Sâu Bướm Thoát Xác


"Bà ơi, hôm nay con học ở trường, có người kể cho con một câu chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Có một cô gái được tiên tri là sẽ chết vào ngày cô ấy gả cho chàng hoàng tử vì bị một nàng công chúa nước láng giềng hạ độc.

Cô ấy rất sợ hãi, cầu xin vua cha cho mình được trốn đi.

Nhà vua không tin con gái mình, vẫn cử hành hôn lễ như thường.

Tất nhiên là công chúa nhất định không chịu, vậy nên cô ấy đã cầu xin nhà tiên tri chỉ đường giúp cô.

Nhà tiên tri chỉ cho cô gái trốn vào trong rừng sâu, chờ xế chiều rồi hẵng ra.

Nàng công chúa làm theo, kiên quyết bảo vệ tính mạng của mình cho bằng được.

Cuối cùng, cô ấy bị hoàng tử nhầm là con thỏ và bắn một nhát tên vào người, qua đời trong rừng rậm.

Tại sao lại thế hả bà?"
"Ai lại đi kể với trẻ con câu chuyện kiểu này nhỉ?" Người phụ nữ già lẩm bẩm.
"Tại sao lại thế ạ?"
"Ý con là sao?"
Thẩm Quyền nhỏ giọng:
"Ý con là, cô ấy đã chạy thoát khỏi số mệnh rồi, tại sao chuối cùng cô ấy vẫn chết ạ?"
Chẳng lẽ không có cách gì hay sao?
Người phụ nữ im lặng một hồi.

"Ở đời, người làm việc thiện luôn nhận được thành quả tương xứng, làm việc ác ắt chịu quả báo.

Không kiếp này thì kiếp sau.

Có thể là do kiếp trước của cô ấy sống không lương thiện, không có lòng với cha mẹ, với người thương.

Đã gây tội thì không bằng cách này thì bằng cách khác, cô ấy cũng phải nhận hình phạt."

"Nhưng cô ấy đã cố gắng làm việc thiện vào khoảng thời gian trước khi cô ấy bị hoàng tử bắn chết mà."
"Có những thứ không thay đổi được đâu." Người phụ nữ thở dài.

Bà không hiểu vì sao bà lại đi nói điều này với một đứa trẻ con còn thơm mùi sữa, cứ như thể nó có khả năng hiểu hết tất cả những gì bà nói.
Đúng là Thẩm Quyền có khả năng đó.
"Số mệnh được vẽ ra từ khi chúng ta mới chào đời, việc tốt của cô ấy, kiếp sau cô ấy sẽ được hưởng chọn vẹn thành quả của mình.

Con thấy đấy, sinh mệnh của chúng ta ngắn ngủi như vậy, giống như một bông hoa, hé nhuỵ, bung cánh rồi tàn phai, chỉ trong khoảnh khắc, nhưng ông trời có mắt, ông sẽ quan sát từng cánh hoa và rồi biến chúng trở thành những bông hoa tuyệt vời nhất.

Con hiểu không?"
Thẩm Quyền ngồi trên thêm nhà, im lặng không nói gì.
Trường tiểu học chứng kiến cảnh một giáo viên sảy chân ngã từ trên cầu thang xuống, máu me be bét.

Đứa nhóc đi cùng cô lùi lại phía sau, mang vẻ mặt hốt hoảng, đứng chết lặng tại chỗ.

Thứ đầu tiên nó cảm giác được là sự trống rỗng, tiếp theo đó là hụt hẫng, cuối cùng, Thẩm Quyền trở về trạng thái như thường ngày, chẳng thương khóc cũng chẳng mở miệng ra nói câu nào.

Nó không thấy buồn, không thấy thương xót.
Tận tới khi tiết học kết thúc, một giáo viên đi ngang qua nhìn thấy thi thể người phụ nữ đã hét ầm lên.

Thẩm Quyền được nghỉ học một ngày để nhà trường thuê thầy tới làm lễ cho trường, xua đuổi tử khí.
Khoảng cuối năm lớp 5, bác sĩ nói trạng thái tâm lý của Thẩm Quyền có chuyển biến tích cực, sẽ khỏi sớm thôi.

Hiện tại nó không còn có hành vi ngược đãi động vật hay hung hăng với bạn bè nữa, có thể cho nó vào một trường cấp 2 bình thường để hoà nhập với bạn bè.

Điều này khiến Hồng Nhung rất vui mừng.
Đó chỉ là khởi đầu.
—————-
Trương Bình An là một đứa trẻ ở rìa thành phố, học lớp 7 trường trung học cơ sở Thượng Thuỵ.

Thằng nhóc lớn sớm, mới 13-14 tuổi đã cao gần mét 7, da ngăm đen khỏe khoắn, đầu cạo trọc lóc như quả bóng bàn, trên chân đầy sẹo bởi những lẫn nô đùa trên cánh đồng.

Áo đồng phục trắng ngắn cũn từ năm ngoái đã ngả màu, dưới là quần xanh tím than nhăn nhúm.


Bọn nhóc ở tỉnh này ai cũng vậy, nhếch nhác và luộm thuộm.

Chúng chẳng nhận ra vẻ bẩn thỉu của mình bởi ai cũng như ai, sống lâu cũng quen rồi, áo bẩn chút thì có sao, quần nhàu rồi không phải không mặc được.

Chỉ trừ một người.
Thẩm Quyền vẫn luôn để ý vẻ bề ngoài của mình, bất kể là khi nó còn nhỏ hay khi trưởng thành, sạch sẽ và thơm tho là ưu tiên hằng đầu của nó.

Trên người nó phảng phất hương hoa nhài, mái tóc đen nhánh mượt mà, mái che lông mày.

Thẩm Quyền dạy thì rất muộn, ở thời điểm này, nó là một trong những đứa trẻ bé nhất trong lớp, lại toát ra hương vị thanh thuần, như một con búp bê sứ biết đi.

Trương Bình An không thân với Thẩm Quyền, hắn biết thằng này rất kiệm lời lại trầm tính, không thích mở miệng nói chuyện.

Sau này, Trương Bình An được giáo viên chuyển chỗ tới ngồi gần nó, hắn mới nhận ra không phải là Thẩm Quyền kiệm lời mà hình như nó khinh thường mình.
Điều này khiến một thằng nhóc luôn được đám con trai trong lớp tôn là "đại ca" cảm thấy bị xúc phạm.
Thẩm Quyền đúng là rất khinh thường Trương Bình An.

Thằng bé này không có tiền đồ như thằng nhóc nhà họ Quán, không biết tôn trọng công sức của người khác, coi trời bằng vung, không bao giờ nhận sai, vong ân bội nghĩa, bất hiếu với cha mẹ, từ đầu đến cuối không thay đổi và phải trả giá bằng việc sau này hắn không việc làm, nợ nần chồng chất.

Nó thật sự không nhìn ra một ưu điểm nổi trội nào của cậu con trai này.
Nhưng nó không rảnh rỗi đi gây sự với một thằng nhóc 13-14 tuổi không hiểu chuyện lại thích động chân động tay, cứ nhìn cơ bắp trên cánh tay nó là biết, ở thời điểm này, Thẩm Quyền không đánh lại hắn được.

Sau tiết Toán là tới ra chơi.

Trương Bình An không có điện thoại cũng chẳng thích ngồi trên lớp làm bài tập và những đứa trẻ khác cũng vậy, nó muốn xuống sân nhưng lại phát hiện ra hắn chẳng còn gì để chơi cùng.

Trương Bình An gọi một đám choai choai cao dong dỏng khác tụ tập quanh bàn hắn, bàn tán rôm rả.
"Con mang chồng vở lên phòng giáo viên giúp cô nhé."
Thẩm Quyền đứng trên bục giảng gật đầu.


Cánh tay mảnh khảnh của nó vòng xuống dưới chồng vở, nhấc bổng chúng lên đầy khó khăn, bước ra cửa.

Trương Bình An bỗng nghĩ ra trò vui.

Lúc Thẩm Quyền trở về lớp, nó phát hiện ra chiếc ba lô của mình đã biến mất hút, bút chì bút mực rơi lả tả, nằm la liệt trên mặt đất.

Sắc mặt nó không thay đổi là bao, chẳng biết có giận hay không.

Thẩm Quyền điềm nhiên như không, nhặt từng món đồ lên bàn học, xoay người ra khỏi lớp.
Loại trò chơi của trẻ con này chỉ có một chỗ giấu.

Quả nhiên, khi Thẩm Quyền bước vào nhà vệ sinh.

Trương Bình An và đám bạn xấu của cậu ta đã đứng sẵn ở đó.

Trương Bình An không ngờ nó về nhanh đến thế, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Có gì mà phải hoảng hốt?
Thẩm Quyền không để ý đến vẻ mặt đắc thắng của cậu ta, bước tới một nhà vệ sinh gần đó.

Cánh cửa khép hờ mở ra, bên trong bồn vệ sinh là cặp sách của Thẩm Quyền.

Vì cái túi quá to nên không thể làm ướt hết nhưng chỉ cần hắn tung tin Thẩm Quyền giặt cặp bằng nước bồn cầu thì không ai dám lại gần nó.
Trên thực tế, Thẩm Quyền cũng chẳng bao giờ chơi với ai.

Đám trẻ này đều là rác rưởi, con người đều là rác rưởi, nó cũng là rác, một túi rác nhận thức được bản thân và môi trường xung quanh.

Nó không tức giận.

Đôi tay trắng nõn kéo cái cặp đen dưới bồn cầu lên.

Trương Bình An và đám bạn chung quanh há miệng ra cười hô hố, khinh thường ra mặt.
Cũng may là chỉ ướt 3 quyển, không động tới vở.
Thẩm Quyền lôi hết tất cả sách ra đặt trên bệ rửa tay, mở nước từ trong vòi, lúi húi giặt cặp.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Trương Bình An tưởng Thẩm Quyền sẽ hốt hoảng hay run sợ, không dám ngang nhiên bước vào buồng vệ sinh cũng chẳng dám nhặt chiếc cặp bẩn thỉu bị nhét xuống bồn cầu.


Thẩm Quyền vốn là đứa ưa sạch sẽ, chẳng phải nó không nên thò tay vào trong nhấc đồ của mình ra hay sao? Thậm chí Trương Bình An đã lường trước được Thẩm Quyền sẽ mách lẻo với giáo viên.

Hình thức kỉ luật của nhà trường giống như một đống xăng đổ vào lửa, giải quyết xong, người bị bắt nạt vẫn bị bắt nạt mà kẻ đi hành hung thì vẫn ung dung tự tại.
Tất nhiên Thẩm Quyền cũng hiểu điều đó.
Tiếng nước chảy xối xả không ngừng, đứa nhóc trắng trẻo đứng giữa đám con trai cao to xấu xí, ung dung chà mạnh chiếc cặp đen bẩn thỉu.

Hành động này khiến Trương Bình An rất khó chịu.

Hắn vung tay ẩy vai Thẩm Quyền.
"Thằng ẻo lả này? Mày coi thường bọn tao đấy à?"
Thẩm Quyền không nói gì, đáy mắt đen kịt như đáy vực.

"Trả lời hộ cái! Mày không bị câm!"
"Đừng dùng vũ lực." Thẩm Quyền đẩy tay hắn ra: "Pháp luật không xử lý những đứa nhóc nhét đồ của người khác vào bồn cầu nhưng sẽ xử lý những đứa trẻ gây thương tích trên cơ thể bạn mình.

Trương Bình An, mày không phải là vua của thế giới này."
Nói rồi, nó ôm chiếc cặp ướt sũng và sách vở trên bệ rửa tay, thản nhiên lách qua đám người mà bước ra ngoài.

Đám đàn em thấy Trương Bình An ngớ người thì chẳng biết nên làm gì, luôn miệng hỏi: "Có đánh nó không?", "Giờ làm gì?", "Có thế thôi hả?", "Ai mất mặt ở đây vậy?"
"Im mồm hết cho tao!"
Trương Bình An gào ầm lên.

13 tuổi là thời điểm tiền dậy thì của đám con trai chúng nó, tâm sinh lý đều thay đổi.

Hắn luôn nghĩ mình là nhất, chống đối lại bố mẹ, những kẻ khác phục vụ hắn là điều hiển nhiên.

Một câu của Thẩm Quyền như chọc đúng tim đen hắn, dù cố ý hay vô tình.

Tất nhiên là Thẩm Quyền cố ý.

Khả năng đọc vị của nó đâu phải để chơi? Nó muốn dây vào loại người như Trương Bình An, thẳng chân đạp kẻ như hắn xuống vực.

Dường như, Thẩm Quyền tìm thấy sự thích thú trong việc làm tổn thương những người khác, đặc biệt là những kẻ chủ động gây sự với nó.

Thằng nhóc nhà họ Quán, Trương Bình An, Tố Anh Đức, Nguyễn Công Vinh, hàng trăm người nó gặp khi nó học đại học.

Những ngày sau đó, số lần Trương Bình An nhìn thấy Thẩm Quyền giặt cặp đầy thản nhiên trước mặt hắn ngày một tăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui