Cô đứng ngẩn người, dường như không thể cử động.
Giọng nói phía sau tiếp tục: "Nhiên Nhiên."
Cô dùng hết sức lực mới có thể điều hòa lại hơi thở của mình.
Cô xoay người, nhìn anh ta, khẽ nhếch khóe môi.
"Kiều Ngự Nhân, lâu rồi không gặp."
Cô nhìn hắn, hắn vẫn như bốn năm trước, gần như không thay đổi.
Cao gầy, khuôn mặt điển trai nhưng với kiểu tóc khác, trông hắn trưởng thành hơn trước rất nhiều.
"Anh xin lỗi," Kiều Ngự Nhân cụp mắt xuống, toàn thân run rẩy.
"Nhiên Nhiên, thực xin lỗi."
An Nhiên cười: "Nhiều năm như vậy không gặp, thật sự không quen với việc anh đột nhiên xin lỗi tôi, không có sao rồi."
"Không, em nên hận tôi đi, em có thể đánh mắng tôi, nhưng đừng nói với tôi là không sao, thái độ của em bây giờ khiến tôi sợ hãi."
Vẻ mặt An Nhiên cực kỳ bình tĩnh, giống như người đứng trước mặt cô chỉ là một người bạn bình thường.
"Với tình cảnh lúc đấy, anh lựa chọn rời xa tôi là đúng, tôi không có quyền hận anh."
"Nhiên Nhiên, tình cảnh lúc đấy không phải như em nghĩ, anh...."
An Nhiên cắt ngang lời hắn: "Thực ra, tôi vẫn luôn muốn gặp anh, bốn năm trước, có một số chuyện chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng, Kiều Ngự Nhân, có một số việc cũng nên kết thúc rồi."
"Không." Kiều Ngự Nhân bước tới nắm lấy vai cô: "Anh không muốn kết thúc. Giữa chúng ta không còn gì để kết thúc. Nhiên Nhiên, anh đã trở lại và anh sẽ đưa em đi thật xa."
Hắn nhìn cô trìu mến, tràn đầy cay đắng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu sau mới tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chia tay đi."
"Anh không muốn chia tay," Kiều Ngự Nhân kiên quyết lắc đầu: "Anh chưa từng nghĩ đến việc chia tay với em"
"Nhiều người sẽ phải trải qua mối tình đầu không dễ dàng, và chúng ta cũng vậy, chúng ta đã trưởng thành rồi, mọi chuyện trong quá khứ đều có thể theo gió tiêu tan, Kiều Ngự Nhân, tôi đã hạ quyết tâm rồi, sau này đừng quấy rầy tôi nữa, chúng ta... không thể nào đâu."
Nói xong, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Xin lỗi, tôi có chút việc nên đi trước."
Cô xoay người lên xe, đóng cửa lại.
Kiều Ngự Nhân muốn mở cửa, nhưng cô đã khóa cửa.
"Nhiên Nhiên, mở cửa, chúng ta cần nói chuyện, đừng như vậy, Nhiên Nhiên... "
Từ đầu đến cuối, cô không nhìn hắn, chỉ đạp ga rời đi.
Xe dừng trước cổng bãi đậu xe của siêu thị, cô gục mặt trên vô lăng nhắm mắt lại.
Hóa ra từ bỏ thanh xuân lại đau như vậy.
Cô nghĩ rằng khi gặp lại Kiều Ngự Nhân, cô sẽ có thể bình tĩnh, nhưng trên thực tế, điều đó khá khó khăn.
Di động của cô đột nhiên vang lên, thấy là Diệp Tri Thu gọi đến, cô trực tiếp bắt máy.
"Tri Thu."
"Em phải đồng ý với anh một chuyện, anh đưa ra yêu cầu gì em cũng phải đồng ý làm."
"Ồ, nghiêm túc thế à."
"Hứa với anh trước đi."
"Được, em hứa." cô gật đầu, "Nói cho em biết, có chuyện gì."
"Kiêu Ngự Nhân đã trở lại, em không được phép gặp hắn ta, cũng không được phép quay lại với hắn, phải chia tay hắn ta một cách sạch sẽ."
An Nhiên im lặng một lúc.
"Sao không nói chuyện?"
"Nếu gọi sớm hơn nửa tiếng, em đã có thể tránh mặt anh ta."
"Em gặp hắn rồi? Tên hỗn đản này dám đi tìm em?"
"Ừm. Em chấp nhận yêu cầu của anh. Em đã nói rõ với anh ta rồi, yên tâm em sẽ không quay lại với anh ta đâu....nếu còn ở bên anh ta thì em đúng là ngốc hết thuốc chữa."
"Thế thì tốt, còn nhớ buổi đấu giá từ thiện mà em muốn anh sắp xếp không?"
"Ừm"
"Anh chuẩn bị xong hết rồi, em hẹn lịch đi"
"Vậy... tối mai chúng ta đi."
"Được, vậy anh đi chuẩn bị, nhớ kỹ những gì vừa rồi em đã hứa với anh đấy."
"Đừng lo."
Sau khi cúp điện thoại, cô ngả người ra sau.
Do dự một lúc, cô mở màn hình điện thoại, tìm số của Kiều Ngự Sâm và bấm số.
Thấy An Nhiên chủ động gọi điện thoại cho mình, Kiều Ngự Sâm có chút kinh ngạc.
Anh bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của An Nhiên.
"Kiều tổng, trưa nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...