Sau Ánh Bình Minh

Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ năn nỉ của Lê Lạc, Đoạn Minh Dương cũng coi như là đồng ý để anh một mình đi gặp hắn ra, tiền đề là phải cài đặt định vị trong điện thoại, đề phòng có chuyện không may. Đồng thời, dưới sự ân cần dạy bảo của Đoạn Minh Dương, Lê Lạc cũng tạm thời nhịn nỗi xúc động cứ muốn hai ba ngày là đi tìm hắn lại, ngoan ngoãn yên ổn mà ở trong nhà, để chuẩn bị cho việc vào đoàn làm phim sau này.

Hiếm khi nhiều ngày không thấy anh gây họa, chuyện này khiến cho La Bằng và Đặng Lương lo lắng không thôi.

"Anh Lạc, tuy là mùa đông rồi... nhưng mà chúng ta cũng không nên ngủ đông chứ, lên mạng hoạt động chút đi?"

Lê Lạc đang chơi game trên điện thoại, tùy tiện nói: "Ồ, vậy bây giờ cậu chụp một tấm đi."

Đặng Lương nghe vậy, quan sát anh từ đầu đến chân một lượt: Mái tóc rối tung lên, cúc áo ngủ cài sai, ống quần kéo lên một nửa, chỉ mang một chiếc tất len, còn ôm một gối ôm hình con Husky mà fan tặng.

Nhìn sao cũng thấy nó ngơ ngơ ấy.

Tuy là Lê Lạc không cần chỉnh hình cũng đẹp ngút ngàn, nhưng mà hình tượng quý công tử tinh tế không thể mất được, nếu không thì sau này ngàn vạn thiếu nữ xem phim ngôn tình mà anh diễn, hình ảnh này hiện lên trong đầu làm họ không nhập tâm vào kịch thì phải làm sao?

Đặng Lương một lời khó nói hết: "Anh Lạc... anh có hình tự sướng trước đây hay không? Bộ đồ hôm trao giải Hoa Khúc mấy ngày trước đẹp như vậy, cũng nên đăng vài tấm chứ."

Lê Lạc không thèm ngẩng đầu mà đáp: "Hôm đó bận quá, không có chụp."

Đặng Lương nhỏ giọng làu bàu: "Bận gì chứ... Rõ ràng là trốn mãi trong phòng nghỉ để làm biếng mà..."

"Cậu nói cái gì?"

"Không, không có gì... Vậy thì anh đăng đại tấm hình chụp trời xanh nào đó đi?"

Lê Lạc: "Cái đó thì có gì mà đăng chứ, fan của tôi cũng không phải là không nhìn thấy được mặt trời."

Kim Nhân đang báo cáo công việc ở bên cạnh nói: "Anh Lạc, câu này cũng không đúng lắm, tuy là fan của anh có thể nhìn thấy bầu trời, nhưng mà họ thích được nhìn thấy bầu trời qua đôi mắt của anh hơn."

Lê Lạc cuối cùng cũng coi như là ngẩng đầu lên, cười nói: "Kim Nhân, câu này của cậu sao lại dịu dàng ấm áp thế? Có phải là học theo Giám đốc Đoạn không?"

Gương mặt Đặng Lương hoảng sợ: "Hả???"

Kim Nhân: "Anh Lạc quá khen rồi, tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, khả năng ngôn ngữ không thể nào sánh bằng Giám đốc Đoạn được."

Lê Lạc: "Ừm, lời nói thật thà nhất mới cảm động lòng người nhất, như Giám đốc Đoạn nhà ta, tuy là người nhìn thì khá là lạnh lùng, nhưng mà nói chuyện thật là dễ nghe."


Đặng Lương thực sự nghi ngờ đôi tai của mình: "Anh Lạc, anh đang nói Giám đốc Đoạn nào vậy?"

Lê Lạc liếc cậu một cái: "Cậu còn biết Giám đốc Đoạn khác à? Sao mà cứ ngơ ngơ vậy chứ?"

Đặng Lương uất ức quá mà: "Anh nghe thử xem anh đang nói cái gì, làm gì có câu nào là đang hình dung Giám đốc Đoạn chứ? Đến cả hình dung anh Kim cũng không giống chút nào hết."

Bàn tay đang gõ bàn phím của Kim Nhân khẽ khựng lại, sau đó tiếp tục gõ trước mặt hai người: [63. Hôm nay trợ lý cãi lại anh Lạc.]

Đặng Lương: "?"

Lê Lạc thấy buồn cười, đang định mở miệng, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn:

[Đoạn Hưng Diệp: Một tiếng đồng hồ sau, tôi đón anh dưới nhà anh.]

Cái gì nên đến thì vẫn đến thôi.

Lê Lạc run hết cả người, lập tức trả lời: [Biết rồi, đừng có dùng giọng điệu như là đi hẹn hò này, rất ghê đó.]

Đoạn Hưng Diệp không trả lời. Con người của hắn ta tuy là trước mặt thì hiền hòa dịu dàng đối xử lịch sự, nhưng mà trong lòng chắc chẳng xem ai ra gì, có thể gửi một tin nhắn thông báo cho anh, đã coi như là khá nể mặt rồi.

Lê Lạc lập tức tắt game đi, bỏ điện thoại vào trong túi, đứng dậy từ trên ghế sofa, bước về phía phòng thay đồ.

Đặng Lương bất ngờ: "Anh Lạc, anh cuối cùng cũng chịu hoạt động rồi hả?"

"Tôi phải ra ngoài một chuyến, sẵn tiện chụp vài tấm hình tự sướng, mắc công cậu ngày nào cũng phàn nàn với tôi." Lê Lạc nháy mắt với cậu trước khi đóng cửa lại, "Cậu trước tiên lo mà quan tâm mình đi, tôi khuyên cậu nên khen ngợi anh Kim của cậu thêm vài câu, coi chừng bảng báo cáo này gửi lên trên rồi, thì lát nữa Giám đốc Đoạn sẽ đến xử lí cậu đó."

Đặng Lương run lên, lo lắng bất an mà chầm chậm quay đầu lại nhìn Kim Nhân ở bên cạnh.

Mắt kính của Kim Nhân lóe lên ánh sáng, lặng lẽ đẩy đẩy gọng kính.

"... Anh Kim!!!! Anh là anh trai ruột của em đó!!!!"

Lê Lạc đóng cửa phòng thay đồ lại, ngăn chặn giọng nói to của Đặng Lương ở bên ngoài, cũng không lập tức thay đồ ngay, mà là gọi video call cho Đoạn Minh Dương trước.


Vừa reo ba tiếng đã có người nghe máy rồi.

"Có chuyện gì?"

Giọng nói của Đoạn Minh Dương vẫn lạnh lùng như cũ, có điều sự u ám giữa hai đầu mày dường như tản đi không ít.

Lê Lạc tự động quy công là do mình, nở một nụ cười, đánh giá khung cảnh xung quanh của đối phương, có lẽ là ở trong phòng làm việc.

"Khuya như vậy rồi mà vẫn còn làm việc sao? Bây giờ có tiện không? Bên cạnh có ai khác không?"

"Không có ai, có người thì tôi sẽ không nghe điện thoại của anh."

Lê Lạc thu nụ cười lại, cố ý cau mày: "Sao, không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta đến thế à?"

"Không muốn." Đoạn Minh Dương trả lời dứt khoát gọn gàng, "Anh Lê, anh là nhân vật công chúng, tin đồn bình thường cũng chỉ là tin đồn thôi, nhưng nếu như anh thật sự bị bắt được chứng cứ có hành vi và quan hệ thân mật với đồng tính... không phải là chuyện tốt."

Lê Lạc nhướn mày: "Giang Lưu Thâm cũng đã công khai rồi, bây giờ vẫn yên ổn thôi, Giám đốc Đoạn, không lẽ nào là cậu sợ đó chứ?"

Đoạn Minh Dương lập tức mím môi không nói, sắc mặt cũng trầm xuống.

Lê Lạc biết con người hắn lòng tự tôn còn cao hơn cả trời, sợ thực sự sẽ chọc giận hắn, nên vội vàng chuyển chủ đề: "Được rồi, được rồi, chuyện này đặt qua một bên trước đi, tôi có chuyện khác muốn nói."

"... Chuyện gì?" Giọng nói của Đoạn Minh Dương bực bội.

"Đoạn Hưng Diệp gửi tin nhắn cho tôi rồi, lát nữa tôi phải ra ngoài với hắn ta. Cậu nói xem, có phải là hắn ta vẫn còn nghi ngờ là do tôi làm lộ tin tức không?"

Đoạn Minh Dương lắc đầu: "Mấy ngày trước tôi có liên hệ riêng với Vương Đông Thăng, cố ý để lại manh mối, chắc chắn là đã có người báo lại cho hắn ta, lại thêm việc anh dẫn dắt, bây giờ có lẽ hắn ta đã xem đối tượng nghi ngờ trọng tâm là Vương Đông Thăng rồi."

Lê Lạc ngờ nghệch mà khen: "Không hổ danh là Giám đốc Đoạn, phối hợp với tôi quá tốt mà."

Đoạn Minh Dương: "... Nhưng mà sự nghi ngờ của anh vẫn chưa được hoàn toàn rửa sạch, vẫn cần phải cẩn thận."


"Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn." Lê Lạc cười cười, "Nghe cậu nói vậy, tôi đoán hắn ta đặc biệt đến tìm tôi có lẽ không phải là vì chuyện thuốc ngủ, vậy thì là vì chuyện gì nhỉ?"

Đoạn Minh Dương trầm ngâm một lát: "Hôm nay tôi nhận được báo cáo, hắn ta vừa đi đến căn nhà mà trước kia Tô Chỉ ở vào hôm nay, ở trong đó rất lâu, có lẽ muốn tìm ra nhiều chứng cứ hơn, hoặc cũng có lẽ là gần đây chuẩn bị tung chuyện của tôi và Tô Chỉ ra, để làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi trong tập đoàn và đối với bên ngoài. Tôi đoán, có lẽ hắn ta thật sự đến tìm anh nhờ giúp đỡ."

Lê Lạc gật đầu: "Cái này cũng có thể, ba người chúng ta diễn tình yêu hận thù máu chó đến như thế rồi, hắn ta chắc chắn cho là tôi ghen ghét với Tô Chỉ, mong chờ hai người chia tay lắm đây. Ầy, vậy thì bên phía Tô Chỉ đã biết chuyện này chưa?"

Đoạn Minh Dương: "Tôi đã nói với cô ấy rồi, cô ấy chuẩn bị rất đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động trước để ngăn chặn hắn ta, anh không cần lo lắng."

Lê Lạc khen ngợi: "Cô Tô đúng là dũng cảm mạnh mẽ, tôi sắp biến thành fan của cô ấy mất rồi."

"Anh Lê tốt nhất là hãy suy nghĩ đến fan của mình trước đi." Đoạn Minh Dương nói, "Anh sắp tham gia vào đoàn làm phim, thời gian quay phim điện ảnh rất dài, cũng sẽ rất bận rộn, có thể là mấy tháng liền không có cách nào đi tham gia hoạt động khác được. Trong khoảng thời gian này, anh cần phải chú ý duy trì độ nổi tiếng của mình."

Lê Lạc chu môi: "Sao cậu làu bàu y hệt Đặng Lương vậy? Tôi vốn dĩ là không có ý vào giới giải trí để làm diễn viên giỏi hay thần tượng tốt gì cả, yêu cầu cậu đặt ra cho tôi không thể thấp xuống một chút được sao?"

Đoạn Minh Dương khe khẽ lắc đầu: "Anh có khả năng này, chỉ là cuộc sống trước kia của anh vẫn luôn bị rối tung hết lên, nên không có cách nào chuyên tâm vào sự nghiệp được. Nhưng mà đợi chi sau khi tất cả ổn định lại, thì tôi hi vọng anh có thể tìm được thứ mà mình muốn theo đuổi."

Đoạn Minh Dương nói vô cùng nghiêm túc và chân thành, Lê Lạc cũng không thể nào mà đùa giỡn được: "Được, tôi đồng ý với cậu. Thực ra không cần cậu nói, tôi cũng thấy cứ tiếp tục sống lông bông lang bang như thế này thì không xứng với vị tổng tài bá đạo trẻ trung anh tuấn như cậu gì cả. Phim điện ảnh lần này tôi sẽ nghiêm túc mà quay, cố giành lấy một giải thưởng về. Để cho cậu thấy, tôi cũng có thể trở thành người rất ưu tú."

"Anh vẫn luôn rất ưu tú." Đoạn Minh Dương nói, "Không ai sánh bằng."

Lê Lạc xin tha: "Xin cậu đừng có nói vậy, tôi nở mũi mất."

Gần đây Đoạn Minh Dương tựa như là được đả thông kinh mạch vậy, những câu nói lãng mạn khiến người khác rung động cứ nói hết câu này đến câu khác, bất chợt bị tấn công bằng một loạt câu nói tình tứ như vậy, khiến cho anh hoa mắt chóng mặt cả lên. Trước kia lúc Lê Lạc diễn phim ngôn tình, những câu nói tình tứ mà anh nói qua không đến một ngàn thì cũng phải mấy trăm, nhưng mà lại chẳng có câu nào sáng được với một câu "Không ai sánh bằng" đơn giản của Đoạn Minh Dương.

Quả nhiên là tình yêu khiến con người ta u mê.

"Tôi phải thay đồ rồi." Anh tập trung lại, tiện tay mở một nút áo ngủ ra, " Lát nữa tôi thử xem có thể lén ghi âm được không, mang về cho cậu nghe."

Đoạn Minh Dương: "... Ừm, không ép buộc, an toàn là quan trọng nhất."

Lê Lạc nhận ra phản ứng của hắn bị chậm một chút, vừa cởi nút áo thứ hai vừa nói: "Có phải là cậu làm việc quá mệt nhọc không? Nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Không phải." Lần này tốc độ của Đoạn Minh Dương lại nhanh hơn, "Tôi còn có tài liệu phải xem, cúp máy trước đây."

Nói xong thì cúp thật.

Lê Lạc buông điện thoại xuống một cách ngờ ngạc, trong đầu ngẫm lại phản ứng bất bình thường của Đoạn Minh Dương khi nãy, vừa xoay người lại, thì nhìn thấy hình ảnh trong tấm kính toàn thân treo trên tường, nháy mắt anh liền hiểu ra tất cả.

Người trong gương trên thân chỉ mặc chiếc áo ngủ rộng tênh, khoảng cách giữa cúc áo rất lớn, hai cúc trên cùng còn cài sai, nên khiến cho khi mở hai cúc áo ra, cổ áo thả xuống, thì hơn nửa lồng ngực cũng chợt hiện ra.


Không ngờ là dáng vẻ tóc tai bù xù lôi thôi này của anh mà Đoạn Minh Dương cũng có cảm thấy có hứng thú.

Suy nghĩ tàn ác lóe lên trong đầu Lê Lạc, anh đột nhiên cười hai tiếng hi hi, nhấc tay mở hết cúc áo ngủ ra, kéo áo ngủ đang lả lơi ra đến cánh tay, tiếp đó còn khẽ kéo áo ngủ xuống thấp một chút, để lộ ra cơ bụng mỏng manh và đường cong mê người, rồi lấy điện thoại ra, chụp hình đặc tả đường con từ cổ xuống.

Gửi thẳng cho Đoạn Minh Dương.

[Thích không?]

Mười phút sau, Lê Lạc chẳng thèm làm gì cả, cứ nhìn thẳng vào dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn..." trong màn hình cuộc trò chuyện, còn tưởng là Đoạn Minh Dương đang soạn một bài văn dài tám trăm chữ, kết quả là mười phút trôi qua, Đoạn Minh Dương chỉ trả lời một câu ngắn ngủi:

[Mặc đàng hoàng, cảm lạnh đó.]

Lê Lạc cười phụt thành tiếng.

Núi băng thỉnh thoảng cũng có lúc đáng yêu như vậy cơ đấy.

Chọc ghẹo thì cũng chọc ghẹo đủ rồi, anh đặt điện thoại xuống, cuối cùng cũng coi như là bắt đầu chọn quần áo.

Quần áo tài trợ trong phòng thay đồ chất như núi, đa số đều là những bộ đồ tinh xảo và hoa mỹ, Lê Lạc chẳng thèm nhìn một cái, mà chỉ chọn những bộ đồ bình thường do mình mua, năm phút liền thay xong hết đồ.

Đoạn Hưng Diệp chẳng xứng để anh tốn thời gian chăm chút quần áo.

Vừa nghĩ đến chuyện chải đầu lại một lần nữa thì điện thoại đặt bên cạnh chợt rung lên.

Lê Lạc tiện tay cầm lên xem:

[Đoạn Hưng Diệp: Có việc, hủy.]

Mẹ nó, đùa à? Lê Lạc trợn mắt lên, đang định mắng lại một trận thì trên màn hình điện thoại chợt hiện lên thông báo của Weibo.

Bình thường anh đều đổi thành nick phụ, không thể nào là tin nhắn của fan được. Sự thật chứng minh là quả thực không phải tin nhắn của fan, mà chỉ là một thông báo về tin tức hot:

[Ca sĩ Tô Chỉ tự tiết lộ chồng mình ngoại tình, quý công tử giới nhà giàu hóa ra lại xấu xa đến thế...]

Tuy là tiêu đề đặt có hơi ác ý và nhàm chán, nhưng nội dung thì lại thực sự khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng.

Khoảnh khắc mà Lê Lạc nhìn thấy thông báo này thì liền hiểu ra chuyện "có việc" mà Đoạn Hưng Diệp nói là gì rồi, nếu như không phải là lập trường không cho phép, thì giây phút này anh thực sự rất muốn trả lời tin nhắn của Đoạn Hưng Diệp một câu:

Cảm giác bị hại bởi chính người chung chăn gối với mình, anh đã hiểu chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui