Người trong công ty đều phát hiện hình như hôm nay tâm trạng của Chu tổng rất tốt.
Trong con mắt của nhân viên, ông chủ của họ vừa đẹp trai lại nhiều tiền, rất ít khi lạnh lùng với mọi người, càng không có thái độ trịch thượng của kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
Ở công ty, bất kể là bắt gặp ai chào hỏi, anh đều sẽ gật đầu mỉm cười đáp lại.
Trừ những chuyện đó ra thì ưu điểm lớn nhất chính là công tư phân minh, không để việc tư ảnh hưởng đến công việc.
Đương nhiên, điều này có nghĩa cho dù tâm trạng của anh có tốt đến mấy thì ai nên khen vẫn khen, mà người bị phê bình cũng không thể thoát.
“Đôi khi tôi hy vọng Chu tổng đừng công tư phân minh như vậy, những lúc tâm trạng tốt, Chu tổng nên cho chúng ta cảm thụ chút cảm giác “tìm được đường sống trong chỗ chết””.
“Thôi dẹp đi, nếu không công tư phân minh, không đến lượt anh và tôi tìm được đường sống trong chỗ chết đâu, có khi thành nơi trút giận đầu tiên đấy.
Hơn nữa, như vậy cũng tốt, ít nhất thì cũng công bằng”.
“Chậc, cũng phải”.
Sau khi tan họp, có người bàn tán rời khỏi phòng họp.
Chu Tự Thâm tập trung nghe người bên cạnh báo cáo công việc, sau khi bọn họ đi rồi, anh mới có thời gian trả lời mấy cuộc gọi nhỡ.
Màn hình hiển thị dãy số của Thẩm Tố Ngọc nhưng giọng nói truyền đến lại là của bà nội Chu: “Tự Thâm à, cháu bận xong chưa? Bây giờ nghe điện thoại không ảnh hưởng đến công việc của cháu chữ?”
“Không đâu, bận xong rồi ạ”.
“Bà chỉ muốn hỏi cháu một chút, cháu đã nói chuyện kia với Tiểu Lâm rồi hả?”
“Chuyện kia?” Ngữ điệu của Chu Tự Thâm vẫn bình thường.
“Chính là chuyện của Tiểu Lâm và cô bé nhà họ Khương”.
“Thì ra là chuyện này”.
Anh nói: “Cháu nói cho nó đó”.
“Việc này cháu hơi nóng vội rồi, vốn dĩ chúng ta muốn tìm cơ hội thích hợp hàn huyên với nó”.
Bà nội Chu thở dài, “Sao cháu lại nói với nó rồi? Thế là nó vội vã gọi điện cho bố mẹ nó nói chúng ta ghép bừa uyên ương”.
“Thuận miệng nhắc tới mà thôi, để nó thích hay thích người ta thì cũng nói sớm rõ ràng”.
“Chuyện này… ý của cháu là Tiểu Lâm thật sự không thích Gia Di?”
“Chính miệng nó nói”.
Chu Tự Thâm nói: “Mặc dù xuất phát từ ý tốt nhưng mọi người không nên lừa nó chuyện này, tránh tạo ra những hiểu lầm không cần thiết.
Nó đã là người trưởng thành, nếu thích sẽ tự có quyết định của mình”.
“Ây da, trước đây nói chuyện phiếm nó hay nhắc đến cô bé nhà họ Khương, bà còn tưởng nó có cảm tình với người ta”.
Chu Tự Thâm nghe bà cụ nhắc mãi, anh buông lỏng bút máy trong tay, thong thả dựa vào lưng ghế.
Ngòi bút đưa đi đưa lại những nét rất nhỏ trên tờ giấy trắng, phát ra những âm thanh cọ sát nhanh như chớp rất nhỏ.
Một lúc sau, ngòi bút dừng lại, màu mực đen nhánh ở đầu bút rỉ ra dần dần nhuộm một chấm.
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vết mực loang lổ như đang ngẫm nghĩ suy tư hay đánh giá chuyện gì đó, sự chú ý cũng không đặt ở đây nên sắc mặt hiện ra có vẻ lạnh nhạt.
Nhưng khóe môi anh lại lộ ra chút ý cười như có như không.
“Thật đáng tiếc, vốn dĩ bà nghĩ vừa khéo cháu quen biết bố của Gia Di thì hai nhà chúng ta có thể đi lại nhiều hơn, sau còn dễ kết thông gia.
Hiện giờ cũng không biết còn khả năng này không nữa”, Bà nội Chu tiếc nuối nói.
Thông gia?
Chu Tự Thâm cười: “Chuyện này không ai nói chắc được”.
Đương nhiên là có khả năng này, nhưng mối hôn nhân ấy có thể thuộc về ai còn chưa xác định đâu.
Nghe anh nói như vậy, bà nội Chu vui vẻ trở lại: “Vậy được, dù sao cháu cũng hay đến nhà họ Khương, nếu Gia Di hay nhà họ có ý kia với Tiểu Lâm thì cháu phải hỗ trợ tác hợp cho chúng.
Cô gái nhỏ ngọt ngào đến miệng cũng ngọt, bà rất thích”.
Anh cười nhạt, lên tiếng đáp: “Được”.
…
Tắm rửa xong, Khương Gia Di tùy ý sấy tóc khô chừng một nửa, bàn tay che lại cái ngáp nho nhỏ trên môi khi đi ra khỏi phòng tắm.
“Nhìn dáng vẻ của cậu đi, chắc là Chu Tự Thâm phải ghen lắm”.
Trần Thiện ngồi trên giường đợi sơn móng tay khô, lơ đãng nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Gia Di, cô bạn không nhịn được cười chế nhạo.
“Tối qua mình nói không sai chứ?”
“Phải phải phải, cậu thông minh nhất thiên hạ”.
Khương Gia Di cố ý trừng mắt liếc cô bạn mọt cái, thoải mái vùi mình vào tấm chăn mềm mại.
“Đúng rồi, nhắc đến cậu và Chu Tự Thâm khiến mình nhớ ra một chuyện.
Chẳng phải tối qua anh ta nói có quen biết với bố cậu trước mặt mọi người trong nhà họ Chu sao, vậy mà hôm nay đã có người hỏi mình rốt cuộc nhà cậu có bối cảnh thế nào, còn hỏi nhà cậu và nhà họ Chu có quan hệ ra sao”.
“Tò mò đưa chuyện là lẽ thường tình của con người”,
“Đúng vậy, nhưng mà cậu cũng coi như vô tình giúp mình một phen đấy”.
“Giúp cậu một phen? Ý gì thế?”
“Trước đây, Học viện Ngoại ngữ luôn có người phao tin đồn về mình, còn bịa ra chuyện sugar daddy.
Kết quả, sau khi đại khái biết được gia cảnh của nhà họ Khương thì bọn họ bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của những lời đồn đó”.
Trần Thiện tự giễu cợt bản thân.
Khương Gia Di ngột bật dậy, “Ai phao tin đồn thế? Sao trước đây cậu không nói với mình?”
“Có một nam sinh khoa Anh văn theo đuổi mình, mình chướng mắt nên từ chối.
Lời đồn được truyền ra từ chính ký túc xá của bọn họ”.
Khương Gia Di sửng sốt hai giây, tức giận đấm gối bùm bụp: “Thằng cha này nhân cách chó chết thật, không có giáo dục! Sao có thể cho qua chuyện này như vậy được? Ít nhất cũng phải bắt anh ta xin lỗi trực tiếp với cậu.
Nếu có thể còn phải nói cho giáo viên hướng dẫn để xử phạt cảnh cáo mới đúng”.
“Mình lười đôi co mấy chuyện này, thêm một chuyện phiền một chuyện”.
“Chính vì thế nên mới có người hiểu lầm cậy, mình không muốn bọn họ dùng ánh mắt dâm tà đó nhìn cậu”.
“Lời đồn vốn chỉ là lời đồn, anh ta cũng không có chứng cứ.
Người dễ dàng đánh giá mình chỉ vì mấy lời đồn nay cũng không đáng để mình để ý, cậu nói đúng không?”
Nghe vậy, Khương Gia Di không đáp lời.
Trái lại, Trần Thiện cười an ủi cô: “Được rồi, đừng tức giận vì mấy chuyện vớ vẩn ấy, ngay cả mình cũng không để bụng, chỉ cảm thấy buồn cười thôi.
Mình còn phải cần người khác bao nuôi sao? Mình bao nuôi người khác còn nhiều hơn đấy”.
“Ừ phải, may mà mắt nhìn người của cậu còn tốt, không nhìn trúng loại đạo đức suy đồi đấy”.
“Bạn học Khương, thật ra cậu quá khen.
Nguyên nhân chủ yếu mình không chọn anh ta chỉ vì ngoại hình chưa đạt tiêu chuẩn thôi, chưa đủ để khiến mình muốn biết thêm bên trong có gì”.
Khương Gia Di bỗng bị chọc cười, không thể tức giận được nữa.
Vì tránh cho Trần Thiện nhớ lại những chuyện không vui vẻ nên cô từ bỏ tiếp tục nhắc đến chủ đề này.
Bọn họ nói chuyện đến hơn 10 giờ thì Trần Thiện mới đứng dậy về phòng, trước khi đi còn không quên dặn dò cô phải ngủ bù lấy lại tinh thần.
Khương Gia Di buồn ngủ, tùy tiện đáp lại hai tiếng.
Đợi đến khi cô đắp chăn chuẩn bị ngủ thì lại không nhịn được mà lấy di động bên gối.
Ngón tay không tự chủ ấn mở khung chat với Chu Tự Thâm.
Lần nói chuyện phiếm gần nhất của bọn họ là vào buổi trưa.
Lần đó anh đưa cô về trường học, anh đỗ xe ở nơi cách trường học mấy trăm mét theo yêu cầu của cô, sau đó cô tự mình đi vào cổng trường.
Đến khi vào lớp học, cô nhắn lại cho anh một tin: [Em đến rồi]
Chu Tự Thâm trả lời: [Ừm, học chăm chỉ nhé.]
Khương Gia Di nhìn chằm chằm mấy chữ này, do dự một lúc bèn mở khung nhập tin nhắn, vừa mới gõ một chữ “anh” rồi lại tự tay xóa.
Chiếc di động bị tắt rồi ném bên gối một lần nữa.
Cô xoay người nằm thẳng, gạt hết suy nghĩ trong đầu mà nhắm mắt lại.
…
Chiều thứ tư không có tiết, Khương Gia Di đến nhà Chu Tự Thâm như đã hẹn.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà anh, tuy không thể nói là ngựa quen đường cũ nhưng cũng không đến mức vắng vẻ, bất an như lần trước.
Điều duy nhất khiến cô có phần không được tự nhiên chính là những ký ức còn sót lại từ quá trình dạy học quá mức “nghiêm khắc”.
Ý thức được bản thân lại suy nghĩ vẩn vơ, Khương Gia Di vội vã lắc đầu xua tan ý nghĩ mới bén rễ trong đầu.
Hôm nay cô đến học bổ túc, một hành động thuần khiết thần thánh như vậy sao có thể bị những hình ảnh mập mờ kia làm ảnh hưởng được.
“Ngày thường tôi không ăn đồ ngọt, nhưng nghĩ đến em thích nên mới chuẩn bị một ít”.
Chu Tự Thâm rót cho cô một cốc nước, cắt một đĩa trái cây rồi đẩy đến trước mặt cô: “Muốn ăn bây giờ không?”
Khương Gia Di lắc đầu: “Cảm ơn, hiện giờ em chưa đói, nuốt không trôi”.
Anh gật đầu: “Muốn uống chút gì không? Cà phê, sữa bò hay là nước trái cây? Chỉ cần không phải là đồ uống có cồn thì chỗ này của tôi đều có thể cung cấp”.
Vừa dứt lời, giọng nói của anh thấp thoáng ẩn ý lẫn ý cười mờ nhạt.
“Vì sao?” Cô không nhịn được buột miệng hỏi.
Chu Tự Thâm ngước mắt trông sang, cong môi cười: “Muốn uống rượu thật hử?”
“Không phải, chỉ muốn hỏi vì sao thôi”.
Khương Gia Di mù mờ, tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Em đủ tuổi rồi mà”.
Ngón tay đặt trên tay vịn của anh gõ nhẹ, nghe vậy bèn khẽ nhướng mày thong thả nhìn cô.
Thoáng qua một khoảnh khắc, cô đã hiểu.
Mười ngón tay lập tức nắm chặt cốc nước, ánh mắt ngượng ngùng rời đi.
Cô lại nghĩ đến hình ảnh mình say chếnh choáng rúc bên gáy anh, bộ dáng hít hà và ma sát mùi hương thuộc về anh như một con cún nhỏ tham lam.
Khương Gia Di bê cốc nước nên uống hai ngụm, sau đó lấy máy tính bảng trong túi xách làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì: “Khi nào chúng ta bắt đầu? Xong càng sớm thì anh có thể sớm bận công việc rồi”.
“Lên tầng hai”.
Chu Tự Thâm đứng dậy, một tay tự nhiên cầm túi xách của cô, một tay vươn đến trước mặt cô.
Cô ngẩn người ngốc nghếch, thậm chí bàn tay cô còn duỗi ra trước cả khi phản ứng kịp với hành động của anh, cuối cùng đột ngột dừng lại giữa không trung.
Đợi đã, đây là có ý muốn nắm tay cô sao?
Chỉ là… chỉ là lên tầng thôi mà, sẽ không té ngã, cũng không lạc đường, như vậy mà anh cũng muốn nắm tay sao?
Suy nghĩ của cô vẩn vơ bay bổng hết một vòng vẫn chưa về điểm ban đầu, cho đến khi nó trở về thì bàn tay đang dừng lại giữa không trung đã bị một bàn tay ấm áp khác nâng lên.
Khương Gia Di sững sờ.
Những ngón tay thon dài của Chu Tự Thâm co lại, hoàn toàn bao học bàn tay của Khương Gia Di bên trong, anh không nói gì, chỉ trực tiếp dắt cô lên tầng hai.
“Ngồi đi”.
Anh đưa cô đến trước sô pha trong thư phòng.
Lúc này cô đã bừng tỉnh khỏi khoảnh khắc ngơ ngẩn vừa rồi, nghe vậy bèn gật đầu ngay tắp lự, chỉnh trang cẩn thận làn váy rồi ngồi xuống sô pha.
Vì từng có quá nhiều “vết xe đổ” nên hôm nay cô cố ý mặc một chiếc váy thích hợp, kiên quyết từ chối váy ngắn xếp li.
Cô không chắc Chu Tự Thâm còn nhớ “Một trăm phương pháp để thầy giáo ở lại qua đêm” lần trước không nữa, nhưng từ thú vui xấu xa thích cô gọi anh là “thầy” thì có thể thấy sẽ an toàn hơn nếu không mặc trang phục quá có cảm giác nữ sinh.
Khương Gia Di lấy máy tính bảng ra, khép đều hai chân, bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối làm ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng.
Thấy dáng vẻ này của cô, Chu Tự Thâm cong môi cười, đuôi mắt khi rũ xuống cũng vương vấn ý cười dịu dàng: “Không vội, tôi có một thứ muốn cho em”.
“Thứ gì?”
“Hình như em rất thích bản nhạc Gymnopédie No.1 phải không?”
Khương Gia Di gật đầu: “Vâng, rất hay”.
“Cho nên tôi nghĩ có lẽ em cũng sẽ thích những bản dương cầm có phong cách tương tự”.
Chu Tự Thâm rút một đĩa nhạc màu đen trên kệ sách đưa cho cô.
Vừa nhìn thấy đĩa nhạc đó, cô biết nó là đồ sưu tầm mà người sưu tầm phải cất công lắm mới lấy được.
Cô ngẩn ngơ cảm ơn, nói: “Em cũng không hiểu lắm về lĩnh vực này, tặng cho em đồ vật quý giá như vậy có phải hơi lãng phí không?”
Chu Tự Thâm bật cười.
“Đĩa nhạc chỉ là một vật dẫn vì muốn lưu giữ âm nhạc bên trong, để càng nhiều người có thể nghe được nó.
Đây mới chính là mục đích cuối cùng của nó”.
Anh nói: “Nếu bỏ nó vào một xó thì quý giá đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Nhất thời Khương Gia Di không nói nên lời, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hộp đĩa.
Bỗng nhiên, cô ngước mắt nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh: “Em không biết dùng máy hát đĩa, anh có thể bật thử một chút không? Em muốn nghe xem sao”.
Chu Tự Thâm khẽ nhướng mày, gật đầu nhận lấy đĩa nhạc trong tay cô.
Anh đi đến chiếc máy hát nhìn qua cũng rất cũ kỹ nằm ở góc tường.
Một tay anh nhét vào túi quần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đùa nghịch kim đọc của máy hát, động tác vừa tùy ý vừa tao nhã, hệt như đối đãi với người tình.
Rất nhanh, giai điệu chậm rãi tuôn chảy.
Khúc nhạc dương cầm xa lạ mang theo cảm nhận năm tháng và khuynh hướng cảm xúc xưa cũ trong những nốt nhạc trên đĩa than đen huyền.
Âm nhạc càng nghe càng thêm mông lung lay động lòng người, cũng càng có cảm giác đưa người ta trở lại những câu chuyện ban xưa.
Chu Tự Thâm đứng tại chỗ nghiêng mình đối diện với cô, đường nét rõ ràng và dáng người cao lớn thẳng tắp, chiếc bóng mờ ảo bên hốc mắt và chóp mũi len lỏi vào tâm trí cô.
Anh đặt một tay lên mép bàn, một tay nhét trong túi quần, đôi mắt khi cúi đầu hiện rõ vẻ lạnh nhạt ủ rũ, phảng phất như đang trầm tư trong giai điệu yên tĩnh.
Giờ phút này, áo sơ mi và bộ vest cô cùng hợp cảnh hợp ý.
Tất cả những điều này đã mơ hồ xóa nhòa ranh giới của thời đại, giống như một khung hình đọng lại lâu dài trong một bộ phim cũ.
Khương Gia Di quay người lại, lặng lẽ bám tay lên lưng ghế sô pha, không biết là âm thanh hay hình ảnh trước mắt này khiến cô say mê.
Cho đến khi anh hơi nâng cằm, nghiêng đầu nhìn lại đây, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt cô.
Cách sô pha, một người đứng một người ngồi.
Anh rũ mắt nhìn cô chăm chú, còn cô ngẩng đầu mang theo ánh mắt hàm quang rực rỡ.
Chu Tự Thâm yên lặng ngắm nhìn cô một lúc, khóe môi khẽ mỉm cười, chợt vươn một bàn tay đến bên cô.
“Không biết tôi có vinh hạnh mời em nhảy một điệu không?”
Những tưởng tượng lãng mạn nhất đều lần lượt biến thành hiện thực vào giây phút này.
Trái tim Khương Gia Di đập thình thịch, gương mặt bỗng chốc nóng bỏng vì dòng cảm xúc không thể gọi tên.
Cô vô thức đè nhẹ hơi thở, đặt bàn tay vào tay anh.
Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát khớp xương nhô lên trên cổ tay.
Cô lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được giữa hai người còn có một chiếc sô pha ngăn cách.
Vì thế cô vừa ngại ngùng vừa bối rối muốn xuống khỏi sô pha rồi vòng đến trước mặt anh.
Nhưng nếu làm vậy thì hai người buộc phải buông tay nhau ra trước.
“Anh, anh buông tay chút đã…”
Khương Gia Di nhỏ giọng nhắc nhở, chiếc váy dài ôm sát thân mình, đường cong mướt mắt lộ ra bởi tư thế nghiêng người trên sô pha.
Cô mím môi nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Vừa dứt lời, giây tiếp theo cô không hề phòng bị, cả người đột nhiên bị nâng lên không trung, sợ đến mức thốt lên sợ hãi.
Chu Tự Thâm chỉ dùng một tay ôm eo cô, chớp mắt đã ôm cả người cô vượt qua lưng ghế sô pha rồi đáp xuống thảm trước mặt anh, cả người dính sát trong lồng ngực anh.
Một tay anh mạnh mẽ siết eo, tay còn lại vẫn lịch thiệp nắm tay cô.
Không khí dần trở nên nóng bóng, giống như giai điệu triền miên vĩnh viễn không thể chấm dứt.
Chu Tự Thâm cúi đầu chậm rãi đến gần, cho đến khi hô hấp đôi bên quấn lấy nhau, tiếng cười khẽ khàng không rõ còn giọng nói lại cuốn hút trầm khàn.
“Điệu nhảy này là vinh hạnh của tôi”.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Anh già chơi bài lãng mạn, ôm một tay yêu chết đi được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...