Ba nuôi quốc dân đi ra ngoài mà mang theo giấy vụn? Điều này không tồn tại!
Khang Lai Nhân sờ trái sờ phải, ngoài ý muốn phát hiện điện thoại cũng không mang theo. Sau khi biết được tọa độ của Khang Tinh Lạc từ bệnh viện hướng đến khu Tấn Giang hắn liền vội vã chạy tới, về phần di động đưa cho thư ký hay quăng ở đâu thì Khang Lai Nhân không quan tâm.
Đúng rồi, hình như vữa nãy thư ký nói cũng muốn đến?
… Hơi vi diệu.
Hắn sẽ tới không được.
Không khí yên tĩnh.
Khang Tinh Lạc thấp thỏm nhìn người đàn ông, vẻ mặt Khang Lai Nhân lạnh lùng, không hề lộ ra thần sắc ngại ngùng: “Lúc xuất viện anh có đem thẻ theo không?”
“Có đem.”
Khang Lai Nhân quay đầu nói với ông lão: “Quét thẻ.”
Xã hội thịnh hành trả tiền qua điện thoại, quét thẻ phiền phức hơn một tí, ông lão oán giận: “Đầu năm nay còn ai quét thẻ nữa đâu, người trẻ tuổi sao lại out như vậy…” Vừa nói vừa vươn tay ra.
Nhưng dù ông lão có đồng ý quét thì Khang Tinh Lạc cũng không dám đưa, trong lòng vẫn còn lấn vấn chuyện tiền trong thẻ không đủ dùng, nhất thời chưa nhận ra thái độ như biết hết của người đàn ông.
Khang Tinh Lạc nhỏ giọng nói: “Thẻ này, hình, như, không đủ tiền.”
Khang Lai Nhân không để ý, cầm thẻ trong tay Khang Tinh Lạc đưa cho ông cụ, động tác lưu loát, quét thẻ của người khác nhưng lại cực kì tin tưởng.
Khang Tinh Lạc bối rối, vốn tưởng chắc chắn sẽ lâm vào quẫn bách không ngờ ông lão lại bình tĩnh quét xong, đưa mấy món đồ bọn họ đã mua qua: “Nước nóng bên kia, đằng cửa sổ có ghế, ăn mì xong thì ném vào thùng rác.”
Khang Lai Nhân đáp: “Cảm ơn.”
Khang Tinh Lạc cũng trả lời: “Cảm, ơn ạ.”
Lúc nói hết lời mới kịp phản ứng.
Ơ…
Tiền trong thẻ của mình… Đủ à?
Đủ?
Chẳng lẽ y nhớ lầm, trong thẻ không phải 5 đồng 6, mà là 15 đồng 6?
Khang Lai Nhân ôm hai hộp mì ăn liền: “Đến cửa sổ chờ em.”
Khang Tinh Lạc ngoan ngoãn nói: “Ừm.”
Suy nghĩ của y rất hỗn loạn, làm gì cũng chậm nửa nhịp, đợi khi muốn đi phụ giúp thì Khang Lai Nhân đã cầm hai ly mì nóng hổi trở về, ngữ khí bình thản: “Đợi hai phút nữa.”
Khoảng thời gian chờ mì nở dài như một trăm năm, Khang Tinh Lạc đói đến da bụng dán da lưng, nhưng kì quái sao lại bình tĩnh trở lại.
Hai tay dán lên ly mì, lòng bàn tay nóng hầm hập, tầm mắt chạm vào ô cửa sổ, đêm tối dần trôi, ánh dương mơ hồ lộ rõ.
Trời sắp sáng.
Tâm tình an tĩnh hơn nhiều.
Người đàn ông bên cạnh lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, hai phút trôi qua, hắn nói: “Ăn đi anh.”
Khang Tinh Lạc đáp lời, mở nắp ra, hơi nóng phà vào mặt, trong khói sương có một quả trứng nghiêng nghiêng.
Khang Tinh Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông, người kia cũng đang nhìn y, cái mũi hơi chua, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Cảm, ơn.”
Sự săn sóc đến từ người lạ sẽ khó tránh cảm động, Khang Tinh Lạc cúi đầu, cố gắng nuốt xuống, Khang Lai Nhân ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, không nhúc nhích.
Đương nhiên Khang Lai Nhân sẽ không ăn mì.
Trên thế giới này làm gì có con mèo nào ăn mì?
Huống chi tâm tư của hắn không hề muốn ăn, hình thức hai người gặp lại quá mức kinh tâm động phách, cũng giống như Khang Tinh Lạc, mãi đến khi một mình y ăn hết hai ly mì, Khang Lai Nhân mới hoàn toàn trở lại hiện thực.
Người mình chờ đợi hai năm cuối cùng cũng tỉnh.
Có thể nói cười, có thể chớp mắt, có thể đi, có thể nhảy, hiện diện ngay tại trước mặt, cực kì sống động. Chuỗi ngày đau khổ mỗi sáng mở to mắt ra khẩn cầu đã kết thúc, như tìm được ánh sáng trong vực sâu đêm tối.
Khoảng thời gian khó khăn đã đi qua.
Nửa đời người như ngồi xổm trong hồ nước sâu đã kết thúc.
Cuối cùng Khang Tinh Lạc đã có thể nhìn y lần nữa.
Tầm mắt hai người chạm nhau, trong giây phút đối diện, y nói: “Mắt, anh, sao lại đỏ?”
Khang Lai Nhân kéo một ly mỳ qua: “Hơi nóng xông lên.”
Lời này đến con nít cũng không tin, Khang Tinh Lạc nghĩ nghĩ: “Anh rất, đau khổ sao?”
Khang Lai Nhân: “Không, em rất vui.”
Khang Tinh Lạc lắc đầu: “Nhìn, không giống.”
Khang Lai Nhân: “Thật không, có lẽ vì lúc trước em rất uất ức.”
Trong đêm tối, tâm sự cùng người xa lạ là một thể nghiệm vô cùng kì diệu, càng kì diệu hơn là mỗi một lời nói của đối phươngKhang Tinh Lạc đều có thể cảm nhận được cảm xúc dao động.
Sự thèm ăn không còn, y buông đũa xuống, yên lặng ngây người vài giây, ánh mắt chớp chớp, nước mắt lại lạch cạch rớt xuống.
Khang Tinh Lạc vội vàng che mắt, bức rức khó chịu: “Không, không phải, bình thường tôi, không như vậy, chỉ là hôm nay, tôi, thật sự rất khó, khăn, thật sự, chịu không nổi…”
Lời còn chưa dứt ghế của Khang Tinh Lạc bị dời qua hơn nửa bước, y còn ngồi chưa vững cả người đã nghiêng về trước, dựa vào ngực người đàn ông.
Khang Lai Nhân ôm lấy: “Là lỗi của em, em tới chậm.”
Cái ôm trong thình lình khiến tay chân luống cuống, cơ thể của người đàn ông như nhận được độ ấm trên người Khang Tinh Lạc, không còn run rẩy nữa.
Nhưng sao Khang Tinh Lạc có thể hiểu được thâm ý trong lời Khang Lai Nhân, dưới cái nhìn của y, cảnh sát trật tự ăn mì với mình, an ủi mình, còn nói mình đã tới chậm, Khang Tinh Lạc chỉ nghe thấy âm thanh của đạo đức đang vẫy gọi mình.
Khang Tinh Lạc tỉnh lại, dù người đàn ông có đến sớm thì y cũng không chắc sẽ không vươn móng vuốt của mình ra, nức nở nói: “Không không không, là, tôi sai, chỉ trách tôi, vừa nhìn thấy, mèo, là, không đi được… Là tôi nhất thời, có tâm xx… Đồng chí cảnh sát, anh, thật sự là, người tốt, sau, này nhất định, tôi sẽ, quản lý chính mình…”
Khang Lai Nhân: “…”
Không nói đến đoạn đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia, Khang Lai Nhân thật sự không hiểu câu đồng chí cảnh sát này là có ý gì.
Hình như lúc ở công viên đã kêu một lần nhưng Khang Lai Nhân không chú ý, bây giờ bị gọi thêm lần nữa hắn mới phác giác hình như giữa bọn họ đã có hiểu lầm gì đó.
Tuy nói không nhận ra nhau cũng bình thường, nhưng tự nhiên lại mọc ra thân phận nhân viên công vụ thì lại khác.
Khang Lai Nhân hỏi: “Anh nói gì vậy? Đồng chí cảnh sát gì?”
Khang Tinh Lạc ngơ ngác: “Anh, anh, anh không phải, là cảnh sát, trật tự sao?”
Khang Lai Nhân: “… Trật tự?”
Khang Tinh Lạc: “Đúng vậy, không phải anh, hỏi tôi, có sờ, mèo hay không, sao? Bây giờ, sờ mèo, là trái pháp luật sao?”
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân đỡ trán, nói không nên lời.
Ước chừng qua một phút sau, Khang Lai Nhân làm ra quyết định, hai tay chạm vào cổ Khang Tinh Lạc, cường thế ôm chặt đối phương nhích lại gần mình, hai mắt nhìn thẳng, nghiêm túc nói: “Nghe đây, em có lời muốn nói với anh, tuy có khả năng sẽ làm anh hỗn loạn, anh sẽ cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng anh phải biết, chuyện này là thật, từ từ tìm hiểu, anh sẽ thích ứng rất nhanh. Bây giờ anh chỉ cần nhớ một chuyện, đừng lo lắng, cũng đừng bị dọa, dù gặp được những thứ gì không thể hiểu được, em cũng ở bên anh.”
Khang Tinh Lạc: “…Ừm ừm…”
Khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, trong chớp mắt ngắn ngủi Khang Tinh Lạc đã bị hút vào, tuy vẫn không hiểu ra sao nhưng y thấy được lực lượng đáng tin trong mắt người ấy.
Khang Lai Nhân: “Nói ra thì rất dài dòng, anh…”
Có tiền đề nói ra tất cả mọi chuyện, bỗng tinh thần của Khang Lai Nhân có chút biến hóa, Khang Tinh Lạc cách hắn quá gần, người mình ngày nhớ đêm mong ở đây, chờ đợi trong khoãng thời gian đằng đẵng đang ngồi ở đây, hắn không khống chế được bản tính.
Hô hấp của Khang Lai Nhân thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Khang Tinh Lạc: “Anh để em ngồi lên đùi anh trước đi.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Chuyển biến nhanh vậy sao, Khang Tinh Lạc bất ngờ không đội mũ bảo hiểm: “Tôi? Đùi, làm, vậy, không tốt lắm?”
Khang Lai Nhân nghĩ nghĩ, cơ thể Khang Tinh Lạc suy yếu, hắn ngồi lên quả thật không tốt, vì thế lại nói: “Vậy anh ngồi lên đùi em.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Lai Nhân: “Đến đây.”
Khang Tinh Lạc: “…”
Không đến được!
Vẻ mặt Khang Tinh Lạc tràn ngập khó xử, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên trong mắt người đàn ông hiện lên quang mang, âm lượng thấp xuống, thanh tuyến trong vắt như mèo kêu: “Tinh Lạc.”
Cả người Khang Tinh Lạc chấn động, kinh ngạc nói: “Anh biết, tên, tôi, anh, quen tôi?”
Khang Lai Nhân: “Đương nhiên.”
Khang Tinh Lạc vô cùng kinh ngạc: “Thế, anh là…”
Khang Lai Nhân nhắm mắt lại mở, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân để nói: “Em là…”
Câu nói kế tiếp bị tiếng còi hú bén nhọn đánh gãy, ánh sáng chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng thật lớn khiến trước mắt Khang Tinh Lạc trống rỗng.
Ngoài cửa có người cầm loa lớn hô: “Cảnh cáo! Người mặc áo khoác đen không được cử động! Không được chạy trốn! Anh đã bị cảnh sát Tấn Giang bao vây!”
Ánh sáng chói mắt, cấp hai còn có thể nhịn nhưng nhân loại bình thường thì không, Khang Lai Nhân vội vàng đỡ Khang Tinh Lạc tới cửa, rời xa cửa sổ, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cảnh sát bên ngoài bao vây hai tầng lập tức tiến lên: “Ra đây! Áo khoác đen ra đây! Nhóm đo đâu, mau đo trị số!”
Vài giây sau có người trả lời: “Một vạn tám ngàn tám! Không phải cấp một, là cấp hai!”
“Cấp hai? Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hai nhóm cùng tiến lên, nhanh chóng bắt giữ!”
Khang Tinh Lạc chỉ có thể nghe được âm thanh không hiểu tại sao, trong lòng rối ren đợi hơn nửa ngày rốt cuộc tầm nhìn cũng khôi phục, vất vả lắm mới nhìn rõ được thì Khang Lai Nhân lại buông tay đỡ mình ra, hình như chuẩn bị nói chuyện với cảnh sát bên ngoài.
Khang Lai Nhân vừa muốn mở miệng bỗng cảnh sát lập tức nhào tới.
Sức lực của loài tiến hóa và nhân loại bình thường không cùng một cấp bậc, một khi dùng sức sẽ làm cho đối phương bị thương, Khang Lai Nhân nhíu mày không né tránh, để yên cho mình bị đè, chờ khi xác định mục đích của đối phương mới bắt đầu hỏi tình hình.
Nhưng hành động của hắn bị bốn phía cảnh giác, vừa mới nhúc nhích cảnh sát đè hắn liền kích động nói: “Không ổn! Anh ta muốn phản kháng! Mọi người mau đến giúp! Cảnh sát Chu! Cảnh sát Chu mau tới đây!”
Lời này vừa hô, cảnh sát bên ngoài liền nhào vào chồng lên chồng lên, một người tiếp một người, năm tên đàn ông trưởng thành như quả tạ thành công đè bẹp Khang Lai Nhân.
Thế này còn chưa đủ, sau khi năm người đè lên, đột nhiên từ bên ngoài có một thân ảnh mập mạp lao đến, hắn ta chạy lấy đà, một quả chùy trăm cân nện thẳng lên lưng Khang Lai Nhân!
Lực quá to lớn đánh vào, Khang Lai Nhân hự một tiếng, phun ra một tiếng méow thê lương!
Cảnh sát Chu béo khỏe nằm trên lưng Khang Lai Nhân vui vẻ nói: “Giữ chặt! Giữ chặt vào!”
Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, Khang Tinh Lạc ngu người, hoàn toàn không hiểu tại sao Khang Lai Nhân lại bị cảnh sát vây bắt, đang định đi qua bỗng cảnh sát Chu xoay đầu lại: “Cậu tạp vụ này xin lùi ra sau, cấp hai rất nguy hiểm.”
Khang Tinh Lạc không biết Khang Lai Nhân nguy hiểm chỗ nào, cảnh sát Chu đeo mặt nạ mũi heo mới dọa y sợ nhảy dựng.
Đêm nay trải qua quá nhiều chuyện, Khang Tinh Lạc đã sớm chết lặng, y lo lắng nhìn Khang Lai Nhân bị cảnh sát còng tay: “Anh ấy, sao lại, bị bắt, phạm tội gì?”
Vấn đề này có chút khó trả lời, cảnh sát Chu dựa theo yêu cầu của cấp trên đi bắt loài tiến hóa ôm đầu tàu cao tốc, về phần hắn tội gì thì…
Emmmmmmmm…
Nghĩ nghĩ, cảnh sát Chu nghĩa chính ngôn từ: “Trốn vé!”
—
Chú ý: Thoại của Tinh Lạc có nhiều dấu phẩy vì ẻm ngủ 2 năm mới tỉnh dậy cơ thể chưa linh hoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...