Khương Gia Di trở thành người đứng gần nhất với anh.
Không ai nói chuyện, không ai làm bất cứ hành động gì, mọi người đều rất nghiêm túc.
Tuy nhiên người khiến họ nghiêm túc lúc này lại chẳng hề nghiêm túc chút nào.
Nhịp tim của Khương Gia Di đập hơi nhanh.
Bàn tay phải của cô đang bị một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy..
Cô không nhịn được nhìn lên màn hình điện tử hiển thị số tầng, nhưng cô không biết thang máy sẽ dừng ở tầng nào.
Chính vì không biết nên cô càng căng thẳng.
Khương Gia Di không nghĩ Chu Tự Thâm sẽ trực tiếp theo vào thang máy.
Nhưng vừa rồi nếu anh lập tức rời đi, cô sẽ có đôi chút không cam lòng.
Thật nhanh, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào cái nắm tay trên tay mình.
Vài giây trước, cô lấy can đảm nhấc ngón tay lên, ỷ không ai dám ngoảnh lại nên cô chọc vào mu bàn tay anh.
Kết quả là bị anh bắt lấy dễ dàng.
Đầu tiên anh nắm cổ tay cô, ngón tay xoa phần xương nhô lên trên cổ tay, sau đó từ từ uốn cong các ngón tay, dùng lòng bàn tay xoa đi xoa lại.
Sau đó thậm chí anh còn không buông tha làn da mỏng manh bên trong cổ tay.
Đầu ngón tay anh chạm vào mạch đập dồn dập như bị sắp đặt, bị thao túng.
Anh duỗi ngón tay ra, tựa như muốn đan mười ngón tay của họ với nhau, đưa năm ngón tay của mình bao bọc các ngón tay của cô, nhưng không nắm chặt mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác dồn dập, căng cứng chiếm ưu thế…
Rõ ràng chỉ là nắm tay…
Có lẽ vì thời gian và địa điểm khiến người ta lo lắng và hồi hộp.
Những người khác trong thang máy không thể quay lại, đơn giản là nếu quay đầu lại thì họ sẽ nhìn thấy rõ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Nếu xảy ra tình huống như vậy, Chu Tự Thâm chắc chắn sẽ công khai với cô, thậm chí còn biểu lộ tình cảm hơn thế nữa.
Khương gia Di mím chặt môi, yếu ớt đưa hai ngón tay ra nắm lấy, hai ngón tay vừa nghịch ngợm như muốn xin tha.
Tay anh hơi khựng lại, rồi thong thả nắm lấy cả bàn tay cô.
Một giây tiếp theo, thang máy dừng lại.
Tâm tình cô hụt hẫng mấy phần, vội vàng rút tay về.
Lòng bàn tay bỗng nhiên trống rỗng, ánh mắt Chu Tự Thâm hơi trầm xuống nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Khi thang máy chuẩn bị mở ra, người lễ tân quay đầu nói: “Chu tổng, chúng tôi đi trước”.
Anh cong môi, khẽ gật đầu.
Mấy người phía trước đi ra ngoài, chỉ có một cô gái nhỏ đi cuối cùng vừa nhấc chân ra khỏi cửa thang máy, lặng lẽ quay đầu nhìn anh.
Khuôn mặt cô biểu đạt ý chờ mong, một nụ cười nở trên khóe môi.
Chu Tự Thâm vô thức mỉm cười, ánh mắt đầy âu yếm.
Anh đưa tay lên làm động tác ra hiệu cô gọi mình sau khi kết thúc.
Hai mắt Khương Gia Di sáng lên, đưa tay khẽ vẫy, dáng vẻ thật đáng yêu khiến người khác mềm lòng.
Tạm biệt.
Cô im lặng nói với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...