- Nhưng mà em lại không muốn anh làm như vậy! Anh trở về có được không? Đừng đi tìm việc làm nữa! Diệu Hằng cần anh, bác trai và bác gái cũng cần anh mà! – Cô cầm lấy tay anh, cúi đầu nói.
- Mẹ anh tới tìm em? – Anh khép hờ đôi mắt hẹp dài, lạnh lùng hỏi.
- Bà ấy cũng là quan tâm anh!
- Không cần nói nhiều, anh không muốn nghe nữa, ban đầu rời đi nàh họ Mạc cũng không có dự định trở về nữa. - Anh ném áo khoác lên trên ghế sa lon, đặt mông ngồi xuống, đốt một điếu thuốc giọng mơ hồ nói.
- Nhưng. . . . . .
Anh ngẩng lên đầu, khiến cô im miệng không hề nói chuyện này nữa.
Diệc Tâm Đồng rửa mặt, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, thấy Mạc Duy Dương đang mệt mỏi nằm trên giường lớn, dùng khăn lông lau lau mặt, đi tới bên giường, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Anh bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn cô, cau mày lại:
- Còn có việc?
- Mạc thiếu gia, anh tìm công việc gì vậy?
- Muốn biết? - Anh nhíu mày.
- Uh! - Cô bị anh kéo lên giường, anh biết chân bị thương của cô đã lành, cho nên anh lại bắt đầu sờ loạn.
- Mạc thiếu gia, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em! – Cô đẩy anh một cái.
- Trước tiên cho anh ăn no... anh sẽ nói cho em biết! - Môi của anh đi đến xương quai xanh của cô, vừa liếm vừa mút, tay trực tiếp đưa vào phía dưới áo choàng tắm rộng mở. Bàn tay du di trên đùi trơn mịn của cô, một hớp ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn, uyển chuyển dịu dàng cùng cái lưỡi cô phun ra nuốt vào.
Một tiếng chuông cắt đứt cảnh xuân bên trong phòng, Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, không tình nguyện buông cô ra, đứng dậy cầm điện thoại di động của mình.
Liếc nhìn hiển thị gọi tới, anh tránh cô ra bên ngoài nghe.
Diệc Tâm Đồng kéo kín áo choàng tắm, không nhịn được xuống giường, đi tới sau cửa nghe lén anh nói chuyện, nhất định anh giấu cô cái gì đó.
Mạc Duy Dương nhận được điện thoại Vũ Phong Nhi gọi tới.
- Mẹ, sau này chớ quấy rầy Đồng Đồng, con sẽ không về đâu! - Mạc Duy Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Vũ Phong Nhi che mũi khóc nói:
- Cái đứa nhỏ không có lương tâm này, mẹ đây còn không phải là lo lắng cho con sao! Cô không phải trở lại tập đoàn Diệu Hằng làm thế nào? Nếu như ngày nào đó mẹ và cha con cha hai chân đạp một cái, d-iễn đàn lê quý đ'ôn công ty lớn như vậy không cần giữ lại có phải không?
- Mẹ, mẹ có biết ý nghĩ của con, con không muốn rời xa Đồng Đồng! – Anh đau đàu ấn cái trán.
- Mẹ biết con vì cô ấy có thể cái gì cũng không quan tâm không để ý, nhưng con ngay cả người mẹ ta đây cũng không cần phải không? Vậy mẹ sống còn có nghía gì! – Bà cố ý đập ly thủy tinh, hù dọa anh - Vậy mẹ sẽ chết ngya bây giờ!
- Mẹ. . . . . . mẹ đừng kích động. . . . . . cho con một chút thời gian! - Mạc Duy Dương lo lắng kêu lên.
Vũ Phong Nhi tiếp tục khóc nói:
- Vậy con đồng ý với mẹ chuyển về nhà, mẹ và cha con đều đồng ý cho hai đứa kết hôn, con vẫn còn đang cố chấp cái gì! Hay là cô ấy không chịu kết hôn với con? Vậy mẹ đi xin cô ấy, cầu xin cô ấy và con kết hôn!
- Mẹ. . . . . . nguyên nhân không phải vì cô ấy, là con. . . . . . - Mạc Duy Dương vội giải thích.
- Nếu nguyên nhân không phải là cô ấy, con nên đồng ý mẹ chứ? Được không?
- Mẹ, con biết rồi! Hôm nào bàn tiếp! - Mạc Duy Dương cúp điện thoại, thấy cửa lộ ra một chút xíu vải, ho khan một tiếng, kêu lên - Đi ra đi!
Diệc Tâm Đồng chột dạ đẩy cửa ra đi tới trước mặt anh, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Không phải em cố ý nghe lén anh nói điện thoại, em chỉ muốn . . . . .
- Mới vừa rồi em cũng đã nghe thấy! Chuẩn bị đi! Ngày mai trở về biệt thự nhà họ Mạc, thôi, cũng không có gì chuẩn bị cẩn thận, trực tiếp đến! - d!iễn đàn lê quý đ;ôn Anh kéo cô vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa phòng lại.
Diệc Tâm Đồng vẫn còn buồn ngủ mông lung, lại bị anh lôi từ trong chăn ra. Hai ngay cả bữa sáng cũng không ăn, anh dẫn theo cô đi xuống lầu, nói gì đến nhà anh ăn bữa ăn sáng, trong bụng cô hoảng hốt, vội khẩn trương hỏi:
- Đi đến nhà của anh ăn điểm tâm?
Cô cúi đầu nhìn qua trang phục của mình, vội rút tay về, thét to:
- Mạc thiếu gia, sao anh không nhắc nhở em thay quần áo?
Làm sao cô có thể rối bù chạy tới nhà anh, dù là ăn điểm tâm, cũng nên rửa ráy mặt mũi chứ!
- Có thay quần áo rửa mặt không cũng giống vậy! – Anh khuyên cô, sau đó kéo cô đi xuống lầu.
Bởi vì biệt thự nàh họ Mạc và biệt thự của cô ở cùng một khu, cho nên không được mấy bước đường đã đến.
Mạc Duy Dương một tay nắm chặc tay của cô, không để cho cô rút về, giơ ột cái tay khác ấn chuông ngoài cửa.
Quản gia vội chạy tới giúp bọn họ mở cửa, cung kính kêu lên:
- Mạc thiếu gia, hai người về rồi, ông chủ và phu nhân chờ hai người đã lâu!
Diệc Tâm Đồng lúng túng bị anh kéo vào bên trong biệt thự, quản gia đóng cửa chính, đi ở đằng sau họ, nhìn về phía người trong phòng khách kêu lên:
- Thiếu gia về!
Vũ Phong Nhi vừa nghe con trai về, vội ra đón:
- Dương!
Bà cầm lấy tay anh kéo anh vào phòng khách, mà Mạc Duy Dương lại kéo tay cô (DTĐ).
Sắc mặt Mạc Vi Phẩm không phải quá hòa nhã phân phó người làm:
- Đi bưng bữa ăn sáng!
- Đúng đúng! Mau bưng bữa ăn sáng lên! Kẻo đói bụng! - Vũ Phong Nhi vội kéo con trai vào bàn ăn, liếc nhìn Diệc Tâm Đồng, cười nói - Đồng Đồng, cháu ngồi chỗ bên cạnh Dương!
Diệc Tâm Đồng cười xấu hổ nói:
- Vâng bác gái!
Cô trừng mắt với Mạc Duy Dương, ý bảo anh buông tay, cứ nắm tay của cô, cô cảm thấy rất lúng túng.
- Mẹ, con đưa cô ấy đi rửa mặt trước, hai người dùng trước! - Mạc Duy Dương kéo cô đi lên lầu.
Diệc Tâm Đồng không nói đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng lại lễ phép gật đầu với Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi, thật mất thể diện.
Mạc Vi Phẩm tức giận khẽ ném tờ báo lên ghế, nói với người làm:
- Đem cho ta chén canh.
- Chồng, con trai cũng trở về, ông không cần sa sầm mặt nữa được hay không!
- Em cũng thấy đấy, trong mắt nó chỉ có có gái kia, trở về cũng là bởi vì cô gái kia! - Mạc Vi Phẩm tức giận mắng.
- Được rồi, trở lại là tốt, em thấy đứa nhỏ kia cũng không tệ lắm, em đã đồng ý cho chúng ở cùng một chỗ, anh cũng đừng ngoan cố như vậy nữa, dầu gì cô ấy cũng là người nhà họ Vũ.
- Hừ, Muốn anh đón nhận cô ta, được! Xem cô ta có bản lãnh gì có thể làm cho anh tiếp nhận cô ta! - Mạc Vi Phẩm uống một hơi cạn sạch trà trong cốc, cắn răng nói.
Trở về phòng, Diệc Tâm Đồng hất tay của anh ra, có chút tức giận nói:
- Mạc thiếu gia, sao anh có thể không lễ phép với cha mẹ mình như vậy?
- Thay quần áo rửa mặt, trong tủ treo quần áo có quần áo thích hợp với em! Thích đồ nào mặc đồ đó! - Anh không để ý oán giận của cô, trực tiếp đến phòng tắm tắm.
Diệc Tâm Đồng dậm chân, đi tới trước tủ treo quần áo, mở tủ ra. Từng dãy quần áo mới tinh làm cô trợn mắt há mồm, sao có thể có nhiều quần áo như vậy? Không phải là đồ lúc trước Mộ Dung Tuyết mặc chứ? Cô chua xót trong lòng, tùy tiện lấy một cái sau đó thay.
Lúc anh đi ra, thấy cô soi gương chải đầu, từ sau ôm lấy eo cô, cười nói:
- Rất hợp với em!
Cô để cái lược xuống, xoay người nhìn anh:
- Em muốn mặc quần áo của mình, không thích mặc đồ người khác mặc qua!
- Mặc qua là sao? Đây không phải là quần áo mới? Ai mặc qua? - Anh dùng ánh mắt trêu ghẹo hỏi.
- Mới?
- Chẳng lẽ em cho rằng Mộ Dung Tuyết mặc qua sao? Mộ Dung Tuyết chưa từng qua đêm ở chỗ này qua! Quần áo là hai năm trước chuẩn bị cho em, chỉ là sau em lại bỏ đi, quần áo vẫn giữ trong tủ, may mắn không có mốc meo! - Tay của anh vuốt ve đầu của cô, thở dài nói.
Cô nghe lỗ mũi cũng chua xót, ban đầu không nói tiếng nào rời đi, là vì sợ nhìn thấy anh sau đó không bỏ đi được, cho nên cô lựa chọn không chào mà đi, mà trong hai năm rời đi, cô cũng không hề quên anh.
Cô đưa tay ôm cổ anh, dán sát mặt vào ngực anh, thì thầm nói:
- Mạc thiếu gia, anh thật khờ! Thật xin lỗi! Em không nên tùy hứng như vậy. . . . . .
- Biết dụng tâm quan tâm chăm sóc của anh rồi hả? Cái cô gái nhỏ đáng giận này, vừa đi chính là hai năm. Thật ra thì trong hai năm đó, anh có phái người đi theo em... từng cử động của em anh đều rõ như lòng bàn tay! – Anh đắc ấy vê mặt của cô, tà nịnh nhếch môi cười nói.
- Ặc, anh theo dõi em!
- Anh đây còn không phải là vì nghĩ cho an toàn của em!
- Được rồi!
- Thôi, đi xuống dùng điểm tâm! – Anh kéo cô từ trên ghế lên, sau đó dắt cô đi xuống dưới lầu.
Người làm vội vàng mang hết đồ ăn sáng lạnh đi, đổi lấy sữa tươi nóng nổi và bữa ăn sáng dinh dưỡng.
- Mạc thiếu gia, chủ tịch bảo lát nữa cậu đến tập đoàn Diệu Hằng. - Người làm giụp họ rót sữa tươi, không quên nhắc nhở.
- Biết! Chị đi xuống đi! - Mạc Duy Dương bảo người làm đi, sau đó hỏi cô - Chân cũng khá, tiếp theo em có dự định gì?
- À, tìm việc làm!
- Tìm việc làm? Tìm công việc gì? Chẳng lẽ còn sợ anh không nuôi sống em? – Anh không tán thành nói.
- Mạc thiếu gia! Anh không được xem thường phụ nữ, phụ nữ cũng có thể tay làm hàm nhai! Cho nên em sẽ tìm một. . . . . . - Cô cười thần bí nói.
- Công việc gì? - Anh tò mò hỏi.
Cô muốn tìm công việc gì? Ngược lại anh muốn biết cô đang suy nghĩ gì.
- Trước không muốn nói cho anh, trong thời gian 1 tháng, làm sẽ làm ình lột xác hoàn mỹ!- Cô cười hì hì nói.
- Quỷ linh tinh, không nói thì thôi, trước cứ tùy em! Chẳng qua anh nói cho em biết, đừng để ình thấy mệt mỏi! - Anh cầm ly bò sữa uống một hớp dặn dò.
- Yên tâm! Em đã có kế hoạch có mục đích rèn luyện mình!
Anh vẫn lại là cưng chiều dùng cái thìa gõ đầu cô một cái:
- Tốt!
Cô sờ sờ đầu, nhín anh le lưỡi.
Mạc Duy Dương vừa vào công ty, cô gái ở đại sảnh và bảo vệ vội buông công việc trên tay, cung kính kêu lên:
- Tổng giám đốc!
Mạc Duy Dương sải bước đến thang máy dành riêng ình, sau đó lập tức đi vào.
Ra khỏi thang máy, anh đi thẳng về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, mà Mạc Vi Phẩm chờ đợi anh ở phòng làm việc đã lâu, quay ghế lại, mặt đối mặt với anh.
Ngón tay Mạc Vi Phẩm gõ bàn làm việc, nhìn anh nói:
- Cuối tuần sau, làm đám cưới với cô ta đi!
Mạc Duy Dương kinh ngạc, có phần khiếp sợ nhìn ông. Đây là lời từ trong miệng Mạc Vi Phẩm nói ra sao? Ông là người phản đối anh và Đồng Đồng ở chung nhất, nhưng bây giờ ủng hộ anh và cô ấy kết hôn như vậy, tất cả không phải là có âm mưu chứ? Anh mím khóe môi cười nói:
- Sao bất ngờ vậy?
- Đây không phải cậu muốn sao? Không phải sao? - Hai tay Mạc Vi Phẩm hơi dang, trên mặt là vẻ mặt nhìn không thấu.
- Đúng, vậy thì y theo ý của ông làm đi! - Mắt đẹp của Mạc Duy Dương híp lại, mà cùng lúc đó, trên mặt Mạc Vi Phẩm cũng mang theo nụ cười không cách nào hiểu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...