Sau Ánh Hào Quang

Ngày mới lại lên, Ahim mệt mỏi giả từ chiếc giường mềm mại, còn vương hơi ấm, cô vươn vai, gấp lại cái chăn một cách gọn gàng. Có lẽ từ ngày nói chia tay anh để trốn anh về Việt Nam, cô cũng chảng còn những giấc ngủ đẹp đẽ nửa, nhưng hôm qua nó đã khác rồi, tâm trí cô giờ cũng đã ổn rồi, phải chứ? Cô tự mình hỏi lòng... Vệ sinh cá nhân xong, cô bước xuống nhà, đi được nửa cầu thang, thì ánh mắt cô gặp đôi mắt đen láy, sâu thẳm ngấn nước nhìn vẻ mệt mỏi kia của Mạc Vũ.. Nhìn anh mà cô không khỏi xót xa, chắc anh vừa trực đêm về, Ahim đưa mắt nhìn một lượt từ đầu đến cuối, quần áo toàn mùi thuốc sát trùng nồng nặc của phòng phẫu thuật, cái gấu áo ố vàng vì cà phê, lòng cô lại thặt lại, đứng một lúc cô mới phát hiện ra biểu hiện bất thường của mình, khẽ lắc đầu, nở một nụ cười tươi chào anh, cô mấp máy môi định nói thì một giọng nói khác đã chen vào, Jiyone tiến lại gần Mạc Vũ nắm lấy cánh tay anh kéo lại phía bản thân:

- (....) Mạc Vũ, anh mới về sao, chắc anh mệt lắm rồi, thôi lên phòng nghỉ xíu đi, tí ăn sáng xong em đem đồ ăn lên cho, à mà thôi hôm nay em xin nghỉ cho anh, chứ nhìn bộ dạng thế kia thì sao mà em chịu được, chúng ta lại gần kết hôn nữa.. anh cũng thật là chẳng lo gì cho bản thân mình cả...

Lại một bât ngờ nữa, hai chữ "kết hôn" nhẹ như gió thoảng qua tai cô, phải hai người chuẩn bị sẽ được chúa ban hạnh phúc và sau đó thì trở thành một đôi, cô còn mong chờ điều gì nữa, giờ thì chỉ có hai chữ chúc phúc mới tốt thôi!!!

Ahim lướt qua, mặc kệ hai con người đứng đó âu yếm. Cô đầu quay quay, lảo đảo lảo đảo choạng vạng bỗng té xuống lầu, cũng chẳng biết gì nữa, đầu óc cô không sao có thể nói được, đột nhiên lại đau như thế này, sao không lúc ào lại ngay lúc này đứng trước người con trai ấy. Nghe tiếng ngã, Jiyone với Mạc Vũ mới định thần, anh nhanh như gió lao một mạch xuống sàn đỡ cô dậy, vẫn là ánh mắt ấy, sâu thẳm như đại dương không đáy, cô muốn giơ bàn tay đặt vào gò má kia, nhưng không được, anh đã có người để thương, cô không được làm trái lương tâm như vậy, đành phải đẩy cánh tay anh ra vội đứng dậy:

- À,,,, cảm ơn,, không sao đâu.... Tôi đi nấu cơm... anh đi tắm rửa rồi xuống ăn sáng...

Mạc Vũ nhìn theo bóng dáng cô lướt nhanh qua mặt mình, khẽ thở dài... Ở phía không xa còn có thêm ánh mắt khác đang nhìn anh...

- Trời ơi, ngủ sướng ghê đó - Maverlous vươn vai mạnh mẽ nói.


- Thôi đi cha, ngủ như lợn ý, ngáy mà đến nổi phòng tớ còn nghe được.... - Joe huých bụng anh.

- Đừng có mà nói khoác đi, tớ như vậy hồi nào...

- Hai người cho tôi xin, lo xuống ăn sáng nè còn đi làm chớ, đứng đó làm gì..... - Ahim chịu thua đành phải dùng kế xuống nước.

Thế là mấy bọn họ đành ngồi xuống, bớt nghịch ngợm và ăn một buổi sáng an lành, không khí có vẻ trầm lặng như rừng vào mùa thu lá rụng. Kết thúc bữa sáng như mọi khi, Ahim rửa bát, bàn tay thoăn thoắt, như nhớ ra điều gì, cô xả nước, giơ chiếc đồng hồ lên nhìn, ngày 13 tháng 2.... hôm nay là sinh nhật của người sơ yêu dấu của cô mà, quyết lòng phải giành hết cả ngày để đi thăm mộ người. Xong xuôi, Ahim sải từng bước trở về căn phòng ấm áp nhưng cũng tràn ngập hơi lạnh chết người.. Ánh mắt của Mạc Vũ sao lại khiến cô suy nghĩ nhiều đến như vậy, dù gì thì anh cũng sắp kết hôn, suy nghĩ gì cho nhiều... sự thật vẫn là sự thật. Phải chấp nhận thôi.... Đang suy nghĩ mông lung, điện thoại reng khiến cô trở về với thực tại, màn hình hiện hai chữ Lâm Khiêm. Cô nhấc điện thoại lên nghe, ở bên kia máy một giọng nói nam băng lãnh nhưng đầy sự yêu thương:

- Ăn sáng chưa cô công chúa của anh?

- Ai là công chúa của anh,,, thôi cho em nhờ... Mới sáng ra anh gọi em có chuyện gì vậy???


- À tại anh nhớ em... À chết anh đùa thôi.. Anh chỉ muốn hỏi em vài chuyện thôi.. Con gái thời nay rắc rối quá?/

Như không tin vào lỗ tai mình, Ahim mắt chữ A mồm chữ O:

- Cái gì??? Anh nói con gái thời nay sao cơ?? NÈ không lẽ anh đang theo đuổi cô gái HÀn Quốc nào đó chứ?

- Bị em đoán trúng rồi, đúng là anh đang tán một cô gái... Phải nói là cực kì bướng bỉnh luôn, không chịu chấp nhận anh gì cả, làm sao giờ?

- Hihihi.... vui ghê ta... Hot boy trường ta lại không theo tán nổi một cô gái gốc HÀn à.... Hihhi...

- Em còn cười nữa hả... không phải vì em từ chối anh hay sao.. rồi giờ lại nhờ anh đóng giả bạn trai của em để qua mặt cái tên MẠc Vũ chướng mắt đó.. chứ không thì cô ấy chết với anh lâu rồi?


- Em xin lỗi đã liên lụy anh..

- Thôi thôi, đừng có mà rớt nước mắt đó nhé... không có gì hết... anh là bạn em mà phải không? Thôi giúp anh vụ này đi mà.. em chẳng phải là quân sư tình yêu cho mấy đứa bạn em hay sao?

- Ồ... rồi giờ anh nói hết mọi thứ của cô gái may mắn đó em xem nào? -- Vừa nói cô vừa nhấn mạnh hai chữ "may măn" khiến Lâm Khiêm hơi bực.

- Rồi rồi... em nghe cho kĩ nhé...

Thế là cô đành phải dừng lại hành động, ngồi xuống giường hơn 15 phút nghe Lâm Khiêm liên miên... 

- Xong rồi đó.. em thấy sao? Cô ấy có tốt chứ?

- Ờm thì tốt, ai có nói là không tốt đâu. nhưng mà anh phải nghiêm túc đó nhé... Con gái không muốn quan hệ lâu dài với mấy tên trăng hoa đâu... Cẩn thận không khéo anh bị cho ra rìa giờ..

- Em còn trù ẻo anh được.. Thôi được anh nghe lời em, anh thề là chuyện này anh nghiêm túc một trăm phần trăm, không có một chút lừa dối... 


- Ờm.. chúc anh may mắn... Em phải đi ra mộ của sơ đây.. Bye bye.. Chúc anh may mắn nha... 

Lâm Khiêm chưa kịp liên thuyên tiếp thì đã nghe tiếng tút tút... Anh khắc khoải lắc đầu thở dài.. Người gì đâu mà phũ phàng thế không biết... nhưng mà anh nghĩ kĩ rồi... trước kia tình cảm giành cho em thực sự rất đẹp nhưng em không chấp nhận cũng không sao, giờ coi anh là bạn thân để chia sẻ mọi chuyện là tốt lắm rồi.. Xin lỗi em vậy anh phải bỏ khoảng thời gian ấy lại vào kí ức mà thôi, vì giờ người con gái mà anh yêu lúc này đã cướp mất trái tim anh mất rồi... 

............................................................

Khu mộ......

Ahim sải từng bước chân đi lên từng bậc thang, ngôi mộ của Sơ ở trên đỉnh của một ngọn đồi cơ... Vì mong ước muốn chạm tới trời xanh cao kia của người mà cô mới quyết định giành giật chỗ này để làm phần mộ cho bà. Nhẹ nhàn hít thở khí trời.. cô bất giác thấy lạ khi có tàn hương còn sót lại trên thành mộ.. Chắc là có người nào đó đã đến đây trước cô.. Thôi kệ giờ không biết ai đến nữa, tính cách ích kỉ của cô giấy lên.. cô đặt từng món đồ cô đã làm, đây đều là những món sơ của cô thích ăn nhất, như thường lệ năm nào cô cũng làm những món này vào cái ngày đặc biệt này, sinh nhật của Sơ!

- Hihi... con chào Sơ.. Người con yêu quý nhất trên đời.... Chúc mừng sinh nhật Người... Hôm nay con sẽ nói luyên thuyên nhiều lắm đó nha.. Đã lâu rồi hai người chúng ta mới có thể nói chuyện như thế này, không phải mặt đối mặt mà là con với cái bia mộ bằng đá này... Hihi con sẽ không khóc đâu người đừng lo nhé... Con nhớ người lắm.. Ước gì lúc đó con không được sinh ra, thì giờ sơ cũng chẳng phải nằm ở đây... Con lại nói linh tinh nữa rồi... Sơ ơi, con có làm đúng hay không khi để Mạc Vũ đến với Jiyone.. người cho con biết là con làm đúng đi!!! Con giờ đây cũng chẳng biết phải làm gì nữa... Con cũng muốn ích kỉ đón nhận tình cảm của anh ấy nhưng mà con làm không được... Con bị ung thư máu cơ mà, tình hình bệnh lại còn phức tạp hơn người bình thường nữa chứ.. chưa kể lại còn không nói được khi nào sẽ từ giã cõi đời này... Con làm vậy đúng mà phải không? Để cho anh ấy đi.. để cho anh ấy có thể chấp nhận tình cảm của một người con gái khác, người mà đã yêu anh ấy hơn 20 năm qua... Hihi con đúng rồi mà... Thôi không nói chuyện buồn này nữa, con lại khóc rồi, đã hứa là không khóc mà nước mắt cứa rơi hoài hà... Người có biết không, tụi nhóc đã lớn lắm rồi ý, còn tụi con thì đã là một nhóm nhảy được rất nhiều người yêu mến đó nha.. vui ghê đó.. còn nữa Jiyone và Vũ sắp kết hôn rồi đó... - Nói đến đây giọng Ahim lại trầm lại, lòng đau như xé, nội tâm cô đang đảo ngược lên, nói là vui nhưng cô không hề vui tẹo nào.. người con trai cô yêu sắp kết hôn.. cảm giác này sao mà khó tả quá đi à...- Con chỉ có thể làm như thế mà thôi, nếu không Mạc Vũ lại như con lúc trước, nhìn người con yêu thương chết trước mặt mình, mẹ con nhìn cha con mất, rồi lại con phải tiễn đưa mẹ tới thế giới bên kia, không lẽ giờ con lại có thể ích kỉ để anh ấy phải nhìn con chết hay sao??? Thiệt là không được như vậy mà, vậy thì buông tay là tốt nhất rồi... Thôi, con hỏi người nhé: "Người còn thích nghe con thổi sao nữa không, con thổi cho người nghe một đoạn nhé, mong rằng sinh nhật này thật vui, mong cho nhiều điều sắp tới sẽ thuận buồm xuôi gió a..".

Ahim cầm lấy cây sao trúc mà cô được Sơ tặng ra, nhẹ nhàng thổi hơi đều đều, khắp khu mộ ngập tràn trong tiếng sao du dương, mang chút gì đó đau thường như lúc người ta sắp chia lìa nhau vậy... Nhã hơi cô hạ cậy sao xuống.. Ngước cổ nhìn trời, ánh mắt hoa hoa, đầu cô quay cuồng nhìn không thấy gì nữa, bầu trời trong xanh đó biến đâu rồi... Ahim gục xuống, té ngã trước mộ của Sơ.. Đằng xa, ánh nhìn nãy giờ, đau thương có, buồn hận có chạy lại nâng người cô dậy, ôm vào lòng thật chặt.. Anh ôm cô chạy một mạnh xuống để cô vào xe lái tới bệnh viện gần nhất. Nhìn sắc mặt hồng hào chuyển tái nhợt của cô mà anh xót xa, vài giọt nước mắt tinh khiết khẽ rơi xuống gò má gầy của cô. Anh đập mạnh cái vô lăng, rồi đề ga chạy đi.. Vừa đi vừa không khỏi nhìn cô oán trách.. Tại sao lại như vậy, biết rõ mình yêu anh tại sao lại chịu rời bỏ anh, chịu đựng nỗi đau của bệnh tật nỗi đau giằng xé của con tim ấy. Em là người sắt đá sao hả, Ahim???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui