Tống Vô Bạn hai mắt đục ngầu màu máu, xé áo Tô Thác Đao, thở hồng hộc cười: “Thú vị! Thật con mẹ nó thú vị! Chạm ngươi hắn không cho, động hắn ngươi lại không vừa ý, lão tử thơm ngon thế sao? Đến nỗi đám yêu nghiệt Thất Tinh Hồ đều tranh nhau được thao như vậy?”
—–
Đến lúc này, một luồng ác khí trong ngực Tống Vô Bạn đã trút hết, trên khuôn mặt đoan chính nghiêm nghị nở rộ tiếu ý, nhưng mâu quang đã có vẻ điên rồ: “Cúc thành chủ, mối thù giữa Tống mỗ với hai vị này, sâu như tam giang tứ hải, ngài thấy thế nào?”
Cúc Thiên Giang miệng ngậm khổ qua, mày tích khổ mật, bụng nhồi khổ hoàng liên, nhất thời đành cười khổ.
Trong lòng chỉ muốn rút khỏi vũng nước đục này, ngặt nỗi vết thương trước ngực do Phượng Minh đao gây ra tuy chỉ sâu bảy phân, nhưng kình khí trên đao đã tổn hại tâm mạch, không điều tức nghỉ dưỡng một ngày một đêm, căn bản vô pháp xuống núi về nhà.
Lập tức hạ mình cười nói: “Chuyện của Tống minh chủ, không liên quan tới Anh Thành, Tống minh chủ nhân tài kiệt xuất, hành sự tự có đạo lý, Cúc mỗ không dám can thiệp.”
Dứt lời thoái lui mấy bước, ngã ngồi dưới tàng cây tự thổ nạp chữa thương.
Giữa bể máu, Tô Thác Đao với Việt Tê Kiến gục cùng một chỗ.
Việt Tê Kiến ho ra máu, trong ánh mắt là bi thương mệt mỏi khó hình dung, lúc vô thức nhìn phía Tô Thác Đao, lại lóe lên một tia van nài sáng như tuyết, như thể vẫn còn là đứa bé của mười mấy năm trước, bàng hoàng chết lặng ẩn thân trong tủ y phục tối tăm.
Ngay cả khi Tô Thác Đao đã là phế nhân, nhưng tới bước đường cùng, mình vẫn nhịn không được khẩn cầu trợ giúp từ hắn, như một gốc cây nhỏ thống khổ giãy dụa trong khe đá, yếu ớt cằn cỗi, nhưng dốc toàn lực lòng tham không đáy mà hấp thu mà chiếm hữu dương quang.
Tô Thác Đao tứ chi co quắp một phen, trong đau đớn, đôi mắt vẫn mặc trầm quang liễm bất biến, sâu lắng mà trong trẻo.
Mười tức đã qua, nội lực khôi phục, nhưng kinh mạch đứt hết, ngồi ôm núi bạc mà không thể tiêu dùng, ưng gãy cánh, rồng rút gân, dù có thủ đoạn điên đảo trời đất, vẫn phải cúi đầu trước một tòa Ngũ Hành Sơn.
Tầm nhìn tiếp xúc, không còn sự lựa chọn nào khác, Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Đáp ứng ta.”
Thanh âm hắn có năng lực trấn định lòng người, Việt Tê Kiến chợt hoàn hồn, hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Thác Đao nhãn thần lộ ra mũi nhọn sau cùng, quang mang như thái dương đang ngả về tây: “Chưởng quản Thất Tinh Hồ cho tốt… Buông tha A Ly.”
Việt Tê Kiến không hiểu tại sao lại mỉm cười, nghe thấy mình rành mạch đồng ý: “Được.”
Hai thiên cuối của Nhập Bát Tinh Kinh, Thông Tâm Quán Mạch, Ký Thần Chuyển Thể.
Tâm linh tương thông ắt cốt lạc nhất thể, chân khí dẫn dắt qua lại tuyệt không trắc trở, Tô Thác Đao thập nhị kỳ kinh đã đứt, Việt Tê Kiến liền áp tay lên đan điền của hắn, khí cơ quan khiếu một khi kích phát, chỉ trong vòng một lần hít một lần thở, đơn giản như vậy, cũng dứt khoát như vậy, một thân nội lực của Tô Thác Đao, đều ký chuyển sang Việt Tê Kiến.
Chân khí không ngừng róc rách chảy vào cơ thể, nội tịch thiên địa, trời quang mây tạnh.
Việt Tê Kiến mãi đến lúc này mới biết thực lực chân chính của Tô Thác Đao, nhịn không được rùng mình một cái, chỉ cảm thấy như có gai trong tim, không dám nhìn hắn dù chỉ là một ánh mắt, ván cờ này của mình, cư nhiên thắng đến hung hiểm như vậy, quả thật may mắn cực độ như được thần giúp đỡ!
Nhưng có khó có hiểm cỡ nào, dốc cạn tâm huyết tinh lực, vô số lần đem tính mệnh cùng linh hồn ra cược, chung quy vẫn… thành công.
Từ nay, tay nắm thanh khoái đao Thất Tinh Hồ, sở hữu võ lực tinh hãn có thể đánh một trận với đệ nhất cao thủ đương thời, có thể hô mưa gọi gió, tự tại vô trói buộc, không cần sóng nhẹ, chỉ cần triều cường, không cần khe rãnh, chỉ cần bão táp, để chinh phục, để giày xéo!
Thống khoái biết bao!
Huống chi còn chiếm được Tô Thác Đao.
Hoàn hoàn toàn toàn chiếm được.
Việt Tê Kiến khóe môi không khỏi câu lên một nụ cười mê say vui sướng, chỉ cần qua mấy canh giờ nữa, đợi nội lực triệt để thu nạp dung hợp, rồi quay về hồ khống chế đại cục, thuận lý thành chương tiếp chưởng ngôi cung chủ, kẻ đầu tiên hạ sát tự nhiên là Diệp Chậm Ly đã bị Tống Vô Bạn chơi thành giẻ lau.
Sau này mình nhất định đối đãi Tô Thác Đao thật tốt, thời thời khắc khắc tư thủ bên nhau, trị thương cho hắn, giúp hắn tâm vô tạp niệm chuyên tinh võ học.
Mỗi khi động tình, có thể vai kề vai vân song đồng tọa, nhìn nhau cười dùng gối song ca, có thể hái hoa pha trà, nghe đàn thưởng tranh, ngày ngày ngắm non xanh, đêm đêm như thoi dệt.
Tống Vô Bạn chậm rãi đến gần, ý cười có vài phần cổ quái: “Lâu chủ, Diệp Chậm Ly mà người đã đáp ứng cho thuộc hạ đâu?”
Việt Tê Kiến ngồi dậy, cười nói: “Tống đại hiệp có thể có ngày hôm nay, bổn tọa còn tưởng lòng nhẫn nại của ngươi đã tiến bộ rất xa… Không ngờ vẫn nôn nóng vội vã thế này, một Diệp Chậm Ly nho nhỏ, bổn tọa đã hứa tự nhiên sẽ không thiếu nợ ngươi, hà tất lòng như lửa đốt?”
Diệp Chậm Ly… Cũng không biết Âm Chúc Long và Sở Lục Yêu có làm mình thất vọng?
Nghe đến hai chữ lâu chủ, Tô Thác Đao hộp sọ như bị khui ra, một chậu nước tuyết đổ ập xuống, mãi đến thời khắc này, mới chính thức sụp đổ, sắc mặt nháy mắt thảm biến, không khác gì người chết, rên một tiếng thấp đến không thể nghe thấy, trong thanh âm có ý khẩn cầu nồng liệt: “Cát Thiên Lâu? Ngươi… Sẽ không hại A Ly, đúng không?”
Việt Tê Kiến ngữ khí nhẹ như mặt nước gợn sóng, âm đầu âm cuối đều thanh tân, ôn nhu nói: “Thác Đao, ngươi bị thương quá nặng, đừng lo… Mọi chuyện đã có ta.”
Tống Vô Bạn vươn một chân, hờ hững giẫm lên cổ tay đẫm máu của Tô Thác Đao, nhìn Việt Tê Kiến, trong ánh mắt tràn ngập dâm tà nói không nên lời: “Tại hạ vẫn chờ không được, hay là… Lâu chủ bồi Tống mỗ trước một hồi?”
Việt Tê Kiến lạnh lùng nói: “Lấy chân chó của ngươi ra!”
Trong lòng bồn chồn, Tống Vô Bạn này diễn tới tận đây, mặt đỏ mặt trắng gì đều nhập vai rất khổ cực, cũng coi như sáng cả sân khấu, giờ đáng lý nên lau mặt tự động xuống đài chờ lĩnh thưởng, thế nào còn ở trên đài hát khúc sai nhịp?
Tống Vô Bạn nhướn mày, cười dữ tợn: “Lâu chủ không chịu tự cởi thật sao?”
Hắn nguyên bản một tay sáng lập Bắc Đẩu Minh, hoài bão rộng lớn, khá có anh khí dũng cảm, tuy mang tội diệt sư thái bổ, nhưng che giấu cực tốt, lại một lòng lấy chấn hưng giang hồ chính đạo làm nhiệm vụ của mình, đời này nếu có thể thuận buồm xuôi gió báo được thù nhà, biết đâu mãi đến khi mộ phần xanh cỏ, cũng vẫn là Tống minh chủ Tống đại hiệp người người nhắc tới đều dựng ngón cái.
Thế nhưng Thất Tinh Hồ Cát Thiên Lâu ép người quá đáng, thời gian qua còn làm bù nhìn con rối bị thao túng đến không thấy mặt trời, thành thử bao nhiêu âm u ti tiện, thậm chí xấu xa bạo ngược vẫn luôn đè nén trong bụng dạ, như dịch thể kịch độc, bắt đầu rỉ ra từ mỗi một lỗ chân lông.
Việt Tê Kiến sâu sắc ý thức được người này ác tâm thấp hèn, càng ngu xuẩn bất kham, lập tức né tránh ánh mắt nhơ nhớp của hắn, cười lạnh nói: “Ngươi luyện Nhập Bát Tinh Kinh sai hướng, nội lực của ta ngươi thái không được.”
Tống Vô Bạn liếm liếm môi, nói: “Thái ngươi? Việt lâu chủ, ta chỉ là muốn làm nhục ngươi mà thôi.”
Việt Tê Kiến tâm niệm biến chuyển, nói: “Được, nếu ngươi động đến ta, Nhập Bát Tinh Kinh, còn có Sơn Quân Hoàn bổ khí ích thể ngươi mỗi ngày không thể thiếu, Tống đại hiệp đi đâu mà tìm?”
Lại ôn tồn trấn an: “Tống đại hiệp, tính mệnh quan trọng nhất, không phải sao? Giữ được mạng, nỗi ủy khuất nào cũng có ngày tẩy sạch… Ta có thể bỏ qua thái độ bất kính vừa rồi của ngươi.”
Tống Vô Bạn cười đến sắp chảy cả nước mắt: “Ngươi cho rằng ta còn tham Nhập Bát Tinh Kinh dâm tục ô uế đó? Cho rằng ta nguyện ý sống tạm bợ bị khống chế đến người không ra người ma không ra ma? Cha ta đi sai một li, tham sống sợ chết, mới rước lấy ô danh hỗn độn cho Tống gia, ta sớm bị ngươi hại đến thân bại danh liệt, hôm nay cũng chứng kiến Thất Tinh Hồ chìm trong biển máu, báo được đại thù ngay trước mắt… Trên đời này đâu còn gì vướng bận!”
Vẻ cuồng loạn trong mắt tràn lan như lũ phá đê: “Lâu chủ à, ngươi là một nhân vật thông minh kiệt xuất, ngươi bảo ta đánh lén ngươi, bảo ta cắt đứt kinh mạch Tô Thác Đao, ta căn bản cũng lười hỏi ngọn nguồn… Đáng tiếc ngươi cơ quan tính hết, nhưng có từng tính đến chính mình sẽ bị ta từ sống cưỡng gian tới chết không?”
Việt Tê Kiến đọc tâm dùng người chưa bao giờ thất thủ, danh lợi quyền thế, võ công linh dược, thậm chí ân thù tín nghĩa, thất tình lục dục, đều bị hạ bút thành văn, hốt thuốc đúng bệnh, nhưng thời khắc này Tống Vô Bạn giữa sắc trời u tối, chỉ là một con quỷ lâm vào đường cùng lạc tới nhân gian, đã sớm khiến tình thế đảo lộn sai nhịp toàn vô đạo lý, mình chung quy không phải thần tiên, lấy đâu ra bùa chú pháp bảo, trấn trụ phong ấn hắn?
Nhất thời chỉ biết chết trân, trơ mắt nhìn Tống Vô Bạn vươn tay một phát xé rách y sam, cư nhiên chỉ còn kinh hãi mà bó tay hết cách.
Tô Thác Đao lạnh lùng bàng quan, đột nhiên mở miệng: “Tống Vô Bạn, ngươi muốn làm tiện nhân này?”
Tống Vô Bạn đã cố ý chơi trò mèo vờn chuột, càng không nóng nảy nhất thời, chỉ nghiền ngẫm cười nói: “Tô cung chủ có gì chỉ giáo?”
Tô Thác Đao trọng thương tàn phế, nhưng thần thái không mất ung dung, vẫn là quần ma chi thủ tông chủ một phái, nói: “Hắn dung sắc tầm thường, trên giường luôn vô tư vô vị, ở Thất Tinh Hồ chẳng qua chỉ là một dâm nô thấp kém, ai muốn thượng cũng được… Ngươi không chê bẩn sao?”
Tống Vô Bạn khặc khặc cười quái dị: “Người ta nói cung chủ Thất Tinh Hồ đời đời tình si, ta vốn không tin, không ngờ hôm nay Tô cung chủ lại làm ta đại khai nhãn giới… Hắn thương ngươi hại ngươi tính kế ngươi, ngươi cư nhiên còn vòng vo tam quốc để cứu hắn?”
Việt Tê Kiến khẽ nắm tay Tô Thác Đao: “Thác Đao…”
Tô Thác Đao vô lực giãy ra, nhưng liếc cũng không liếc hắn một cái.
Tống Vô Bạn châm chước chốc lát, nhịn không được cười nói: “Hơn nữa, ta buông tha hắn rồi, lẽ nào cung chủ sẽ lấy thân bù đắp?”
Tô Thác Đao bình bình thản thản ngước mắt nhìn thẳng đối phương: “Có gì không thể?”
“Tống đại hiệp nếu đã muốn tiết dục, bổn tọa thân là cung chủ Thất Tinh Hồ, chẳng lẽ còn không bằng một tiện nhân như vậy?”
Tống Vô Bạn bẩm sinh đầu đất, dầu muối không thấm. Nhưng lời này của Tô Thác Đao lại là tảng đá đè bẹp cua đồng, lôi đình vạn quân.
Tống Vô Bạn triệt để sửng sốt.
Thượng Tô Thác Đao?
Loại kỳ tư diệu tưởng này lóe lên ánh sáng của thiên tài lẫn thần kinh, e rằng tìm khắp giang hồ cũng không ai có thể ngờ tới.
Sợ hắn, ghét hắn, hoặc là kính hắn, phục hắn, đều không hiếm lạ, nhưng Tô Thác Đao… có thể thượng ư?
Đích xác, Tô Thác Đao dung mạo tuyệt mỹ, cả đời khó gặp, nhưng vẻ đẹp của hắn như binh khí mũi nhọn chói lóa, không dám nhìn gần, khiến người căn bản vô pháp nảy sinh lòng dâm ý dục, vô luận là giao hoan hay lăng nhục.
Ai lại đi thao một thanh đao? Dù thanh đao ấy hoa mỹ quý báu đến đâu chăng nữa?
Tống Vô Bạn muốn cười muốn quát, nhưng phát hiện mình cư nhiên đã hô hấp nặng nề, cổ họng môi lưỡi đều khô đến phát đắng, nguyên dương bành trướng mà huyết mạch sục sôi, có loại kích thích đến lông chân cũng sởn, vật nơi hạ thân, bất tri bất giác, đã cương đến đau âm ỉ mà hừng hực khí thế.
Tô Thác Đao dù sao vẫn là người, phế đi kinh mạch, thân thọ trọng thương, lớp vỏ ngoài như bảo đao tự nhiên bong ra, để lộ một con người chân thực sống động, con người này, có vẻ đẹp của đoạn đao, càng có quầng sáng đoạt mục cao cao tại thượng, dù lâm nạn, cũng không điêu tàn kém sắc.
Tống Vô Bạn nghiến răng nghiến lợi, một phát túm tóc hắn, lôi đi.
Thượng Tô Thác Đao!
Tô Thác Đao nhìn Việt Tê Kiến, mục quang sáng đến đáng sợ, như nhật chiếu sương tuyết, chói lọi, nhưng là thi ân ban huệ sắc bén.
Việt Tê Kiến thấu hiểu hắn, cũng luôn luôn tự đắc vì điều này, đặc biệt so với Diệp Chậm Ly mỗi khi cùng hắn ông nói gà bà nói vịt gấp đến độ vừa khóc vừa giậm chân, càng có cảm giác ưu việt khôn tả, nhưng lúc này lại cực hận mình vì sao hiểu hắn đến thế.
Hắn biết mình chịu không nổi gian nhục như vậy, nhưng hắn lấy thân thay thế, căn bản không phải vì mình.
Hắn chỉ vì… Diệp Chậm Ly.
Hắn mất võ công, không quyền thế, nên muốn dùng loại thi ân ban huệ không cho cự tuyệt này, để cầu xin mình, xin mình buông tha Diệp Chậm Ly.
Buồn cười đáng thương biết mấy! Ngu xuẩn vụng về biết mấy!
Nhưng cũng… trân quý thỏa mãn biết mấy, mình muốn mà không được…
Việt Tê Kiến trái tim vốn đã bị treo bởi một sợi tơ mảnh đong đưa qua lại không chấm đất, vừa tiếp xúc ánh mắt này, phựt một tiếng, sợi tơ đứt, trái tim rơi thẳng xuống, huyết dịch toàn thân nháy mắt đông lại, chết điếng cả người, mãi đến khi Tống Vô Bạn dùng xích bạc sau chuôi Phượng Minh đao trói hai tay Tô Thác Đao vào thân cây, mới phản ứng lại, thất thanh gào lên: “Ngươi… không được động tới hắn!”
Tống Vô Bạn hai mắt đục ngầu màu máu, xé áo Tô Thác Đao, thở hồng hộc cười: “Thú vị! Thật con mẹ nó thú vị! Chạm ngươi hắn không cho, động hắn ngươi lại không vừa ý, lão tử thơm ngon thế sao? Đến nỗi đám yêu nghiệt Thất Tinh Hồ đều tranh nhau được thao như vậy?”
Nói xong vặn mặt Tô Thác Đao, nhưng phát hiện hắn nhắm nghiền hai mắt, đã toàn vô tri giác, không khỏi mất hứng, vội thoa thuốc cầm máu lên mấy chỗ vết thương của hắn.
Trong lúc bận rộn, tiểu quy đầu còn bất cẩn cọ trúng thân cây, hay cho một trận kịch thống bỏng rát, nhe răng trợn mắt hai tay bụm lão nhị nhảy dựng hai cái, mới tạm thời trấn an t*ng trùng đang xông thẳng lên não.
Nghĩ nghĩ, từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, trút hết số dược hoàn còn lại, năm viên dược hoàn hỏa hồng quay tròn trong lòng bàn tay, cười nói: “Đây chính là Sơn Quân Hoàn do lâu chủ ban tặng tại hạ, dược tính tuy bá đạo, nhưng rất có lợi cho thương thế, ăn vào tất nhiên sẽ chịu được ‘sát uy bổng’ của tại hạ… Nói tới nói lui, vẫn phải đa tạ Việt lâu chủ!”
Việt Tê Kiến rên rỉ một tiếng, thanh âm đủ thảm đủ thương, khiến người không đành lòng nghe thấy, hắn quá rõ sự lợi hại của Sơn Quân Hoàn này, một viên đã có thể áp đảo thương thế, tục mệnh cứu cấp, nhưng dược tính cực tà, tổn kinh hại mạch như uống rượu độc giải khát, huống chi Tống Vô Bạn căn bản không để ý sống chết một hơi nhét liền năm viên?
Dưới tình thế cấp bách, chỉ muốn nhanh chóng đem chân khí thu nạp dung hợp, nào ngờ dục tốc bất đạt, chân khí của Tô Thác Đao như thủy triều giữa biển rộng, mình theo lý nên cẩn cẩn dực dực chống thuyền trên đó, từ từ dẫn nước vào khe, một phen hoảng hốt nóng vội, nhất thời chân tức đại loạn, tứ chi bách hài, như có vô số con kiến lửa điên cuồng xung đột, bức rức khó chịu.
Dược hoàn vào miệng liền tan, Tô Thác Đao tỉnh lại chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu ấm áp chảy qua toàn thân, tinh khí thần đều khôi phục khá nhiều, Tống Vô Bạn mừng rỡ, trực tiếp khoe ra vật đang bật thình thịch mang theo kiêu ngạo, còn không biết xấu hổ dùng mấy câu sáo rỗng học từ kỹ viện hỏi: “Có vừa mắt ngươi không?”
Tô Thác Đao không khỏi nhíu mày, nói thẳng: “Xấu quá… Đầu đinh đuôi chuột, đông trùng hạ thảo.”
Lời còn chưa dứt, nơi tư mật phía sau liền một trận nhức nhối như đao đâm búa bổ, Tô Thác Đao không rên nửa câu, nhưng hàng my run đến lợi hại, gương mặt cũng nhăn nhó.
Tống Vô Bạn vừa xâm nhập, Việt Tê Kiến liền ngất xỉu, bên tai hãy còn rõ ràng nghe thấy huyết nhục một tiếng xé rách, nghe thấy xích bạc một trận âm hưởng, không biết Tô Thác Đao đã đau đến nông nỗi nào, nhưng mình chỉ càng đau càng khuất nhục hơn hắn.
Đau đến chỉ có thể dùng hôn mê để trốn tránh.
Diệp Chậm Ly lại không trốn tránh.
Trong lòng không phải không sợ, cho dù sợ đến sắp khóc, nhưng cũng không muốn đào vong, từ nhỏ đã như thế này, lớn lên cũng không hề thay đổi.
Hoặc tàng tích tiềm hành hoặc sát khai đường máu, Diệp Chậm Ly một mạch đi về phía trước, vượt qua vách đá cheo leo, tới y xá, trong mười mấy gian nhà trúc, nhạy bén phát giác tung tích Sở Lục Yêu, một cước đá văng cửa, trong tay trường đao chém ra, kình khí tứ xứ, thoáng chốc, bốn vách nhà đều nát, rầm rầm sụp đổ, giữa đống phế tích Sở Lục Yêu sắc mặt còn tái nhợt hơn xiêm y, một mình ngồi ngay ngắn bên bàn, trên bàn thắp hai cây nến sáp ong.
Diệp Chậm Ly cười tủm tỉm chào hỏi: “Sở cô cô, chúc mừng bà, bà được thủ tiết rồi!”
—–
Lôi miễn bình luận ~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...