Sâu Bướm Thoát Xác


Nhà cô gái là kiểu nhà ống đặc trưng, tuy hai bên đất rộng thênh thang nhưng vẫn xây cái kiểu nhà chật chội ấy.

Quanh khu vườn dùng bụi cây làm hàng rào bao phủ, đèn điện lại tối om, chẳng an toàn chút nào.

Nó làm Thẩm Quyền nhớ tới Tố Anh Đức, chỉ khác là cô gái này thuộc tầng trung trong thị trấn, không giàu có như người kia.
Thẩm Quyền phát hiện tên kia vẫn đang theo sau 2 người họ mà dường như cô gái này cũng nhận ra điều gì đó.

Thẩm Quyền nói nhỏ gì đó, rồi hai người họ cùng gật đầu vô cùng ăn ý, một người vào phòng tắm ngâm quần áo, một người ra vườn kiểm tra.

Đèn đường sẽ được lắp thêm vào đầu tháng 4 tới, hiện tại, trong vườn tối đen như mực.

Thẩm Quyền cầm đèn pin đi vòng quanh ngôi nhà một hồi.

Tiếng cô gái vọng ra từ nhà vệ sinh, hỏi hắn:
"Cậu ở lại ăn tối không?"
"Cũng được." Thẩm Quyền hỏi: "Bao giờ bố mẹ cậu về."
"Tối nay là về thôi, công việc công hết rồi, họ muốn ra sớm một tí."
Hai người họ cố ý nói dối cho gã nọ nghe thấy.
Quả nhiên, khi cô vừa dứt lời, hắn nghe thấy tiếng chẹp miệng phát ra từ bụi cây phía góc nhà.

Thẩm Quyền hơi nhướng mày, lại hỏi cô:
"Nhà cậu có nuôi chó mèo gì không?"
"Không có." Cô gái hơi dừng lại một lúc, hỏi:
"Sao vậy?"
"Chắc có con mèo nào đi lạc vào nhà ấy mà, để tớ đuổi nó đi."
Nói rồi, hắn ném thẳng cái đèn pin trên tay về phía bụi cây.

Tên biến thái phải nhịn giỏi lắm mới không phát ra tiếng kêu đau, gã nhoài người nằm xuống đất, luồn lách theo bụi cây rồi lao thẳng ra khỏi nhà.

Thấy gã đi rồi, Thẩm Quyền mới thở phào nhẹ nhõm.


Hắn không nên mạo hiểm đi bắt tên nọ, ai biết tên đó có mang vũ khí hay không, trời thì tối, nhìn thế nào cũng thấy bất tiện.

Tiếc là hắn không thấy mặt tên đó, thấy rồi sẽ đọc được mệnh.
Hắn nhặt đèn pin lên, lại đi một vòng quanh sân.
Không hiểu sao, Thẩm Quyền bỗng có linh cảm xấu.

Mà linh cảm của hắn không bao giờ sai, chỉ là hắn không xác định được nó muốn báo cho hắn biết thứ gì đang tới.

Thẩm Quyền mở cửa ban công bước vào nhà, lại đi vòng chung quanh một hồi.

Đèn trùm lộng lẫy treo trên quạt trần, rung rinh mỗi khi có cơn gió bước ngang qua.

Cả căn phòng chìm trong sắc cam ấm áp tựa mùa hạ, tỏa ra từ những viên pha lê lấp lánh phía trên.

Phòng khách bày biện khá đơn giản, một chiếc ghế sô pha mềm mại đối diện với ti vi, hai lọ hoa hồng rực rỡ đặt hai bên, trên tường treo đầy ảnh gia đình.

Cô gái nọ vẫn đang giặt quần áo sở trong nhà vệ sinh, không để ý tới hắn.
Như nghĩ ra gì đó, Thẩm Quyền bỗng gõ cửa nhà vệ sinh, hỏi:
"Tớ vào được không?"
Cô gái kia hết hồn, mở cửa cho hắn, đáp:
"Sao thế-"
Thẩm Quyền không nhìn cô gái, bước thẳng tới bồn tắm phía góc tường.

Vòi hoa sen đứng treo trên tường phòng, ngay sát đó có một lỗ thông gió nhỏ thông với sân sau, được ngăn cách bởi một tấm kính mờ.

Thẩm Quyền thò tay lên miết mặt vòi hoa sen, tay còn lại chống lên bồn, bàn tay hắn men theo chiếc vòi xuống chân vòi phía dưới, ngay trên tay nắm.
Thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cô gái chẳng còn ngại ngùng nữa mà thay vào đó là hơi hoảng sợ, hỏi:
"Cái gì đấy?"
"Có camera."

Thẩm Quyền đáp.

Trong phút chốc, mặt cô gái kia trắng bệch, lùi lại trong vô thức.

Cô lắp bắp:
"Phải...phải làm thế nào bây giờ."
"Nó cứng quá không rút ra được, lại khá nhỏ." Thẩm Quyền cũng chau mày, đưa tay về phía cô: " Có cái gì nhọn, như tua vít hay kim gì đó, để tớ chọc vỡ camera luôn cho nhanh."
Cô gái kia chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Ước chừng 5 phút sau, cô quay lại với một chiếc tua vít nhỏ trên tay.

Thẩm Quyền đâm một nhát thẳng vào chiếc camera bé xíu không hề do dự.

Mặt kính vỡ vụn, rơi lả tả xuống mặt bồn trắng toát.

Sắc mặt cô gái kia vô cùng khó coi, cả người run lên, giật giật áo Thẩm Quyền.
"Làm thế nào đây?"
"Trước mắt kiểm tra xem trong nhà còn camera không đã, những nơi kín đáo hơn như phòng ngủ, tủ quần áo, bồn cầu,..." Thẩm Quyền liếc mắt ra ngoài cửa sổ: "Còn tên đó sẽ không quay lại nữa đâu."
Cô gái sốt sắng hỏi:
"Sao cậu biết được?"
Vì mục tiêu uy hiếp của hắn sắp chuyển sang Thẩm Quyền.
Hắn chán rồi, bỏ nhiều chất xám ra trù dập mấy thằng ranh con bắt nạt hắn trước kia rất tốn thời gian.

Cuộc sống của hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn vô vị và nhạt màu như vậy.

Thẩm Quyền không muốn tốn công bày ra chiêu trò để ẩy tên biến thái kia xuống vực nữa, đồng thời hắn cũng không phải người duy nhất bị hại như những lần trước kia nên hắn cần làm việc thận trọng hơn.

Thú thực, Thẩm Quyền chẳng quan tâm cô gái này cho lắm.


Nhưng hắn vẫn giúp cô.
Nói xong, hai người họ chia nhau ra tìm.

Thẩm Quyền lục lọi một hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, linh cảm xấu cũng chẳng còn nữa, chắc hẳn là hắn chỉ có một khoảng thời gian nhất định nên lắp ít.

Chiếc camera kia thoạt nhìn trông khá đắt, lại tinh xảo, không phải thứ người bình thường có thể sở hữu.

Thêm thời gian tên đó đóng đinh kiểu gì để chiếc cam chìm trong thân vòi được chắc hẳn là hắn chỉ có một chiếc.
Ai có thể sở hữu nó trong trường cấp 3? Không phải giáo viên, chỉ có học sinh mới tới nhà cô gái này học nhóm.

Không thể loại bỏ khả năng người đó không phải một cá thể riêng biệt mà dính liền với một tổ chức hay một nhóm nhỏ chuyên đi săn ảnh nhạy cảm của các cô gái trẻ trong trường.

"Gần đây nhà cậu có ai tới chơi không? Học nhóm, họ hàng thăm chẳng hạn."
Khả năng vào người thân trong gia đình không cao lắm, Thẩm Quyền bèn hỏi cô.
"Cũng có.

Mấy ngày trước diễn ra ngày hội thanh niên 26/3, các anh chị lớp trên với một số bạn cùng lớp tớ có đến học nhóm, quay video rồi ăn tối luôn."
Ở trường hắn, cứ tới ngày 26/3, 3 lớp thuộc 3 khối khác nhau sẽ được phân thành một nhóm.

Mỗi nhóm quay một đoạn video nói về cảm tình đối với trường và một bài thuyết trình tổng kết các hoạt động của lớp.

Như lớp cô gái ấy ở nhà 7, lớp hắn oắt nhà 5.

Chắc hẳn một người trong số họ đã lợi dụng sơ hở để lắp camera quay cảnh nhạy cảm của cô gái.

Ngày hội diễn ra vào ngày trước, họp nhóm còn diễn ra trước cả khi ấy vậy tức là đã gần 2 tuần rồi, không chỉ ảnh nhạy cảm của cô mà toàn bộ gia đình cô đều đang nằm trong tay một kẻ biến thái nào đó.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quyền hơi nhíu mày.
Dường như cô gái nọ cũng nhận ra điều đó, cô run lên bần bật, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
"Cậu có nhớ có bao nhiêu người tới học nhóm hôm đó không?"
Cô gái nghĩ ngợi một lúc, đọc ra mấy cái tên và lớp của bọn chúng.
Hắn khuyên cô gái kia nên báo ngay với bố mẹ và báo cảnh sát, một phần là để bảo vệ cô, một phần là để hạn chế hành tung của tên nọ, không để gã đi quấy rối các nữ sinh khác.
Thẩm Quyền nhờ một bác hàng xóm nữ sang ở cùng cô gái cho đỡ so còn mình thì đạp xe về nhà.

Để cô gái kia ở nhà một mình tới sáng mai thì không ăn toàn mà hắn thì chẳng muốn ở lại, hơn nữa hai người họ không thân quen tới vậy, ai biết được cô gái kia có phòng bị hắn hay không.

Năm Thẩm Quyền học lớp 11, công nghệ thông tin phát triển vượt bậc, số lượng người dùng mạng xã hội cao ngất ngưởng, đi liền với hiện tượng ấy là hàng loạt tệ nạn sinh ra.

Chắc hẳn bị quay lén cũng là một trong số các loại tệ nạn mạng ấy.

Nếu mục đích của gã là làm nhục công khai cô ấy thì đáng nhữ ra hắn phải đăng đoạn phim đó lên mạng từ lâu rồi nhưng từ đầu tới cuối, cô gái ấy không hề bị tung ảnh lên mạng.

Vậy có 2 khả năng.

Thứ nhất, gã biến thái không có thù oán gì với cô gái, đơn thuần là gã nhắm trúng một đứa nhóc dáng đẹp nở nang.

Gã có thể dùng những tấm ảnh, đoạn phim quay cảnh cô gái tắm để bán cho người khác hoặc mang về tự thủ.

Chiếc camera kia khá đắt, nhân lúc bố khe cô đi vắng, gã trèo vào cửa sau nhằm lấy lại đồ bỏ quên.
Thứ hai, gã có thù oán với cô gái hoặc gia đình cô, muốn quay cảnh nhạy cảm của cô nhưng camera bị hỏng, hắn không tìm được thời cơ để sửa nên phải chờ thêm mấy ngày nữa mới lẻn vào.

Khả năng vào học sinh là rất cao và bố mẹ của người đó không hề biết con mình đi rình mò người khác, cũng có thể gia đình không quan tâm hoặc họ đã mất rồi.

Khối 11,12 học cả ngày, trong khoảng thời gian ấy, tên biến thái có thể lẻn vào, an toàn hơn rất nhiều so với đợi chủ nhà về.

Nhưng gã không làm thế, vậy rất có thể gã là học sinh lớp 11, 12, thuộc nhà số 7, có tới học nhóm, cao xấp xỉ hắn, chắc hẳn là đàn ông.

Trong trường có không ít cô gái đẹp, vậy mà hắn lại chọn cô gái này, chắc hẳn là ít nhiều cũng có liên quan.
Mà hắn cũng không vội, chắc hẳn tên biến thái kia đã thấy mặt hắn rồi, giờ chỉ cần chờ gã tự tìm tới cửa thôi.
Về đến nhà, Thẩm Quyền tìm trên trang của trường ra lớp 12A3 và 11D7, tiếc là trên này không in danh sách lớp.
Nghĩ nghĩ một hồi, Thẩm Quyền mở điện thoại, nhắn tin cho một cô gái học khối trên.

Ước chừng 20 phút sau, Phương Hằng trả lời lại, đồng thời giúp hắn khoanh vùng 4 người học lớp 12 tới nhà cô gái hôm đó.

Trong 4 người đó có 3 người là đàn ông, tuy không tính là đẹp nhưng cao ráo, 1 cô gái mắt sắc lẹm, tóc xoăn cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt trắng nõn.

4 người bọn họ đứng rải rác trong bức ảnh, mỉm cười.
Thẩm Quyền nhìn chằm chằm bức ảnh lớp trong máy một hồi lâu, thở dài, đưa tay lên xoa thái dương.
Nguy rồi, cả 4 người này là đồng loã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui