Tiểu Trình còn đang nắm lấy tay Hạ Dương, ngước cái đầu nhỏ của mình lên nhìn nhìn hắn một cái rồi lại nhìn về phía Tần Chu ở bên cạnh.
Tần Chu an tĩnh đứng ở đó, trầm mặc không nói gì.
Tiểu Trình thấy vậy liền nghiêng người qua dùng bàn tay còn rảnh kia cầm lấy tay của Tần Chu lắc lắc.
Tuy nhiên cả hai người đều không ai lên tiếng, bầu không khí nhất thời có chút áp lực.
Hồi lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng gọi: "Yến Yến."
"Hửm?"
"Anh vẫn muốn hỏi lại em chuyện này, chúng ta có thể...!bắt đầu làm quen lại một lần nữa hay không?" Giọng nói Hạ Dương còn có chút khàn khàn.
Một lần nữa làm quen, rồi một lần nữa ra sức theo đuổi.
Hết thảy mọi thứ đều bắt đầu lại một lần nữa.
Tần Chu cúi đầu nhìn Tiểu Trình rồi dắt nhóc lại phía mình, không nhanh không chậm nói: "Chúng ta đã quen biết rồi."
Hạ Dương trầm mặc một lúc, sau đó mới đáp: "Được."
Tần Chu lại ngẩng đầu lên hỏi: "Có phải anh bị cảm đúng không?"
"Chắc là vậy." Hạ Dương có chút thất thần, đối với việc bản thân bị cảm mạo cũng không thèm để ý.
"Anh..." Tần Chu muốn nói lại hắn gì đó, nhưng lại khó nói thành lời.
Cuối cùng, Tần Chu thở dài một tiếng rồi dặn dò: "Nhớ uống thuốc, mặc nhiều quần áo chút."
"Ừm."
Cách đó không xa, có một nhân viên đoàn phim đến đây nhắc nhở: "Tần Chu lão sư, đến lượt anh chỉnh trang rồi."
Nghe vậy, Tần Chu quay sang Hạ Dương nói: "Tôi cùng thằng bé qua đó trước."
Tần Chu nắm tay Tiểu Trình đi về phía phim trường.
Hạ Dương vẫn đứng bất động tại chỗ dõi theo bóng lưng người trong lòng của hắn càng ngày càng xa.
Mãi đến khi bóng lưng kia hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn thì Hạ Dương mới xoay người rời đi.
Sau khi trở lại xe, Hạ Dương nhắm hai mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.
Tài xế ngồi ở ghế điều khiển phía trước đợi một lúc nhưng vẫn không thấy Hạ Dương nói gì liền ngập ngừng quay lại gọi một tiếng: "Hạ tổng?"
Hạ Dương mở mắt ra, lấy trong túi ra một điếu thuốc.
Có điều Hạ Dương cũng không châm lửa mà chỉ nghịch nó ở trong tay.
"Trở về đi."
Sau khi về đến Nam Thành, Hạ Dương liền đi tìm Viên Liệt.
Vừa vào văn phòng, Hạ Dương đã trầm mặc ngồi im trên ghế rồi giữ nguyên tư thế ấy từ sáng cho đến tận chiều.
Viên Liệt đã tập mãi thành quen nên cũng không hỏi gì nữa, chỉ từ tốn ngồi trước bàn làm việc phê duyệt văn kiện, sắp xếp mọi việc trong công ty.
Viên Liệt nhìn văn kiện cả ngày có chút mệt mỏi liền tháo mắt kính xuống, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, Hạ Dương vẫn còn đang thất thần nhìn bên ngoài cửa sổ, tùy ý nghịch bật lửa trong tay.
Viên Liệt nhìn thấy hắn như vậy liền không khỏi hỏi: "Thăm ban nhanh như vậy đã trở lại rồi à?"
Hạ Dương cúi đầu nhìn bật lửa trong tay, không nói gì mà chỉ gật đầu.
"Cậu ấy chắc là vẫn còn ở đoàn phim đúng không?" Viên Liệt nói: "Thích thì cứ theo đuổi đi, dành nhiều thời gian ở bên cạnh cậu ấy hơn."
Hạ Dương lại nói: "Quá làm phiền em ấy."
Viên Liệt hơi chút kinh ngạc với câu nói này của hắn, lập tức hỏi lại: "Anh định bỏ cuộc à?"
Hạ Dương không để ý nữa, tiếp tục phát ngốc nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Viên Liệt khẽ thở dài: "Anh như bây giờ, trạng thái càng ngày càng kém."
Viên Liệt và Hạ Dương cũng đã quen biết nhau được ba năm rồi.
Lúc trước Hạ Dương lãnh đạm bao nhiêu thì nay lại càng ngày càng trầm lặng hơn...!Giống như trên lưng đang bị một thứ gì đó nặng nề đè ép, cảm giác được một ngày nào đó hắn sẽ đột ngột không trụ nổi nữa mà hoàn toàn suy sụp.
"Vẫn còn ổn." Hạ Dương lại không cảm thấy gì.
"Thất tình rất thống khổ." Viên Liệt không nhịn được cảm thán, lên tiếng khuyên nhủ: "Nếu có thời gian thì anh đi dạo khuây khỏa tâm trí nhiều hơn đi, nói không chừng một ngày nào đó lại đột nhiên nghĩ thông."
"Ừm." Hạ Dương rũ mắt xuống, thấp giọng đáp: "Tôi chuẩn bị đi nghỉ dưỡng."
Viên Liệt thuận miệng hỏi lại: "Đi chỗ nào vậy?"
Hạ Dương nói ra tên một địa danh.
Viên Liệt nghe xong thì gật gật đầu, anh cũng biết nơi này.
Đó là một thị trấn nhỏ với phong cách cổ điển, nhịp sống tương đối chậm rãi và yên bình.
Viên Liệt cười cười: "Khá tốt, rất thích hợp cho anh đến đó dưỡng lão đấy."
Hạ Dương: "Ngày mai tôi sẽ đến đó."
Viên Liệt mang mắt kính lên, mỉm cười chúc hắn: "Vậy chúc anh sớm ngày nghĩ thông thoát ra được trạng thái này."
Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian rồi đứng dậy, tùy ý sửa sang lại cổ tay áo tựa hồ như đang định rời đi.
Viên Liệt dựa lưng vào ghế nói: "Thực ra thất tình cũng không có gì là không chịu đựng nổi, chỉ cần dành thời gian suy nghĩ lại lâu một chút thì sẽ tốt hơn thôi."
Một năm, hai năm...!Chỉ cần thời gian đủ lâu thì mọi thứ đều có thể được chữa khỏi.
Một ngày sau khi Hạ Dương rời Nam Thành thì Tần Chu lại quay trở về đây, dự định tranh thủ thời gian đến KL để tham gia casting.
Bên phía KL đang định quay một video tuyên truyền, cần một nam chính phù hợp cho sản phẩm mới.
Đến ngày đó, Tần Chu lên xe xuất phát cùng với người đại diện.
Trong xe, Tần Chu tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, người đại diện thì ở bên cạnh không ngừng phân tích các đối thủ cạnh tranh lần này của cậu.
"Lần này có khá nhiều người đến đây nhưng phong cách của bọn họ khác với cậu, mà KL mấy năm gần đây lại thích kiểu như cậu hơn."
"Chủ yếu vẫn là Cố Dĩ Phong, cậu ta có chiếc nhẫn ba trăm triệu kia..."
"Nếu bên phía KL quyết định đẩy nhiệt độ cho sản phẩm ra mắt lần này thì có khả năng sẽ trực tiếp điều động nội bộ liên hệ với cậu ta."
Người đại diện ở bên cạnh không ngừng nói rất nhiều.
Tần Chu nghe đến nỗi mơ mơ màng màng sắp ngủ, cũng không lên tiếng gì.
Không lâu sau, chiếc xe đã ngừng lại.
Tần Chu mở mắt ra, giữ vững trạng thái thật tốt cùng người đại diện bước xuống xe.
Khi đi vào địa điểm casting thì Tần Chu nhìn thấy đã có không ít người ở đây.
Tần Chu đi nhận số thứ tự rồi ngồi trên ghế chờ nghỉ ngơi.
Tranh thủ thời gian chờ đợi, Tần Chu lấy điện thoại ra xem lại video tuyên truyền năm ngoái của KL.
Đang khi Tần Chu xem video được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào truyền đến từ ngoài hành lang.
Tần Chu vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đám người đang đi tới, trong đó còn có vệ sĩ hay trợ lý gì đó, chúng tinh phủng nguyệt vây quanh một người ở giữa.
Màn xuất hiện này quả thực quá khoa trương, như đang đón tiếp một nhân vật lớn nào đến vậy.
Bất quá khi đám người kia tới gần, Tần Chu mới nhận ra đó là Cố Dĩ Phong.
Cố Dĩ Phong đội mũ, đeo kính râm ngồi trên ghế chờ, bên cạnh là hai trợ lý thay phiên hầu hạ.
Tần Chu nhìn lướt qua người nọ, chợt phát hiện phong cách ăn mặc hôm nay của cậu và cậu ta rất giống nhau.
Người đại diện ở bên cạnh cũng nhìn thấy Cố Dĩ Phong tới, vừa nhìn thấy tạo hình của cậu ta liền tức khắc nhíu nhíu mày: "Này không phải là bộ cậu phối phong cách rồi đăng lên weibo tháng trước sao?"
Người đại diện ngay lập tức nhận ra quần áo Cố Dĩ Phong mang trên người cùng một hiểu với Tần Chu, càng nhìn càng thêm chau chặt mày.
Thỉnh thoảng Tần Chu sẽ đăng một số hình ảnh hàng ngày lên weibo, trang phục cũng là do đoàn đội của bọn họ lựa chọn thật lâu, trên cơ bản đều là một số nhãn hiệu ít người chú ý đến.
Kết quả hiện tại trên người Cố Dĩ Phong cũng mặc một cái áo khoác giống y hệt như vậy nhưng lại khác màu.
"Cũng không phải người nổi tiếng gì mà sao cậu ta lại tự tin đến vậy..." Người đại diện thực không thích mấy loại minh tinh cố tình cọ nhiệt độ để được nổi tiếng như cậu ta: "Nếu là tuần trước thì ai mà biết cậu ta là ai chứ?"
"Còn không phải là bởi vì chuyện chiếc nhẫn ba trăm triệu kia cho cậu ta nhiệt độ sao." Người đại diện nhíu mày: "Cọ nhiệt độ phiền chết đi được."
Tần Chu cũng không chú ý tới nữa, tiếp tục xem video.
Phòng phỏng vấn ở cách đó không xa, lục tục có người được gọi tên đi vào.
Tần Chu tính toán thời gian một chút, phát hiện đã sắp đến lượt mình.
Nhưng không biết lí do vì sao vốn dĩ Cố Dĩ Phong đến muộn hơn so với cậu nhưng cậu ta lại lấy được số thứ tự nhanh hơn cậu.
Tần Chu nhìn Cố Dĩ Phong đi vào phòng.
Không lâu sau, cậu ta đã đi ra.
Tần Chu nâng mắt lên quan sát đối phương, thấy trên mặt cậu ta không có cảm xúc gì biến hóa, cũng không nhìn ra chút gì khác thường.
Vừa vặn tiếp theo đến lượt cậu casting, vì thế Tần Chu thu hồi tầm mắt đứng dậy đi vào phòng.
Trong phòng có tổng cộng năm người ngồi trước một chiếc bàn dài.
Ngồi ở chính giữa là một người phụ nữ trung niên mặc tây trang sẫm màu, thoạt nhìn có vẻ là người có địa vị rất cao, tựa hồ như là chủ quản.
Nữ chủ quản ngẩng đầu nhìn nhìn Tần Chu, sau đó xem qua tư liệu để trên bàn.
Tần Chu bước lên trước, tự giới thiệu bản thân.
Nhưng khi Tần Chu kết thúc màn tự giới thiệu thì trong phòng cũng không ai lên tiếng cả.
Sau bàn dài, nữ chủ quản đang khe khẽ trao đổi cái gì đó cùng với những người bên cạnh.
Ngay sau đó, nữ chủ quản ngẩng đầu nói: "Xin lỗi Tần tiên sinh, hình tượng của cậu không phù hợp với sản phẩm lần này của chúng tôi."
Tần Chu gật đầu, tâm tình cũng rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, khi Tần Chu còn chưa kịp rời đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói...
"Mặc dù cậu không thích hợp với sản phẩm chuẩn bị ra mắt lần này nhưng chúng tôi có một bộ sưu tập khác muốn hợp tác với cậu." Nữ chủ quản nói.
Tần Chu sửng sốt.
Nữ chủ quản đứng dậy nhìn đối diện Tần Chu: "Tần tiên sinh, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."
"Được."
Thế là Tần Chu đi theo vị nữ chủ quản kia, đi tới một căn phòng nhỏ bên cạnh.
Nữ chủ quản ngồi xuống sô pha, đem một phần văn kiện đưa qua cho cậu, kiên nhẫn giải thích: "Là như thế này, chúng tôi muốn hợp tác với cậu về bộ sưu tập này."
Tần Chu nhận lấy xem qua, phát hiện là một bộ sưu tập nhẫn cầu hôn của KL.
Thế nhưng Tần Chu vẫn cảm thấy chuyện này có hơi không chân thật liền hỏi lại: "Quý công ty xác định muốn hợp tác với tôi sao?"
Nữ chủ quản gật đầu nói: "Trừ cái này ra, chúng tôi còn muốn quay một video về 'tình yêu vĩnh hằng', không biết bên cậu có bằng lòng ủy quyền triển lãm cho chúng tôi được hay không?"
"Chiếc nhẫn này là sản phẩm cuối cùng do vị đại sư thiết kế hàng đầu của chúng tôi làm ra, rất có giá trị kỷ niệm."
"Vậy nên chúng tôi muốn quay một video tuyên truyền về chiếc nhẫn này, hy vọng cậu có thể đeo nó rồi hợp tác quay với chúng tôi."
Lúc trước sau khi viên kim cương ngọc bích được chốt giá với con số ba trăm triệu kia, người mua đã tìm đến nhà thiết kế hàng đầu của KL yêu cầu đặt làm riêng một chiếc nhẫn cầu hôn.
Ngoài nhẫn cưới ra, người mua còn hẹn trước với nhà thiết kế làm các phụ kiện như trâm cài cùng khuy măng sét, là nguyên một bộ sưu tập hoàn chỉnh "tình yêu vĩnh hằng".
Chỉ là nhà thiết kế kia đã lớn tuổi rồi nên đây là lần cuối cùng vị đại sư ấy nhận đặt làm riêng, sau này sẽ không nhận đặt hàng nữa nên KL muốn lợi dụng bộ sưu tập này để làm tuyên truyền.
Nữ chủ quản nói: "Nếu cậu nguyện ý ủy quyền "tình yêu vĩnh hằng" cho chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng trả phí ủy quyền cho cậu và cam kết chỉ sử dụng nó để làm tuyên truyền."
Tần Chu nghe từ nãy đến giờ vẫn luôn hoang mang, vội vàng hỏi: "Có phải chị đã tìm nhầm người rồi không? Tôi không phải Cố Dĩ Phong."
Nhưng nữ chủ quản lại trả lời: "Tần Chu tiên sinh, chúng tôi không tìm lầm người, "tình yêu vĩnh hằng' xác thật là nhẫn đặt làm riêng cho cậu."
"Cậu cứ yên tâm, thông tin của cậu vẫn luôn được bảo mật kĩ càng." Nữ chủ quản giải thích.
Tần Chu: "Tôi không có..."
Nói đến một nửa, Tần Chu đột nhiên dừng lại.
Cậu đã nhớ ra.
Lúc trước khi Hạ Dương cầu hôn cậu ở nhà hàng, trên nhẫn cầu hôn xác thật là một viên kim cương ngọc bích.
Tần Chu trầm mặc cúi đầu xuống, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Có thể cho tôi hỏi một chút...!chiếc nhẫn đó trông như thế nào không?"
Nữ chủ quản lấy điện thoại ra, lướt lướt màn hình tìm thấy một tấm ảnh rồi đưa qua cho Tần Chu.
Trên ảnh chụp là một bản phác thảo thiết kế, đường nét hơi lộn xộn.
Nữ chủ quản nói: "Bởi vì sản phẩm này được đặt làm riêng nên chúng tôi không có ảnh thật, chỉ có bản phác thảo đầu tiên của nhà thiết kế mà thôi."
Tần Chu nhìn bản phác thảo kia lại lâm vào trầm mặc.
Tuy rằng kiểu dáng trên bản phác thảo có phần khác với chiếc nhẫn thật nhưng Tần Chu vẫn nhận ra đây là chiếc nhẫn mà Hạ Dương tặng cho cậu...
"Tình yêu vĩnh hằng".
-----------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...