Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết


"Hôm nay là ngày cuối cùng."
Hạ Dương lấy tư thái thần phục quỳ một gối xuống trước mặt người thương.

Trong tay cầm theo hoa hồng và nhẫn, cầu hôn cậu.

"Kết hôn với anh nhé, được không?"
Tần Chu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay Hạ Dương.

Địa điểm thích hợp, âm nhạc thích hợp, cũng rất thích hợp để cầu hôn...!Hết thảy mọi thứ đều như gãi đúng chỗ ngứa vậy.

Nhưng Tần Chu không nhận lấy hoa hồng, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Hạ Dương."
"Chúng ta...!Không phải chỉ chơi chơi thôi sao?" Tần Chu nhẹ giọng nói.
Hạ Dương sửng sốt.
"Lúc trước đã định rõ thời hạn chỉ ba tháng, ngày mai không cần bao dưỡng nữa rồi." Tần Chu vươn tay khẽ vuốt ve cánh hoa hồng rực rỡ, tiếp tục nói: "Hôm nay tôi cũng định nói chuyện này với anh."
"Người đại diện đã giúp tôi xem phòng khác rồi, ngày mai tôi sẽ dọn đi." Tần Chu cười cười: "Về sau, chúng ta vẫn là ít liên lạc lại thôi."
Trên mặt Tần Chu nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng rất ôn hòa.

Nhưng những lời cậu nói ra lại tàn nhẫn như vậy.

Hạ Dương rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Anh cho rằng...!Chúng ta đã làm hòa rồi."
Tần Chu thoáng có chút ngạc nhiên với suy nghĩ này của hắn, trả lời: "Cũng chỉ là quan hệ bao dưỡng mà thôi."
Đã nói rõ chỉ bao dưỡng ba tháng, làm bạn giường chơi chơi mà thôi.

Sao có thể coi như thật vậy chứ?
"Vậy anh lại bao dưỡng em lần nữa." Hạ Dương ngẩng đầu lên: "Em muốn cái gì anh đều sẽ cho em, chúng ta tiếp tục làm bạn giường..."
"Không cần." Tần Chu cắt ngang: "Lúc trước tôi cũng từng nói qua rồi, bây giờ tôi không có ý định yêu đương."
Hạ Dương: "Anh có thể chờ em."
"Không cần đợi đâu." Tần Chu vươn tay ra muốn đỡ Hạ Dương đứng dậy.
Nhưng Hạ Dương vẫn như cũ cố chấp quỳ một gối trên mặt đất, duy trì tư thế cầu hôn.
"Anh chờ em." Hạ Dương vẫn một mực kiên trì.
Tần Chu bật cười, nhịn không được sờ sờ đầu Hạ Dương: "Xung quanh anh làm gì thiếu người muốn ở bên cạnh anh, không cần phải chờ tôi làm gì."
Hạ Dương không nói gì, chỉ ngoan cố đưa hoa hồng cùng nhẫn tới trước mặt Tần Chu.
Tần Chu nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên lên tiếng: "Tháng này tôi đã rất vui vẻ."
Cậu thật sự đã rất vui.


Sau khi bà nội qua đời, Hạ Dương vẫn luôn ở bên cạnh cậu, đồng hành cùng cậu vượt qua giai đoạn này.

"Trong khoảng thời gian này, thật sự cảm ơn anh." Tần Chu nghiêm túc tiếp tục nói: "Tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ về tương lai."
Tuy rằng hiện tại bà nội đã rời xa cậu, nhưng cậu vẫn có thể mang theo nguyện vọng của hướng dẫn viên du lịch tiếp tục sống.
"Tôi vẫn muốn tập trung vào công việc trước, tạm thời sẽ không suy xét những chuyện khác."
"Cho nên anh không cần lãng phí thời gian với tôi làm gì, về sau chúng ta cũng không cần liên hệ nữa."
Hạ Dương: "Anh có thể luôn sẵn sàng chờ em."
"Chúng ta không thích hợp." Tần Chu thở dài nhẹ một tiếng: "Tôi đối xử với anh không tốt, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào cơ chứ..."
Tần Chu thoáng cúi người xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt nam nhân, nhẹ giọng nói: "Tôi che mắt anh lại, không cho anh hôn môi, thái độ còn rất không tốt."
Lúc trước khi vừa mới bắt đầu, cậu có mang theo tâm lý trả thù hắn cho nên mỗi khi lên giường cậu đều cố ý che mắt hắn lại, cũng không chịu hôn môi.
Hạ Dương cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: "Trước kia anh...!anh cũng đối xử không tốt với em."
Thái độ trước kia của hắn còn tệ hơn rất nhiều.

"Vậy thì đều bỏ qua hết đi." Tần Chu cười cười, đã không còn để tâm đến những chuyện trước đây.
Không cần thiết cứ phải chăm chăm vào những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Tần Chu nói: "Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài, không cần liên lạc với tôi nữa."
"Em đừng đi." Hạ Dương càng thêm hạ thấp tư thái, nài nỉ cậu: "Anh sẽ sửa, bất cứ chuyện gì em không thích anh đều sẽ sửa lại hết."
Tần Chu không nói gì.
"Đừng đi mà..."
Tần Chu nhìn nam nhân trước mặt hồi lâu, cuối cùng vẫn là duỗi tay tiếp nhận hoa hồng, thuận tay đặt nó lên bàn.
"Ăn cơm trước đi." Tần Chu khẽ sờ mặt hắn, cười nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng, vui vẻ chút đi."
Hạ Dương trầm mặc, sau cùng vẫn đành phải đứng dậy cất nhẫn vào lại trong túi rồi trở lại trên chỗ ngồi.

Hai người tiếp tục dùng bữa tối, chẳng qua không khí thực trầm lặng không ai lên tiếng nữa.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời đã tối.

Không khí về đêm của khu phố thương mại rất náo nhiệt, còn có thể bắt gặp vài đôi tình nhân cùng nhau đi dạo.
Tần Chu một tay ôm bó hoa hồng, tay khác vươn ra chủ động nắm lấy tay Hạ Dương.

Hạ Dương cũng dùng sức nắm chặt lấy bàn tay kia, không muốn buông ra.

Hai người tay trong tay cùng nhau đi dạo, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Về đến căn hộ, Tần Chu đặt hoa hồng ở phòng khách rồi đi vào trong phòng bếp, lấy vỏ hoành thánh từ trong tủ lạnh ra.


Vỏ hoành thánh này là do hôm qua cậu nhờ dì bảo mẫu đi mua.

Tuy rằng có thể trực tiếp mua hoành thánh đã bao sẵn, nhưng cậu vẫn muốn tự tay làm.
Tần Chu đeo tạp dề vào, chậm rãi gói hoành thánh.

Hạ Dương đi tới, từ sau lưng ôm lấy Tần Chu.
Trong khi vừa gói hoành thánh, Tần Chu cũng vừa nói: "Hoành thánh tôi sẽ làm nhiều một chút, sau này nếu anh muốn ăn thì cứ bảo dì nấu cho."
"Không cần người khác." Hạ Dương dựa đầu vào vai cậu, thì thầm: "Anh chỉ muốn em làm cho anh thôi."
"Hoành thánh dì ấy nấu ra hương vị cũng không khác gì tôi nấu đâu." Tần Chu mỉm cười.
Sau khi gói hoành thánh xong, Tần Chu cất hoành thánh vào trong tủ lạnh.

Kỳ Kỳ cũng ham vui chạy lại đây, vẫn luôn ở bên cạnh Tần Chu lúc ẩn lúc hiện, trong miệng còn ngậm đĩa bay đồ chơi.
Tần Chu cầm lấy đĩa bay đồ chơi rồi mang Kỳ Kỳ đi vào phòng khách bên kia chơi.

Thẳng đến buổi tối, Kỳ Kỳ đi theo Tần Chu vào phòng ngủ chính muốn ngủ cùng cậu.

Bất quá Kỳ Kỳ vẫn là bị Hạ Dương đuổi ra ngoài.
Tần Chu ngồi ở mép giường, nhịn không được bật cười: "Đã là ngày cuối cùng rồi, anh cũng không cho Kỳ Kỳ vào sao?"
Hạ Dương không nói lời nào, từng bước một đi tới bên giường, một tay chống bên người cậu, tay kia đỡ phía sau gáy cúi người xuống hôn mạnh lên môi cậu.

Tần Chu cũng không từ chối, hơi ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn này.
Môi lưỡi triền miên hòa quyện vào nhau, quần áo từng cái rơi xuống sàn nhà, hai cơ thể ấm áp cũng kề sát lại gần không một khe hở.

Hạ Dương cơ hồ như muốn trút hết sự bất mãn của mình ra, lý trí không còn vững chắc không ngừng để lại dấu vết trên người cậu.

Một trận làʍ ŧìиɦ điên cuồng vô cùng kịch liệt cứ thế diễn ra.

Sau khi kết thúc, Hạ Dương vẫn gắt gao ôm chặt lấy thiếu niên không chút buông ra, cứ hôn hôn lên mặt cậu.

"Đừng đi..."
Tần Chu thở hổn hển, có chút lười biếng duỗi tay ra ôm lấy cổ hắn hơi ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt Hạ Dương.


Lúc này, hắn đang rất chăm chú nhìn cậu.

Nhưng Tần Chu không đáp lại gì cả, chỉ sờ sờ đầu hắn, sau đó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tần Chu tỉnh dậy rất sớm.

Kỳ Kỳ lại chui vào phòng ngủ chính, cái đầu to tròn đầy lông không ngừng dụi dụi mép giường đợi Tần Chu dậy chơi với nó.

Tần Chu thuận tay xoa xoa đầu Kỳ Kỳ rồi đứng dậy xuống giường đi rửa mặt trước.
Sau đó, cậu bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Đồ đạc cần phải mang đi hơi nhiều, Tần Chu sắp xếp tất cả vào một cái rương lớn, bên ngoài dán một tờ giấy ghi chú chuẩn bị để nhân viên bên công ty dịch vụ chuyển nhà đến lấy.

Còn một số quần áo và đồ dùng cá nhân cần thiết hàng ngày thì cậu xếp vào trong vali mang đi.

Mà trong khi Tần Chu thu dọn đồ đạc thì Hạ Dương cũng ở bên cạnh.

Tần Chu thu dọn xong xuôi, nhìn về phía nam nhân bên cạnh nói: "Hoành thánh tôi để ở trong tủ lạnh, hoa ngoài ban công tôi cũng đã tưới nước rồi."
"Nếu Kỳ Kỳ lại cắn hỏng đồ chơi thì có thể đến tủ đồ bên phòng cho khách kia tìm xem, bên trong có đồ chơi mới đó."
"Nếu anh có thời gian, hãy dẫn Kỳ Kỳ ra ngoài tản bộ nhiều một chút." Tần Chu Không ngừng dặn dò rất nhiều chuyện với Hạ Dương, đều là một ít việc vặt cần chú ý hằng ngày.

Chẳng qua sau khi Hạ Dương nghe xong, chỉ nói: "Anh không nhớ được." Quá nhiều, hắn không nhớ hết.
Hạ Dương nắm lấy bàn tay Tần Chu, nhỏ giọng năn nỉ: "Ở lại đi, em đừng đi mà."
Tần Chu nghiêng người, kiên nhẫn đáp lại: "Chúng ta không thích hợp, tách ra thì tốt hơn."
Nếu chỉ chơi chơi cho vui thôi thì cũng được.

Nhưng nếu nghiêm túc yêu đương, bọn họ không thích hợp.
Cảm xúc Hạ Dương có chút nặng nề, cậu không có biện pháp đáp lại phần tình cảm tương đương như thế được.

Tốt hơn hết cứ gặp gỡ vui vẻ rồi chia tay yên bình đi, về sau cũng không cần liên lạc nữa.

Hạ Dương cúi đầu, đáp: "Thích hợp."
Tần Chu chỉ cười cười, xua tay: "Thôi bỏ đi."
Tần Chu thu tay về, đẩy va li chuẩn bị rời đi.

Hạ Dương bất chợt tiến lên, từ phía sau ôm chặt lấy Tần Chu, chôn đầu gối lên vai cậu.
"Đừng đi." Hạ Dương gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, lặp đi lặp lại níu kéo người trong tim của hắn: "Đừng đi mà..."
"Em không nghĩ đến chuyện yêu đương, vậy thì anh sẽ chờ em."
"Nếu em muốn tìm người nào đó chơi chơi thì anh cũng có thể bồi em."
"Không kết hôn, không yêu đương hay không công khai gì cũng đều được hết."
Tần Chu nghe vậy, khẽ bỏ bàn tay đang ôm lấy eo mình kia ra, xoay người lại đối diện nhìn Hạ Dương nghiêm túc nói: "Chúng ta thật sự không thích hợp."
Tần Chu lại cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại: "Tôi phải đi rồi, về sau anh đừng tìm tôi nữa."

Hạ Dương vội vàng bắt lấy cổ tay Tần Chu, dường như muốn nói điều gì đó.

Tần Chu dừng chân lại, nhìn về phía hắn.

Thế nhưng điều Hạ Dương muốn nói, cái gì cũng không thể nói ra thành lời, đôi mắt có chút đỏ hoe.

Tần Chu kề sát lại gần, giúp Hạ Dương sửa sang lại cổ áo lộn xộn rồi nói: "Nếu lần sau anh gặp được người mình thích thì hãy bắt lấy cơ hội mà cầu hôn người ta sớm hơn một chút đi."
Nếu ba năm trước đây Hạ Dương cầu hôn cậu, cậu sẽ ngay lập tức vui vẻ mà đáp ứng.

Đáng tiếc bây giờ đã muộn rồi, thời gian không thích hợp.
"Tỏ tình sớm hơn một chút, cầu hôn sớm hơn thì mọi thứ cũng sẽ tốt đẹp hơn."Tần Chu cười cười.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn cặp mắt đào hoa mang theo ý cười kia, ánh mắt thực ôn nhu.

Nhưng người có đôi mắt đào hoa một khi bạc tình cũng là người tàn nhẫn nhất.
"Không gặp được." Hạ Dương gắt gao nắm chặt cái tay kia, thanh âm khàn khàn.

Sẽ không bao giờ hắn có người mình thích lần thứ hai.

"Sẽ có thôi." Tần Chu an ủi ôm lấy Hạ Dương, vỗ vỗ vai hắn trấn an.
Sau đó, Tần Chu thu tay về, đẩy vali đi về phía cửa.

Mà Hạ Dương chỉ đứng bất động ở bên cạnh sô pha, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tần Chu rời đi không có động tác gì.
Thế nhưng Kỳ Kỳ lại có.

Kỳ Kỳ chỉ cho rằng Tần Chu vẫn giống như trước đây ra ngoài tản bộ nên dùng đầu cọ cọ chân Tần Chu lấy lòng, vẫy đuôi muốn đi theo Tần Chu cùng nhau ra ngoài.
"Kỳ Kỳ." Tần Chu cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Kỳ Kỳ rồi bảo: "Trở về chơi đi."
"Gâu!" Kỳ Kỳ ngẩng đầu không chịu rời đi, vẫn tiếp tục đứng đó muốn cùng Tần Chu đi ra ngoài.
Tần Chu không còn cách nào khác, đành phải lấy cái đĩa bay đồ chơi bên cạnh qua, quơ quơ trước mặt Kỳ Kỳ...
Đây là động tác trước khi bắt đầu trò chơi của bọn họ.

Sau đó, Tần Chu dùng sức ném đĩa bay ra xa.

Đĩa bay rơi xuống ban công, hai mắt Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm theo chiếc đĩa bay, thấy nó rớt xuống liền vội vàng lao tới.
Tần Chu cũng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Kỳ Kỳ không để ý tới tiếng khoá cửa, chạy tới ban công ngậm cái đĩa bay kia lên.

Chẳng qua khi Kỳ Kỳ ngậm đĩa bay trở về, nơi cửa lại trống rỗng không một bóng người.
Chủ nhân của nó, rời đi rồi.
-----------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui