Thành Chích ngồi trong công ty với Tào Vĩ, chuẩn bị tốt hợp đồng rồi đặt ngay ngắn trước mắt, Thành Chích tiếp nhận hợp đồng, tỉ mỉ đọc một lần.
Trước khi ký hợp đồng, Tào Vĩ đã tìm cho Thành Chích một luật sư quen biết có chuyên môn để trao đổi về các điều khoản một cách cẩn thận, thực hiện vô cùng tốt công tác của một người đại diện, trong lòng Thành Chích vô cùng khâm phục.
Kiếp trước Thành Chích xuất thân ở cô nhi viện, lúc xuất đạo mọi chuyện đều tự làm, cũng từng ăn mệt trong phương diện hợp đồng này, nên cũng biết ít nhiều về nó, bản thân xem qua cũng không sai biệt lắm.
Vấn đề mà cậu chỉ cũng không khác mấy với vấn đề mà luật sư do Tào Vĩ tìm đến đề cập, ngay tại chỗ thương lượng tốt mấy điều khoản đó với người bên công ty, cuối cùng Thành Chích cũng ký với Truyền thông Vô Cực bản hợp đồng ba năm.
Ba năm sau, Thành Chích sẽ có tính toán khác.
Thành Chích cũng không dị nghị thời hạn này, Tào Vĩ lại có chút bất mãn, tuy không nói thẳng trước mặt Thành Chích, nhưng vẻ thay đổi trên gương mặt lại khiến Thành Chích nhận ra.
Đối với một diễn viên mà nói, hợp đồng ba năm đúng thật quá ngắn, Tào Vĩ không hiểu được ý đồ của công ty.
Anh đoán phía trên hẳn nghĩ con đường giả gái của Thành Chích không thể đi xa, cảm thấy Thành Chích không có giá trị đầu tư lâu dài.
Nhưng một khi đã như vậy, tại sao lại quyết đoán ký hợp đồng nhanh thế.
Khác với tâm tư đang chồng chéo, Thành Chích ký tên mình lên hợp đồng, cậu với Tào Vĩ liếc nhau, ánh mắt hai người đều mang theo vẻ ý vị thâm trường.
Chữ ký này ký xuống, con đường Thành Chích cuối cùng cũng bắt đầu, rốt cuộc, cũng nghênh đón được ngày này.
Hoàn thành hồ sơ cũng tốn chừng nửa giờ, lúc người bên công tác hợp đồng rời đi, sau khi người nọ nhìn đến tên trên hợp đồng xong, nhịn không được lại liếc mắt sang Thành Chích một cái.
Thành Chích đối diện với người kia, đối phương rút tầm mắt về xem như chưa có gì.
Thành Chích không hiểu mà chớp chớp mắt, nói nhỏ với Tào Vĩ: "Tình huống này là sao, nhanh vậy đã có người biết em rồi? Chẳng lẽ là fan nam của em?"
Tào Vĩ cười đầy trêu chọc: "Đừng nghĩ quá nhiều, người công tác ở Truyền thông Vô Cực thì minh tinh nào chẳng thấy qua, em mới xuất đạo nữa là.
Đi thôi, buổi chiều em phải chụp tạp chí chung với Đào Ngữ Vọng, giờ đi ăn trước, sau đó anh lái xe đưa em đi."
Thành Chích bĩu môi, cười: "Em đi WC trước đã."
Cậu đứng lên, chân vừa bước ra lại rụt về, biểu tình như là nhớ tới chuyện gì không tốt.
"Thôi đi, em nghĩ nín chút vẫn tốt hơn, nếu gặp một tên gay ở chỗ này thì tiêu."
Tách riêng mấy câu nói của Thành Chích ra thì đều hiểu rõ nhưng gộp lại lại chẳng hiểu gì - Tào Vĩ: "......"
Ngượng ngùng, thật sự không hiểu lắm mấy suy nghĩ của người đẹp các cậu.
Lúc hai người Thành Chích rời khỏi Truyền thông Vô Cực, trong văn phòng công tác chịu trách nhiệm mảng hợp đồng vang lên giọng nói của vị đại diện nổi danh nào đấy.
"Đúng vậy, việc ngài nhờ tôi làm đã xong rồi, đã ghi rõ.
Vâng, đúng, lịch trình của cậu ấy đúng không, tốt, tôi sẽ gửi đến hòm thư của ngài......"
Bên phía điện thoại kia Vạn Năng thở dài, xác nhận nhận được lịch trình của Thành Chích xong, anh nhịn không được nói một câu: "Thành Chích nữ......!Không, Thành Chích tiên sinh đâu rồi, đi rồi sao?"
"Đúng vậy, mới nãy đã rời đi, ngài có chuyện gì sao?"
Vạn Năng tiên sinh há miệng thở dốc, rõ ràng cói câu muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào: "......!Vậy trước khi cậu ấy rời đi, có hay không, ngô......!đi qua chỗ nào của công ty không? Tỷ như......!Đúng, nơi mà mỗi người đều cần phải đi, ừm......!cậu biết đó."
Bị nói là biết nhưng trên thực tế lại chẳng biết gì – người đối diện điện thoại: "......"
Ma ma ơi, nói chuyện với thượng tầng thiệt khổ!
Có trời mới biết cái vị trên mặt đàm phán có thể quần hùng giết giặc không còn manh giáp như Vạn Năng tiên sinh, trong giây phút này lại rối rắm chỉ vì một câu nói —— anh cần phải làm sao để đường hoàng hỏi nhân viên công ty rằng cậu nghệ sỹ kia có đi WC không!
Vạn nhất dẫn người kia đi tới WC nam thì sao bây giờ!
Nơi đó có một tên đại lão với hơn ba trăm triệu fans nằm vùng ở đó đó nha!
Đúng vậy, sau khi biết được tin tức nghệ sỹ Thành Chích đã ký hợp đồng, vị đại lão nào đó đã dậy rất sớm.
Không những dậy sớm, anh còn tốn cả buổi sáng để chỉnh trang mình cho đẹp hơn, lúc đi đường cứ như một tấm ảnh di dộng.
Sau đó, sau khi biết được lịch trình từ Vạn Năng tiên sinh......!Anh liền đến WC của tầng công tác mảng hợp đồng ở Truyền thông Vô Cực để ôm cây đợi thỏ.
Đợi cái em gái anh á! Vạn Năng tiên sinh trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì tâm tình quá mức phức tạp, thế cho nên mãi đến 1 giờ sau trong lòng Vạn Năng tiên sinh vẫn còn nhảy loạn, khó thể tiêu trừ cái cảm giác này, giờ anh chẳng nghĩ ra câu hỏi nào có thể nhẹ nhàng hơn câu hỏi trên.
"Cái kia......!Nếu hỏi Thành Chích tiên sinh thì, sau khi ký xong liền rời đi theo người đại diện, không đi qua chỗ nào hết."
"Là thế à." Được đến câu trả lời Vạn Năng tiên sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Xong rồi, làm phiền cậu."
Điện thoại bị cúp, Vạn Năng tiên sinh lâm vào trạng thái trống rỗng, một lát sau, anh cầm lấy di động, chọn số điện thoại của Khang đại lão, nhấn một hồi liên hoàn chỗ nút CALL.
"Cậu nghe nhanh giùm cái được không! Người ta đi từ sớm rồi! A, tôi điên rồi mới không cản cậu! Mau trở lại, nếu không thì tôi đến tiếp cậu, túm lại là đừng để người ta nhìn thấy!"
Bên điện thoại kia chờ anh nói xong, mới chậm rãi trả lời: "Tôi biết."
Thanh âm trầm thấp, là tổng hợp của các thể hormone.
Theo đại lão N năm nên Vạn Năng tiên sinh rất có lực miễn dịch giờ vô cùng phẫn uất: "Biết còn không mau trở về!"
Một câu kêu xong, anh mới bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi: "Cậu biết cái gì"
Thanh âm của Khang Trần có ngữ điệu vững vàng nói: "Em ấy đi rồi."
Vạn Năng tiên sinh: "......???" Trong WC còn có thao tác này sao?
Như là đáp lại nghi vấn của Vạn Năng tiên sinh, đại lão rất nhanh cho ra câu trả lời: "Tôi nhìn thấy ở phòng điều khiển."
"......!Phòng điều khiển? Không phải cậu ở WC nam sao!?"
Vạn Năng tiên sinh trừng mắt lại trừng mắt, tuy rằng không có khả năng khiến đại lão bên kia điện thoại nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà làm cái biểu tình này, hơn nữa cũng rất hy vọng Khang Trần cảm nhận được sự nóng nảy của anh.
Nhưng Khang đại lão bên kia lại mỉm cười.
"Lừa anh, anh tin?"
Vạn Năng tiên sinh đang buồn rầu một cách nghiêm túc thay đại lão: "......"
Anh có một câu MMP không biết nên nói hay không!
"Còn không phải vì gần đây cậu rất khác thường sao! Không nói đến có người yêu thích, ấy vậy mà người đó lại là nam! Bây giờ tôi vô pháp giao lưu với cậu......!Uy! Cậu có nghe không đấy?"
Thời gian ước chừng qua vài giây, thanh âm Khang Trần mới truyền đến: "Đang nghe."
Trong nháy mắt liền biết đang nói dối - Vạn Năng tiên sinh: "......" Tôi không tin!
"......!Được rồi, tóm lại cậu ta đã đi rồi, cậu nhanh trở về đi, không phải cậu nói sau khi A Nguyệt trở về thì muốn ăn cơm cùng nhau sao, gần đây cô ấy luôn gửi WeChat khiến tôi rất đau đầu, vừa lúc cậu về quản cô ấy đi."
Khang đại lão không trả lời, ngược lại toát ra một câu không dính dáng dù chỉ một chút: "Có phải lâu rồi tôi không làm việc không?"
Đang lúc Vạn Năng tiên sinh thổ lộ hết sự buồn rầu một cách nghiêm túc: "......" Hả???
"Hình như tôi đã thật lâu, không làm việc rồi."
Vạn Năng tiên sinh: "......" Vậy ý cậu là gì?
Khang đại lão tự hỏi tự đáp cuối cùng ra một câu kết luận: "Không bằng chiều nay tôi đi làm, Vạn Năng tiên sinh, phiền anh liên hệ giúp tôi một chút."
Trong đầu Vạn Năng tiên sinh toát ra một suy nghĩ lớn mật: "......!Cậu muốn làm cái gì?"
Đại lão hứng thú dạt dào: "Chụp bìa tạp chí, ừm, là cái loại yêu cầu hợp tác chung với người đẹp."
"......"
"Thế nào?"
Còn thế nào? Một chút cũng không thế nào! Vạn Năng tiên sinh nhịn không được đỡ trán: "Cậu đùa tôi sao! Bây giờ tạp chí nào mời nổi cậu? Nhiếp ảnh gia nào mới đủ giá trị để chụp cậu hả? Bộ cậu quên cậu là thiên vương cấp siêu sao đang tránh bóng sao!"
"Tốt, phiền anh."
Khang Trần nói xong câu này, bên điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút.
—— Ừ, anh cúp máy rồi.
Mới bị đại lão đưa ra cái lịch trình vô cùng tùy hứng khiến Vạn Năng tiên sinh giận đến nổ phổi: "......"
MMP! Nghe thấy không! MMP!
Thời gian cũng trôi nhanh, Thành Chích được Tào Vĩ tri kỷ đưa đến chụp studio chụp tạp chí.
Trời tháng chín đã chuyển lạnh, Thành Chích mặc một chiếc áo khoác mỏng, quần vẫn là ngang đùi, tóc dài cột ở sau đầu, gương mặt tinh xảo chỉ làm một cái makeup dưỡng da đơn giản.
Tuy rằng cậu nam sinh nữ tướng, nhưng xương cốt và sức khỏe đều theo tiêu chuẩn đàn ông, lúc không cần trang điểm, cậu sẽ không làm, đơn giản là thể chất của Thành Chích rất tốt, làn da trắng nõn lại không nổi mụn, nhìn qua vô cùng thanh thuần và động lòng.
Đương nhiên, mấy từ hình dung thanh thuần và động lòng này khiến Thành Chích chỉ biết cắn răng nuốt ngược vào bụng.
Từ này là từ hình dung đàn ông sao? Bản thân cậu kiên trì cho răng cậu rất tỏa nắng! Tỏa nắng! Cảm ơn!
Giờ phút này, không khí vô cùng tươi mát, thời tiết trong lành, khí hậu mát lạnh như thế, Thành Chích —— rất khó chịu, vô cùng khó chịu, vô cùng vô cùng khó chịu.
"Tại sao em lại mặc quần đùi? Ta nói chứ......!Không phải là chị dâu cố ý đâu ha!" Tuy Thành Chích hỏi thế, nhưng trong lòng lại cho ra một câu kết luận.
Từ khi cậu tiến vào nhà Tào Vĩ, quần áo của cậu đều do Thẩm Hương mua, này cũng vừa lúc giải quyết một vấn đề khó cho Thành Chích.
Nói thật ra, Thành Chích vốn dĩ đối với mấy phong cách ăn mặc rất thông thạo giờ sau khi thay đổi sang thân thể này, thì mấy trang phục mặc vốn cho là rất hợp giờ lại không có đất dụng võ.
Phong cách ăn mặc lúc trước giờ cách cậu rất xa, mà giờ cậu lại chẳng muốn mấy shop quần áo nữ để tìm mấy bộ quần áo phong cách trung tính.
Là đàn ông, cậu rất nguyện ý vì những cô gái đi dạo đến các cửa hàng nữ trang, nhưng vì chính mình......!Vẫn là thôi đi.
May mắn bên người Tào Vĩ có một đại sát khí càn quét thương trường, Thẩm Hương thích mua sắm nên không những tiết kiệm được nhiều, hơn nữa mắt nhìn cũng không kém, thông thường đều chọn những phong cách mà Thành Chích có thể tiếp nhận, nhưng là —— trừ bỏ cái đam mê chuyên mua quần đùi cho Thành Chích như này!
"Mùa hè mặc quần đùi thì cũng thôi đi, giờ cũng mặc nữa hả?"
Tào Vĩ nghiêm trọng nhìn về phía bà xã mình, "Có cái gì không tốt, cũng không lạnh mấy, lại nói em lộ chân ra nhìn rất được, khoe chút cũng tốt, nói không chừng sẽ được thêm điểm trước mặt nhiếp ảnh gia."
Thân là một người đàn ông lại muốn khoe chân - Thành Chích: "......"
Câm miệng lại thì chúng ta vẫn là bạn nha.
Bây giờ Thành Chích cao chừng 1m7, trong số nam giới thì không tính cao, nhưng so với phái nữ, lại rất cao gầy.
Bản thân Thành Chích cũng hơi gầy, hai đùi trắng nõn sạch sẽ, không có thể mao dày đặc như phái mạnh.
Bây giờ lại nhìn kỹ, nếu không nghe cậu nói tất cả sẽ cho rằng đó là cô gái, còn lại một cô gái rất siêu cấp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...