Edit: Tóc gió thôi bay
Mạc Duy Dương chờ có chút không nhịn được, trực tiếp nhắc tới thân thể của nàng, giữ chặt nàng cái ót, chủ động hôn lên.
Đôi môi lạnh lẽo chạm nhau, trong nháy mắt bắt lửa, câu quấn ở một lên.
Trước mặt mọi người, cô bị một người đàn ông ôm eo đứng cửa hội trường hôn, tình huống như thế đây là lần đầu tiên.
Cô có chút ngượng ngùng muốn thoát đi, lại bị cánh tay của anh ôm lấy eo thon nhỏ. Lưỡi của anh giống như con rắn nhỏ xông vào khoang miệng cô, tỉ mỉ mút ngọt ngào trong miệng cô, lưỡi còn hơi trở về chỗ cũ liếm khóe miệng cô.
Cho đến khi một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt động tác muốn tiến thêm của anh. Anh cau mày nghiêng đầu liếc nhìn hiển thị trên điện thoại, buông cô ra, nghiêng người sang nhận điện thoại.
Diệc Tâm Đồng đưa tay vỗ vỗ khóe miệng, trên môi vẫn còn sót lại mùi bạc hà thơm ngát từ khoang miệng của người đàn ông kia. Nhìn bóng lưng cao lớn quay về phía cô, láng máng nghe được bên kia điện thoại truyền tới giọng phụ nữ, tim xê dịch, có vẻ đăm chiêu chờ anh cúp điện thoại.
Mạc Duy Dương cúp điện thoại, đi tới trước mặt cô, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, mặt áy náy nói:
- Tôi có việc phải đi một lát, một mình em ở đây xem biểu diễn không có vấn đề gì chứ?
Diệc Tâm Đồng gật một cái:
- Em có thể ở một mình!
- Vậy thì tốt, em vào trước đi, một giờ sau, tôi vào trong tìm em! - Nói xong, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ kim cương, sau đó nhìn về phía cô nói:
- Mau vào đi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi!
Mặc dù trong lòng Diệc Tâm Đồng có chút mất mát, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn theo dòng người đi vào trong hội trường buổi biểu diễn. Đi chưa được mấy bước, cô vẫn không nhịn được quay đầu lại, mà anh đã sớm xuống bậc thang. Cô nhìn anh ngồi vào trong xe Rolls-Royce màu bạc, sau đó chiếc xe rời đi trước mắt cô.
Diệc Tâm Đồng dựa vào chỗ ngồi ở hàng thứ nhất gần sân khấu biểu diễn nhất. Bắt đầu khai mạc, cô nhanh chóng quên sạch Mạc Duy Dương, chuyên chú lắng nghe tiếng dương cầm trên sân khấu truyền tới.
《End¬less. Sum¬mer. Nights》
‘sum¬mer. came. and. left. with¬out. a. warn¬ing’
‘all. at. once. i. looked. and. you. were. gone’
‘and. now. you’re. look¬ing. back. at. me’
‘search¬ing. for. away. that. we. can. be’
‘. . . . . . ’
Tầm mắt Diệc Tâm Đồng tập trung vào Richard trên sân khấu, không để ý đã có một bóng người yên lặng không một tiếng động ngồi ở vị trí bên cạnh cô. Khi một người đàn ông nghiêm túc chơi dương cầm, bất luận dáng dấp anh ta nhìn có được hay không, bạn đều sẽ không kìm hãm được mà chỉ đọc truyện tại nguồn bị hấp dẫn bởi phong cách mấy phần u buồn trên người anh ta, dĩ nhiên Diệc Tâm Đồng cũng cảm thấy Richard trên sân khấu rất đẹp trai.
- Diện mạo hắn ta rất đẹp trai sao?" Đột nhiên có người hỏi.
Cô đáp lại lời anh ta:
- Ừ, rất đẹp trai!
Sau khi nói xong, cô mới phát hiện có cái gì không đúng, nghiêng đầu nhìn, trong nháy mắt nới rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, hỏi:
- Sao người trở lại mau như vậy?
Mạc Duy Dương có chút không vui xoay khuôn mặt cô, ngón tay nắm lấy mũi cô, rất nghiêm túc hỏi:
- Hắn ta có đẹp trai không?"
- A? - Diệc Tâm Đồng giật mình nhìn anh, sau đó phát hiện đôi mắt anh thật sâu. Nhìn ánh mắt anh nhìn cô giống như muốn hòa tan cả người cô, lòng cô phốc một tiếng hỗn loạn, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy.
Ngón tay anh vuốt khóe miệng đẹp mắt của cô, đầu ngón tay vẽ hình dáng đôi môi cô. Nhìn vẻ mặt cô ngây ngốc, anh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...