- Ngủ đi! - Anh tựa đầu đặt trên vai cô, nhẹ giọng nhắc nhở.
Cơ thể Diệc Tâm Đồng cực kỳ cứng nhắc, cứ như vậy tựa vào ngực anh, cảm giác toàn bộ hơi thở hít vào trong cổ họng đều thuộc về người đàn ông kia.
Mạc Duy Dương chịu đựng cơn đau bụng trướng lên dưới thân, cứ như vậy ôm người đẹp trong ngực. Mà cơ thể cô mềm mại như không xương, mang theo mùi riêng biệt thơm ngát luôn luôn khiêu khích anh, cảm giác máu cũng trở thành lửa nóng.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Diệc Tâm Đồng xoay người cũng không dám, chỉ có thể mặc cho cơ thể anh dính vào phía sau lưng cô, còn tay cô đặt ở trong ngực, khẽ đổ mồ hôi.
Anh có thể cảm thấy cô khẩn trương, tay vỗ đầu của cô, kêu lên:
- Ngủ đi! Tôi sẽ không đụng vào em, tôi chỉ muốn ôm em!
Nghe anh bảo đảm như vậy, rốt cuộc Diệc Tâm Đồng thở dài một hơi, nhỏ giọng khẽ một câu: "Uh!"
Mạc Duy Dương lắc đầu bất đắc dĩ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đầu óc Mạc Duy Dương lại vẫn rất tỉnh táo, ngược lại cô gái nhỏ trong ngực đã sớm phát ra tiếng hít thở nhàn nhạt. Anh cứ như vậy ôm cô, dạ dày cũng hữu hiệu thuyên giảm đi. Cánh tay của anh bị cô gối hơi tê tê nhưng nhìn cô ngủ ngon như vậy, khóe miệng của anh trong đêm đen từ từ giương lên.
Ngồi lên máy bay, Diệc Tâm Đồng lập tức bắt đầu mệt rã rời, còn người đàn ông bên cạnh xem báo. Cô len lén nhìn anh một cái, phát hiện dưới mắt anh có hai quầng thâm rất đen. Cô có chút ảo não, tối hôm qua vẫn gối lên cánh tay của anh ngủ. truyện chuyển ngữ ở Lê Quý Đôn. Sáng nay thức dậy cô bị hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên giường té xuống, thật may anh tay mắt lanh lẹ kéo cô lại mới làm cho cô không phải gặm sàn nhà với số mạng bi thống.
Máy bay đáp xuống sân bay, thư ký Mạc Duy Dương đến trước đón máy bay. Dọc theo đường đi, nét mặt người đàn ông này luôn nghiêm túc, các thư ký còn lại không dám thở mạnh, tập trung đi theo phía đằng sau họ.
Đột nhiên Mạc Duy Dương dừng bước, nhìn về phía thư ký nói:
- Đưa cô ấy về nhà trọ! (nhà VLT)
- Ông chủ, vậy còn anh? - Thư ký ôm lo lắng trong lòng hỏi.
- Trước hết anh đưa cô ấy trở về sau đó quay lại đón tôi! – Anh liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay nói.
- Vâng! - Thư ký lên tiếng.
Diệc Tâm Đồng bị thư ký gọi lên xe, ở trước xe đằng xa, cô xoay người nhìn về phía Mạc Duy Dương nói:
- Mạc thiếu gia, trở về nhớ ăn cơm đúng giờ!
Khóe miệng Mạc Duy Dương có chút cứng ngắc, vẻ mặt mất tự nhiên gật đầu một cái xem như là đồng ý.
Cô mới yên tâm vào trong xe.
Mạc Duy Dương đứng ở cửa sân bay nhìn cô đi xa, thái độ không tự chủ buông xuống mềm mỏng.
Truyện chỉ được post ở diễn đàn LêQuýĐôn, truyện đăng ở bất kỳ web nào khác đều là ăn cắp, các bạn đọc nên đọc truyện ngay tại nguồn để tôn trọng người dịch.
Diệc Tâm Đồng xuống xe, cười nói với thư ký:
- Cám ơn anh đưa tôi về, mau quay về đi!
Thư ký vẫn cười nói:
- Không cần khách sao, làm việc giúp ông chủ là chức trách của tôi!
Diệc Tâm Đồng nhìn xe đi xa mới vào nhà.
Lúc này, Vũ Lạc Trạch hẳn là đi làm rồi?
Cô vừa để hành lý xuống trong phòng khách, tầm mắt không nhịn được nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên rơi vào một tấm thiệp màu đó trên khay trà. Cô ngồi xổm người xuống, tò mò mở thiệp ra. Là thư mời, nhưng sau một giây ánh mắt liếc đến hai chữ trọng yếu “đính hôn”, cuối cùng tầm mắt rơi vào tên của người đính hôn: “Mạc Duy Dương, Mộ Dung Tuyết”.
Tim giống như bị thứ gì đâm vào, tay cô run lên, thiếp mời rơi trên mặt đất. Tại sao cô không biết Mạc Duy Dương muốn đính hôn với Mộ Dung Tuyết? Tất cả mọi người đều biết rồi, chỉ có cô chẳng hay biết gì sao?
Cô có chút bối rối nhặt thư mời lên, liếc nhìn thời gian đính hôn đó. Nói cách khác là còn nửa tháng nữa thì Mạc Duy Dương sẽ phải đính hôn với Mộ Dung Tuyết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...