Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Những người khác của Tống gia cũng cùng nhau chạy tới.
Tống lão thái được con dâu thứ ba Lưu Ngọc Lan đỡ đến.
Triệu Quyên một phen nước mũi, một phen nước mắt, khóc lóc kể lể.
" Cầu trưởng làng làm chủ cho gia đình của chúng ta a.
Người ngoài đánh người ngay trước cửa nhà chúng ta.
Đây là đang xem thường làng Tống gia của chúng ta, coi người trong làng chúng ta không có ai ra mặt a.
"
Đánh nhau trong cùng một làng thì là chuyện nội bộ, nhưng khi người ngoài đến đánh thì tình hình đã hoàn toàn khác.
Dân làng một khi bị chọc giận, đệ đệ có thể sẽ gặp rắc rối lớn.
Tiêu Hạnh Hoa vừa rồi không có ngăn cản, vì biết hai tiểu thúc tử này không phải là đối thủ của đệ đệ.
Nàng để đệ đệ thoải mái đánh để giải tỏa cơn tức giận trong lòng hắn cũng tốt, tránh việc bị đè nén lâu ngày mà không kiềm chế được trút giận đối với Vương Yến và nam nhân kia.
Hiện tại, nàng cần phải ra mặt ngăn cản.
" Trời đất chứng giám, cầu trưởng làng làm chủ cho chúng ta.
"
Tiêu Hạnh Hoa khóc như mưa, mặt mày tái nhợt.
" Ta bất quá chỉ là về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Vừa quay về đã bị người chặn ở cửa nhà mình mắng ta trộm lén lút với hán tử, còn muốn đem ta nhốt vào trong lồng heo.
Đệ đệ của ta chính là tới nói nàng vài câu thay ta giải thích.
Nhưng Nhị đệ Tam đệ lại như là có chuẩn bị mà đến, mang theo cuốc sắt nhấc lên liền lao tới đánh đệ đệ của ta.
Nếu không phải là đệ đệ ta biết chút công phu quyền cước, lúc này hắn không chừng đã bị bọn họ đánh chết rồi.
Hu hu.
"
Những người dân làng vốn định ra tay cũng bắt đầu do dự.
Tiêu Hạnh Hoa căn bản không cho người Tống gia cơ hội mở miệng.
Tiếp tục khóc.
" Dù có thèm muốn căn nhà và ruộng đất của đại phòng thì cũng không thể bịa đặt và bôi nhọ ta như vậy.
Các người còn ác nhân cáo trạng trước, nói rằng đệ đệ ta đánh đến cửa nhà họ Tống.
Các người cũng không nhìn xem, đây là nhà ai, là ai đang chặn trước cửa nhà ta mà đòi bắt nạt ta đây! "
Mấy ngày trước việc Triệu Quyên và Lưu Ngọc Lan ức hiếp Tiêu Hạnh Hoa vẫn còn được dân làng nhớ rõ, lúc này sợ không phải nhìn thấy người ta kiếm tiền đỏ mắt, lại muốn gây thêm chuyện như thế.
Rốt cuộc cũng có người không chịu nổi nữa.
" Tống lão bà tử, nhà các người gây sự còn chưa đủ sao? Khi dễ người cũng không thể quá đáng như vậy chứ! "
Trưởng làng cau mày, hỏi Tống lão thái, " Thiệu Vũ gia, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? "
Tống lão thái ra hiệu cho con dâu của bà ta.
" Tức phụ tam phòng, con mau đem những gì con cùng nhị tẩu con nhìn thấy nói ra, để cho trưởng làng và mọi người giúp đỡ chúng ta, làm chủ cho đại tráng đáng thương của ta a.
"
Lưu Ngọc Lan nhìn Tiêu Hạnh Hoa, cười khẩy.
" Ta tận mắt nhìn thấy, đại tẩu cùng nam nhân khác gian díu với nhau.
Người đó không phải ai khác, chính là vị quan sai đã báo nhầm tang.
Hai người này rõ ràng không kiêng dè gì.
Suốt năm ngày ở quán sủi cảo liếc mắt đưa tình nhìn nhau, không biết ở nơi khác đã đi đến mức nào rồi.
"
" Cái con mẹ nó, thật là trùng hợp.
" Lý Bưu đột nhiên bước ra từ đám đông, " Đến đây.
Hãy nói rõ ràng cho Lý Bưu ta xem, chúng ta đã đi đến bước nào rồi? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...