Giọng nói dừng lại, tiếng cọ xát quần áo lại vang lên rõ ràng, giống như một âm thanh rất quen thuộc mà cô đã nghe thấy không chỉ một lần.
Trong đầu cô thậm chí còn hiện lên một hình ảnh, những ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chiếc cà vạt và kéo nó ra từ dưới cổ áo gấp khúc.
Anh… anh đang cởi quần áo.
Khương Gia Di mở miệng nhưng không lên tiếng.
“Em nghĩ tôi đang làm gì?”
Im lặng một lát, Chu Tự Thâm bật cười.
Mặc dù trong phòng không có ai khác, nhưng cô nhanh chóng tắt loa ngoài rồi đưa điện thoại lên tai một lần nữa.
“Em, em không biết, em đâu thể nhìn qua màn hình”.
“Nếu như tôi nói tôi đang cởi quần áo thì sao?”
“Cởi quần áo?” Cô thậm chí càng ngơ ngác hơn, trí tưởng tượng của cô không biết đã bay theo hướng nào.
Vì vậy, những gì cô vừa nghe thực sự là âm thanh phát ra khi cởi quần áo và tháo cà vạt.
Dường như Chu Tự Thâm đưa điện thoại ra xa hơn một chút, bởi vì tiếng cười khẽ phát ra từ ống nghe có cảm giác mênh mông sương mù, không quá chân thực.
“Yên tâm, chỉ là áo khoác và cà vạt thôi”.
Giọng nói của anh bỗng áp lại gần, vẫn xen lẫn một nụ cười chưa dứt.
“Chỉ là em phải đợi tôi mười phút.
Vừa rồi tôi vô tình làm đổ cà phê, phải giải quyết nó trước”.
… Ồ.
Hóa ra quần áo bị cà phê làm bẩn.
Trái tim đang lảo đảo lắc lư của Khương Gia Di cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu, mặt đỏ tim đập vì sự liên tưởng vô cớ của mình.
“Vậy anh mau làm đi, chờ anh xử lý xong thì gọi lại cho em”.
Anh hẳn là biết vừa rồi cô nghĩ sai nên mới cố ý nói ra những hiểu lầm đó.
Chu Tự Thâm “ừm” một tiếng, ngay khi cô nghĩ rằng anh sẽ dập máy, đột nhiên giọng hỏi nhẹ nhàng của anh phát ra từ ống nghe.
“Có phải vừa rồi tôi quá nghiêm khắc không?”.
“Hả?” Khương Gia Di sửng sốt một lúc, sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cô trả lời: “Nghiêm khắc là điều tốt.
Bố em và mọi người đều không nỡ nói nặng lời với em, luôn khiến em cảm thấy hình như đã làm rất tốt”.
“Không phải hình như”.
Cô ngẩn người.
“Quả thực em đã làm rất tốt”, Chu Tự Thâm mỉm cười.
“Nhưng tôi hy vọng em có thể làm tốt hơn”.
Khương Gia Di không ngờ anh sẽ nói ra lời này, cũng không ngờ cô sẽ xấu hổ khi được khen “làm rất tốt”.
Có phải là sự công nhận của “thầy giáo nghiêm khắc” sẽ khiến người ta có cảm giác thành tựu không nhỉ?
“Em sẽ cố gắng”.
Cô nhỏ giọng dè dặt, sợ anh nhầm tưởng rằng mình kiêu ngạo.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Gia Di suy nghĩ về những thiếu sót trong kế hoạch mà anh chỉ ra, nhưng thực sự cô vẫn mông lung không rõ hướng đi, chỉ có thể mệt mỏi nằm trên bàn thở dài.
Nói là mười phút, Chu Tự Thâm thực sự chỉ tiêu tốn mười phút, chờ anh thay quần áo quay lại, hai người tự nhiên tiếp tục câu hỏi ban nãy.
“Khi em sửa đổi phần nội dung này, em đã tham khảo những tài liệu nào?”
Chu Tự Thâm hỏi.
Khương Gia Di không dừng bút, nhanh chóng ghi lại những ý chính anh vừa nói, lơ đãng trả lời: “Tất cả những cái trên màn hình máy tính chưa kịp phân loại, em đều tải về hết”.
Máy tính vừa bật tính năng chia sẻ màn hình nên anh có thể trực tiếp chỉ ra vấn đề cho cô.
“Em chắc chắn không?”
“… Chưa đủ chuyên nghiệp? Hay là em tìm sai hướng?”
“Chính xác”.
Vừa viết xong nét cuối, cô đã nghe anh nói chậm rãi: “Một trăm cách để thầy giáo ở lại qua đêm?”
…?
Khương Gia Di ngơ ngác nhìn lên, đầu óc sụp đổ.
Cô từ từ di chuyển ánh mắt của mình đến màn hình máy tính và tìm thấy một tệp có đuôi.avi.
từ hai hàng biểu tượng.
Đó là một video, còn là một video anime có bìa rất sắc tình, nhưng có lẽ nó là một tác phẩm hướng đến nữ giới nên phong cách vẽ rất đẹp và lãng mạn.
Chỉ cần có đầu óc một chút, vừa nhìn thoáng qua là có thể biết được nó là cái gì.
Một cơn nóng bừng bừng lên má, Khương Gia Di xấu hổ nhấp nha nhấp nhổm.
Mặc dù xem thứ này với tư cách người lớn không có gì sai, nhưng xem một cách riêng tư không giống như việc bị người khác bắt gặp… Không đúng, video này hoàn toàn không phải của cô, cô không biết tại sao nó lại xuất hiện trên màn hình máy tính.
Quá trình giảng dạy đứng đắn và nghiêm chỉnh xảy ra “tai nạn” cũng đành vậy, nhưng video quái quỷ này còn tên là “Một trăm cách để thầy giáo ở lại qua đêm”.
“Tiêu đề rất thích hợp, nhưng có lẽ không cần đến một trăm phương pháp”.
Chu Tự Thâm thấp giọng cười: “Với lại, nếu em muốn học cái gì, tôi có sẵn giáo viên ở đây, không cần bỏ gần tìm xa”.
Nghe giọng điệu đầy ẩn ý của anh, Khương Gia Di cảm thấy mình sắp ngượng chín người.
“Không phải em…”
Cô đỏ mặt nói 1 câu, bản thân cảm thấy rất giống đang cứng miệng: “Em thực sự không biết tại sao lại có thứ này trên màn hình”.
Đang nói, cô vội vàng tắt tính năng chia sẻ màn hình, sau đó xóa video.
“Là của em cũng không sao, em đã thành niên rồi, đây là tự do của em”.
Khương Gia Di mở miệng, cuối cùng yếu ớt đưa tay lên che mặt.
Quên đi, còn giải thích không rõ ràng, cho dù anh có hiểu lầm cũng không thành vấn đề, trước mắt chỉ là có chút ngượng ngùng mà thôi.
Miễn là họ không đề cập đến nó, có thể coi như nó chưa bao giờ xảy ra.
Chỉ là sau này cô sẽ không có cách nào bình tĩnh liên tưởng xưng hô “thầy” với anh.
“Lát nữa hãy gửi cho tôi những bài luận văn mà em tìm được, tôi sẽ dành thời gian đọc chúng”.
Chu Tự Thâm chuyển chủ đề một cách tự nhiên, cố gắng kéo cô ra khỏi sự bối rối.
Khương Gia Di vội vàng “vâng” một tiếng rồi lúng túng hỏi anh: “Vậy bây giờ anh có muốn tiếp tục giảng không?”
Anh vẫn tỏ phong thái ung dung, nói: “Tại sao không?”.
Cô ho khan như để che đậy không nói gì.
Nhưng anh thật sự không muốn cô trả lời, anh nhanh chóng quay lại chủ đề kinh doanh, giọng điệu không còn ý tứ trêu chọc cô nữa, anh trở về sự bình tĩnh và chín chắn vốn có.
Cân nhắc đến việc phải “bổ túc”, vì vậy anh không nói rõ về các vấn đề trong kế hoạch mà để dành khi chuẩn bị gặp mặt sẽ giảng, cách này rõ ràng hơn là giao tiếp qua điện thoại.
Nhưng Khương Gia Di cảm thấy hướng dẫn trực tiếp có thể khiến cô lo lắng hơn.
Mười phút sau cuộc gọi mới kết thúc.
Tiếng đóng và mở cửa yếu ớt vọng lại từ bên ngoài, Khương Gia Di đoán chắc là Trần Thiện đã trở về sau khi tan học nên tắt máy tính đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Trần Thiện đang đứng ở hành lang thay giày rồi cởi áo khoác.
“Về rồi đây”.
“Ừm, cậu lại ở thư phòng một buổi chiều hả? Đang bận làm bài tập nhóm phải không?”
“Vậy cũng không phải”.
Đột nhiên, Khương Gia Di nhìn sang với ánh mắt sáng ngời: “Bạn học Trần Thiện, mình hỏi một câu, xin hãy trả lời thành thật”.
“Có chuyện gì vậy? Cậu hỏi đi”.
“Hôm qua cậu đã dùng máy tính trong thư phòng phải không?”
“Có dùng, làm sao vậy?”
“Video trên màn hình là do cậu tải xuống phải không?”
“Video?” Trần Thiện ngẫm nghĩ một hồi rồi đột nhiên nói: “Ồ, cậu nói cái để thầy giáo ở lại qua đêm à? Là mình tải xuống đấy, hôm qua có người bạn gửi cho mình bảo mình nhanh chóng tải xuống.
Mình vẫn chưa kịp xem, cậu xem rồi hả? Thế nào, phong cách vẽ có đẹp không?
“Đừng nói nữa, cậu đã hại mình thê thảm”.
Khương Gia Di co người lên ghế sô pha ôm gối, than thở một cách yếu ớt.
“Có chuyện gì vậy? Đừng nói với mình rằng cậu trượt tay đã gửi video cho người khác?”
“Cũng chẳng khác là mấy.
Vừa nãy Chu Tự Thâm đã hướng dẫn mình làm bản kế hoạch trước cuộc thi.
Kết quả anh ấy nhìn thấy video đó, nghĩ nó là mình tải xuống”.
Đáng tiếc là vẻ mặt và giọng điệu đáng thương của cô không nhận được sự đồng cảm của Trần Thiện, sau đó cô bạn không nhịn được cười nói: “Sợ gì chứ? Đây cũng là một loại tình thú mà”.
“Rõ ràng là rất xấu hổ được chưa!”
“Được được được, là mình sai, nên tiêu hủy bằng chứng phạm tội.
Để xin lỗi, cậu có thể chọn bất kỳ nhà hàng nào, mình mời”.
“Mời thì không cần đâu”.
Khương Gia Di đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước đã hứa với Chu Lâm: “Tuần trước Chu Lâm nói tuần này nếu có thời gian thì cùng nhau ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?”
Trần Thiện trầm ngâm bê cốc nước uống vài ngụm, sau đó chậm rãi nói: “Đi chứ, tại sao không đi”.
“Vậy mình trả lời cậu ấy nhé!”
“Trả lời đi”.
Khương Gia Di vừa gửi Wechat, vừa vào bếp mở tủ lạnh: “Trần Thiện, cậu muốn ăn kem ốc quế không?”
“Hiện tại mình không muốn ăn đồ ngọt, nhưng mà Khương Khương, cậu quên sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi sao? Hai ngày này nhớ ăn ít đồ lạnh đi”.
Nghe vậy, Khương Gia Di ngừng tay lại.
Đếm ngày thì thời gian chu kỳ kinh nguyệt đến là thứ bảy.
Cô đóng tủ lạnh, đang cân nhắc xem có nên giải thích tình huống cho Chu Tự Thâm trước hay không thì nhận được cuộc gọi từ Lương Hà.
“Gia Di, chủ nhật tuần này có thể mẹ không ở cùng con được”, Lương Hà xin lỗi một cách thành khẩn.
“Mẹ có một chuyến bay vào tối thứ bảy, nhưng nếu thứ bảy con không có việc gì thì chúng ta có thể cùng ăn tối”.
Khương Gia Di không nghĩ nhiều đồng ý ngay: “Được ạ, con không có việc gì”.
“Vậy con muốn ăn gì? Mẹ đặt nhà hàng trước”.
“Vậy đặt ở nhà hàng chúng ta cùng thích đi”.
“Được, đến lúc đó mẹ lái xe đến đón con”.
“Không cần ạ, mẹ bận như thế, con có thể tự lái xe đi”.
Sau khi hẹn Lương Hà, Khương Gia Di âm thầm mở Wechat, nói với Chu Tự Thâm lý do không thể không hủy cuộc hẹn, sau đó thêm một câu: [Chúng ta có thể gặp mặt vào tuần sau.]
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Tự Thâm trả lời: [Không sao đâu.]
Sau đó tiếp tục nói: [Nhưng tuần sau tôi đi công tác, chắc không về kịp.]
Khương Gia Di: [Em chỉ muốn nói “tuần này không được, tuần sau có thể”, em không vội gặp mặt, anh cứ chuyên tâm làm việc.]
Sau đó, cô gửi một biểu tượng cảm xúc nhỏ yên lặng, con thỏ hồng rủ tai lên má ngồi ngoan ngoãn, cố gắng che giấu nhưng vô tình để lộ ra cái vẻ cố giữ điềm tĩnh.
Chu Tự Thâm: [Em cũng không cần nhớ tôi như vậy…]
Một lúc sau, anh mới không nhanh không chậm bổ sung: [Chịu không nổi rồi hử? ]
Khương Gia Di có chút xấu hổ, không nhẫn lại oán thầm.
Mặc dù trước mặt anh đúng là chính nhân quân tử, nhưng sau lưng một số điệu bộ thực sự không liên quan gì đến hai từ “quý ông”.
Nhưng cô không nói thẳng ra.
[Được ^_^] Cô trả lời.
Sau ngày này, hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc qua Wechat, nhưng nội dung nói chuyện rất nghiêm túc, chỉ liên quan đến sửa một nửa kế hoạch của cô, không ai đề cập đến khi nào gặp lại, ngay cả chuyện gặp mặt “bổ túc” cũng tạm gác lại.
Chỉ có điều, Khương Gia Di có thể dựa vào thời gian trả lời tin nhắn của anh mà đoán được những ngày này anh thực sự rất bận.
Có lúc mấy tiếng đồng hồ anh vẫn chưa trả lời, lúc xuất hiện nhất định sẽ nói với cô “xin lỗi, vừa rồi đang bận”.
Nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để gửi cho cô đề xuất sửa đổi kế hoạch.
Chiều thứ bảy, Khương Gia Di tự mình lái xe đến nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Vị trí Lương Hà đặt là một góc yên tĩnh bên cửa sổ, cây xanh thấp thoáng giúp tăng thêm sự riêng tư.
Nghiêng mắt trông qua có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ của thành phố.
“Tuần này có mệt không?” Lương Hà hỏi.
“Không mệt.
Mặc dù phải tập luyện tiết mục cho tiệc kỷ niệm nhưng ít tiết học, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn một chút”.
“Vậy là tốt rồi, tóm lại con cứ cố gắng hết sức và làm những gì có thể”.
Khương Gia Di gật đầu: “Con có thể lấy vé ngồi ghế VIP của bữa tiệc, con giữ lại mấy vé cho mẹ nhé?”
Cô nói như thế, Lương Hà biết cô đang nghĩ gì, lập tức cười nói: “Đương nhiên một tấm là đủ”.
“Chú Cố không đi cùng ạ?”
“Chú ấy đến làm gì, mẹ đến xem con gái của mình, liên quan gì tới chú ấy, mẹ cũng không cần thiết để con cảm thấy không thoải mái”.
“Cũng không đến mức không thoải mái”.
Khương Gia Di do dự một lát: “Nếu mẹ muốn mời chú ấy, con không có ý kiến”.
“Con không có ý kiến, nhưng bởi vì bố con cũng ở đó, con không sơ không khí sẽ khó xử à?”
Băn khoăn được nói ra, biểu cảm của cô cũng buông lỏng, mỉm cười trìu mến với Lương Hà: “Gần như vậy”.
Vài năm trước, Lương Hà lựa chọn ly hôn với Khương Ngôn Đông vì không còn tình cảm.
Sau khi ra ở riêng thì bà đổi nhiều bạn trai, Cố Hằng Sinh là bạn trai hiện tại, đã ở bên nhau hơn nửa năm.
“Đừng lo lắng, mẹ sẽ không để cho con phải khó xử”.
Dưới ánh đèn, Lương Hà vén tóc ra sau tai, tuy rằng khí chất lão luyện thành thục, nhưng ánh mắt và nụ cười lại rất dịu dàng.
Khương Gia Di ngoan ngoãn gật đầu.
“Mấy tháng nữa là kỳ nghỉ đông, con có muốn đến công ty thực tập không?”
“Con muốn thực tập, nhưng con sẽ không đến chỗ của mẹ.
Các nhân viên từ trên xuống dưới đều biết con, chẳng thú vị gì cả”.
Cô đưa tay ôm má, chớp mắt trầm ngâm, cuối cùng nghiêng đầu về phía Lương Hà cười nói: “Trước tiên cứ để con đến những nơi khác trải nghiệm một chút?”
Lương Hà hiểu con gái của mình, rất rõ ràng trong những chuyện nghiêm túc nhưng lại không đủ quyết đoán và dễ dao động trong những chuyện khác.
Tính cách này không giống bà lắm, nhưng hiện tại tạm thời không sao cả, có thể từ từ dẫn dắt.
Bây giờ con gái kiên quyết đưa ra quyết định này, bà đương nhiên phải ủng hộ.
“Có chủ kiến là chuyện tốt, mẹ ủng hộ quyết định và tin tưởng vào khả năng của con”.
Khương Gia Di vui vẻ cầm ly rượu lên, nhớ tới mình vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, lại đổi rượu thành nước ấm ở bên cạnh.
“Vui vẻ thế à?” Lương Hà hiểu ý cụng ly với cô, hai mẹ con uống một ngụm rất có nghi thức.
“Bởi vì được mẹ khen ngợi”.
Đối với Khương Gia Di mà nói, từ nhỏ Lương Hà đã là đối tượng mà cô ngưỡng mộ nhất, bà cũng là người mà cô muốn noi gương và trở thành, mạnh mẽ trên thương trường bằng năng lực xuất chúng nhưng lại mềm mỏng với chuyện tình cảm trong cuộc sống.
Lương Hà cười nhiều hơn, không quan tâm đến khóe mắt lộ rõ nếp nhăn chồng chất.
Hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất hòa hợp.
Đột nhiên, điện thoại di động của Khương Gia Di sáng lên, khung WeChat hiện lên nhắc nhở cô đã nhận được một tin nhắn mới.
Rõ ràng không thể nhìn thấy tin nhắn là của ai, nhưng cô có một linh cảm không thể giải thích được, bỗng dưng đứng ngồi không yên.
Cô đặt dao nĩa ăn xuống, im lặng bấm mở tin nhắn.
Khi nhìn thấy ba chữ “Chu Tự Thâm”, trong đầu cô hiện lên bốn chữ: quả nhiên là anh.
[Đang ở đâu?]
Thông thường những lời mở đầu kiểu này, sẽ được theo sau bởi câu “Tôi đến tìm em” hoặc “Có muốn gặp mặt không?” Khương Gia Di nhanh chóng ngước mắt nhìn Lương Hà, lo lắng trả lời: [Sao vậy?]
Chu Tự Thâm: [Tôi muốn biết, tối nay còn có thể gặp mặt em không.]
Trái tim cô đập mạnh, một cảm giác tinh tế trỗi dậy: [Chẳng phải em đã nói trước với anh rồi sao, tối nay em đi ăn tối với mẹ.]
Chu Tự Thâm không nhanh không chậm trả lời: [Bây giờ là 7 giờ, vẫn còn năm tiếng nữa.]
Trái tim Khương Gia Di run lên, đầu ngón tay hơi tê dại.
Năm tiếng đồng hồ… đến 12 giờ đêm, tức là cách 0 giờ ngày chủ nhật còn năm tiếng nữa.
Mấy ngày nay bọn họ chỉ liên lạc giải quyết việc công, cũng ngầm thừa nhận cuối tuần sẽ không gặp mặt.
Cô hoàn toàn không tính trước được chuyện này mà thản nhiên ra ngoài ăn cơm với Lương Hà.
Bây giờ nhận được tin như vậy, hoàn toàn không kịp phòng bị.
[Nhưng mà… em không biết sẽ ăn đến mấy giờ.]
Cô mím môi, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm chữ “đang nhập tin nhắn”.
Chu Tự Thâm: [Đang ở đâu?]
Anh lại lặp lại câu hỏi ban đầu.
Khương Gia Di: [Nhà hàng Pháp trên đường Bạc Tiên.]
Chu Tự Thâm: [Được.]
… “Được”? “Được” là có ý gì?
Cô nhíu mày, nửa thăm dò nửa gợi ý: [Hôm nay thực sự không kịp, tuần sau gặp lại.]
Lần này Chu Tự Thâm không trả lời.
“Có bạn trai rồi?”
Khương Gia Di sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lương Hà đang ngồi đối diện, thoáng thấy bà đang nhìn mình nở nụ cười.
“Không có mà, không phải bạn trai, con chỉ tùy tiện trả lời tin nhắn mà thôi”.
Cô lập tức không để ý đặt điện thoại xuống, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Trái tim đập thình thịch.
“Mẹ lại không phải là ba con, nghĩ đến con yêu hoặc kết hôn thì thổi râu trừng mắt, thoải mái đi”.
“Mẹ, thật sự không phải.
Mẹ cũng nói không để ý con yêu đương nên con không cần phải giấu mẹ”.
“Mẹ cũng không có ý truy hỏi con, chỉ là tùy tiện nhắc đến, nếu gặp phải tình huống không thể quyết định, có thể nhờ mẹ giúp con kiểm tra”.
“Biết rồi ạ”.
Thấy qua mắt được mẹ, Khương Gia Di lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng cô vẫn thấp thỏm không yên, luôn nghĩ đến những tin nhắn Wechat vừa rồi của Chu Tự Thâm.
Anh sẽ không trực tiếp tìm đến đây đâu nhỉ?
Trong lòng phảng phất linh cảm bất an, cô hy vọng bữa cơm này có thể ăn lâu một chút, tốt nhất có thể làm cho Chu Tự Thâm không thể chờ đợi được mà rời đi.
Nhưng không biết tại sao, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Ăn xong, hai mẹ con ngồi nói chuyện phiếm một lúc.
Chờ đến 8 giờ, Lương Hà nhìn đồng hồ: “Cũng gần đến giờ, mẹ đi sớm một chút, tránh tắc đường chậm trễ thời gian”.
“Ồ, được”, Khương Gia Di chậm rãi đứng lên: “Vậy con đưa mẹ đến sân bay nhé, đúng lúc con lái xe”.
“Không cần, con tiễn mẹ còn phải một mình lẻ loi lái xe về.
Đêm khuya mẹ không yên tâm, cũng không cần thiết”.
Nghe vậy, cô khoác tay Lương Hà, hai người cùng nhau bước ra ngoài: “Vậy thì mẹ ra sân bay một mình, con cũng không đành lòng”.
“Đã là cô gái lớn rồi vẫn nhây”.
Lương Hà véo má cô: “Được rồi, mấy năm nay mẹ đi công tác còn ít sao? Đã quen từ lâu rồi, với mà mà nói đây chẳng khác nào ra ngoài chơi tí thôi”.
“Đành vậy”.
Khương Gia Di xóa bỏ ý nghĩ này.
Khi đi qua hành lang, họ tiếp tục trò chuyện với nhau.
“Con và Chu Lâm vẫn còn liên lạc phải không?”
“Vâng, sao ạ”.
“Mẹ vẫn chưa gặp bất kỳ người bạn nào của con trừ Trần Thiện, tùy tiện hỏi một chút thôi”.
Lương Hà nói: “Các con tiếp xúc như thế nào?”
“Tốt lắm, có lúc sẽ cùng nhau tự học ăn cơm, thỉnh thoảng tham gia các hoạt động câu lạc bộ cùng nhau.
Cậu ấy rất tốt tính…”.
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại, chuyển thành sự kinh ngạc nhỏ.
Khi nói Lương Hà ngồi xổm xuống, nhặt đồ vật rơi dưới đất, vì vậy Khương Gia Di bước nhanh hơn bà hai bước.
Nhưng khi đi qua chỗ rẽ, cô đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cô mất trọng tâm, ngã về phía sau nhưng vòng tay rắn chắc và ấm áp của đối phương đã đỡ được cô.
“Xin lỗi”.
Giọng nói thiên trầm cuốn hút dừng bên tai, mùi hương hòa lẫn giữa mùi gỗ ẩm ướt và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người nam giới vây lấy cô.
Khương Gia Di mở to mắt kinh ngạc, một câu “xin lỗi” kẹt ở trong miệng.
Người đàn ông thu tay lại, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bên trong cánh tay cô, khiến đầu ngón tay cô bất giác run lên, theo bản năng muốn cầm thứ gì đó để làm tiêu tan cơn chấn động này.
“Sao vậy?” Lương Hà hỏi: “Người quen à?”
“Không quen!” Tim cô đập thình thịch, vùi đầu như đà điểu, “Chỉ là không cẩn thận đụng phải người”.
Cô kiên trì quay người bước lại nắm lấy cánh tay Lương Hà, kéo người về phía trước vô thức bước nhanh hơn một chút.
“Mẹ, chúng ta đi thôi”.
Mặc dù cô đã cố gắng thẳng lưng chặn người phía sau nhưng giữa hai người có sự chênh lệch đáng kể về chiều cao và vóc dáng, điều này rõ ràng là không có khả năng.
Lương Hà khó hiểu: “Làm gì mà vội vàng thế…”
“Con sợ mẹ sẽ không kịp lên máy bay”.
Phần lớn tầm nhìn của bà bị Khương Gia Di chặn mất, Lương Hà nghiêng đầu tránh, lịch sự gật đầu với người ở chỗ rẽ, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại: “Chu tổng?”
“Lương tổng”.
Người đàn ông chỉnh lại ngay ngắn chiếc đồng hồ trên tay, ngón tay xoa nhẹ vào đường viền trên mặt đồng hồ, mỉm cười không bất ngờ.
Khương Gia Di bị kẹt giữa hai người đang chào nhau, đứng hình.
Nếu đều là dân kinh doanh, còn ở trong phạm vi Hoài Thành, vậy chắc chắn Lương Hà đã gặp mặt anh, đấy là chưa nói đến giao tình của anh với Khương Đông Ngôn, ít nhất thì hai người cũng phải quen biết, cô cũng không lấy làm lạ.
Nhưng cô không nghĩ tới Chu Tự Thâm sẽ lựa chọn cách quang minh chính đại như vậy để gặp cô.
Anh hỏi cô đang ở đâu, nhưng anh không trả lời cô câu “Tuần sau gặp lại”, quả nhiên là anh tính chạy thẳng đến đây.
Lương Hà nhẹ nhàng gạt cánh tay cô để ra hiệu cho cô đừng cản, bàn tay của Khương Gia Di đột nhiên trống không.
Cô đưa tay ra phía trước trong vô vọng, lo lắng quay đầu nhìn người đàn ông cách đó vài bước, nhưng người phía sau lại không thèm nhìn cô một cái.
“Thật trùng hợp, Chu tổng cũng tới ăn cơm sao?”
“Tụ tập bạn bè”.
Chu Tự Thâm nhướng mắt, giọng điệu và cách cư xử tao nhã, dịu dàng đến cực điểm, luôn khiến người ta quên mất anh là một thương nhân làm ăn ngược xuôi trên thương trường.
Lương Hà gật đầu.
“Đây là con gái của tôi Gia Di”.
“…Chu tiên sinh”.
Khương Gia Di cố gắng hết sức để nở một nụ cười, xưng hô một cách lịch sự.
Người đàn ông cách đó vài bước nhìn cô cười, mười phần nho nhã cùng phong độ.
“Xin chào”.
Từ ánh mắt đến độ cong khóe môi đều khiến người ta không tìm ra bất kỳ ý mạo phạm nào.
Mặc dù Lương Hà chưa từng quen thân với anh, nhưng chẳng ai ác cảm với một người như vậy, thậm chí không khỏi cảm thấy thưởng thức và khen ngợi người đàn ông này.
Vì vậy, giọng điệu của bà cũng rất nhẹ nhàng: “Vậy tôi không trì hoãn việc xã giao của Chu tổng nữa, có cơ hội sẽ nói chuyện”.
“Được”.
Chu Tự Thâm gật đầu, xuất phát từ phép lịch sự, anh hơi nghiêng người sang một bên tránh đi, để hai mẹ con đi trước.
Khương Gia Di đi bên cạnh Lương Hà, bộ dạng lúng túng ngượng ngùng, hoàn toàn không dám nhìn sang bên cạnh một cái.
Ngay khi họ chuẩn bị đi ngang qua Chu Tự Thâm.
Một tấm thẻ mỏng hơi lạnh bỗng nhiên bị nhét vào lòng bàn tay cô, lòng bàn tay cộm lên một chút
Đầu óc cô trống rỗng trong giây lát, nhưng cô vẫn nắm chặt tay lại theo phản xạ vì sợ thẻ rơi xuống thảm hoặc dưới chân.
Sau đó, Lương Hà ở bên cạnh cũng chú ý sang bên này.
Khương Gia Di tim đập dồn dập, không dám quay đầu lại xem, chỉ có thể đợi khi Lương Hà không chú ý mới vội vàng liếc nhìn thoáng qua.
Cô chỉ nhìn thấy mấy con số.
2501..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...