Ngoài những lúc ôn thi sách vở, Dương Ngọc Yến còn phải học vẽ mới có thể thi vào ngôi trường đại học mà cô luôn mơ ước.
Bước vào lớp học đầy màu sắc ấy, Dương Ngọc Yến ngồi ngăn ngắn vào vị trí như thường lệ của mình, sau một lúc định hình mọi thứ, cô bắt đầu cầm lên chiếc cọ vẽ tiếp tục hoàn thiện bức tranh của mình.
Những màu sắc được cô hoà lại với nhau thành một mảng màu đậm nhạt mới, từng chút từng chút được tô điểm lên bức tranh.
Cả một tiếng đồng hồ vừa thực hành vừa nghe giáo viên giảng dạy không ngừng nghỉ thì cuối cùng tiết học cũng thúc.
Dương Ngọc Yến đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa sạch những vết màu nước dính trên người, sau đó trực tiếp thay một bộ đồ mới rồi mới ra về.
Thời tiết hôm nay có vẻ khá mát mẻ, tuy đang là buổi trưa nhưng cũng không có nắng.
Cô thong thả bước trên phần đường dành cho người đi bộ.
Dương Ngọc Yến cùng với chiếc bụng đói đi về cửa hàng bán hoa phía trước, cách cổng trung tâm khoảng hơn một trăm mét.
Đến nơi, cô mở cửa bước vào, đang chuẩn bị quay mặt lại tiến vào bên trong thì bỗng Dương Ngọc Yến đụng phải ai đó khiến cô suýt ngã ngửa ra đằng sau.
Sau khi định hình lại, cô nhanh nhảu khẽ cúi người xuống miệng không quên nói:
- A...tôi xin lỗi, do tôi không chú ý, không biết anh có sao không?
Đứng trước mặt cô là hình ảnh người đàn ông với chiều cao 1m89, khoác trên mình bộ âu phục màu đen xám, cùng với gương lạnh như một tảng băng ở Bắc Cực, nhưng lại điển trai vô cùng, anh khẽ khom người nhặt bó hoa hồng trắng ở dưới sàn nhà lên, lạnh giọng nói với nhân viên:
- Làm hộ tôi một bó khác.
Dương Ngọc Yến lúc này khẽ nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô mỉm cười rồi đi về phía trước rồi nói:
- Tôi sẽ trả tiền bó hoa này, coi như lời xin lỗi.
Nói dứt câu cô liền đặt ba trăm tệ lên trên bàn thanh toán rồi nói tiếp:
- Em đến mượn xe đạp, tiền này coi như là tiền hoa ạ!
Quay người rời đi không một cái ngoảnh đầu nhìn lại, cô cũng không cần biết người kia có đồng ý hay không, nhìn tổng thể Dương Ngọc Yến cũng đoán ra người đàn ông kia thuộc dạng không thiếu tiền, bó hoa kia cũng không đạt đến con số ba trăm tệ.
Nhưng tính cô là vậy, luôn thẳng thắn trong mọi tình huống, kiểu người lạnh lùng như vậy mà gặp cô thì cũng thành nóng hết.
Mượn được xe đạp xong, Dương Ngọc Yến liền đạp xe một mạch về nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Phía bên trong tiệm hoa tưởng nóng nhưng lại lạnh, anh một lần nữa rút từ trong ví của mình ra chiếc thẻ quyền lực ấy đưa cho nhân viên, mà nói:
- Thanh toán bằng thẻ này, ba trăm tệ kia đưa cho tôi!
Chị nhân viên gật gật đầu rồi nhận lấy chiếc thẻ kia, thanh toán xong, anh liền cầm lấy bó hoa cùng với ba trăm tệ của cô mà quay người rời đi.
.....
Bên cô, sau khoảng gần hai mươi phút, cuối cùng cô đã về tới nhà, Dương Ngọc Yến cất gọn chiếc xe đạp.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn kia không quên tháo đôi giày đang đeo dưới chân ra rồi mới bước vào trong nhà, miệng còn nói lớn:
- Bác Đinh cháu về rồi!
Đinh Viễn Lập ở trong bếp vừa nghe thấy cái giọng ngọt ngào ríu rít kia thì biết là cô tiểu thư nhí nhảnh đã vể rồi, ông dừng việc rồi đi ra khỏi bếp, rồi nói:
- Cháu về rồi sao, mau lên thay đồ rồi ăn trưa nhé, thiếu gia cũng đang ngồi chờ đấy.
Cô nghe xong cũng gật đầu đáp "vâng", rồi đi một mạch lên phòng của mình mà thay đồ.
Khoảng mười phút sau cô mới từ phòng đi xuống, vừa ngồi vào bàn ăn coi liền hỏi:
- Anh về lúc nào thế, tưởng đi tận một tuần cơ mà?
Dương Vân Đặng dừng hành động của mình lại một lúc rồi mới trả lời:
- Xong việc thì về, không lẽ cứ phải cố định một tuần thì đúng một tuần mới được về à?
Dương Ngọc Yến cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu bữa ăn của mình.
Thấy cô không trả lời, Vân Đặng liền nói:
- Từ sau đừng để anh nghe bác Đinh gọi em là cháu nữa, nhắc bác ấy phải gọi là tiểu thư nghe chưa!?
Nói đến đây cô liền liếc mắt nhìn người anh trai khó tính của mình một cái, cau có đáp lại:
- Hai chữ "tiểu thư" anh nghe không thấy dị ứng à, em không thích kiểu gọi cao quý đấy, việc này không liên quan tới anh, nghe bánh bèo muốn chết!
Nói xong cô liền tiếp tục bữa ăn mặc kệ Vân Đăng có đang nhăn nhó giảng giải.
Chẳng mấy tí cô đã ăn xong, chứ bảo cô ngồi thêm vài phút nữa chắc cô thẳng tay đánh luôn người anh đáng quý của mình.
Vừa mới lên đến phòng, Dương Ngọc Yến đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình đang reo ầm ĩ lên, không cần nhìn cô cũng biết thừa là ai gọi rồi, mở máy lên nghe, cô thở dài rồi nói:
- "Tao về nhà rồi, ăn rồi mày không phải lo!"
Đầu dây bên này còn ai ngoài Đương Lãnh Hàn nữa, cậu nghe cô nói vậy cũng đáp qua:
- "Ai nói tao lo? Hỏi thử xem mày về còn nguyên vẹn không thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...