Hạ Dương nhìn thiếu niên dưới thân, cảm xúc trong mắt sắp không khống chế nổi.
Rõ ràng người đang trong lòng ngực hắn, đang cùng hắn làm loại chuyện thân mật nhất.
Nhưng lại ở bên tai hắn gọi tên của một nam nhân khác...
"Người kia là ai?" Hạ Dương ép hỏi.
Tần Chu duỗi tay vòng lấy cổ Hạ Dương bật cười: "Hạ tổng, ngài nghe lầm rồi."
"Anh không nghe lầm." Hạ Dương nhíu mày: "Em vừa mới gọi tên người khác."
Tần Chu không nói tiếp nữa, chỉ cười nhẹ một tiếng.
Ánh đèn trong phòng ngủ mơ mơ hồ hồ, Hạ Dương gắt gao nhéo cằm Tần Chu tiếp tục ép hỏi: "Hắn là ai?"
"Rất quan trọng sao?" Tần Chu không chút để ý.
Dường như bị câu trả lời của Tần Chu chọc giận, Hạ Dương ngay lập tức cúi xuống thô bạo cắn lên môi cậu.
Tần Chu rên lên một tiếng nhắm chặt môi lại, như cũ rất kháng cự hôn môi.
Hạ Dương cũng nhận cậu kháng cự nhưng động tác lại không hề dừng lại mà ngược lại nâng một chân cậu lên đảo khách thành chủ, động tác ra vào cũng có chút thô bạo.
Tần Chu bị làm đau, khẽ nhíu mày: "Hạ Dương."
"Tôi không thiếu kim chủ." Tần Chu duỗi tay ấn lên gáy Hạ Dương chậm rãi nói: "Nếu ngài làm tôi không thoải mái, tôi có thể tìm người khác."
Nghe được lời này, Hạ Dương mới thoáng bình tĩnh lại.
Hắn chậm rãi lui lại một chút rồi thật nhẹ nhàng ôm lấy Tần Chu vào trong ngực: "Xin lỗi..."
Hạ Dương vùi đầu vào cổ Tần Chu cọ cọ, thấp giọng năn nỉ: "Em đừng tìm người khác."
Tần Chu nghiêng đầu, đẩy đẩy bả vai hắn ra: "Tôi ở trên."
Hạ Dương ngoan ngoãn thuận theo ý cậu thay đổi tư thế, ôm lấy Tần Chu vào trong ngực.
Tần Chu ngồi trên eo Hạ Dương, lấy cà vạt qua che mắt hắn lại lần nữa rồi tiếp tục động tác 'cưỡi ngựa'.
Bất quá lần làʍ ŧìиɦ này Tần Chu không tìm được cảm giác nhập vai như lúc nãy nữa.
Tần Chu nhíu mày, không có tâm tư tiếp tục dây dưa nên nhanh chóng kết thúc chuyện này, cơ thể mệt mỏi gục xuống giường.
Hạ Dương đứng dậy đem cậu ôm lên đi đến phòng tắm chuẩn bị giúp cậu tắm rửa.
Nhưng được giữa chừng, Hạ Dương lại cố chấp hỏi: "Người kia là ai?"
Tần Chu bị cơn buồn ngủ vây quanh, tùy tiện đáp lại: "Ngài nghe lầm rồi."
Hạ Dương nhíu mày, đối với đáp án này rất không hài lòng, lại hỏi một lần nữa: "Hắn là ai?"
Tần Chu bị hỏi đi hỏi lại có chút phiền, đành đáp cho có lệ: "Không có ai cả, chỉ là ngài nghe lầm thôi."
Hạ Dương trầm mặc xuống, không hỏi thêm nữa.
Mà Tần Chu đã hoàn toàn bị cơn buồn ngủ đánh bại, dựa vào bồn tắm dần dần thiếp đi.
Chờ đến khi Tần Chu tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tần Chu từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuống thì phát hiện bản thân đang mặc áo ngủ, vị trí bên cạnh trống không.
Tần Chu vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thì thấy Hạ Dương ngồi ở bàn làm việc cách đó không xa, bộ dáng rất nghiêm túc đang chăm chú nhìn một phần văn kiện, hình như đang xử lý công việc.
Tần Chu không để ý nữa, bước xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt thay quần áo.
Nhưng Tần Chu loay hoay tìm một vòng xung quanh cũng không tìm thấy quần áo của mình ở đâu, đành phải hỏi Hạ Dương: "Hạ tổng, quần áo hôm qua của tôi đâu?"
"Dì cầm đi giặt sạch rồi." Hạ Dương đứng dậy, lấy một bộ quần áo bên cạnh rồi đưa qua cho Tần Chu: "Mang cái mới đi."
Tần Chu không nhận lấy, chỉ nói: "Không cần, tôi có mang theo quần áo."
Tần Chu đến phòng khách, mở vali lấy một bộ quần áo mới ra thay.
Mà khi Tần Chu quay lại phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy thanh âm Hạ Dương: "Người kia tên là A Nam sao?"
Tần Chu nhàn nhạt nói: "Hạ tổng, tối hôm qua ngài nghe lầm rồi."
Hạ Dương tiếp tục hỏi: "Hắn cũng là nghệ sĩ trong công ty của em?"
Tần Chu theo bản năng trả lời: "Không phải."
"Vậy là tôi không nghe lầm, thật sự có người tên A Nam này." Hạ Dương nhíu mày cầm phần văn kiện kia lên tiếp tục nghiên cứu.
Tần Chu hơi sửng sốt liền đi tới xem thử, phát hiện tài liệu mà Hạ Dương đang xem là danh sách nghệ sĩ của công ty bọn họ, rất nhiều cái tên đều được khoanh tròn, trong tên đều có chữ "Nam" hoặc đồng âm.
Tần Chu cũng không giải thích mà chỉ thu thập một chút rồi chuẩn bị đến bệnh viện một chuyến.
Hạ Dương đứng dậy, nói: "Anh đưa em đi."
Hạ Dương cùng Tần Chu đến bệnh viện, sau đó một mình ngồi trên ghế nghỉ chân bên ngoài hành lang tiếp tục xem văn kiện.
Tần Chu đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy bà nội đã tỉnh lại liền vui mừng chạy tới chào bà.
Chỉ là bà lão tuổi đã cao nên trí nhớ lúc tốt lúc không, nhìn thấy Tần Chu đến nhưng cũng không nhận ra được, ngay cả đứa cháu nhỏ của mình cũng quên mất.
Tần Chu rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm cùng bà nội một lúc, sau đó lấy radio mới qua bật đến kênh phát kí khúc rồi để lên tủ đầu giường cho bà nghe.
Mãi đến khi bà nội đã ngủ say, Tần Chu mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Bất quá khi Tần Chu vừa bước ra khỏi phòng thì đã trông thấy hai bóng người ngồi trên ghế nghỉ chân bên ngoài, một là Hạ Dương và còn lại chính là người kia...
Vị tiểu thiếu gia yếu ớt ngồi bên cạnh Hạ Dương đang cùng hắn trò chuyện gì đó, vẻ mặt nhợt nhạt nhưng lại nở nụ cười rất tươi tắn.
Hạ Dương nghe thấy tiếng động mở cửa vội vàng quay đầu nhìn lại liền bắt gặp ánh mắt Tần Chu.
Thẩm Tu Trúc cũng ngẩng đầu lên, đứng dậy chào hỏi Tần Chu: "Xin chào."
Thẩm Tu Trúc cười ôn hòa nhẹ giọng nói: "Tôi là bạn của Hạ Dương, tôi tên là Thẩm..."
Chẳng qua Thẩm Tu Trúc còn chưa nói xong đã bị Tần Chu cắt ngang.
"Không cần giới thiệu." Ngữ khí Tần Chu rất hờ hững.
Thẩm Tu Trúc sửng sốt không kịp phản ứng lại.
Tần Chu cũng trực tiếp xoay người đi về hướng văn phòng làm việc, chuẩn bị tìm bác sĩ thăm hỏi.
Sau khi Tần Chu đi xa, Thẩm Tu Trúc lúc này mới ngập ngừng nói với Hạ Dương: "Hạ Dương, có phải vừa nãy em làm không tốt chỗ nào hay không..."
Hạ Dương nhìn văn kiện trên tay, thấp giọng trả lời: "Không liên quan đến cậu."
"Nhưng..." Thẩm Tu Trúc có chút do dự.
Hạ Dương: "Cậu lên nghỉ ngơi trước đi."
Thẩm Tu Trúc gật gật đầu.
Hạ Dương đứng dậy, đưa Thẩm Tu Trúc trở về phòng bệnh trên lầu.
Thẩm Tu Trúc ngồi ở trên giường nhìn Hạ Dương: "Ngày giải phẫu, anh sẽ đến với em chứ?"
"Ừm." Hạ Dương đáp ứng.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Tu Trúc cười híp mắt lại, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Đến khi Hạ Dương xác nhận Thẩm Tu Trúc đã ngủ mới đi xuống lầu tìm Tần Chu.
Hạ Dương dọc theo cầu thang về lại phòng bệnh bà nội Tần Chu thì thấy cậu đã ở đó, đang ngồi trên ghế chỉ chân bên ngoài nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Hạ Dương đi tới rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Tần Chu, giải thích: "Thứ hai tuần sau cậu ấy làm phẫu thuật, không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ được."
Tần Chu lướt xem weibo, nghe vậy cũng chỉ tùy ý nói: "Hạ tổng, không liên quan đến tôi."
"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày, vẫn muốn giải thích thêm: "Trước kia anh cùng cậu ấy bị bắt cóc, là cậu ấy đã..."
Tần Chu không có kiên nhẫn nghe Hạ Dương kể chuyện xưa, vội ngắt lời: "Hạ tổng, đây là việc riêng của ngài, không liên quan gì đến tôi."
"Ngài giúp tôi mời bác sĩ chữa bệnh cho bà nội, tôi bồi ngài lên giường, đây là giao dịch của chúng ta." Tần Chu nói: "Tôi cùng ngài cũng chỉ là quan hệ giao dịch, không cần phải quấy rầy đến việc riêng của nhau."
Tần Chu nghiêng đầu cười nhạt: "Tôi không quan tâm ngài cùng ai ở bên nhau, đây là tự do của ngài."
Hạ Dương rũ mắt xuống không nói gì.
Tần Chu nhìn thoáng qua thời gian, nói tiếp: "Hạ tổng, tôi phải trở về phim trường rồi."
Hạ Dương cũng đứng dậy, chuẩn bị đưa Tần Chu đến phim trường.
Chẳng qua trong lúc cả hai đang đợi thang máy, Hạ Dương đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bác sĩ.
"Hạ thiếu, Thẩm tiên sinh đột nhiên phát bệnh..."
Hạ Dương nghe đầu dây bên kia nói chuyên chân mày càng nhăn chặt lại, vội đưa mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Cúp điện thoại xong, Hạ Dương liền lập tức giải thích với Tần Chu:" Thẩm Tu Trúc đột nhiên phát bệnh, anh muốn đi xem một chút.
"
Tần Chu hờ hững đáp:" Hạ tổng, đây là việc cá nhân của ngài, ngài muốn làm gì thì làm."
Hạ Dương nghẹn họng, cuối cùng vẫn là nói: "Để anh bảo tài xế đưa em đi, sau khi đến phim trường nhớ gọi lại cho anh."
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người vội vàng đi về phía phòng bệnh.
Tần Chu im lặng đứng đợi thang máy rồi một mình xuống lầu.
Tài xế đã chờ sẵn bên dưới, Tần Chu cũng không ngại ngồi lên xe để tài xế trực tiếp lái xe về phim trường.
Sau khi đến nơi, Tần Chu xách vali xuống rồi trở lại phòng khách sạn của mình.
Ngay khi Tần Chu vừa tới trước cửa thì tình cờ đụng mặt Lâm Trì Tiêu.
Tần Chu nhìn thấy Lâm Trì Tiêu là đang chuẩn bị muốn ra ngoài, vì thế thuận miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài ăn cơm chiều." Lâm Trì Tiêu có chút thẹn thùng cười cười, thuận thế hỏi: "Có muốn đi ăn cùng nhau không?"
"Ok."Tần Chu gật đầu: "Anh chờ tôi đem hành lý vào phòng đã."
Tần Chu lấy thẻ phòng ra rồi cất hành lý vào trong phòng, sau đó cùng Lâm Trì Tiêu đi ra ngoài ăn cơm, hoàn toàn quên mất chuyện phải gọi lại cho ai kia.
Vừa vặn gần đó có một nhà hàng tự phục vụ, vì thế cả hai liền chọn nơi đó ăn lẩu.
Bất quá do tính toán hơi sai lầm nên lúc gọi món, hai người vô tình gọi quá nhiều, thành ra Tần Chu phải ăn đến no căng cả bụng.
"Đồ ăn của cửa hàng này thật nhiều a..." Tần Chu xoa xoa cái bụng, nhìn thấy thang máy vẫn còn chưa lên liền quay sang nói với Lâm Trì Tiêu: "Nếu không chúng ta đi thang bộ đi, coi như là vận động tiêu hóa."
Lâm Trì Tiêu cũng không ngại, cứ như vậy gật đầu, cùng Tần Chu leo thang bộ.
Nhà hàng lẩu ở tầng 12, mà Tần Chu mới đi đến tầng chín đã mệt bở hơi tai: "Tôi đi không nổi nữa..."
Thể lực Lâm Trì Tiêu tương đối tốt đi phía trước cậu, nghe Tần Chu nói vậy liền quay đầu lại, nhìn thấy Tần Chu còn vác theo một cái túi vì thế nói: "Để tôi cầm giúp cậu cái túi đi."
Tần Chu thuận thế đem ba lô đưa qua, cười: "Vậy thì làm phiền A Nam tướng quân rồi."
...
Trong bệnh viện.
Hạ Dương ngồi bên cạnh giường bệnh không ngừng chăm chú nhìn xuống điện thoại.
Trên giường, sắc mặt Thẩm Tu Trúc còn rất tái nhợt, bất quá trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười tươi: "Cũng may lần này có anh đi cùng, xem ra cũng không khó chịu lắm."
Hạ Dương có chút thất thần, nghe được chữ có chữ không lời Thẩm Tu Trúc nói, chỉ đáp lại: "Nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Hạ Dương ở bên cạnh bồi một lúc, bởi vì mãi không thấy Tần Chu gọi lại nên liền đứng dậy đi ra hành lang chuẩn bị gọi cho cậu.
Mặc dù tài xế đã gửi tin nhắn xác nhận rằng Tần Chu đã an toàn, nhưng Hạ Dương vẫn có chút lo lắng.
Hạ Dương sốt ruột gọi cho Tần Chu, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.
Hạ Dương lập tức hỏi: "Bây giờ em đang ở khách sạn sao?"
Chẳng qua trong điện thoại, lại vang lên một giọng nam xa lạ.
"Tần Chu, điện thoại của cậu."
Giọng nam xa lạ kia còn đang thở hổn hển, tựa hồ là đang làm loại vận động kịch liệt gì đó.
Ngay giây tiếp theo, Hạ Dương lại nghe thấy giọng nói quen thuộc...!
"A Nam, tôi hết sức rồi..."
Đầu dây bên kia điện thoại là tiếng thở dốc đầy ái muội của thiếu niên.
---------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...