Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Một mùa xuân nữa lại đến, thời điểm cây chim câu ở hẻm bồ câu trổ ra đợt lá đầu tiên cũng là lúc Tiểu Đường thuận lợi hoàn thành ca giải phẫu cấy giác mạc của cậu, ngày tháo băng gạc một đám bằng hữu đều chạy đến bệnh viện, bởi vì bác sĩ vẫn còn muốn kiểm tra nên đám người trẻ tuổi chỉ có thể lo lắng đứng chờ ngoài phòng.

Giải phẫu thật thành công, Lâm Tẩm vì cậu đã mời bác sĩ khoa mắt nổi tiếng nhất cả nước đến chấp đao, đôi mắt sau khi tháo băng dần dần thính ứng với ánh sáng phòng bệnh đã được cố ý điều chỉnh tối đi một chút, khi màu trắng đặc trưng có phần đơn điệu của phòng bệnh hiện ra rõ ràng ở trước mắt, Tiểu Đường lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai màu trắng lại tràn ngập sinh lực như vậy, rực rỡ như vậy! Lúc thầy thuốc đem gương đến đưa cho cậu, cậu dường như mê mẩn nhìn chăm chú bóng hình trong gương, chăm chú ngắm nghía đôi con ngươi bình thường nhưng trong suốt kia, thậm chí còn thấy được sự hưng phấn quen thuộc và tiếu ý xa lạ của mình trong đó.

Cám ơn anh. Tiểu Đường trong lòng chân thành hướng tới người quyên tặng nói một lời cám ơn. Lâm Tẩm không nói cho cậu nghe tình trạng của người quyên tặng, bảo là vì sợ tương lại cậu sẽ có gánh nặng tâm lý, bất quá hắn cam đoan với cậu, hắn đã báo đáp hậu hĩ cho người nhà của người đó, đây là một cuộc giao dịch, cũng là sự trao đổi tình yêu.

Làm kiểm tra xong, vị bác sĩ già biết điều rời đi, ông biết, bản thân nếu không đi, đám người bên ngoài sẽ phá cửa xông vào, đây là phòng bệnh hạng nhất, gỗ đều là gỗ thật, bị hủy đi thì thật đáng tiếc a.

Tiểu Đường ngồi ở trên giường, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một đám người ào ào tiến vào, cậu biết bọn họ là ai, cũng biết bọn họ nhất định sẽ đến. Mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, Tiểu Đường hơi kích động cẩn thận tỉ mỉ quan sát những gương mặt xa lạ của đám người trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết vô hạn, ba năm sớm chiều ở chung, chỉ cần bọn họ tới gần cậu liền có thể đoán được đó là ai.

Vẻ mặt của mọi người thực hưng phấn, nhất là khi họ nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Tiểu Đường lại càng không thể kiềm chế mà lộ ra biểu tình cao hứng, bất quá không ai nói tiếng nào, mỗi người đều chỉ tay vào 5 chữ đánh máy duy nhất trên tờ giấy A4 được ngây ngây ngốc ngốc dán trước ngực – đoán xem tôi là ai.

Quả nhiên là tác phong của bọn họ! Tiểu Đường cảm khái đồng thời cũng hiểu được trò chơi này rất có ý tứ, cậu còn thực sự nhớ lại trước kia lúc họa chân dung trên máy tính bọn họ đã đều tự miêu tả diện mạo bản thân. Một phút sau, Tiểu Đường vô cùng chuẩn xác, không hề nhận lầm người nào trong số họ. Kết quả, có người khóc thét, có người mừng như điên, sau đó mừng như điên bắt đầu quay sang khóc thét đòi tiền.

Đồng Diêu một mình thắng trắng, bởi vì từ sự kiện ‘cường đạo’* hắn đã sớm phát hiện Tiểu Đường năm giác quan đều nhạy bén.

*chương 14


Không tham gia vào hoạt động ‘trái pháp luật’ của đám bằng hữu, Tiểu Đường buồn bực, Lâm đại ca đâu.

“Tiểu Đường, lại đây, đoán người cuối cùng nào!” Đồng Diêu thắng được bàn mãn bát mãn* kéo cửa phòng bệnh.

*bàn mãn bát mãn: “bàn” là mâm, chậu; “bát” là chén; “mãn” là đầy… ý nói Đồng Diêu thắng tiền rủng rỉnh cả túi.

Một người đàn ông quần áo sang trọng, khí chất tao nhã xuất hiện ở cửa phòng bệnh, chỉ là, sắc mặt có chút xanh đen đã phá hủy đi phần nào khí chất của hắn, hắn hung hăng liếc nhìn kẻ vừa mở cửa Đồng Diêu một cái, rõ ràng đối với hành vi đem hắn nhốt ngoài cửa của đối phương và đồng bọn cực kì không hài lòng!

“Lâm đại ca.” Thanh âm Tiểu Đường bất giác run rẩy. Chỉ nhìn một lần, cậu liền nhận ra đó là Lâm Tẩm, ba năm, ông trời đối với người đàn ông này lại hậu ái như thế, hắn hiện tại và lần đầu tiên cậu nhìn thấy không chút thay đổi, tao nhã, tuấn mỹ mà nguy hiểm. Tiểu Đường gần như tham lam mà ngắm nhìn gương mặt này. Đây là vợ của cậu a! Tiểu Đường vốn tưởng rằng bản thân cần phải có thời gian để thích ứng lại đột nhiên phát hiện chính mình hoàn toàn vượt qua rồi, tuy rằng trước mắt là hình ảnh người đàn ông tuấn mĩ đậm chất nam tính thành thục, nhưng cậu chỉ cần tưởng tượng gương mặt này thuộc về Lâm Tẩm, trong lòng liền tràn ngập thương yêu, nguyên lai chỉ cần tâm tư cùng thân thể nhận thức tương đồng, thật sự có thể bách vô cấm kị.

“Tiểu Hoa.” Xoay người lại đối diện Tiểu Đường, Lâm Tẩm đã chuyển sang vẻ mặt nhuyễn tình như nước.

Tiểu Đường không lên tiếng, dang rộng hai tay về phía hắn, Lâm Tẩm nhanh bước tiêu sái đi lên. Trước giường bệnh, hai người gắt gao ôm lấy nhau.

“Đi nào, diễn viên quần chúng nên lui ra thôi.” Phe phẩy tiền giấy trong tay, Đồng Diêu kéo hai tên tiểu quỷ đang còn muốn lưu lại xem diễn ra khỏi phòng bệnh.


Về sau, vào ngày đầu tiên bác sĩ cho phép xuất viện, gian thương liền vội vã đem Tiểu Đường tha về ổ, Tiểu Đường đỏ mặt mắng hắn lão sắc quỷ, kì thật chính cậu trong lòng cũng đang ẩn ẩn chờ mong, chờ mong đêm động phòng hoa chúc của mình.

Đêm hôm đó, Tiểu Đường thực hận bản thân không thể mù trở lại, có một số việc a, quả nhiên không nhìn thấy thì gánh nặng tâm lý sẽ nhỏ được một chút.

“Tiểu Hoa, cậu xem, chúng ta hiện tại đã ở cùng một chỗ rồi.” Lâm đại gian thương thực biến thái đem một cái gương lớn tới bên giường.

Tôi không thấy, cái gì cũng đều không thấy! Tiểu Đường dũng cảm liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền liều mình đem đầu chôn trên giường, lượng máu trong các mao mạch trên toàn cơ thể nháy mắt đạt đến cực trị.

“Tiểu Hoa, cậu xem, nơi này của cậu thực hưng phấn nha!” Gian thương khăng khăng một mực muốn Tiểu Đường nhìn vào chứng cứ tình yêu của cậu.

Tiểu Đường dùng gối che mặt. Hắn đã sớm phát hiện! Vốn vẫn lo lắng thị lực sau khi được hồi phục sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống về đêm của phu phu bọn họ, hiện tại xem ra bản thân buồn lo vô cớ. Đối mặt với người có cùng cấu tạo cơ thể với mình, rõ ràng nhìn đến khí quan của hắn cùng mình không chút khác biệt, thế nhưng tiểu huynh đệ không những không lùi bước, mà còn dũng mãnh hơn trước xông xáo tiến lên.

Bản thân cư nhiên đã hư hỏng rồi, đoàn tàu vận mệnh tăng tốc một đường hướng đến thế giới của con thỏ, mà chính mình dọc đường lại ca hát vui vẻ, từ cọng cỏ cạnh hang đến con thỏ, bản thân cậu cũng xem như một bông hoa hiếm thấy của thế giới sinh vật. Cảm giác đã gần đến đỉnh, Tiểu Đường trầm mê mà lại có chút không cam lòng ôm chặt lấy người phía trên.

Kỉ niệm đáng giá của lần đầu tiên, mặc dù không phải rất dễ chịu, nhưng cũng không đến nỗi khó có thể chịu đựng như lời đội trưởng nói. Tiểu Đường càng thêm tin tưởng vào lời nói của Lâm Tẩm rằng, bởi vì kỹ thuật của tham mưu không tốt nên mới tạo nên đau đớn cho đội trưởng.


Về sau, Mạc Phi nhận được một kiện hàng nhỏ do Tiểu Đường gửi. Lúc đó người trong đội đang tụ tập nói chuyện phiếm, Mạc Phi xem thấy người kí gửi là Tiểu Đường, liền không kiêng kị mở nó ra trước mặt mọi người.

“Phó đội trưởng, mấy cái bình nhỏ nhỏ này là gì, toàn bộ đều ghi bằng tiếng nước ngoài?” Một tân binh hỏi.

“Trong suốt, nhìn hơi sánh, có lẽ là keo dán. Bất quá bạn của anh gửi cho anh keo dán để làm gì vậy, phó đội trưởng?” Một chiến sĩ thắc mắc.

Sắc mặt Mạc Phi lạnh như tượng đồng.

“Mấy người thì biết cái gì! Đây là keo xịt tóc.” Giang Vĩ mặt không đổi sắc thu lại bưu kiện.

“Việc này khẳng định có liên can đến Lâm Tẩm.” Ở kí túc xá, Mạc Phi sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm mấy lọ bôi trơn, là loại hương chanh, Tiểu Đường còn nhớ rõ đội trưởng nhà cậu luôn chỉ mua kẹo cao su hương chanh.

“Đừng nóng giận, lão Lâm cũng là có hảo ý, nói sao thì chúng ta vẫn có thể dùng được.” Giang Vĩ tươi cười bổ nhào vào người Mạc Phi, đêm nay liền thử, thứ gian thương đã mua thì nhất định không tồi.

Về sau, vị hôn thê của một tiểu chiến sĩ tới chơi, tiểu chiến sĩ đặc biệt xin nghỉ phép một ngày để bồi bạn gái, trước khi ra khỏi đại đội cậu nhớ trong phòng đội trưởng có keo xịt tóc, nghĩ muốn sửa soạn một chút nên tiểu chiến sĩ đến gõ cửa, kết quả đội trưởng không có ở trong phòng, tiểu chiến sĩ vừa nhìn thấy lọ keo xịt tóc đặt ở đầu giường, liền không hỏi mà tự tiện dùng một chút.

Buổi tối, tiểu chiến sĩ trở về từ cuộc hẹn đã viết trong nhật kí rằng: “Vẫn là hàng nội tốt hơn! Hôm nay dùng một lọ xịt tóc ngoại, không những không có công dụng định hình tạo kiểu, còn dinh dính, phơi dưới ánh nắng mặt trời liền nhão ra, làm cho cả đầu trơn tuột, thứ này trừ bỏ có chút hương thơm, còn lại quả thật là rác rưởi!”

Về sau, Tiểu Đường dưới sự giúp đỡ của Lâm Tẩm đã trở thành sinh viên Học viện Trung y, chính thức bắt đầu học cách châm cứu cùng xoa bóp, tiệm nhỏ mang tên Lạc Vũ Thính Trúc chính là sự nghiệp quan trọng trong tương lai của cậu. Bởi vì sau khi giải phẫu hai mắt không còn thích hợp để làm cảnh sát, cho nên Tiểu Đường chỉ còn có thể từ bỏ ý muốn trở về đội, bất quá, cậu vẫn là nhân viên ngoài biên chế của khoa kỹ thuật, cứ dăm ba ngày Đại Lưu liền ôm máy tính đến tìm cậu. Bản thân vốn tưởng rằng không thể thực hiện giấc mộng thế nhưng lại tìm được một phương cách khác để duy trì – họa sĩ vẽ tranh minh họa nghiệp dư, phòng con phía trong của tiệm mát xa mà trước kia Tiểu Đường từng ở đã được sửa sang thành một phòng làm việc nhỏ, thời điểm phòng mát xa không có khách, Tiểu Đường sẽ trốn vào đó để vẽ tranh, vẽ tranh minh họa cho một vài tạp chí và tiểu thuyết, nếu gặp phải tác phẩm cùng tác giả mà bản thân yêu thích, cậu một xu cũng không lấy.


Tiểu Cẩu được giữ lại, mặc dù chú chó hướng dẫn người mù ưu tú như vậy mà bị mai một thì có điểm đáng tiếc, nhưng khi nhìn đến ánh mắt không nỡ của Tiểu Đường, Lâm Tẩm đành phải đồng ý cho ‘kẻ thứ ba’ này. Thỉnh thoảng, Đồng Diêu sẽ dắt Tiểu Cẩu đi leo núi, có một lần gặp tai nạn trên núi, Tiểu Cẩu tạm thời trở thành chó cứu hộ, anh dũng tìm được 4 người bị chôn vùi, từ đó về sau thanh danh đại chấn, chủ của nó Tiểu Đường cũng không cần phải bỏ tiền ra mua thức ăn cho nó nữa, Tiểu Cẩu sau đó trở nên yêu thích thám hiểm, liên tục làm ra một loạt chuyện khiến chủ của nó cũng phải kinh phi.

Về sau, cha mẹ Tiểu Đường có đến thăm cậu một vài lần, nhìn đến vẻ mặt của con trai ngày càng hạnh phúc, Đường phụ Đường mẫu rốt cuộc trong lòng cũng thừa nhận đứa ‘con dâu’ Lâm Tẩm này. Vào dịp lễ mừng năm mới, Tiểu Đường cùng Lâm Tẩm trở lại trấn nhỏ, hàng xóm láng giềng nhìn đến chiếc Audi Q7 sáng bóng của Lâm Tẩm liền hâm mộ, 7Q so với 2Q hẳn là có phong thái hơn a! Có người lặng lẽ hỏi thăm Lâm Tẩm, mẹ Tiểu Đường vẻ mặt kiêu ngạo nói: là con nuôi của tôi! Cô Tám mặt dày đến hỏi thăm tình trạng hôn nhân của Tiểu Đường, còn nói đứa cháu gái thứ hai của mình vừa tốt nghiệp đại học. Mẹ Tiểu Đường khóe mắt liếc liếc mụ, nói: “Tiểu Đường năm ngoái đã kết hôn, ở thành phố, gia cảnh cũng không tệ, người cũng đặt biệt xinh đẹp, đều là oạt tâm đào phế mà đối tốt với Tiểu Hoa, đêm đó hai người động phòng liền thấy màu đỏ* a.”

* Màu đó tức là còn trinh, bởi vậy hồi xưa sau đêm động phòng thì thường sẽ có người hầu đi kiểm tra đệm giường, nếu có màu đỏ thì chứng thực đêm qua 2 người có động phòng và tân nương là gái đoan chính đàng hoàng

Cô Tám tao mi đạp nhãn vội vã bỏ đi.

Lâm Tẩm cười tựa như hồ ly, mẹ vợ thật anh minh, đêm đó Tiểu Đường quả thật là nhìn thấy đỏ a~

Tiểu Đường nghĩ, mẹ mà biết người ra máu đỏ là mình, không biết còn đắc chí như vậy được không?

Qua ba ngày đầu tháng, mẹ Tiểu Đường bắt đầu đuổi người, nói đã qua lễ mừng năm mới, bảo Lâm Tẩm cũng nên về nhà mẹ đẻ thăm một chút, thân là con cái cần phải tận hiếu

Lâm Tẩm nghe lời liền lôi kéo Tiểu Đường về nhà mẹ đẻ, Úc hiện giờ đang là mùa hè, khí trời rất thích hợp để du lịch.

Bầu trời ở Úc thật trong xanh, sau mỗi cơn mưa phùn nơi phía chân trời sẽ xuất hiện một dải cầu vồng vô cùng xinh đẹp. Tiểu Đường ôm Lâm Tẩm, nói: “Kì thật anh không cần phải đi xa hàng vạn kilomet đem tôi đến đây để xem thứ này, ngày đó từ lúc bắt đầu hồi phục thị lực, tôi mỗi ngày thức dậy đều thấy cầu vồng.”

“Uhm, cầu vồng ở đây là dấu hiệu của người đồng tính a.” Lâm Tẩm nói xong, chỉ chỉ vào một quán cà phê nhỏ ven đường không mấy bắt mắt, ở một góc trên cửa thủy tinh, dán một dấu hiệu cầu vồng nho nhỏ, cùng nơi chân trời kia giao tương huy ánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui