"Yến Yến." Hạ Dương giơ tay lên muốn tháo cà vạt xuống.
Nhưng Tần Chu đã nhanh tay ngăn lại, hơi cúi người kề sát lại gần thì thầm: "Hạ tổng, không được tháo cà vạt xuống."
Thanh âm Tần Chu khàn khàn, đầu ngón tay lượn lờ vuốt ve trên cà vạt, ánh mắt chăm chú theo dõi nam nhân bên dưới.
Bởi vì làm tư thế nằm trên nên Tần Chu có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một sự biến hoá nho nhỏ tinh tế trên gương mặt Hạ Dương.
Tầm mắt dần dần quét từ gương mặt nam nhân trượt xuống, đảo qua xương quai xanh rồi dừng ở trước khuôn ngực săn chắc rộng lớn.
Không thể không nói, dáng người của Hạ Dương vẫn luôn được bảo trì rất tốt.
Cơ ngực cơ bụng cực kỳ hoàn mỹ, còn có cả đường nhân ngư quyến rũ.
Cậu rất hài lòng với thân thể Hạ Dương.
Xứng đáng là một người bạn giường ưu tú.
Tần Chu nắm quyền chủ động cưỡi trên người Hạ Dương.
Sau khi kết thúc làʍ ŧìиɦ, Tần Chu mệt mỏi nằm gục xuống người hắn chậm rãi hồi phục hô hấp.
Tư thế 'cưỡi ngựa' tương đối tốt, nhưng thắt lưng hơi đau.
Tần Chu nhắm hai mắt còn chưa bình tĩnh lại.
Hạ Dương tháo cà vạt trên mắt xuống, thuận thế ôm cậu vào trong lòng ngực, cúi đầu muốn hôn lên.
Tần Chu khẽ nhíu mày, thoáng đẩy hắn ra: "Đừng hôn."
Tần Chu đứng dậy, nhặt quần áo ở góc giường rồi đi về phía phòng tắm.
Tần Chu ngâm mình trong bồn tắm, vừa định rửa sạch phía sau thì Hạ Dương đã đi vào.
Hạ Dương đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, tựa hồ muốn giúp cậu rửa sạch.
Tần Chu lười biếng liếc mắt nhìn một cái rồi dựa vào bồn tắm, tùy ý để cho hắn làm.
Hạ Dương nhẹ nhàng nâng một chân Tần Chu lên, động tác vụng về cẩn thận rửa sạch.
Giữa chừng thì ánh mắt của hắn lại nhịn không được hướng về bắp chân trái của cậu.
Trên bắp chân có một vết sẹo chói mắt, Hạ Dương nhìn cái kia vết sẹo không kìm được hỏi: "Vết sẹo này là bị như thế nào?"
"Trước kia xảy ra một chút tai nạn ngoài ý muốn." Tần Chu nhàn nhạt nói.
Hạ Dương đánh giá vết sẹo, thoạt nhìn không giống như là vết thương mới, hẳn là đã bị rất lâu.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi tiếp: "Là do tai nạn xe lần đó sao?"
Tần Chu cúi đầu khẽ cười một tiếng, không có trả lời.
Vết sẹo này thật sự là do vụ tai nạn xe đó gây ra.
Lúc ấy cậu cố gắng bò ra bên ngoài, bắp chân còn kẹt trong xe bị thứ gì đó cắt qua, để lại một miệng vết thương thật lớn.
Vết sẹo này đã đi theo cậu ba năm, sớm đã quen thuộc rồi.
Phản ứng Tần Chu thực bình tĩnh, không quan tâm lắm đến vết sẹo đấy.
Nhưng ngược lại Hạ Dương lại rất để ý đến nó, mày nhíu chặt.
Tắm rửa xong, Tần Chu ra khỏi bồn tắm tùy tay lấy một cái khăn lông lau khô người rồi đi thay quần áo.
Tần Chu trở lại phòng ngủ, ngồi ở mép giường lấy điện thoại ra xem thông báo, tiện tay gửi hồi đáp tin nhắn cho Lâm Trì Tiêu.
Hạ Dương tiến lại gần từ phía sau ôm lấy eo Tần Chu, cằm gối lên vai cậu từ tốn nói: "Tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Tần Chu nhíu mày không thích cử chỉ thân mật như này chút nào, vội vàng đẩy tay Hạ Dương ra, tùy ý nói: "Ngày mai tôi phải quay phim, không có thời gian."
"Có thể xin nghỉ, anh sẽ nói với đạo diễn của em một tiếng."
Tần Chu không nhanh không chậm nói tiếp: "Hạ tổng, tôi hy vọng ngài có thể khiêm tốn lại một chút."
"Tôi không hy vọng quan hệ của chúng ta bị người khác biết được, dù sao loại chuyện bao dưỡng này vốn dĩ không minh bạch, nếu để người khác biết được sẽ dẫn đến nhiều chuyện rất rắc rối." Thái bộ Tần Chu thực hờ hững.
Hạ Dương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được."
"Nếu không có gì muốn nói, tôi cũng không hy vọng ngài sẽ tới làm phiền tôi." Tần Chu nói: "Nếu muốn lên giường, ngài chỉ cần gửi định vị sang, tôi sẽ nhanh chóng đến ngay."
Thái độ Tần Chu hoàn toàn không để tâm đến chuyện này chút nào, rất phũ phàng, không giống như thái độ mà một tiểu tình nhân nên có đối với kim chủ.
Nhưng vị kim chủ Hạ Dương cũng chỉ đành thuận theo chứ không dám yêu cầu gì.
Thẳng đến khi tiểu tình nhân chuẩn bị rời đi, Hạ Dương lúc này mới chợt nắm lấy tay Tần Chu: "Còn chưa thêm bạn tốt."
Lúc này Tần Chu cũng mới chợt nhận ra bọn họ còn chưa thêm bạn trên wechat.
"Suýt nữa thì quên mất." Tần Chu lấy điện thoại ra add friend Hạ Dương rồi nhanh chóng rời đi.
Sáng hôm sau, Tần Chu đi vào phim trường.
Đoàn phim đang quay cảnh hoàng hậu và tướng quân, Tần Chu đi hoá trang trước, sau đó ở trong phòng chậm rãi chờ đợi đến lượt quay của mình.
Lâm Trì Tiêu quay xong thì đi về phòng hoá trang chuẩn bị chỉnh trang lại, vừa vào thì nhìn thấy Tần Chu đã ở đó.
Tần Chu tựa hồ đang xem kịch bản nhưng lại chưa lật trang nào, bộ dáng thất thần kỳ lạ.
Lâm Trì Tiêu đi qua hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Chu nghe thấy thanh âm mới thoáng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn phía Lâm Trì Tiêu trả lời: "Bà nội tôi hôm nay làm phẫu thuật, cho nên trong lòng có hơi lo lắng."
Lâm Trì Tiêu nghe vậy liền quan tâm: "Vậy còn những người khác trong nhà đâu? Hẳn là có thể giúp cậu trông chừng bà ấy."
"Không có." Tần Chu khép kịch bản lại, bình thản nói: "Chỉ có tôi và bà nội sống với nhau."
Lâm Trì Tiêu hơi sửng sốt, sau đó hỏi lại: "Vậy cậu có muốn xin nghỉ hay không, trở về xem bà nội một chút đi?"
"Thôi, không cần xin nghỉ đâu, dù sao ngày mai tôi không có cảnh quay, tối nay trở lại Nam Thành thăm bà ấy cũng được, sáng ngày kia lại quay về." Tần Chu nói.
"Vậy thì thời gian có hơi gấp gáp quá không?"
"Không sao đâu." Tần Chu cười cười, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản, chuẩn bị đi quay phim.
Hôm nay có một cảnh quay chung của cậu và Lâm Trì Tiêu, là phân cảnh cầm sư báo cáo tình báo cho tướng quân.
Nhưng lúc quay lại không được thuận lợi lắm.
Đạo diễn thức giận hét lớn: "Tần Chu! Cậu là đang ái mộ tướng quân! Có hiểu ái mộ hay không?!"
"Thực xin lỗi, đạo diễn Lý..." Tần Chu cúi đầu, cũng biết trạng thái của mình không ổn lắm.
Cậu không có cách nào diễn tả cảm giác yêu thầm một người được.
Đạo diễn: "Cậu thích tướng quân, vậy nên ánh mắt của cậu phải truyền đạt được cái tình cảm ấy ra ngoài!"
Tần Chu vội vàng đáp: "Tôi sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt."
Tần Chu đến bên cạnh tiếp tục đọc kịch bản, nhưng vẫn không tìm được cảm giác, vì thế cậu lấy điện thoại mở phiên ngoại tướng quân ra.
Mấy đoạn miêu tả tâm tình trong phiên ngoại tương đối nhiều, có thể nhìn ra cầm sư luôn ái mộ tướng quân...
Yêu mà không được, cam tâm tình nguyện yên lặng ở bên cạnh tướng quân, hèn mọn đến mức tận cùng.
Tần Chu xem phiên ngoại, lại nhìn thoáng qua Lâm Trì Tiêu bên cạnh.
Lâm Trì Tiêu vừa nghịch điện thoại vừa ngân nga vài điệu nhạc, không nhận thấy ánh mắt của Tần Chu.
Tần Chu chăm chú nhìn người bên cạnh, cố gắng thử nhập vào cảm xúc yêu thầm một người.
Chẳng qua có thể là vì cậu cùng Lâm Trì Tiêu tương đối quen thuộc, vậy nên càng quen càng khó hoà mình vào cảm xúc.
Tần Chu có chút phiền muộn gắt gao chau mày.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tần Chu chuẩn bị trở lại quay phim.
Đang khi Tần Chu đi về phía trà lâu thì đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên...
"Cẩn thận! Mau tránh ra!"
Tần Chu vừa nhấc đầu lên liền nhìn đến bức tường bên ngoài trà lâu đột nhiên đổ rầm xuống.
Tần Chu vội vàng lui về phía sau vài bước tránh đi, bức tường cũng trong nháy mắt sụp đổ, ngay cả hàng rào của trà lâu cũng sập xuống, bối cảnh bị phá hủy hoàn toàn.
Đạo diễn đi tới lớn tiếng chất vấn: "Sao lại thế này?!"
Nhân viên phụ trách bố trí bối cảnh vội vàng chạy lại giải thích: "Bức tường bên ngoài lúc sửa lại không được cố định chắc chắn, mới nãy có ai đó vô tình chạm vào bức tường nên liền làm nó đổ xuống..."
Đạo diễn nhíu mày thật chặt, bởi vì quán trà xảy ra vấn đề, không có cách nào quay tiếp cảnh quán trà được, chỉ có thể quay mấy cảnh khác trước.
Trà lâu cần phải tu sửa lại, cảnh quay ở quán trà bị đẩy lùi, vì thế mấy cảnh quay của Tần Chu cũng bị đẩy lùi luôn, thành ra hôm nay không cần quay nữa.
Tần Chu đành trở lại phòng tẩy trang, nhìn tấm vé máy bay trên tay chuẩn bị hôm nay liền trực tiếp về Nam Thành.
Tần Chu thay quần áo, ra khỏi phim trường lại nhìn thấy xe của Hạ Dương.
Tần Chu nhìn chiếc xe kia, vẫn giả bộ như không thấy thu hồi tầm mắt dự định đi vòng qua bên cạnh.
Bất quá Tần Chu mới xoay người đi được vài bước thì chiếc siêu xe cũng khởi động chạy theo Tần Chu rồi đột nhiên ngừng lại.
Tần Chu đứng nhìn một lúc, cuối cùng đành phải mở cửa xe ngồi vào.
Tần Chu quay sang Hạ Dương trực tiếp hỏi: "Hạ tổng, muốn lên giường sao?"
Hạ Dương nhíu mày trả lời: "Không phải."
Tần Chu: "Nếu không có việc gì cần nói, tôi phải đi về trước."
Hạ Dương nhìn thấy Tần Chu đòi đi, lập tức nói ra: "Tối nay ở lại bồi anh."
Tần Chu không chút để tâm trả lời: "Xin lỗi Hạ tổng, đêm nay tôi không có thời gian, tôi phải về Nam Thành thăm bà nội."
Hạ Dương nghe vậy liền nói: "Vậy anh đi với em."
Khu phim trường cách Nam thành không xa lắm, lái xe chỉ cần bốn giờ là đến.
Tần Chu quay về khách sạn thu thập hành lý rồi lên xe Hạ Dương trở lại Nam Thành.
Khi về đến nơi đã là buổi tối, bởi vì Tần Chu lo cho bà nội gấp gáp muốn đến bệnh viện xem tình hình nên Hạ Dương bảo thư ký lái xe trực tiếp đến bệnh viện.
Sau khi xe ngừng lại, Tần Chu đã vội vàng chạy xuống xe, trong tay còn cầm theo một cái radio mới mua.
Bà nội thích nghe hí khúc, mà cái radio kia đã quá cũ rồi, âm lượng không tốt lắm, lần này cậu liền mua một cái khác thay thế.
Tần Chu đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy trên giường bà nội đã ngủ say, bên cạnh là hai hộ công đang trông chừng.
Tần Chu trước tiên lại gần nhìn bà nội một cái rồi mới nhỏ giọng hỏi hộ công bên cạnh: "Bà nội tôi phẫu thuật như thế nào rồi?"
Hộ công giải thích: "Không có vấn đề gì, giải phẫu rất thuận lợi, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian nữa sẽ tốt lên."
Tần Chu thoáng yên lòng, đem radio mới đặt lên tủ đầu giường, rồi ngồi xuống ở mép giường an an tĩnh tĩnh nhìn bà nội.
Hạ Dương đứng bên ngoài phòng bệnh không đi vào, hai mắt hướng về thiếu niên ngồi đó, lấy trong túi ra một điếu thuốc.
Khu này là khu phòng bệnh cao cấp, tất cả đều là phòng đơn nên không khí rất an tĩnh.
Hạ Dương đi về phía cầu thang, định tìm một chỗ để hút thuốc.
Bất quá ngay khi Hạ Dương vừa bước tới thì đi vừa vặn đụng mặt một bác sĩ đang đi xuống lầu.
Bác sĩ nhận ra Hạ Dương, có chút kinh ngạc gọi một tiếng: "Hạ thiếu."
Hạ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua cũng nhận ra đây là bác sĩ tim mạch, vì thế tùy ý gật đầu rồi lấy bật lửa ra.
Bác sĩ lúc trước đã từng gặp Hạ Dương rất nhiều lần, mà mỗi lần Hạ Dương đến tìm hắn đều mang theo một người bên cạnh.
Vì thế bác sĩ hỏi: "Ngài tới xem Thẩm tiên sinh sao?"
Động tác Hạ Dương ngừng lại, nhìn về phía đối phương.
Bác sĩ nói tiếp: "Vài ngày nữa Thẩm tiên sinh sẽ có một cuộc phẫu thuật, hiện tại đang nghỉ ngơi ở trên lầu."
Hạ Dương không nói gì.
Bác sĩ cũng vội vàng giải thích: "Tình trạng thân thể của Thẩm tiên sinh gần đây đã khôi phục rất tốt, ngài không cần lo lắng."
Ngay lúc bác sĩ còn muốn nói thêm gì đó nữa thì từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Vị tiểu thiếu gia yếu ớt trong bộ đồng phục bệnh viện chậm rãi đi xuống lầu, trên mặt mang theo nụ cười ôn hoà, nhẹ nhàng gọi: "Hạ Dương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...