Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


Lưu Ngọc Lan tức giận bất bình: " Đại ca chưa từng bạc đãi tẩu, hiện tại hắn đã chết, tẩu liền tỏ thái độ như vậy? "

" Vậy thì sao? " Tiêu Hạnh Hoa nhìn quanh một vòng, "T a muốn khóc chết sao? Hay là muốn đâm đầu chết ở đây, đi theo hắn? "

" Tẩu - - " Hai nàng dâu đều bị nàng sặc đến sắc mặt đỏ bừng.

Nhìn hai đứa con dâu liên tiếp bị thiệt thòi, Tống lão thái cũng không muốn tiếp tục diễn cảnh mẹ chồng nàng dâu thâm tình nữa.

" Con nói không sai, Đại Tráng đã chết, cuộc sống của con và bọn nhỏ vẫn phải trải qua.

Nhưng mà—— "

Rốt cục cũng muốn nói đến phần chính.


Tiêu Hạnh Hoa không khỏi cười lạnh trong lòng.

" Bất quá—— " Tống lão thái liếc mắt một cái, tiếp tục nói: " Con một người mang bốn đứa nhỏ, cuộc sống này quả thực khổ sở.

Trước kia còn có Đại Tráng cái này còn có hi vọng, chịu đựng một chút cũng liền qua đi, nhưng hiện tại, Đại Tráng cũng không có.

Con chung quy vẫn nên vì chính mình cùng bọn nhỏ nên làm tính toán khác không phải sao? "

Tiêu Hạnh Hoa nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về nơi khác.

" Nương là sợ ta sinh ngoại tâm, làm chuyện có lỗi với Đại Tráng, nên cố ý thăm dò ta sao? Kỳ thật không cần thiết, ta sống là người của Đại Tráng, chết là quỷ của Đại Tráng, coi như là hắn đã..."

" ...Đã chết, ta liền mang theo bốn nha đầu, đời này cũng sẽ không sinh ra hai lòng.

"


" Nương không phải ý này.

"

Tống lão thái cảm thấy hôm nay con dâu lớn đặc biệt khó chơi, giống như nghe không hiểu tiếng người.

Rốt cuộc bà phải nói rõ ràng.

" Lòng dạ của con đối với Đại Tráng nương đã hiểu, con là người tốt, nương càng không nỡ nhìn con chịu khổ.

Vì vậy, nương định tìm cho con một người khác…”

" Đây là các người đã thương lượng xong rồi sao? " Tiêu Hạnh Hoa liếc mắt nhìn công công, lại quay đầu nhìn về phía bà bà, " Nếu cha chết, nương cũng sẽ vội vã tìm người khác như thế không? "

" Con - - " Tống lão thái rốt cục nhịn không được muốn phát hỏa.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận