Sát Vách Yêu Em
Sáng sớm, phòng tiếp thị liên tục nhận những cuộc gọi chê bai sản phẩm, những lỗi cơ bản đều được nêu ra.
"Thưa cô lỗi sản phẩm là gì ạ."
"Bông tay đẹp nhưng đeo một lúc là thấy đau, các cô cho thứ gì vào trong đấy à."
Chỉ trong một buổi sáng đơn hàng hôm qua bán thành công đa số đều yêu cầu trả lại hàng.
Buổi họp khẩn cấp được mở ra.
Cố Vị Lan mặt ngày cau có bước vào trong.
"Di Di chuyện này là sao, trong lúc chế tác cô đã bất cẩn chuyện gì mà xảy ra một lỗi nghiêm trọng như này."
Quản lý khách hàng đưa ra bảng báo cáo tình hình, đa số việc trả hàng đều do sản phẩm đeo một lúc sẽ cảm thấy đau nhưng không gây ra chảy máu hay tổn thương ở tai.
Cố Vị Lan nghe xong nhíu mày cho dừng hết việc bán hàng lại.
Cố Vị Trạch bước vào trong nhìn qua rồi ngồi vào ghế của mình.
"Chuyện này tôi giải quyết được, nhưng mà Cố Vị Lan bà nhớ giữ lời."
Một bản kế hoạch hoàn hảo được thực hiện, sản phẩm được Hạ Hạ giao cho anh mang lại nguồn lợi lớn, thiết kế giống hệt nhưng lại hoàn hảo không một kẽ hở.
Di Di nhận được món trang sức đã thông qua chỉnh sửa sững người ra.
"Sao lại giống với trang sức của mình."
Cố Vị Lan nhìn thấy cũng ngơ ra, nhưng sản phẩm này lại đẹp hơn rất nhiều so với của Di Di.
Bà ta vội vàng đi vào phòng Vị Trạch, ann ngẩng lên khuôn mặt chế giễu.
"Bà không biết gõ cửa là phép lịch sự tối thiểu sao."
Vị Lan cười khẩy đặt đôi bông tay lên bàn.
"Đôi bông tai này ai là người đã chỉnh sửa."
Vị Trạch lắc nhẹ.
"Bà bình tĩnh chút đi nhân sự của bà đã ăn cắp ý tưởng còn xem bản nháp là bản chính thật đúng là lấy trứng gà ai ngờ lại là trứng vịt."
Cố Vị Lan bị nói đến á khẩu, khuôn mặt tức tối đi vào phòng thiết kế 2.
Ánh mắt sắt khí đùng đùng nhìn Di Di.
Cô ta mặt mày tái đi chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, phòng 1 đứng bên ngoài hóng dưa lòng vô cùng mãn nguyện.
"Gậy ông đập lưng ông."
Diêu Diêu cười tươi vội ra sau gọi điện thoại cho An Hạ.
"Chị Hạ Hạ, chị sẽ quay lại làm việc chứ."
Hạ Hạ mỉm cười.
"Ngày mai chị sẽ quay lại."
Diêu Diêu tươi cười tắt máy, vừa quay lại đã chạm mặt Tiểu Nhi khiến cô giật mình ngã ra phía sau.
Cô ta mặt hằm hằm rời đi, cuộc nói chuyện ban nãy đã bị nghe thấy hết.
Tiểu Nhi quyết định đi đến phòng Vị Trạch thương lượng.
"Em có chuyện nói với anh."
Vị Trạch cau mày, anh không muốn nói chuyện với kẻ bỉ ổi vì lợi ích mà bán đứng phòng của mình.
"Nói gì thì nói nhanh."
"Rõ ràng là An Hạ ăn cắp thiết kế nhưng sao giờ lại là Diêu Diêu.
Có phải sản phẩm được sửa nhanh chóng kia là của Hạ Hạ không?"
Khuôn mặt Vị Trạch không biến sắc, Tiểu Nhi hiểu ra suy đoán của mình hoàn toàn chính xác.
"Anh đừng quên còn nợ chị em một ân tình."
Vị Trạch nhưng lại, chiếc bút cũng từ từ hạ xuống.
"Ân tình sao, chuyện năm đó cả gia đình em hiểu rõ nhất đừng có mà ở đây mà nói linh tinh."
Khuôn mặt nghiêm túc đến đáng sợ của anh làm chân tay Tiểu Nhi run rẩy, lời nói đe dọa lại là do mình dọa mình.
Cô ta cười gượng, đứng lên muốn rời đi.
"Chuyện năm đấy đã cho qua nhưng đừng nhắc lại nếu không..."
Tiểu Nhi vội gật đầu xin lỗi rồi chạy ra ngoài, kế hoạch lần này lại thất bại thêm một lần nữa.
Di Di mặt mày lo lắng đi ngang qua, hai người phụ nữ cùng có một ý định lớn gặp nhau.
Tiểu Nhi cố bình tĩnh cười chế giễu Di Di.
"Coi như thất bại, cố mà sử lý vụ này đi."
......................
Quán cà phê Mèo, bên trong Giang Nhi vui vẻ mở điện thoại lên đưa tin tức lấy được từ chỗ Vị Nguyên.
Hạ Hạ gật đầu, cô đã được Vị Trạch báo tin từ sáng.
Giang Nhi tiến lại ngồi bên cạnh ánh mắt đầy sự thán phục.
"Ngưỡng mộ cậu thật đấy, vừa có chồng giàu còn là một người giỏi giang nữa."
An Hạ phì cười quay sang xoa nhẹ vào đầu Giang Nhi an ủi.
"Em trai mưa của cậu cũng đâu tầm thường, Vị Trạch nói sau này công ty sẽ nhường lại cho cậu ấy đấy."
Giang Nhi giật mình ngồi thẳng dậy.
"Vậy là Vị Trạch chỉ giữ hộ sao."
An Hạ ngơ ra, cô nghe trộm được lúc đi uống nước vào mấy ngày trước, còn việc đó cô cũng không chắc chắn.
Giang Nhi tươi cười nghĩ đến tương lai sau này của mình.
"Nhưng không đúng, thằng nhóc đấy có đi làm đâu."
Nụ cười mãn nguyện chưa kịp nở hoa đã chóng tàn, Hạ Hạ đưa tay xoa nhẹ vào lưng cô bạn thân.
Lát về đến nhà phải lấy thêm thông tin từ anh ta mới được.
Cố Vị Trạch vui vẻ bước ra ngoài công ty, sự đắc thắng của anh làm Cố Vị Lan càng thêm căm ghét, vẻ mặt tức tối nhìn bóng lưng Vị Trạch rời đi.
"Cháu chờ đấy, công ty này sẽ lại quay lại vào tay đi thôi."
Đến gần xe, Vị Trạch ngẩng lên nhìn, Cố Vị Lan đang đứng ở trên tầng nhìn chằm chằm vào anh, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa ra.
"Sao lại thấy lạnh quá vậy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...