Việt Tê Kiến ý cười chưa tàn, tôn nghiêm đã nứt ra một khe, bất lực tuyệt vọng: “Nếu ta đành đoạn giết ngươi, cần gì đợi đến giờ? Ta từng hạ độc trên Phượng Minh đao của ngươi, loại độc đó chỉ phát tác trong mười tức, nhưng ngươi… ngươi lại là kịch độc không thể giải trong lòng ta, một khi phát tác, phải chịu đựng suốt đời.”
——
Việt Tê Kiến đột nhiên chỉ cảm thấy toàn thân trống rỗng, nín thở không dám mở miệng, chỉ sợ vừa mở miệng, gió lạnh sẽ triệt để thổi mình tiêu tan, thi cốt vô tồn.
Trái tim bị vứt dưới chân một cách tàn nhẫn, giẫm thành vũng máu, ngược dòng trào ra, khoang miệng tràn ngập vị tanh nồng.
Hai người trầm mặc đi ra khỏi Đường gia bảo, mưa đã nặng hạt hơn, Việt Tê Kiến thảng thốt nhớ lại năm đó ở bên hồ trên Hoài Long Sơn, cũng là cơn mưa vô tình thấm ướt y sam tê tái thấu xương như vậy, mà Diệp Chậm Ly có Tô Thác Đao che ô cho hắn, thích ý như một con mèo tinh nghịch lăn lộn quanh lò sưởi.
Thế gian có muôn vàn nắng ấm, nhưng mình vĩnh viễn cô đơn đi trong gió mưa.
Nhất thời mỉm cười hỏi: “Đá mài đao? Ngươi nghĩ rằng… Ta sẽ mặc ngươi khôi phục nội lực, rồi lấy bổn tọa tế đao?”
Tô Thác Đao nói: “Đương nhiên không. Đao thuật của ngươi căn bản chẳng ra sao cả, muốn giết ta, cơ hội chỉ có trong một hai năm này thôi.”
Việt Tê Kiến ý cười chưa tàn, tôn nghiêm đã nứt ra một khe, bất lực tuyệt vọng: “Nếu ta đành đoạn giết ngươi, cần gì đợi đến giờ? Ta từng hạ độc trên Phượng Minh đao của ngươi, loại độc đó chỉ phát tác trong mười tức, nhưng ngươi… ngươi lại là kịch độc không thể giải trong lòng ta, một khi phát tác, phải chịu đựng suốt đời.”
Vươn tay, một giọt mưa đọng trên đầu ngón tay, sau đó thê lương rơi xuống đất.
Thấy trong tay áo hắn mơ hồ có ngân quang, Tô Thác Đao ôn hòa khuyên nhủ: “Đừng dùng Phượng Minh đao nữa, thanh đao này phệ chủ bất lành, ngươi không khống chế được tà khí của nó.”
Việt Tê Kiến ngón tay run run, khàn giọng nói: “Ngươi… ngươi còn quan tâm ta làm chi? Không bằng ngươi nói lại lần nữa… ‘Việt Tê Kiến ngươi không nên rẻ mạt như thế’, để ta hoàn toàn sụp đổ.”
Tô Thác Đao rất biết vâng lời, lập tức mở miệng: “Việt Tê Kiến ngươi…”
Việt Tê Kiến cuống cuồng ngắt ngang: “Đừng nói nữa! Ta sẽ không bỏ cuộc… Ngươi đã nói Phượng Minh đao bất lành, vậy tặng ta Trường An đao đi, có được không?”
Tô Thác Đao mỉm cười: “Ta đã tặng ngươi Thần Tố kiếm.”
Việt Tê Kiến ngẩng đầu nhìn hắn, có chút lơ đãng: “Thác Đao, ngươi từng yêu ta, đúng không?”
Tô Thác Đao suy nghĩ một lát, nói: “Phải, ta từng động chân tình với ngươi, cho đến hôm nay, cũng chưa bao giờ hối hận.”
Việt Tê Kiến tiếu dung nở rộ như hỏa diễm: “Tại sao?”
“Ngươi xứng đáng.”
Ba chữ, đủ để khởi tử hồi sinh, Việt Tê Kiến tiến lên một bước, thanh âm run đến lợi hại: “Ta xứng đáng, vậy ngươi nên đối đãi ta tốt hơn nữa… Thác Đao, trừ ngươi ra, ta không yêu bất cứ ai, vì ngươi, ta làm hết mọi chuyện mình không muốn làm, giữa ngươi và ta, vừa có tri âm tri kỷ, lại có nghiệt duyên luân hồi, mối tình này lẽ nào cứ chấm dứt như vậy?”
Tô Thác Đao nghe xong, nghiền ngẫm nửa ngày, nói: “Ngươi còn muốn song tu với ta? Nhưng ta tập lại Nhập Bát Tinh Kinh, đã như cây bệnh được đẵn cành, không cần giao hợp thái bổ để tăng tiến tu vi nữa, thành thử nội lực tuy không tăng mạnh, nhưng thắng ở linh cơ thuần triệt, không có một tia hỗn tạp phiền phức… Nếu ngươi muốn song tu, không ngại thử với Hoàng Ngâm Xung, ông ấy tới mấy chục năm công lực, huyền môn chính tông, lại sở trường về thuật khuê phòng, rất có lợi cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt, vút một tiếng, Phượng Minh đao xé gió lao đến, Tô Thác Đao lạnh lùng bàng quan, nhưng thân hình như điện, lùi thẳng vào lương đình, Trường An đao đột nhiên rời vỏ, chuyển thủ sang công, một đao chém hướng vai Việt Tê Kiến.
Việt Tê Kiến đao thế đã muồi, mất tiên cơ chống đỡ, phải phi thân thoái lui ba trượng.
Một đao này hắn vì giận mà xuất thủ, trút hận nhiều hơn là sát ý, Tô Thác Đao trái lại hậu phát chế nhân, đơn giản đánh tới, chỉ thuần dựa vào thời cơ và điểm rơi, một đao chiếm hết thượng phong.
Tô Thác Đao cũng không truy kích, hoành đao đứng thẳng, nói: “Tê Kiến, đao rời vỏ là để đả thương, không phải để làm nũng, ngươi là người mưu đại sự, đừng giở trò trẻ con.”
Việt Tê Kiến mu bàn tay hằn lên gân xanh, đôi mắt hoàn toàn là hai hòn than cháy bỏng không thể chạm tới, nhưng cặp môi mỏng lại câu ra một nụ cười yêu mị, thu đao vào tay áo, không chút gợn sóng ôn nhu gật đầu: “Ngươi nói đúng… Sau này rảnh rỗi, nhớ dạy ta đao pháp.”
Bọn họ một phen động thủ, Thất Tinh Hồ đã có thuộc hạ đuổi tới, Việt Tê Kiến nói: “Ta không sao.”
Thuận tay nhận lấy chiếc ô giấy dầu người nọ dâng lên, ánh mắt lướt qua chân trần guốc gỗ của Tô Thác Đao, nhịn không được hỏi: “Cần ô không?”
Tô Thác Đao cười lắc đầu.
Việt Tê Kiến tự bung ô, than thở: “Từ nay về sau ngươi với ta, là không mây mưa không cảm tình gì nữa? Ta luôn không gặp may, muốn sống yên phận, hay muốn bay cao trên chín tầng trời, chỉ có thể hao hết sức lực vắt óc mưu toan, một điểm tinh khí thần đều không chắt chiu được… Thác Đao, một mình ta gánh vác mệt chết đi, gần đây đã mắc chứng huyết khí suy vi, lồng ngực thường có cảm giác đau đớn như bị bỏng, e rằng không thể kéo dài.”
Tô Thác Đao quan sát sắc mặt hắn, chỉ thấy trắng đến tái xanh, như phủ một lớp sương mỏng manh, nhưng cả người càng thêm phần tú thụ thanh tuyển, lập tức tán thưởng: “Ngươi trông hư hư nhược nhược, ngược lại rất có ý thái mai tuyết bệnh chi.”
Câu này khen thật tao nhã, có thể nói là ưu mỹ thoát tục, nhưng Việt Tê Kiến ngay cả ngón tay cũng lập tức cứng đờ, một loại tình tự bạo lệ kịch liệt cơ hồ muốn phá kén ùa ra, cắn răng nói: “Tô Thác Đao! Ngươi xem ta là cái gì? Tiểu quan tướng công ở phường yên hoa? Hay là món đồ chơi ngươi nuôi dưỡng ở Nội đường?”
Tô Thác Đao điềm nhiên gật đầu: “Xin lỗi, ta không nên khinh bạc ngươi.”
Lại lảng sang đề tài khác: “Bất quá ngươi chịu nhiều vất vả thậm chí sinh bệnh, nhưng cũng cầu gì được nấy đấy thôi, chuyện trên đời, vốn rất công bằng, ngươi đã cam tâm tình nguyện, thì không có gì phải oán hận.”
Việt Tê Kiến trong mắt một mảnh sắc bén âm trầm, cười lạnh nói: “Công bằng? Vậy tại sao A Ly luôn được trời ưu ái? Một Thiên Ma Giải Thể, Diệp Chậm Ly nhờ họa được phúc, dễ dàng trở mình, từ tà thành chính, nghiễm nhiên làm Đường gia tam thiếu Đường Ly, may mắn nhường nào? Không có thiên lý nhường nào?”
“Ta quả thực hận đến… Hận đến chỉ trách tại sao mình không phải là hắn? Ta vốn là thế gia tử vô tư lự… So với nỗi đau tan nhà nát cửa nhẫn nhục sống tạm của ta, Bích La Chướng có là gì? Thiên Ma Giải Thể có là gì? Ta mới thật sự phải tự sát rồi tái sinh một phen!”
Hắn vừa nhắc tới Đường Ly, Tô Thác Đao liền dừng chân chú mục nhìn qua, mâu quang quét đến, Việt Tê Kiến chỉ cảm thấy trên má một trận rát buốt, từ da đầu tới cột sống đều tê rần, lông tơ cả người cũng dựng đứng, một con sóng thần trùng trùng như dãy núi hung dũng ập đến, trái tim cũng theo đó chìm xuống đáy biển, yên tĩnh cực điểm, cũng tối tăm cực điểm.
Tô Thác Đao nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thiên Ma Giải Thể… Đúng rồi, là ngươi bức hắn dùng Thiên Ma Giải Thể.”
Trong mắt đã một mảnh băng hàn thuần túy, dưới ánh mắt này, mạng người như cỏ rác, xương trắng là ngói vụn.
Việt Tê Kiến thân bất do kỷ rùng mình một cái, vẫn chưa chịu tin, hỏi dò: “Thác Đao… Ngươi muốn giết ta?”
Tô Thác Đao nói: “Phải giết.”
Việt Tê Kiến khóe mắt hơi căng lên, đau đến sắp phát rồ, trái lại sinh ra một cỗ ngọt ngào kỳ dị, lòng bàn tay nóng hổi, yết hầu cũng dâng tràn vị máu, cười khanh khách nói: “Há chỉ có Thiên Ma Giải Thể, khi đó hai mắt hắn đều bị ta độc mù, còn định đi Tây Nhất Phong tìm ngươi, đúng lúc bị ta chặn ven hồ… Hắn sợ muốn chết, ngươi lại không ở bên hắn, Tô Thác Đao, ngươi không trông chừng A Ly của ngươi, ngươi không bảo vệ được hắn… Ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi có biết ta vì sao muốn giết hắn không? Ngươi chỉ biết yêu thương hắn…”
Nói đến đây, ngũ quan đã méo mó, cả thanh âm cũng như bị đổ lông, mỗi chữ là chông gai kết vảy, mỗi câu là tróc vảy bong ra một tầng huyết nhục: “Thương tích của ta ngươi một chút cũng không biết! Từ khi ngươi rời khỏi Thất Tinh Hồ, cõi lòng ta trống trải, đêm đêm ngủ không yên, chỉ thấy đầu đau như sắp nứt, có một đêm cư nhiên đến phòng A Ly, ta thay y phục của hắn, dịch dung thành khuôn mặt của hắn… Ta cư nhiên làm ra loại chuyện thấp hèn ghê tởm như vậy… Nhưng ta có giả trang hắn thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn không phải hắn! Ngươi không biết… thấy ngươi đánh hắn mắng hắn, trong lòng ta có bao nhiêu ước ao, có bao nhiêu bất cam!”
Nỗi bi thương lạc lõng cầu mà không được như một bức tường kiên cố vô pháp phá vỡ, trầm trọng ngăn cách vách tim, người duy nhất có thể giúp hắn là Tô Thác Đao, nhưng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Có đôi lúc bản thân Việt Tê Kiến cũng nghĩ không thông, vì sao với Tô Thác Đao mình lại mang chấp niệm điên cuồng đáng sợ đến thế, tựa hồ đem mọi thứ của mình từ thuở ấu thơ, nghĩa vô phản cố đúc thành mũi tên đặt lên dây cung, thậm chí hiến luôn cả phần tình cảm tương lai đã định không người thu nhận, hết thảy đều phóng vào một mình hắn.
Như một con trai, ngậm hạt cát đâm thân thể tầng tầng bao phủ, rõ ràng là đau đớn, vẫn dốc trọn tâm lực biến nó thành minh châu rực rỡ, đợi đến khi trăng tròn nhô lên mặt biển, liền nhả ra hiến tế.
Nhưng Tô Thác Đao không cần.
Biển lòng của hắn, mênh mông vô bờ phong quang vô tận, nhưng chỉ cho duy nhất một con cá Diệp Chậm Ly bơi lượn trong đó.
Tô Thác Đao không muốn đôi co, chỉ vạch trần: “Nói thẳng đi, ngươi muốn ta tiễn ngươi một đoạn, có lẽ không phải để dây dưa mấy chuyện này.”
Không khí dưới ô có chút ngộp, Việt Tê Kiến hai má đỏ ửng, nhịp tim dị thường hỗn loạn, nhịn không được giơ tay che miệng, trong tay áo thoang thoảng mùi trầm thủy hương thượng hạng, khiến người thư giãn. Hắn ho khan vài tiếng, nói: “Tô Thác Đao, những gì ngươi nợ ta, vĩnh viễn trả không hết…”
Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Được thôi, vậy ta không trả nữa.”
Câu này nói đến vô lại, dùng để đối phó Việt Tê Kiến, chính là tuỳ cơ ứng biến đo ni đóng giày, Việt Tê Kiến ngẩn ra, cụp mắt nói: “Ta nguyện ý cho ngươi nợ ta… Thác Đao, ta muốn cầu ngươi một việc, được chứ?”
Tô Thác Đao thần sắc bất động.
“Ta trả Thất Tinh Hồ lại cho ngươi, ngươi cùng ta liên thủ kết minh. Ngươi không phải muốn giết ta sao? Đợi giang hồ không còn phân biệt chính tà không còn phân tranh môn phái, ta sẽ rửa cổ chờ người, chết dưới Trường An đao… Thác Đao, xin hãy giúp ta!”
Tô Thác Đao trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Chuyện ngươi là Cát Thiên Lâu chủ, Đường gia đã truyền khắp giang hồ, tại sao Thiếu Lâm Võ Đang vẫn cam nguyện để ngươi sai khiến?”
Việt Tê Kiến hai mắt sáng lên, nước mưa theo mép ô kết thành chuỗi nhỏ xuống, rơi trúng da thịt sau gáy, cũng không thấy ướt lạnh, chỉ nói: “Trục Không đại ca đã sớm vét sạch Thiên Cơ Các, Cát Thiên Lâu chính là Thiên Cơ Các mượn xác hoàn hồn, ta lại có nghị định với lục tịch còn lại của chính đạo, ba năm sau giao ra Cát Thiên Lâu, cho bọn họ chưởng quản… Hoài bích có tội, nhường khối bích này, hòa thượng cũng vậy mà đạo sĩ cũng vậy, ngoài miệng luôn vô trần tục tạp niệm, trong lòng lại khó tránh khỏi ba độc tham sân si, tự nhiên vui vẻ vô cùng.”
(*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, Việt boss share hết, vạ chung cho vui =]])
Tô Thác Đao lại hỏi: “Đường gia bảo cũng trong thất tịch chính đạo, sao chưa từng nghe nói chuyện này?”
Việt Tê Kiến bật cười, không giấu ý mỉa mai: “Đường gia bảo thế lớn, mặc dù không ham tranh đấu nhưng chư phái ít nhiều cũng lo ngại, ta chỉ thoáng nhắc tới, bọn họ đều ngầm hiểu, nhân cơ hội này loại bỏ Đường Môn, nắm giữ Cát Thiên Lâu, cớ sao không làm?”
Tô Thác Đao cũng cười, xuất ngôn như đao: “Đáng tiếc kẻ bọn họ gặp phải lại là ngươi, một Cát Thiên Lâu như trăng trong giếng, liền có thể khiến chính đạo thất tịch manh nha mâu thuẫn, chia rẽ bài xích nhau, tương lai e rằng càng xung đột gay gắt, đồng bạn tương tàn, mà ba năm sau, Cát Thiên Lâu hơn phân nửa chỉ còn một cái vỏ không, ắt có thể thoải mái giao ra, ngươi thì tìm một Đăng Thiên Lâu hay Bổ Thiên Lâu khác tiếp tục mượn xác hoàn hồn khống chế trong tay… Thủ đoạn của Tê Kiến, bốn lạng nhẹ tênh mà dễ dàng chọi ngàn cân nặng trịch, nháo cho phong sinh thủy khởi điên đảo âm dương.”
Việt Tê Kiến tay áo phấp phới, phong thần tú triệt siêu nhiên: “Thế gian có linh tê hỗ thông, người tri âm như ngươi ta, quả thật hiếm thấy… Chỉ hy vọng ngày sau vỡ đàn, ngươi sẽ khóc vì ta, mãi mãi không quên ta…”
Tô Thác Đao nhìn hắn, ánh mắt là một loại xa lạ mà Việt Tê Kiến xem không hiểu: “Cái gì vỡ đàn? Nếu ta hiểu ngươi, ở Tây Nhất Phong đã không van nài ngươi, nếu ngươi hiểu ta, lúc này cũng kiên quyết không cầu ta.”
“Thất Tinh Hồ ta đương nhiên muốn đoạt lại, nhưng không cần ngươi ban tặng… Huống chi kết minh liên thủ với ngươi, cảm ngươi thi ân hay để ngươi kèm cặp?”
“Việt Tê Kiến, ngươi ta nên đường đường chính chính làm địch thủ.”
Việt Tê Kiến đứng yên, hồi lâu không nói, khi mở miệng lại, thanh âm bình tĩnh nhu hòa, nhưng phong thái đã tuyệt nhiên khác hẳn ban nãy, là khí thế của một đời tôn chủ hùng kiệt: “Ngươi nói rất đúng, nếu đã như vậy… Tô Thác Đao, chúng ta ước định đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...