Sáu Bảo Bảo May Mắn Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!


===========

Năm thứ hai mươi của triều đại Chu Tuyên Đức, tại làng Tống Gia ở biên giới phía nam của nước Thục.

Ngày hè oi ả, nắng nóng gay gắt, sau bữa cơm tối, dân làng như thường lệ ra ngoài để hóng mát, chào hỏi nhau rồi tự tản ra tìm bạn bè.

Dưới gốc cây liễu cổ thụ ở cổng làng, từ trước đến nay luôn là nơi các nam nhân trong làng tụ tập để khoác lác và trò chuyện phiếm.

" Nghe nói chưa? Đại Tráng đã chết trên chiến trường rồi.

Trên tường thông báo ở trước cửa huyện nha có viết rõ tên của hắn đấy.

"

" Làm gì có chuyện đó! Gã đàn ông đó cao lớn thô kệch, vạm vỡ hơn cả trâu bò, làm sao mới vào quân ngũ có hai tháng mà đã chết được? Hơn nữa, thông báo trên tường, ngươi có biết chữ không? "

" Ta là không biết chữ, nhưng ta vừa vặn đụng phải một người lính bị thương được khiêng về, người đó đã nói rõ rằng Tống Đại Tráng đã bị quân địch bắn chết bằng mũi tên.

"


" …… "

Cách đó không xa, một nữ hài nhỏ tuổi, nghe thấy cuộc trò chuyện của dân làng, cố gắng kìm nén nước mắt rồi chạy về nhà.

" Nương, cha con ông ấy…… "

" Kim Trân không khóc.

" Tiêu Hạnh Hoa ôm con gái, " Cha con thương con nhất, nếu thấy con khóc, cha con sẽ rất đau lòng.

"

" Cha con còn có thể trở về không nương? "

" Đương nhiên là có! "

Tiêu Hạnh Hoa từ ái nhìn bốn nữ nhi, mỗi một hài tử đều là bảo bối của nàng cùng Tống Đại Tráng nâng niu trong lòng bàn tay.


" Chúng ta đều phải sống thật tốt, chờ cha các con trở về.

"

Nàng ngày hôm qua đột ngột sốt cao, hôn mê cả đêm, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã sống lại.

Từ mười năm sau trở lại sáng sớm hôm nay, vào đúng ngày truyền đến tin trượng phu của nàng chết trận.

Mới vừa phát hiện mình sống lại thời điểm, trong lòng nàng sợ muốn chết, nhưng khủng hoảng qua đi, mới ý thức được có được kiếp trước trí nhớ là có bao nhiêu may mắn.

Tựa như giờ phút này, nghe được tin dữ của nam nhân nàng cũng không có kinh hoảng, không cần giống kiếp trước như vậy bởi vì thương tâm quá độ mà sinh non.

Đúng vậy, trong bụng nàng lại gieo giống của Tống Đại Tráng, vẫn là hai đứa.

Bang bang bang bang.

Có người gõ cửa.

" Đại tẩu, là ta.

" Là tức phụ nhị phòng, Triệu Quyên.

Tiêu Hạnh Hoa ra mở cửa, nhưng không đón người vào, chỉ hỏi: " Có chuyện gì vậy? "



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận