Sát Vách Nhà Ta Có Một Chiến Thần


Ta nắm thành quyền trước mặt, lòng bàn tay đã lạnh ngắt từ bao giờ, ta cúi đầu, cố ngăn cơ thể đừng run rẩy, thành khẩn nói: "Hạ thần biết tội, hạ thần nguyện chịu mọi hình phạt.""Phạt, đương nhiên phải phạt..."Địa Mẫu bỗng chốc ngưng lại, tầm mắt của nàng bị thứ gì đó trên không trung thu hút.Ta ngẩng đầu lên nhìn theo nàng, từ đâu xuất hiện một cánh bạch điệp, bay thẳng đến bên Địa Mẫu.Địa Mẫu đưa ngón tay lên chạm vào nó.

Cánh bạch điệp tan thành cát bụi.Khi những tinh thể nhỏ bé cuối cùng rơi khỏi lòng bàn tay nàng, vẻ mặt của nàng cũng trở nên trầm ngâm một cách khác thường."Địa Mẫu nương nương, ngài không sao chứ?"Phán Quan lo ngại lên tiếng.Địa Mẫu giơ tay tỏ ý vẫn ổn.

Nàng chuyển tầm nhìn sang ta, không hiểu vì sao sống lưng ta bỗng cảm thấy căng thẳng.

Nàng nói: "Trước hết ta tước bỏ phong hiệu của nhà ngươi.

Từ giờ trở đi ngươi không còn là Mạnh Bà nữa."Địa Mẫu hướng tay về phía ta, chớp mắt đem mão quan trên đầu của ta thu hồi lại.Mái tóc dài không còn vật giữ, cứ thế xõa lòa xòa xuống bờ vai của ta, che kín một nửa gương mặt ta.

Lũ quỷ đứng gác hai bên liền hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt bọn chúng trở nên trắng bệch.Sao thế? Có phải nhìn ta bây giờ rất giống nữ quỷ đòi mạng không?Ta nén tiếng thở dài, vốn dĩ cũng đã lường trước được chuyện này nhưng trong thâm tâm vẫn có vài phần hụt hẫng.Địa Mẫu chắp tay sau lưng, nói: "Khanh Khanh, ngươi lập tức lên nhân gian thu dọn oán khí của vong nhi."Khanh Khanh.

Cái tên gắn liền với cuộc sống của ta khi chưa đến Minh Giới.

Cũng lâu lắm rồi mới có người gọi ta bằng cái tên đó.Nghe thật hoài niệm nha.Ta ôm quyền, nói: "Hạ thần tuân lệnh."Ta toan đứng dậy, Địa Mẫu liền gọi giật lại: "Chưa hết.""Ngài còn điều gì phân phó?""Nam Tào Tinh Quân cấp báo cho ta một tin, trong mệnh cách của tướng quân gặp vấn đề, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thời điểm trở về Thiên Giới của hắn sau này." Địa Mẫu ngưng một chút, phát hiện ra ta vẫn đang chăm chú lắng nghe, nàng đổi giọng, ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: "Khụ, Nam Tào Tinh Quân ngỏ ý muốn người Minh Giới bảo vệ tướng quân, đừng để hắn chết trước thời hạn.

Việc này ta đặc biệt giao cho ngươi, hoàn thành tốt ắt được thưởng lớn.

Hửm, như thế, ngươi có ý kiến gì không?"Ta ngơ ngác hỏi: "Địa Mẫu, ngài đang nhắc đến vị tướng quân nào mới được?" Ta xòe bàn tay bấm đốt nhẩm đếm: "Tính từ thời nước Xích Quỷ thành lập đến bây giờ thì số lượng tướng chết trận mà hạ thần biết cũng không phải ít..."Thái dương của nàng khẽ giật, nàng ngắt lời ta: "Người đó là Thiên Phúc, Chiến Thần dưới trướng Phù Đổng Thiên Vương!" Nàng híp mắt nhìn ta: "Vừa rồi, chắc ngươi cũng đã gặp qua hắn."Ta bừng tỉnh, hóa ra chàng là Chiến Thần dưới trướng Thiên Vương.Khi biết được điều này, trong lòng ta có chút hưng phấn.


Mặc dù đây là lần đầu ta nghe đến cái tên Thiên Phúc, hoàn toàn chưa biết gì về chàng, nhưng nếu nói về Phù Đổng Thiên Vương thì ta biết rất rõ nha.

Bởi vì ta chính là một trong những tín đồ lâu năm của ngài ấy.Từ dạo Thiên Vương nhận mệnh nắm giữ trọng trách điều binh khiển tướng, con đường chinh chiến của ngài ấy cứ như được bôi dầu vậy.

Thuận lợi vô cùng.Thiên Vương cầm quân trấn giữ biên cương nhà Trời, đánh đâu thắng đó, nổi tiếng là dũng tướng có sức mạnh địch vạn quân thù, suốt mấy ngàn năm khiến cho ngoại lang không dám đặt chân vào địa phận của Thiên Giới.Ta đã từng nhìn thấy tên của ngài được khắc trên bảng vàng đặt trịnh trọng trong Cửu Long điện, nơi linh thiêng nhất của Tam Giới.Phàm những vị Thần Tiên phải trải qua hàng vạn sự khổ luyện.

Đạt được cảnh giới nhất định, nhận được sự thờ phụng cùng kính yêu của người dân, công đức vô lượng, sẽ vinh dự được đề danh vào bảng vàng.

Tuổi thọ bất tử sánh ngang Trời, Đất!Tam Giới rộng lớn, nhưng không phải ai cũng có cơ hội được đề danh vào bảng vàng.

Kể từ lúc khai thiên lập địa đến nay.

Thiên Giới ghi nhận rất ít người đạt được điều trên.

Tính cả Phù Đổng Thiên Vương thì mới chỉ vỏn vẹn bốn vị tiên làm được điều đó.Các vị ấy được gọi là tứ bất tử.Thật lâu trước đây, những lúc buồn chán với công việc nấu canh Vong Tình, ta thường ngồi tụm ba tụm bảy buôn chuyện với mấy hồn ma lai vãn bên bờ Vong Xuyên.

Ta nhớ có lần Minh Giới đột nhiên phải đón một lượng lớn linh hồn dị quốc, bọn họ nói gì ta nghe không hiểu, nhốn nháo chen chúc dưới này cả nửa tháng trời.


Hành ta nấu canh Vong Tình không kịp ngơi tay, bên tai ta lúc nào cũng là tiếng than khóc, khung cảnh thê thảm không gì tả xiết.

*(1)Sau này hỏi ra mới biết, năm đó nước Văn Lang bị giặc Ân xâm lược.

Dưới sự thỉnh cầu của nhà Vua, Thiên Vương theo lệnh Ngọc Hoàng, hiện thân tại làng Phù Đổng.

Một mình ngài cưỡi ngựa sắt, tay không nhổ tre làm vũ khí, cứ thế mà đánh cho bọn giặc không còn mảnh giáp.

Đám binh lính dị quốc kia tất cả đều là quân địch bại trận dưới vó ngựa của ngài.Giống như ta, phàm nhân rất tôn sùng ngài.

Sau khi Thiên Vương thắng trận trở về Thiên Giới, để tưởng nhớ công ơn, vua Hùng sai lập đền thờ Thiên Vương ở làng quê, ban cho một ngàn mẫu ruộng.

Sớm hôm dâng hương tế lễ.Danh xưng Phù Đổng Thiên Vương cũng từ ngày ấy mà ra.*(2)"Đền miếu Phù Đổng liệt vào bậc nhất, am linh chói lọi, chín tầng trời hâm mộ đoái hoài, làm lặng bụi dơ mà phục hồi bờ cõi, đất nước yên ổn vững vàng như bàn thạch Thái Sơn.

Bốn tổng lớn như Thắng, Đồng, Minh, Viên tuế tiết phụng tự rất là thành kính, mỗi năm đến ngày mồng chín tháng tư có hội, làm hội lớn của Bắc Giang.

Các tổng miền thượng du ở sát núi Vệ Linh là chín tổng, mỗi khi đến đại hội thì lại mô phỏng trận đánh hào hùng khi xưa của Thiên Vương."Nhớ lại dáng vẻ ưu tú vừa rồi của Thiên Phúc, trông chàng rất có tư thái, xem ra hẳn là dưới trướng Thiên Vương thanh danh hiển hách, bản thân chàng cũng tài giỏi không thua kém bất kì mãnh tướng nào.Nhưng sau khi tiêu hóa hết đoạn thông tin mà Địa Mẫu vừa truyền tải, ta bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm."Địa Mẫu, thứ cho hạ thần hỏi thẳng.""Ngươi nói?""Hạ thần có thể từ chối nhiệm vụ trên được không? Hạ thần cảm thấy bản thân không cần thưởng lớn..."Ta thực tâm bày tỏ hết nổi lòng.


Nhưng Địa Mẫu đứng phía trên liền nhíu chặt lông mày, chặt đến nổi dường như có thể kẹp chết một con muỗi đen đủi nào đó nếu vô tình bay ngang qua mặt nàng.Địa Mẫu lườm ta một cái sắc lạnh: "Ngươi mới cuồng ngôn cái gì?"Nàng vừa dứt lời, phía sau lưng ta đã vang lên tiếng bước chân thùng thùng cùng tiếng xiềng xích nặng nề kéo lê trên mặt đất.

Khỏi cần quay lại cũng biết, đám quỷ đá canh gác ở tầng Địa Ngục thứ nhất đã chuẩn bị sẵn đồ nghề để đợi lệnh xích ta đi.Ta khó khăn nuốt nước bọt: "Vừa rồi chỉ là một ảo giác, thần chẳng nói gì cả.""Phì."Phía bên kia Phán Quan đang cố gồng cơ miệng của hắn để nén tiếng cười.

Chỗ quen biết xã giao mấy trăm năm, trong lúc ta gặp hoạn nạn mà hắn còn dám cười nhạo ta! Bộ hắn tưởng nín cười thì ta không thấy được hai cái ria cá chê của hắn đang run lên bần bật kia sao?Vui vẻ quá nhỉ?Cuối cùng, dưới sự bức ép vô hình cùng hữu hình mà Địa Mẫu tạo ra cho ta, ta đành bấm bụng dập đầu lĩnh phạt.Địa Mẫu ngồi trên cao hài lòng phẩy tay nói: "Được rồi, ngươi sắp xếp đi đi."Trước lúc nàng rời khỏi  U Linh Điện, ta liều mạng hỏi tiếp một câu: "Địa Mẫu, vì sao lại là hạ thần mà không phải là một ai khác?"Ví dụ như ngài có thể điều phó vương ma xó hay em gái ma rừng đi hỗ trợ Thiên Phúc, bọn họ dù sao cũng từng lộng hành trên nhân gian, kinh nghiệm xương máu đầy mình, biết đâu được lại giúp chàng rút ngắn quá trình lịch kiếp cũng nên.Địa Mẫu nâng mi mắt, âm dương quái khí nói: "Có lẽ...!Vì ngươi thích hợp chăng?" Kèm theo là nhịp gõ tay khô khốc vang trên mặt bàn đá cẩm thạch.Ta thức thời liền ngậm miệng.

Tốt nhất là không nên hỏi thêm gì nữa để tránh cho Địa Mẫu lại nghĩ ra được hình phạt nào dành cho ta.Sự tình phán xét đã xong, ta bị quỷ sai áp tải đến đỡ dậy.Ta nhìn lướt qua liền nhận ra hắn, hắn trước đây từng đứng thông cầu Nại Hà cho ta, về sau bị điều đi làm sai dịch áp tải linh hồn.

Hắn đương nhiên cũng nhận ra ta, vừa đỡ ta dậy hắn đã nhỏ giọng an ủi ta: "Ngài phải chịu khổ rồi.

Nhưng ngài yên tâm, một kiếp người ngắn ngủi, cùng lắm là vị tướng quân kia thọ đến lục tuần.

Vài năm trên nhân gian ấy à, chỉ bằng một cái chớp mắt."Gì? Khoan hãy nhắc đến Chiến Thần đi.

Ta phải tính toán xem sau khi lên nhân gian sẽ đi đâu chơi đây?Nhân gian vạn sắc, hấp dẫn vô cùng.

Mấy khi ta có dịp được bung xõa chứ hả?Không tranh thủ lúc này thì còn đợi lúc nào?Tự nhiên nghĩ đến điều này tâm trạng đang tệ như bị chó cắn của ta bỗng tốt lên trông thấy.

Ta ngửa cổ cười lớn.Mặc cho tiểu quỷ bên cạnh vô thức đứng cách ta ba bước."Mạnh Bà à...!Ôi quên mất, giờ phải gọi ngươi là Khanh Khanh mới phải.

Có chuyện gì mà ngươi cười vui vẻ thế?"Nụ cười của ta trong thoáng chốc tắt ngúm.


Ta quay lại nhìn kẻ đang chậm rãi từ phía sau đi đến, bàn tay không tự chủ được giơ ngón trỏ lên ngoắc hắn lại gần.Phán Quan thấy ta thần thần bí bí, hắn cũng mon men lại sát cạnh ta, bày ra vẻ mặt mong đợi: "Ngươi muốn nói riêng với ta sao?"Xem kìa xem kìa, đến giờ còn giả vờ ngây thơ được.Ta nhếch khóe môi, lạnh nhạt phun ra một câu: "Ta nói này Phán Quan, sau hôm nay chúng ta tuyệt giao đi!"Hai sợi râu cá trê của Phán Quan khẽ giật: "Ta đắc tội gì với ngươi à?"Ta gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, đắc tội lớn luôn đấy."Chậc, trông hai sợi râu của hắn nhìn ngứa mắt thế nhỉ?Hắn khi nãy một lời bênh vực ta cũng không có.

Uổng công mấy trăm năm qua ta luôn xem hắn là bằng hữu mà đối đãi, có rượu quý ủ từ hoa bỉ ngạn cũng mang chia cho hắn một ít.Thế mà lúc nãy hắn lại dám cười nhạo ta.Càng nghĩ ta càng muốn một phát giật trụi râu của hắn!Như nhìn ra suy nghĩ của ta, Phán Quan liền đưa tay chắn ngang miệng, nói: "Ây dô, ta biết ngươi không cam tâm nhưng tội trạng lần này của ngươi khó lòng mà thoát được, cho dù ta muốn giúp cũng lực bất tòng tâm." Hắn ngưng một chút, lại nói: "Ngươi không tò mò về vị Tướng Quân sẽ gặp sao?"Ta híp mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi có ý gì?"Hắn liếc ngang liếc dọc, xác định không có ai chú ý đến chúng ta, hắn mới nhỏ giọng thì thầm bên tai ta: "Dĩ nhiên là có chuyện quan trọng muốn nhắc nhở ngươi."Ta không kiên nhẫn, xắn tay áo, nói: "Ngươi mà còn úp mở nữa thì đừng trách ta."Phán Quan nhìn sắc mặt của ta, nghiêm túc nói: "Tướng quân trước khi đầu thai là một tướng lĩnh sát phạt vô biên, lại trải qua chinh chiến ngàn năm, hai bàn tay của ngài ấy không biết đã nhuốm bao nhiêu máu của quân địch.

Nhớ năm xưa ngài ấy vì bảo vệ tộc nhân Lạc Việt mà huyết tẩy cả một thành địch.

Khó tránh, oán khí của những kẻ bại dưới tay ngài ấy luôn đeo bám ngài ấy không buông.

Ngươi nên biết, số kiếp của Thần Tiên chưa bao giờ diễn ra theo đúng quỹ đạo như trong sổ mệnh của Nam Tào Tinh Quân đã đề bút.

Cát hay Hung đều do duyên trời định đoạt.

Lần này ngươi đi làm nhiệm vụ, ta khuyên ngươi phải hết sức cẩn thận, bảo vệ người nhưng đừng quên bảo vệ mình.

Bất quá ngươi cứ mặc kệ ngài ấy.

Ngài ấy chỉ đi lịch kiếp cho dù có chết ở Nhân Giới cũng sẽ sống lại trên Thiên Giới.

Còn về phần ngươi, Khanh Khanh à, một khi bị đánh hồn bay phách lạc thì ngươi sẽ thực sự biến mất đấy."Ta đương nhiên hiểu tính chất nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này.Khẽ mím chặt môi, ta nghiêm túc suy nghĩ rồi ngao ngán nhìn về phía xa, nơi con đường Hoàng Tuyền quanh co khúc khuỷu được bao phủ bởi thảm hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu.Xem ra, dù ta không xuống Địa Ngục thì có ở bên Chiến Thần cũng chẳng kém nguy hiểm là bao...Chú thích:*(1) Tham khảo qua Lĩnh Nam Chích Quái.*(2) Trích dẫn trong tài liệu Thánh Gióng.

(Tục Việt Điện U Linh Tập toàn biên, Tư Nghiệp trường Quốc Tử Giám, Nhuệ Niên Nguyễn Văn Hiền tăng bổ BÀI KÝ SỰ TÍCH SÓC THIÊN VƯƠNG.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận