Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết


Buổi chiều, Hạ Dương đến bệnh viện.
Tần Chu vẫn ở trong phòng bệnh, nửa nằm trên ghế sô pha nhỏ bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ như đã ngủ rồi.

Trên đùi Tần Chu còn để một quyển tạp chí đang mở, chỉ là cuốn tạp chí hơi trượt xuống, trông như sắp rơi khỏi người.

Ánh mặt trời ấm áp vàng rực xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào người thiếu niên đang thiếp đi, bốn phía chung quanh vô cùng an tĩnh, trên giường bệnh bên cạnh trống rỗng không có người, hẳn là bà lão đã được hộ công đưa ra ngoài tản bộ.
Hạ Dương nhẹ nhàng lại gần bên cửa sổ hơi cúi người xuống, cầm lấy cuốn tạp chí đã sắp rơi kia lên để sang chiếc bàn bên cạnh.

Mà khi Hạ Dương tới gần, Tần Chu cũng đã tỉnh lại.
Tần Chu vẫn còn mơ mơ màng màng, hơi chuyển động thân thể lấy điện thoại qua xem thời gian.

Lại tựa hồ như bởi vì tư thế ngủ trưa không tốt nên khi Tần Chu tỉnh dậy cảm thấy bả vai có chút không thoải mái, liền đưa tay xoa xoa vai phải.
Hạ Dương cúi người, xoa xoa bả vai giúp Tần Chu vừa hỏi: "Em và Thẩm Tu Trúc xảy ra chuyện gì sao?"
Tần Chu cười nhẹ một tiếng, hơi ngửa đầu hỏi lại: "Làm sao, cậu ta cáo trạng với anh à?"
Hạ Dương cởϊ áσ khoác ra vắt lên lưng ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tần Chu đáp: "Là hộ công nói."
Tần Chu nhớ tới người hộ công kia, tùy ý hỏi: "Bà ấy nói với anh thế nào?"
Hạ Dương trả lời: "Nói em làm Thẩm Tu Trúc tức giận đến phát bệnh."
Lúc ấy, hộ công gọi qua điện thoại nói với hắn có người xung đột với Thẩm Tu Trúc ở lầu 7, làm cho Thẩm Tu Trúc phát bệnh.

Hắn lại gọi cho Thẩm Tu Trúc xem sao, nhưng Thẩm Tu Trúc nói đó chỉ là hiểu lầm, không có mâu thuẫn gì cả.
"Tôi nào có được bản lĩnh lớn như vậy." Tần Chu cười: "Là cậu ta một hai phải tới nói chuyện với tôi, mà tôi chỉ mới nói lại cậu ta có hai câu, bây giờ lại muốn ăn vạ tôi à?"
"Cậu ấy mới làm phẫu thuật xong..."
Tần Chu vừa nghe Hạ Dương nói mấy chữ đầu liền vội vàng ngắt lời: "Tôi biết."
Tần Chu có thể đoán được tiếp theo hắn nói cái gì: "Cậu ta đã cứu anh, cậu ta có bệnh tim, sức khỏe cậu ta không tốt, không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đúng không?"
Mỗi lần đề cập đến Thẩm Tu Trúc, nói đi nói lại đều là mấy cái lý do này.
"Bất quá tôi thấy hai người nên sớm ở bên nhau đi." Tần Chu dựa nửa người nằm xuống, có chút lười biếng nói: "Dù sao cũng là ơn cứu mạng, anh phải chăm sóc người ta cho thật tốt chứ."
Hạ Dương không nói gì.
Hồi lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Em không thích cậu ấy."
"Đúng." Tần Chu gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Tôi rất chán ghét cậu ta."
Hạ Dương: "Hôm nay cậu ấy sẽ xuất viện, về sau sẽ không ở bệnh viện nữa."
"Sao cũng được." Phản ứng Tần Chu không lạnh không nhạt: "Chỉ cần cậu ta không tới chọc tức tôi là được rồi."
Hạ Dương còn muốn nói thêm nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh.

Tần Chu cũng không muốn nói chuyện, cầm lấy tạp chí trên bàn đọc.

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Dương bất chợt rung lên.
Hạ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nói với Tần Chu: "Bên cậu ấy có chút việc, anh đi lên xem thử."
Tần Chu: "Anh muốn đi thì cứ đi đi, không cần nói với tôi làm gì, tôi nào có ngăn anh lại đâu."
Tần Chu cúi đầu tiếp tục nhìn tạp chí.

Chẳng mấy chốc, Tần Chu nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cửa phòng đóng lại.
Hạ Dương đi rồi.

Mãi cho đến buổi tối, Hạ Dương mới vội vàng trở lại phòng bệnh tìm Tần Chu.
"Ở công ty đột nhiên xảy ra chút vấn đề." Hạ Dương giải thích: "Buổi tối có thể là anh không có thời gian đến bồi em."
Tần Chu ngẩng đầu cười như không cười nhìn Hạ Dương, đối với kết quả này không chút kinh ngạc nào.

Hôm qua, Hạ Dương còn nói với cậu là không đi tụ họp, buổi tối đến tìm cậu.
Kết quả hiện tại, Hạ Dương lại nói "công ty đột nhiên có việc".

Tần Chu lại nghĩ đến những lời lúc sáng cậu cố ý nói trước mặt Thẩm Tu Trúc...
Phỏng chừng là tiểu thiếu gia thẹn quá hóa giận, sau đó liền chạy tới trước mặt Hạ Dương giả vờ nhu nhược yếu đuối, để Hạ Dương đi tham gia tụ họp.

Đến nỗi "công ty đột nhiên có việc", cũng chỉ là một cái cớ hoàn hảo mà thôi.
Bất quá Tần Chu cũng không rảnh mà vạch trần chuyện này, chỉ thờ ơ gật đầu một cái.

Hạ Dương cầm lấy áo khoác trên ghế vội vàng xoay người rời đi.
Tần Chu vẫn ngồi bên cửa sổ, chậm rãi lật xem tạp chí.

Tần Chu ở trong phòng bệnh một hồi lại cảm thấy có chút đói bụng, liền đứng dậy xuống lầu chuẩn bị đi đến một nhà hàng gần đó ăn chút đồ lót dạ.
Nhưng khi Tần Chu đến lầu một thì tình cờ nhìn thấy Thẩm tiểu thiếu gia.

Thẩm Tu Trúc đã thay bộ quần áo bệnh viện ra, mặc lên một chiếc áo khoác màu xám nhạt và đeo kính gọng mỏng tinh tế, bộ dáng trông vô cùng nhu thuận lại ngoan ngoãn.
Thẩm Tu Trúc đứng ở ven đường, tựa hồ là đang đợi người.


Ngay sau đó, Tần Chu liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen lái tới, đậu trước mặt cậu ta.

Chiếc xe kia thập phần quen thuộc, biển số xe là một dãy số quá bắt mắt.

Thẩm Tu Trúc cười nói gì đó rồi ngồi lên chiếc xe sang trọng kia rời đi.

Sau khi ăn cơm chiều bên ngoài xong, Tần Chu trở lại bệnh viện tiếp tục làm ổ trong phòng bệnh.

Bà nội đã được hộ công đưa ra ngoài đi dạo, Tần Chu nhàm chán ở trên sô pha cầm điện thoại tán gẫu với Tô Đường.
【 Tô Đường: Chu Chu! Cậu đã xem phim chưa?! Thật sự là quá đỉnh luôn!!! 】
【 Tô Đường: Chất lượng hình ảnh cực tốt không chê vào đâu được! Yêu kim chủ ba ba này quá đi! Cảm tạ đoàn phim! 】
【 Tô Đường: Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi nhan sắc được đỉnh cao như vậy a! Hậu kỳ thế mà chỉnh sửa cho tôi đẹp đến như vậy! 】
Tần Chu nhìn tin nhắn Tô Đường gửi tới, nhịn không được nở nụ cười, trả lời lại Tô Đường.
【 Tôi đã xem rồi, diễn rất khá.


Đối phương cũng rất nhanh vài giây sau đó đã rep lại.
【 Tô Đường: Phần bình luận tất cả mọi người đều khen đấy! Hy vọng bộ phim lần này có thể bạo được! 】
【 Tô Đường: À mà có phải cậu đã trở lại rồi không? Tôi hỏi Trì Tiêu thì cậu ta bảo cậu không có ở đoàn phim.


【 Ừm, tôi ở bệnh viện bồi bà nội.


【 Tô Đường: Nam Thành à? Chờ bộ này tôi đóng máy xong sẽ liền tới đó tìm hai người chơi! 】
【 Tô Đường: Nhóc Giang Lâm cũng ở Nam Thành đúng không, chờ tôi chờ tôi! 】
Tô Đường liên tiếp gửi mấy cái tin nhắn tới.
Tần Chu chậm rãi trả lời lại, đột nhiên nghe được bên ngoài hành lang có tiếng bước chân.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm tới gần, cuối cùng ngừng lại trước cửa phòng bệnh.
Nhưng sau khi người nọ dừng lại thì không rời đi nữa, dường như đang đứng ở bên ngoài.


Tần Chu để điện thoại xuống, vừa quay đầu lại liền thấy được nam nhân quen thuộc đứng ở cửa.
Tần Chu thoáng có chút kinh ngạc.

Hạ Dương một tay còn cầm theo một sấp văn kiện, tay kia thì cầm một túi đồ ngọt.
Tần Chu nhịn không được hỏi: "Anh không đi?"
Hạ Dương đi vào nhìn phía Tần Chu: "Hả?"
Hạ Dương đem văn kiện để lên trên bàn, sau đó đem túi đồ ngọt kia đưa cho Tần Chu.

Cậu nhìn túi đồ ngọt trước mặt, nhận ra đây là tiệm mà Hạ Dương thường đến.
Tần Chu không nhận, cau mày nói: "Tôi không ăn bánh kem."
Hạ Dương: "Là bánh mì."
"Bánh mì?" Tần Chu cầm lấy mở ra, thấy trong đó có mấy cái bánh mì nhỏ.
Tần Chu liếc nhìn thời gian trên điện thoại một cái, hiện tại đã bảy giờ rưỡi tối.

Lúc trước khi cậu xuống lầu ăn cơm chiều đại khái là khoảng sáu giờ, cũng là lúc ấy cậu nhìn thấy Thẩm Tu Trúc lên xe của Hạ Dương.
Tần Chu liền cho rằng là Hạ Dương đã đi tiệc về nên hỏi: "Buổi tụ họp kết thúc rồi sao?"
"Tụ họp gì?" Hạ Dương ngồi sang một bên, lấy một chai sữa chua trong túi đồ ngọt đưa cho Tần Chu.
Tần Chu cầm lấy sữa chua, nói tiếp: "Anh không phải cùng Thẩm Tu Trúc đến tham gia tụ họp à? Sao đã trở về rồi?"
"Anh không đi."
Tần Chu hơi sửng sốt: "Buổi tối tôi thấy cậu ta lên xe của anh."
"Là Chu thúc đón cậu ấy." Hạ Dương đáp lại rồi cầm một tập tài liệu lên chậm rãi xem xét: "Công ty bên kia có rất nhiều việc, nên anh cầm văn kiện tới đây tiếp tục xử lý."
Công ty có một hạng mục đột nhiên xảy ra vấn đề, Hạ Dương phải trực tiếp đến công ty xử lý.

Về phần Thẩm Tu Trúc thì hắn nhờ chú Chu đến đón giúp.
Tần Chu uống sữa chua, nhìn sườn mặt nam nhân nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không đi cùng cậu ta?"
Hạ Dương: "Em không thích."
Tần Chu không thích Thẩm Tu Trúc.

Cho nên lúc ấy khi Thẩm Tu Trúc gọi điện hỏi hắn có đi hay không, hắn liền không đáp ứng.
Tần Chu nghe xong không khỏi thấp giọng cười một tiếng.

Hạ Dương không đi tham gia tụ họp.

Tần Chu dựa vào lưng ghế, trong lòng đột nhiên có chút tò mò không biết biểu tình của Thẩm tiểu thiếu gia tối nay sẽ như thế nào.
Hạ Dương ngẩng đầu hỏi: "Đang cười cái gì vậy?"
"Không có gì." Tần Chu lắc đầu, kìm nén ý cười, cũng không có nói ra mâu thuẫn giữa cậu và Thẩm Tu Trúc.
Buổi chiều cậu vừa mới cố ý khoe khang trước mặt Thẩm Tu Trúc rằng tối nay Hạ Dương sẽ ở trên giường của cậu, vốn còn đang tưởng phải bị vả mặt hoặc ít nhiều cũng phải xấu hổ đấy chứ.

Tần Chu tâm tình thực tốt, lại hỏi: "Muốn làm không?"
Hạ Dương có hơi bất ngờ, kề sát lại thấp giọng đáp: "Tới chỗ của anh."
Tần Chu đứng dậy thu thập một chút rồi đi theo Hạ Dương về chung cư.

Bất quá sau khi trở lại chung cư, Hạ Dương chỉ ngồi vào bàn làm việc mở laptop lên tiếp tục xử lý công việc.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Chu mặc áo ngủ đi ra thì thấy Hạ Dương còn đang làm việc nên cũng không tới quấy rầy nữa, cuộn tròn ở trên giường nghịch điện thoại di động.

Mãi đến tận khuya, Hạ Dương mới xử lý xong xuôi, hắn khẽ duỗi vai một cái rồi đi tới bên giường ôm lấy thiếu niên ấm áp.
Bất quá Tần Chu đã không còn tâm tư, tiếp tục nghịch điện thoại: "Không làm, không có hứng nữa."
Hạ Dương không nói gì, nhàn nhã nằm bên cạnh cảm thụ sự ấm áp của thiếu niên trong lòng ngực.

Một lúc sau, điện thoại của Hạ Dương rung lên, có cuộc gọi đến.

Hạ Dương nhấn vào nút bắt máy.

Trong điện thoại liền truyền đến một giọng nam yếu ớt mềm mại...
"Hạ Dương."
Đầu bên kia điện thoại, tiểu thiếu gia nhẹ giọng nói: "Lọ thuốc của em hình như không cẩn thận để quên ở trên xe của anh rồi."
Tần Chu vốn đang lướt weibo, vừa nghe thấy giọng nói của Thẩm Tu Trúc liền khựng lại.
Thẩm Tu Trúc còn đang nói tiếp: "Nhưng Chu thúc đã trở về, em lại không có số của Chu thúc."
Tần Chu nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

Đột nhiên, Tần Chu cúi người lại gần đè lên người Hạ Dương.

--Phòng bao--
Thẩm Tu Trúc cầm điện thoại, thấp giọng hỏi: "Em có thể đến chỗ anh không? Em muốn lấy lọ thuốc..."
Bên cạnh còn có mấy tên thiếu gia khác, nghe thấy Thẩm Tu Trúc nói vậy liền lên tiếng chen vào: "Đã trễ thế này rồi, còn qua làm gì nữa? Để Hạ thiếu đem đến đây luôn đi."
"Đúng vậy đúng vậy, thuận tiện gọi Hạ thiếu đến luôn!"
Thẩm Tu Trúc cười cười nhìn người bên cạnh, sau đó chờ đợi bên kia điện thoại hồi đáp.

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một trận tiếng động sột soạt, kèm theo tiếng thở dốc bị đè nén.
"Yến Yến." Giọng nói Hạ Dương có chút khàn khàn: "Đừng lộn xộn."
Ngay sau đó, một giọng nam khác vang lên...
"Bαo ƈαo sυ đâu? Mang bαo ƈαo sυ vào trước đi..."
Thẩm Tu Trúc nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh ái muội, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
---------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui