Trong phòng nghỉ lại rơi vào sự im lặng một lần nữa.
Đoạn Minh Dương cúi đầu nhìn người quỳ bên chân mình.
"Anh Lê, lại muốn dùng khổ nhục kế?"
Lê Lạc chớp chớp mắt, ánh mắt khi nãy vẫn còn vô vạn sự kiêu ngạo lập tức trở nên vô tội và ngây thơ đi.
"Tôi đâu có."
Gương mặt anh tuấn của anh tiền gần đến, dán lên quần tây của Đoạn Minh Dương, tựa như thú cưng đang nũng nịu mua vui cho chủ nhân, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Tôi chỉ muốn để cậu biết, tôi không có yếu ớt như cậu nghĩ, cũng không có kiêu ngạo như cậu nghĩ, ít nhất trước mặt cậu, tôi bằng lòng làm bất cứ việc gì để cậu vui lòng, lay động cậu, ngoan lắm, cậu có thể yên tâm mà mang tôi về nhà."
Đoạn Minh Dương nhấc tay đặt lên vai anh: "Anh Lê, anh không cần phải dùng cách hạ thấp mình như vậy để lấy lòng tôi."
"Hạ thấp mình? Tôi không thấy vậy." Lê Lạc vẫn quỳ như cũ, "Yêu mà không có được mới gọi là hạ thấp mình, còn tôi là nắm chắc phần thắng trong tay."
Anh đặt tay lên mu bàn tay Đoạn Minh Dương, mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn chạm lên nhau: "Minh Dương, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Nếu như cậu tạm thời vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng tôi, vậy thì hãy cho tôi một thời gian sử dụng thử, cũng giống hệt năm xưa vậy, được không?"
Đoạn Minh Dương không có đẩy tay anh ra, nhưng cũng không đồng ý, hơi ngẩng đầu lên, không nhìn rõ được ánh mắt và biểu cảm của hắn lúc này, không biết là hắn đang nghĩ gì nữa.
Lê Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy hầu kết hắn hơi chuyển động, trong đáy mắt liền nổi lên ý cười. Bờ môi mềm mại dán lên quần tây của hắn, dọc theo chất vải mềm mại, thấp giọng gọi: "Minh Dương... Hãy thử tôi đi..."
Hầu kết của Đoạn Minh Dương chuyển động lên xuống một cách rõ ràng.
Lê Lạc lại tiếp tục: "Minh Dương——"
"Cốc cốc!"
Cánh cửa phòng nghỉ đột nhiên bị gõ vài cái, bên ngoài vang lên tiếng của vệ sĩ: "Giám đốc Đoạn, bên tổ chức mời ngài qua sảnh trao giải lớn ngồi một lát."
Đoạn Minh Dương tựa như là bị tiếng gõ cửa này làm cho tỉnh táo lại, nhanh chóng rụt tay lại, sau đó ấn bờ vai anh lại, muốn đẩy anh ra.
Lê Lạc sao có thể để cho mọi thứ sụp đổ tại bước này chứ, anh lập tức đưa lưỡi ra liếm cái quần tây trước mặt một cái, để lại một vùng ướt nho nhỏ trên chiếc quần tây, nhướn mày một cách đầy khiêu chiến nhìn Đoạn Minh Dương, trên mặt viết đầy chữ "có giỏi thì cậu ra ngoài như vậy đi".
"..." Đoạn Minh Dương khom lưng cúi người xuống, nắm lấy cần cổ anh, "Anh Lê, đừng quên lát nữa anh cũng phải ra ngoài trao giải."
"Còn sớm." Lê Lạc lập tức ngắt lời, nhanh chóng mở chiếc dây nịt chướng mắt trước mặt tiếp đó, anh há miệng ngậm lấy khóa kéo quần Đoạn Minh Dương, thẳng thắn thoải mái mà nhìn chằm chằm hắn, rồi chầm chậm kéo khóa kéo xuống.
"Cốc cốc."
Vệ sĩ không nhận được câu trả lời gõ cửa lần hai: "Giám đốc Đoạn, ngài không sao chứ?"
Khóa kéo đã bị kéo xuống hoàn toàn, Lê Lạc cách một lớp vải quần lót mỏng manh, chạm đến vật nằm im lặng bên trong quần, khóe môi men theo hình dáng của nó, hôn từ trên xuống dưới rồi lặp lại lần nữa, không ngừng phà hơi nóng lên nó.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa "lạch cạch" khe khẽ.
Tay nắm cửa bị vặn ra một nửa.
"Không sao."
Đoạn Minh Dương hít sâu một hơi: "Đứng bên ngoài canh chừng, không cho ai vào trong."
"Vâng." Vệ sĩ giữ trọn trách nhiệm, những chuyện không nên hỏi tuyệt đối sẽ không hỏi, tiếng bước chân dần dần rời xa.
Lê lạc đang định cởi xuống lớp vải cuối cùng thì bất thình lình bị Đoạn Minh Dương siết cằm.
"Anh Lê, tôi còn chưa đồng ý mà."
Lê Lạc vỗ tay hắn ra, trực tiếp kéo hẳn hai lớp quần trước mặt xuống.
"Lát nữa cậu sẽ đồng ý thôi."
Vật nằm ẩn mình dưới lớp quần tây nhanh chóng bật ra, lộ ra ngoài không khí, chạm vài đầu mũi anh, tỏa ra một mùi hơi tanh tanh, còn chưa dựng đứng lên nhưng độ dài của nó đã khá là đáng sợ.
Lê Lạc không cho hắn cơ hội phản bác, không hề do dự mà đưa lưỡi ra, cuộn lấy đỉnh đầu thô to vào trong khoang miệng ấm nóng, mút một cái thật nhẹ, rồi lại nhả ra, đỉnh đầu liền lập tức dính đầy nước bọt của anh, lấp lánh dưới ánh đèn sáng.
Ánh mắt của anh cũng lấp lánh, chứa đầy hình ảnh của một người.
Bàn tay của Đoạn Minh Dương nắm lại thành nắm đấm.
Sợi dây thon mảnh cũng bị thắt chặt lại theo động tác của hắn, Lê Lạc bị kéo đến mức áp gần hơn một chút, đỉnh đầu dương v*t chạm lên cánh môi mềm mại của anh, khiến cho nước bọt lại bị quệt lên môi anh lần nữa.
Anh dùng đầu gối tiến về phía trước nửa bước nhỏ, thái độ như là hạ thấp mình, nhưng mà giọng điệu lại rất kiêu căng: "Muốn tôi tiếp tục không?"
Đoạn Minh Dương mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm đến cả ánh đèn màu trắng cũng không thể chiếu sáng được.
"Không trả lời, coi như là cậu đồng ý rồi đấy."
Lê Lạc nở nụ cười, tiếp đó, hai tay anh nâng dương v*t thô to đó lên, lại há miệng vươn lưỡi ra lần nữa, lần này liếm láp thẳng từ đỉnh đầu đến cuối gốc, gương mặt tinh xảo sạch sẽ chôn hẳn vào trong vùng lông đó, không bỏ qua một chút nào trên làn da, sau đó lại mút mát về đỉnh đầu.
Cả mặt anh ung dung thong thả, đầu mày cũng không hề nhíu lại dù chỉ một chút, không ghét bỏ gì, cũng không có chút biểu hiện nào là ngại ngùng hay giữ kẽ cả.
Quyến rũ một cách quang minh chính đại, buông thả một cách không hề e dè.
Kiêu ngạo không hề giống ai.
Đoạn Minh Dương vẫn luôn không hề lên tiếng, nhưng mà Lê Lạc cứ liên tục mút mát như vậy hơn một phút, vật nặng nề trong tay cũng bắt đầu cứng lên.
Anh có chút đắc ý, ngẩng mặt nhìn: "Thích không?"
Đoạn Minh Dương vẫn không nói gì như cũ, chỉ là siết chặt sợi dây trong tay lại, kéo anh đến gần hơn chút nữa.
Lê Lạc hiểu ngay, bất giác cười cong mắt: "Nếu như thích, vậy thì đem những lời mà đêm đó cậu chưa nói ra, nói nguyên vẹn hoàn chỉnh từng câu một cho tôi nghe, được không?"
Đoạn Minh Dương cau mày: "Lời gì?"
Lê Lạc vuốt ve vật trong tay, đầu lưỡi chạm lên cái lỗ nhỏ trên đỉnh đầu nó mà mân mê: "Tôi đã xem hết clip quay lén đêm hôm đó rồi, lúc đó tại sao cậu lại quay clip, quay nội dung gì, tôi đều biết hết rồi."
Anh mở miệng ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Đoạn Minh Dương, dần dần ngậm cái dương v*t cứng rắn đó vào trong khoang miệng, vốn dĩ anh định cố gắng hết sức ngậm sâu một chút, nhưng mà dương v*t sau khi dựng đứng lên quá mức là to lớn, còn chưa ngậm được một nửa, mà nó đã tràn ngập khắp khoang miệng, đâm thẳng đến yết hầu.
Anh khó khăn mà tiến về phía trước, cố gắng ngậm sâu hơn, nhưng không thành công, chỉ đành nhả dương v*t ra, đỉnh đầu trờ xoe tràn đầy nước bọt của anh, kéo thành một đường chỉ bạc, kéo dài đến cánh môi ướt át của anh.
"Nể tình tôi đã cố gắng đến như vậy, hãy nói cho tôi biết lời mà ngày hôm sau cậu chưa kịp nói ra khỏi miệng, có được không?"
Anh quỳ trên mặt đất, ánh mắt mở to nhìn lên mặt Đoạn Minh Dương, cổ chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt lộ ra lồng ngực trắng nõn, trên cổ có sợi dây chuyền bị đối phương nắm trong tay, giống như là một chú sư tử nhỏ ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân, tựa như đã bị thu phục rất là thành thạo rồi.
Nhưng mà ai cũng biết rằng, sư tử sẽ không bao giờ bị thu phục cả.
Đoạn Minh Dương nhấc tay lên vuốt ve gương mặt anh, lau đi chất lỏng trong suốt bên khóe môi anh.
"Anh Lê, đừng tưởng là tôi không biết, anh lại đang giả vờ ngoan ngoãn nữa."
Lê Lạc nghiêng đầu, nắm lấy tay hắn, cọ cọ vào lòng bàn tay ấm nóng của hắn: "Vậy tôi giả vờ đủ ngoan chưa?"
"... Chưa đủ." Đoạn Minh Dương siết chặt sợi dây, "Vòng tay ra sau lưng, không được cử động."
Lê Lạc hơi ngây ra, tiếp đó liền hiểu ngay.
Đây là Đoạn Minh Dương đang muốn thử nghiệm anh, bất kể thế nào, đây cũng là một bước ngoặt.
Anh lập tức ngoan ngoãn nghe theo mệnh lênh, hai tay đặt lên nhau đưa ra sau lưng, giống như là bị một sợi dây vô hình trói chặt lại, không nhúc nhích.
"Muốn dùng thử tôi rồi sao?" Anh mang theo sự hi vọng mà hỏi.
Đoạn Minh Dương không trả lời, bàn tay vuốt ve gương mặt của anh trượt xuống, bóp lấy cằm anh, khẽ siết lại, bắt anh mở miệng ra. Tiếp đó, bàn tay đeo nhẫn còn lại kéo phắt về phía sau, đâm thẳng dương v*t của mình vào trong miệng anh.
"Ưm..."
Trong khoang miệng nháy mắt tràn ngập mùi hơi tanh tanh, Lê Lạc há to miệng ra, ngậm còn sâu hơn khi nãy nữa, về mặt sinh lý thì có chút khó chịu, nhưng trong lòng thì lại không ngừng hưng phấn. Cho dù là không thể ngậm được nhiều hơn nữa, nhưng mà vẫn cố gắng hóp má lại để ngậm được sâu hơn, phần mềm mại trong khoang miệng mút mát lấy vật thô to, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy thân của gậy th*t mà liếm láp, hầu kết không ngừng lên xuống, nuốt nước bọt và dịch thể mà dương v*t tiết ra xuống, tựa như là hạn hán lâu ngày gặp được cơn mưa, dáng vẻ thèm khát khiến cho máu nóng trong người cuồn cuộn bốc cháy.
"Anh Lê, anh thật sự rất là gợi đòn."
Đoạn Minh Dương càng siết chặt sợi dây chuyền hơn nữa, cuối cùng hắn cũng bắt đầu hành động, siết lấy cằm anh, thân dưới di chuyển về phía trước với bước nhỏ, đâm sâu rồi rút ra rất ít, tần suất dần nhanh hơn, khiến cho người dưới thân không thể nào quan tâm đến chuyện mút mát gì được nữa, khóe miệng càng ngày càng nhiều nước chảy ra, khóe mắt cũng càng ngày càng đỏ.
Mới đầu Lê Lạc còn có thể miễn cưỡng mà đối phó, nhưng mà Đoạn Minh Dương cố ý chơi đùa anh, dương v*t không ngừng cạ lên hàm trên của anh, khiến anh muốn liếm cũng không liếm được, đợi đến khi anh mệt, thả lưỡi xuống thì hắn lại tấn công vào cổ họng anh, vật thô to nóng bỏng ấy ma sát nặng nề qua lớp lưỡi của anh, mang theo sự ma sát nặng nề rõ ràng. Anh bị đè ép hầu hạ vật thô to đang rong ruổi của hắn, vốn dĩ là không có chút khe hở nào để tránh né, đến cuối cùng thì tựa như là hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát.
Lúc dương v*t lại một lần nữa chạm đến yết hầu anh, anh nhọn không được mà ho sằng sặc bảo ngừng, quay đầu tránh né: "Đợi chút... Khụ khụ, tôi, tôi thở một chút..."
Nhưng mà Đoạn Minh Dương không hề cho anh cơ hội để thở, bàn tay siết lấy cằm anh ép anh quay mặt lại, dưới thân nhấn mạnh một cái, rồi lại tách khoang miệng đang ướt đẫm của anh ra mà đâm vào.
"Ưm ưm..."
Lê Lạc thực sự là chút chịu không nổi, dù gì cũng là lần đầu tiên, có to gan chủ động hơn nữa, thì vẫn thiếu kinh nghiệm. Lúc này miệng anh đang mở lớn, bị cắm vào vừa mỏi lại còn chật vật, rất muốn được nghỉ ngơi một lát.
Thực ra Đoạn Minh Dương vốn dĩ là không hề dùng sức siết anh, anh chỉ cần đẩy một cái thật nhẹ, thì có thể thoát khỏi sự kiềm kẹp này. Nhưng mà vừa nghĩ đến Đoạn Minh Dương đang thử nghiệm anh, anh liền không có cách nào từ chối nữa, chỉ đành nghe lời mà vòng tay ở sau lưng, không hề nhúc nhích, quỳ trước mặt Đoạn Minh Dương, há miệng để mặc cho hắn cứ cắm ra cắm vào như vậy.
Đoạn Minh Dương không những không khen thưởng cho sự ngoan ngoãn của anh mà còn thay đổi cách thức để ăn hiếp anh. Vật thô to ấy cứ đâm vào trong miệng anh với nhiều góc độ khác nhau, mỗi một lần đều tràn đầy trong khoang miệng, tần suất cắm ra cắm vào cũng càng ngày càng nhanh, khiến cho miệng anh bị chà sát đến mức đỏ ửng.
Đầu óc của Lê Lạc chuyển động lắc lư theo sự di chuyển của sợi dây chuyền, bị dương v*t thô tô cứng rắn và nóng bỏng trong miệng va chạm đến mức chóng mặt, hai mắt mơ màng xa xăm, mang theo một tầng hơi nước sinh lí, ngẩng mặt lên muốn nhìn biểu cảm của Đoạn Minh Dương.
Lúc này Đoạn Minh Dương đột nhiên dừng lại.
"Khó chịu không?"
Lê Lạc cuối cùng cũng coi như có cơ hội thở một hơi, nhả vật thô to ngậm trong miệng một hồi lâu ra, gấp gáp thở từng hơi lớn, nước bọt bị tràn ra không ngừng chảy xuống dưới cằm nhỏ xuống đất, nhưng anh cũng không thèm quan tâm đi lau, mà cố gắng cười cười: "Cứ tưởng là cậu cuối cùng cũng cứng rắn với tôi một chút rồi... Câu nói này, lại biến cậu trở về như cũ mất rồi."
Anh được thở một hơi, liếm láp bờ môi ướt áp đỏ thắm của mình: "Đến cả đâm sâu vào cổ họng cũng không nỡ, vừa nhìn thấy tôi chảy nước mắt thì ngừng lại... Đoạn Minh Dương, rốt cuộc là cậu yêu tôi đến nhường nào vậy?"
"..."
Đoạn Minh Dương lại chặn đứng cái miệng kiêu căng của anh lại.
Lần này Lê Lạc có đáp lại, cố gắng thả lỏng cổ họng mình một cách lớn nhất, nuốt còn sâu hơn khi Đoạn Minh Dương cắm vào, khá là có ý khiêu chiến.
Nhưng mà Đoạn Minh Dương làm ngơ với sự khiêu chiến của anh, cuối cùng vẫn không đâm lút cán vào, sau khi cắm vài trăm lần, thì đôi mày kiếm khẽ cau lại, mím chặt môi, trên trán cũng dần hiện lên một lớp mồ hôi mỏng.
Lê Lạc cảm nhận được sự thay đổi của dương v*t trong khoang miệng, lập tức mút mạnh mấy cái.
Đoạn Minh Dương hừ khẽ một tiếng khó mà nhận ra được, rồi buông thỏng hết manh giáp trong khoang miệng của anh.
Lê Lạc ngẩng đầu, ngậm lấy dương v*t mà tiếp nhận, cần cổ thon dài phập phòng. Vốn dĩ muốn nuốt hết xuống, nhưng mà dịch thể phun ra từ đỉnh đầu vừa nhiều lại còn đặc, hơn nữa bùng nổ nhanh chóng và mạnh mẽ, từng dòng cứ liên tục phun lên vách thành cổ họng của anh không ngừng, có một chút thậm chí còn bắn thẳng vào cổ họng anh. Anh không kịp nuốt xuống, còn bị sặc vài tiếng, nhịn không được mà thả miệng ra, dập tắt cơn sặc của mình.
dương v*t sau khi phát tiết bị nhả ra, vẫn còn ngẩng cao đầu, trên đỉnh còn có vài giọt màu trắng đục, rơi lên đôi giày da sáng bóng của Đoạn Minh Dương, vô cùng chói mắt.
Sau khi Lê Lạc ho xong thấy vậy, không hề do dự mà khom mình xuống.
Trên tay Đoạn Minh Dương vẫn còn cầm chiếc nhẫn, ngược lại bị anh kéo ngồi chồm hổm xuống, chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Lê Lạc đã vươn lưỡi ra liếm sạch chất lỏng trên giày của hắn.
"Bây giờ đủ ngoan chưa?" Anh ngẩng đầu hỏi.
Trên mặt Đoạn Minh Dương hiện lên chút ngỡ ngàng hiếm thấy, tựa như là không dám tin anh lại có thể làm đến mức này.
Lê Lạc lại chẳng cảm thấy gì cả, hạ thấp mình chỉ là nằm ở thái độ, cũng chẳng phải là trong lòng rất hạ thấp mình hay gì, đối với hai người có tình cảm với nhau mà nói, chẳng qua chỉ là chút tình thú mà thôi. Huống hồ gì Đoạn Minh Dương cũng từng rất thành kính mà hôn qua đầu ngón chân của anh, anh làm như thấy này, cũng coi như là có qua có lại.
Đoạn Minh Dương nhất thời không biết nói gì, khom người xuống cùng anh, ngang hàng mà nhìn nhau.
"Trong chuyện quyến rũ tôi, anh rất là giỏi."
Lê Lạc cười: "Bởi vì trong chuyện yêu cậu, tôi thật sự rất nghiêm túc."
Đoạn Minh Dương nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, nhấc tay vuốt ve gương mặt anh, ma sát một hồi, ánh sáng của chiếc nhẫn lấp lánh giữa tóc mai hai bên mang tai anh.
"Anh thắng rồi, anh Lê."
Đoạn Minh Dương sáp lại gần, hôn lên khóe mắt anh một cái.
"Thời gian dùng thử là một tháng, hi vọng chúng ta sẽ không khiến cho nhau thất vọng."
Trong lòng Lê Lạc đập bình bịch như có vô số pháo hoa chúc mừng chiến thắng, chấn động đến mức nhịp tim đập nhanh, lao đến ôm chặt lấy Đoạn Minh Dương.
"Được! Không được hối hận!"
Thời gian thử dùng chỉ có một tháng, con mẹ nó có khác gì lập tức thành chính thức đâu chứ, người đàn ông mạnh miệng này.
Anh nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: "Vậy thì khi nào có thể nghe cậu nói những lời tối hôm đó?"
"Đợi cho sau khi chuyện này giải quyết xong." Đoạn Minh Dương cởi chiếc nhẫn trên tay ra, nhét vào trong cổ áo anh, tựa như là muốn tạm thời cất nó đi, "Bây giờ, cố gắng hết sức tránh xa tôi một chút."
Lê Lạc không tình nguyện: "Cậu sợ liên lụy tôi hả? Nhưng mà chuyện này cũng liên quan đến nhà tôi mà."
Đoạn Minh Dương: "Giao hết cho tôi xử lí."
Lê Lạc lập tức buông tay ra: "Vậy thì không được, việc làm gián điệp của tôi mới tiến hành được có một nửa, tôi lui ra ngoài thì ai thay cho tôi được chứ? Anh trai cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nếu như tôi đã bị cuốn vào rồi, thì không có cách nào giữa đường rút lui cả."
Đoạn Minh Dương nhướn mày: "Lại không ngoan?"
Lê Lạc cười hi hi: "Vậy thì Giám đốc Đoạn lại xử lí tôi nữa? Dù sao thì xử lí xong tôi vẫn phải tham gia vào."
Đoạn Minh Dương tựa như là không có cách nào với anh, đứng dậy, cũng kéo anh đứng dậy.
Lê Lạc quỳ trên mặt đất lạnh lẽo đã lâu, đầu gối tê mỏi, loạng choạng mấy bước, Đoạn Minh Dương lập tức vươn tay ôm lấy eo anh, nửa ôm nửa dìu anh ngồi xuống ghế sofa, rót một ly nước ấm cho anh súc miệng, chỉnh sửa lại quần áo rối tung rối mù trên người anh lại, tiếp đó nhấc chân anh lên, đặt lên đùi mình, bàn tay phủ lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Đoạn Hưng Diệp và Tô Chỉ đã hoàn thành thủ tục ly hôn rồi, có lẽ hắn ta sẽ hành động trước khi giới truyền thông bùng nổ."
Lê Lạc vừa lòng mà hưởng thụ sự phục vụ này, hỏi: "Khi nãy điện thoại của Kim Nhân là nói chuyện này?"
"Ừm, một khi hắn ta có hành động gì, bên phía Tô Chỉ sẽ đăng bài trước, để vớt vát lại thanh danh của mình, Đoạn Hưng Diệp chắc chắn sẽ công bố chuyện của tôi và Tô Chỉ ra."
"Nhưng mà những chuyện đó đều là giả đúng không? Hai người hoàn toàn có thể thanh minh mà."
"Nếu như thanh minh rồi, vậy thì Đoạn Hưng Diệp cũng sẽ biết, tất cả những hành động của tôi và Tô Chỉ bao nhiêu năm qua đều chỉ là để lừa hắn ta. Như vậy thì hắn có còn nghĩ Tô Chỉ là điểm yếu của tôi nữa không?"
"Chắc chắn là không rồi."
"Vậy thì có phải là hắn ta có khả năng, sẽ đi tìm kiếm điểm yếu thật sự của tôi thì sao?"
Lê Lạc trầm ngâm đôi chút, nói: "Có khả năng, con người hắn ta, thích dùng những cách đê tiện như thế lắm."
Đoạn Minh Dương gật đầu, nhìn anh: "Cho nên, anh Lê – điểm yếu thật sự của tôi, anh chắc chắn là muốn nhúng mình vào vũng bùn này sao?"
Lê Lạc bị sặc một ngụm nước.
Câu này tựa như một muỗng mật ong thật lớn, nhét thẳng vào trong miệng anh, ngọt ngào đến mức khiến anh choáng váng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được.
"... Nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất." Lê Lạc một mặt thì tim đập thình thịch, một mặt thì vẫn phải giữ bình tĩnh mà dùng lí lẽ khuyên người, khá là gian khổ, "Dựa theo lòng báo thù của anh cậu, tôi có trốn đến tận chân trời góc bể thì hắn ta cũng sẽ lôi tôi ra, còn không bằng là để tôi bên cạnh cậu, làm một chiếc áo bông tinh tế của cậu, mỗi giây mỗi phút đều có thể bảo vệ cậu, mà cũng được cậu bảo vệ, cậu nói có đúng không? Hơn nữa thì..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa tôi thấy, anh trai cậu có lẽ sắp không lo nổi cho chính mình nữa rồi." Lê Lạc chớp chớp mắt, dựa lên bờ vai của Đoạn Minh Dương, "Từ lần trước sau khi tôi tôi nói chuyện đó với ba cậu, tính toán thời gian, ông ta có lẽ cũng sắp điều tra rõ rồi."
Tựa như là chứng minh cho suy đoán này của anh, anh vừa nói xong, điện thoại của Đoạn Minh Dương liền vang lên, người gọi đến vẫn là Kim Nhân.
Kim Nhân xưa nay vẫn luôn lời ít ý nhiều, lần này cáo xong chưa bao lâu lại gọi điện đến nữa, chắc chắn là có chuyện gấp.
Sau khi Đoạn Minh Dương bấm nghe mấy, chỉ nói vài câu liền cúp, trên mặt vẫn bình tĩnh ung dung như vậy, không phát hiện được là đã xảy ra chuyện gì.
Lê Lạc hóng chuyện rất là tích cực, lập tức hỏi ngay: "Có phải là anh cậu và ba cậu trở mặt thành thù rồi không? Chúng ta sắp có kịch hay xem rồi?"
Đoạn Minh Dương liếc anh: "Anh Lê, tuy là tôi không biết cụ thể anh đã nói gì với ba tôi, nhưng mà tôi không thể không khâm phục thủ đoạn của anh được."
"Hả?"
"Đoạn Hưng Diệp, bị đuổi khỏi Hội đồng Quản trị rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...