Đây là một bữa tiệc tên là Game, là buổi cuồng hoan của các cậu ấm cô chiêu dẫn Doll đến dự.
Game, trò chơi; Doll, đồ chơi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, xã hội thượng lưu đã lưu truyền một loại tiệc tùng mang tính chất như vậy —— Game. Quy tắc của Game rất đơn giản, mỗi người tham dự đều có thể mang tối đa hai Doll dự tiệc. Người tham dự mang Doll có thể mời người tham dự khác chơi, sau đó ném xúc xắc đặc biệt có in trò chơi. Kế tiếp tham gia trò chơi cũng không phải người tham dự, mà là Doll người tham dự mang theo. Trò chơi gồm có: bắn bi, ném túi cát, nhảy ô, rồng rắn lên mây, xoay con quay, trốn tìm, nhà chòi…
Trên thực tế, cũng không thấy được những trò chơi tuổi thơ tốt lành như vậy, chủ đề của loại tiệc này mãi mãi là đêm cuồng hoan của các cậu ấm cô chiêu kiêu căng tàn bạo. Trò hề của Doll, tiếng kêu khóc của Doll, luôn là hương liệu và hài kịch hảo hạng. Dù đã sớm chuẩn bị công tác cấp cứu, nhưng chuyện Doll bị thương vong vẫn thường xảy ra —— giá trị cuối cùng của nó chính là cung cấp đề tài tán gẫu sau bữa ăn cho các cô chiêu và cậu ấm.
Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị chỉnh rất thảm, nhưng khi trực tiếp tiếp xúc với thế giới này, Hạ Nhị vẫn bị chấn động không nhỏ.
“Không cần lo cho mạng nhỏ của mi, rác rưởi!” Thiếu niên tóc bạc bên cạnh lạnh lùng cười. “Dù sao mi cũng là bạn học của ta, ta sẽ không để mi cứ bị đứt bóng như vậy, fuck.”
Chỉ cam đoan ở mức không chết thôi sao… Hạ Nhị bất đắc dĩ cau mày, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem mình có cần mua bảo hiểm tai nạn hay không.
Cậu Phỉ dường như đột ngột cố ý đi nhanh về phía cửa, Hạ Nhị trầm ngâm không kịp đề phòng bị xích bạc trên cổ hung hăng kéo cho một cái. Đây là chứng nhận mà tất cả Doll tham gia Game đều phải đeo, nói rõ tự tôn không đáng một xu của Doll.
“Cậu Phỉ!” Người phụ trách đứng ở cửa tiếp nhận thiệp mời mà cậu Phỉ đưa qua, hoàn mỹ cúi đầu chín mươi độ. “Chúc quý cậu có một buổi tối vui vẻ!”
“Tất nhiên rồi!” Dùng sức kéo dây xích buộc lấy Hạ Nhị hơi lảo đảo đi đường, môi cậu Phỉ chậm rãi nhếch lên một biên độ máu me. “Fuck!”
Cửa thang máy mở ra, dẫn về một thế giới xa hoa lãng phí.
Những Doll xinh đẹp, đáng yêu, kiều diễm, yếu đuối kia, hoặc đoan trang, hoặc tao nhã, hoặc tsun (*) nằm bên cạnh chủ nhân, như chim công bày ra vẻ đẹp kinh người của nó, chộp lấy ánh mắt kinh ngạc từ kẻ khác.
Hạ Nhị bất giác bị một cặp chị em song sinh trong đó làm kinh ngạc, cậu bé và cô bé trên dưới mười hai tuổi, khuôn mặt hoàn mỹ giống như búp bê Nhật Bản, tóc đen thẳng tắp được cắt thành mái ngố ngay ngắn, dây thừng đỏ mộc mạc cổ xưa buộc nghiêng nghiêng. Hai mắt thật to nhắm nghiền, có thể thấy được hàng mi dày như chiếc quạt run nhẹ trong không khí. Môi mềm như hoa anh đào hơi hé ra, như đang mời kẻ khác đến hôn xuống. Hai người đều mặc kimono tầng tầng lớp lớp lộng lẫy, khuôn mặt giống nhau càng mơ hồ giới tính khiến người ta kinh ngạc. Cặp song sinh được một chàng trai dưới ba mươi dùng xích bạc dẫn đi, lúc đi, lục lạc ở chân lanh lảnh phát ra tiếng va chạm hút hồn người.
Hầu như mọi người trong bữa tiệc đều công khai hoặc lén lút chú ý cặp song sinh, đó là đại diện tốt nhất cho sự quyến rũ.
“Đẹp không?” Cậu Phỉ cười châm chọc bên vành tai Hạ Nhị. “Đó chính là vật sưu tầm hài lòng nhất của đại thiếu gia nhà họ Hoàng từ trước tới giờ, đại thiếu gia hầu như phát điên vì Doll của hắn. Fuck.”
“… Mắt họ, không nhìn thấy sao…?”
Cậu Phỉ liếc Hạ Nhị, sau đó vẽ nên độ cong ác ý. “Nghe nói vốn là một đôi mắt bình thường, chẳng qua…” Cậu Phỉ mỗi chữ ngừng một chút nói. “Maker (người chế tác Doll) của cặp Doll đó là một thiên tài, hắn móc mắt Doll ra, sau đó lấp vào tròng mắt giả đẹp nhất mà hắn làm ra. Fuck! Muốn nhìn mắt chúng không…” Thiếu niên tóc bạc thỏa mãn nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Hạ Nhị. “… Nếu mi muốn kiếp sau cũng phải điên cuồng vì cặp Doll đó…”
Đó là Doll, đó là Game, đó là thế giới bên trong.
Nửa đầu tiệc là khai tiệc, nửa sau mới là phần cuồng hoan của người chơi. Phần lớn người tham dự đều mang mặt nạ, Doll cần bày ra vẻ đẹp của bản thân, cho nên chỉ có rất ít Doll mang mặt nạ trang sức. Đây không chỉ có thể gia tăng giá trị bản thân, đối với người tham dự mà nói, Doll của mình được người khác chú ý là một chuyện rất đáng tự hào —— Doll cho phép mua hoặc đổi, nếu người tham dự trong bữa tiệc phát hiện ra Doll mình thích, có thể tìm tới thương lượng với chủ nhân hiện tại của Doll trong Game. Lúc biết được điều này, Hạ Nhị ngay cả ý nghĩ phản bác cũng không có, ở thế giới bên trong, Doll không được xem như con người, mà là —— vật phẩm.
Hạ Nhị bị cậu Phỉ dắt qua dắt lại giữa chỗ dùng bữa, dọc theo đường đi hầu như đều bị đủ loại Doll muôn hình muôn vẻ làm hoa cả mắt. Cậu ấm tóc bạc thỉnh thoảng sẽ giới thiệu vài câu, đại bộ phận thời gian còn lại Hạ Nhị cũng chỉ yên lặng nhìn ngó bốn phía, nếm thử món ăn cao cấp chưa từng nếm qua. Trong tiệc có không ít người quen biết cậu Phỉ, đều hoàn mỹ cười xã giao chào hỏi cậu Phỉ, cậu ấm tóc bạc chỉ lạnh nhạt đáp lại mấy câu.
“Phỉ?”
Một giọng nói mà Hạ Nhị và cậu Phỉ đều quen biết gọi hai người lại, Hạ Nhị quay đầu, thấy Ivy cau lông mày xinh đẹp nhìn bọn họ. Trên tay thiếu niên tóc vàng cũng nắm một cái dây xích, đầu kia của dây xích là một thiếu nữ mặc đồ Lolita (2) đen trắng cầu kỳ, thiếu nữ có tóc vàng rực rỡ gợn nhẹ, trên đầu đội hoa hồng xanh lam kiều diễm, làm khuôn mặt vốn hoàn mỹ không chút tỳ vết của thiếu nữ càng thêm bắt mắt. Thiếu nữ đoan trang tao nhã theo sát phía sau Ivy, vẻ mặt kiêu ngạo, hoàn toàn không có vẻ yếu nhát của Doll, thấy ánh mắt Hạ Nhị nhìn qua, thiếu nữ kia hừ nhẹ một tiếng, khinh thường chuyển đầu qua một bên.
“Ồ, Ivy!” Cậu Phỉ lắc lắc ly rượu đỏ trong tay với thiếu niên tóc vàng, chất lỏng huyết sắc vô cùng lộng lẫy dưới ánh đèn màu vàng, cậu Phỉ nhìn thiếu nữ phía sau Ivy, huýt sáo. “Doll lần này cũng không tệ lắm!”
Thiếu nữ Lolita nghe cậu Phỉ nói, nhấc váy đầy ren lên hành lễ với cậu ấm tóc bạc.
Ivy cũng không lỏng mày ra vì lời khen ngợi của cậu Phỉ, mà chằm chằm nhìn Hạ Nhị.
“Đây là sao?” Ivy trầm trầm gầm gừ, nhìn thiếu niên bị xích bạc kéo, lại nhìn cậu Phỉ. “Tại sao cậu ta lại ở đây?”
“Không phải rất rõ ràng sao?” Cậu Phỉ dùng sức kéo dây xích qua, Hạ Nhị không để ý liền bị kéo lảo đảo bước đến bên cạnh cậu Phỉ, cậu ấm tóc bạc lấy tay vuốt vòng bạc trên cổ Hạ Nhị. “Nó là Doll của tôi, không xuất hiện bên cạnh tôi chẳng lẽ phải xuất hiện ở bên cạnh cậu? Fuck!”
Hạ Nhị theo bản năng muốn né tránh cảm giác có chút khó chịu trên cổ, thiếu niên tóc vàng dường như bị chọc tức trừng mắt qua, Lolita bên cạnh có vẻ có chút bất an nhìn quanh bốn phía. “Phỉ Dạ Nguyệt!”
Cậu Phỉ cũng cười lạnh lẽo, người quen với cậu ấm này đều biết, cách tốt nhất để chọc tức thiếu niên tóc bạc chính là gọi tên cậu ta ngay mặt.
Dường như đột ngột nhận ra mình vừa phạm đến cấm kỵ của thiếu niên tóc bạc, Ivy hít một hơi thật sâu.
“Tôi không có ý xúc phạm cậu, nhưng cậu phải tuân thủ quy tắc bất thành văn của Game.”
Quy tắc bất thành văn thứ nhất của Game: Doll phải không có thân phận hay bối cảnh nào cả.
Quy tắc bất thành văn thứ hai của Game: Game thuộc về thế giới bên trong, bất cứ ai cũng không được tiết lộ chuyện của Game với thế giới bên ngoài.
“Không sao.” Thấy đối phương tỏ ra yếu thế, cậu Phỉ cũng không hùng hổ dọa người. “Tôi đã chuẩn bị tất cả, fuck!” Cậu Phỉ kéo Hạ Nhị không chút phòng bị qua. “Đứng ở đây không phải…” Nói đến tên của Hạ Nhị, giọng cậu Phỉ thấp xuống, ậm ờ mà qua. “… Mà là Doll của tôi, có lẽ nó tên là Lucifer chẳng hạn, fuck!”
Cậu ấm tóc bạc lộ ra một nụ cười tàn bạo, đưa ra lời mời với cậu ấm tóc vàng đối diện.
“Cho nên, muốn chơi không? Thỏa thuê đùa giỡn, cái gọi là…”
Ivy trầm tư một lát, phảng phất như hiểu được lời ngầm của cậu Phỉ. Thiếu niên như thiên thần cũng lộ ra nụ cười đồng dạng, con mắt xanh thẳm tỏa sáng do hưng phấn ác ý, đồng thuận nhất trí với cậu ấm tóc bạc.
“Tại sao lại không chứ? Giá trị của Doll chính là như thế!”
(1) Tsun – tức tsundere là thuật ngữ manga – anime chỉ tính cách của các nhân vật mà bên ngoài rất mạnh mẽ, thậm chí có phần bạo lực nhưng bên trong lại rất e lẹ, nhút nhát, yếu đuối.
(2) Lolita đại loại là giống thế này.