Sát Trận

(taz thề ngồi đánh chương này tuy mỏi tay vì dài T^T hức hức ~ nhưng buồn cười dã man =)))) bộ này càng ngày càng thú vị a)

__________________

Sau đó nửa giờ, Bất tử chiến hồn lần t3 đứng ở thủ đô Moraitis sống lại.

Hạ Vân Dương cùng Ngũ Võ mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau nói không ra lời.

“Người này thật sự là cao thủ!” Tư thế của Ngũ Võ đã đổi sang nghiêm chỉnh, vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận quan sát.

“Thế nào, một chút cũng không thể đụng đến đi.” Hạ Vân Dương sung sướng khi người gặp họa nói, “Để ta thử lại xem.”

Nói xong liền đoạt lấy con chuột, trở về thành sống lại rồi lại chạy như bay ra ngoài. Tiêu Đông vẫn tiếp tục đừng ở rừng câu, sâu thẳm trong lòng có chút bội phục tiểu gia khỏa không sợ chết này. Hơn nữa Tiêu Đông cũng có thể cảm thấy đối phương thao tác có tiến bộ, thậm chí có vài lần còn mang tính uy hiếp. Chiến sĩ là một chức nghiệp tương đối đáng sợ, cong kích cao, phòng ngự cường, chức nghiệp cung thủ hay pháp sư ở trong tay họ sau một lúc liền có khả năng chấm dứt chiến đấu. Tiêu Đông cố ý chạy loạn, lúc chạy ra xa, lúc cố ý dừng lại, chính là để đối phương không thể dễ dàng hạ hắn.

Sau lần thứ 4 tử vong, Hạ Vân Dương tức giận đem ném con chuột ở trên bàn. “Không chơi nữa, không thú vị.”

Cùng lúc đó, đối phương ở mật ngữ cũng đánh ra một câu: Không giết nữa, không thú vị.

Hạ Vân Dương dựa vào ghế, nhìn thấy những lời này, bỗng nhiên lầu bầu nói: “Bằng không ta đi luyện thích khách, nói không chừng có thể giết chết hắn.”

Đang bận rộn giúp hắn trở về thành sống lại, rồi rời trò chơi, Ngũ Võ đau lòng nói: “Không cần như vậy, tìm đại luyện (*) trong một tuần cày lên cấp 120 cũng không dễ dàng, ném bỏ như vậy thật đáng tiếc. Hơn nữa luyện thích khách cũng không nhất định sẽ thắng được, đối phương là người có kỹ thuật.”

(*) đại luyện: người cày thuê

(ra anh thuê người =”= làm mjh mừng hụt ~ hầy)

“Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp để giết chết hắn một lần.” Hạ Vân Dương chụp bàn thề.

(lần trc k phải chết 1 lần rùi sao T.T~ thù dai dữ ~ con nít)


Ngũ Võ hỏi: “Thế hôm nay có tăng ca không?”

“Ngươi kêu mọi người chuẩn bị họp.” Nói xong Hạ Vân Dương nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Xong việc hỏi bọn hắn ai có thể ở lại ngoạn trò chơi thì ở, còn lại giải tán.”

“Ta như thế nào nói ra miệng được.”

“Gấp đôi ban phí.”

Ngũ Võ không nói hai lời lập tức đi ra ngoài vỗ tay tuyên bố: “Các đồng chí họp, ta có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu muốn nói cho đại gia, các ngươi trước muốn nghe bên nào?”

Hạ Vân Dương có tiền, đây không phải điều bí mật. Nhưng là thẳng đến sau khi tốt nghiệp đại học, tìm được công tác, Ngũ Võ mới biết được tên bạn học cung từ trung học đến đại học là kẻ có tiền. Lúc ở trong trường Hạ Vân Dương vừa tiết kiệm vừa mộc mạc, nghe nói lão ba của hắn vì muốn hắn hình thành thói quen tiết kiệm cho nên trước khi tốt nghiệp đại học, cha hắn chỉ chu cấp cho tiền học cùng phí sinh hoạt cơ bản, nhưng cái khác đều phải dựa vào bản thân tự kiếm được.

Giống như tục ngữ từng nói: “Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan” (*). Sau khi vượt qua giai đoạn khốn cùng của sinh hoạt vườn trường, Hạ Vân Dương liền được lão ba cấp cho công ty con. Điều này đã đem Hạ Vân Dương từ một kẻ đã nghẹn nhiều năm – kẻ nghèo hèn biến thành một kẻ thích nói “Ta có tiền”… “Ta có rất nhiều tiền”… “Tiền không là vấn đề” thành những câu cửa miệng, thật giống như một gã nhà giàu mới nổi.

(Tiêu Đông nhận xét chuẩn vl =)))))

(*) nguyên văn: 由俭入奢易, 由奢入俭难 –[ (…) sẽ cập nhập sau] nhưng mình nghĩ mn coi đoạn ở trên có thể hiểu được đại khái ý nghĩa.

Bất quá vẫn có điều đáng mừng, trừ bỏ vài câu cửa miệng kia cùng một ít hành vi lãng phí không tự chủ được, bản chất Hạ Vân Dương vẫn không có gì thay đổi, sau khi ra trường còn mời người bạn học cũ Ngũ Võ đến công ty hỗ trợ, giúp cho tiền đồ của hắn tương đối thuận lợi.

Công ty này cũng là mới thành lập không lâu, thành viên cũng toàn là người mới, trẻ tuổi, cũng dễ hòa mình. Hơn nữa, cty còn có tổ chức tập thể ngoạn trò chơi, cũng coi như là một hoạt động thúc đẩy tinh thần cho những nhân viên phải làm công tác đến mất ăn mất ngủ. Tuy nhiên Hạ Vân Dương vẫn ước pháp tam chương:

-Ngoạn hay không ngoạn – được phép tự do chọn lựa.

-Chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác – một số chi phí phụ vẫn có thể được chi trả. Ngược lại, ảnh hưởng công tác – khấu trừ tiền lương.

-Cuối cùng, là điều mới được bổ sung:

(*v*) (nghe xong đảm bảo chết cười với anh này.) (*v*)


Tại trò chơi phải đuổi giết một người tên là Lợi nhận – chức nghiệp săn bắn giả + cung tiễn thủ. Không quản dùng phương pháp hay thủ đoạn gì, chỉ cần đem bằng chứng giết được đối phương sẽ có thưởng.

“Hy vọng đại gia công tác tích cực chủ động, trò chơi dũng cảm tiến tới.” – Hạ Vân Dương cũng không biết bản thân đang nói cái gì, được phía dưới cười ha hả truyền đến một mảnh vỗ tay.

Sau khi tan họp, Hạ Vân Dương liền bỏ tiền ra kiến tạo một công hội, tên là “Sát trận”.

(mọi người đã hiểu tiêu đề chưa vậy ~)

Danh tự sát khí đằng đằng, tụ tập một đám có cùng mục tiêu, tất cả đều được khổ luyện, có tổ chức có kỷ luật, cùng chung mục đích đối tượng. Còn đối với đối tượng bị đuổi giết ấy đã gây ra chuyện gì, cũng có vài người phỏng đoán. Nhưng qua vài ngày, bí ẩn cũng không còn là bí ẩn. Công hội trưởng Bất tử chiến hồn mỗi ngày đều công bố lợi nhận, tin tức mỗi ngày đều được xoát trên kênh công hội. Làm cho tất cả bọn họ đều hận không thể thăng lên 100 cấp thay lãnh đạo đi báo thù.

Tiêu Đông phát hiện tháng này người đuổi giết hắn càng ngày càng tăng.

Tuy rằng đấy cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng đại đa số sau khi truy đuổi vài ngày cũng liền phai nhạt, bọn họ cũng phải đi làm nhiệm vụ, xoát bản sao, sẽ không có đủ thời gian cả ngày chạy theo hắn. Nhưng hiện tại, có khi là mấy người hoặc cả đám người mỗi ngày tại phụ cận lúc ẩn lúc hiện, có người còn lặng lẽ dùng chi nhãn lén xem xét trang bị của hắn. Những người này đẳng cấp đều không cao, vừa nhìn là có thể nhận ra đều là tân thủ mới luyện lên. Sau khi quan sát vài tên, Tiêu Đông phát hiện bọn họ đều là người ở cùng công hội tên là “Sát trận”. Hắn liền đi tra xét một chút, kết quả hội trưởng lại là: Bất tử chiến hồn.

(mịa =”= tra xét lộ liễu như vậy k lộ mới là lạ =))))

Tiêu Đông thật sự cảm giác đối phương nên đổi tên thành “Âm hồn bất tán.”

Từ lần chết liên tiếp 4 lần trước, người nọ giống như nghiện, mỗi ngày đều tìm hắn làm phiền. Lúc mới đầu Tiêu Đông vẫn còn kiên nhẫn bồi hắn nhiễu vài vòng, cho đến khi hồng danh của Bất tử chiến hồn được tẩy sạch, theo đúng quy tắc không giết lam danh, Tiêu Đông hoàn toàn cự tuyệt PK với đối phương, không nghĩ tới tên gia khỏa kia phát điên đi biến thành hồng danh rồi lại lại tìm đến.

“ Lại thành Hồng danh là làm sao?” Tiêu Đông nhịn không được hỏi hắn.

“Đúng vậy, ta lại giết người a.”

(kin dán nhãn là “thụ truy công”… không lẽ… @@)


Hợp tình hợp lý đên nỗi Tiêu Đông muốn đập hắn một trận.

Hạ Vân Dương song khai đem hào của Ngũ Võ kéo đến dã ngoại giết một phen, còn giải thích: “Nếu ta không thành Hồng danh, tên kia sẽ không để ý đến ta”, khiến cho Ngũ Võ dở khóc dở cười.

Hạ Vân Dương trong trò chơi chết một lần mồi lại một lần, khi bại khi thắng, lấy hành động thực tế hướng Tiêu Đông thể hiện quyết tâm của bản thân. Khiến cho Tiêu Đông hiện giờ thượng tuyến đều không có một khắc an ổn, chỉ cần Bất tử chiến hồn trên tuyến, trong vòng 3p nhất định sẽ đuổi tới.

Vốn chuyện giết được đối phương là chuyện tốt nhưng Tiêu Đông lúc này lại trốn tránh kẻ chủ động chịu chết, thấy hắn như quỷ sống mà trốn trốn tránh tránh. Sau vài tuần, danh sách những kẻ bị Tiêu Đông giết chỉ còn duy nhất một người.

Tiêu Đông khi tiến trò chơi có rất nhiều chuyện để làm: bản sao, luyện cấp, nhiệm vụ, thậm chí còn tham gia 1 số hoạt động. Nhưng còn Bất Tử chiến hồn dường như thượng tuyến chỉ có một mục đích đó là tìm hắn PK… về thành sống lại… rồi lại quay lại… cứ thế lặp lại như vòng tuần hoàn.

Tiêu Đông phỏng đoán khả năng kẻ có tiền ngoạn trò chơi tương đối đa dạng, cũng có tốn tiền chỉ để chịu ngược hay sao? Nhưng tên Bất tử này có vẻ không phải loại đấy, vô luận theo phương diện nào cũng thấy là hắn muốn tìm đến để “đánh nhau” nhưng không khác gì “bị đánh”.

Tiêu Đông đôi khi thật muốn cho hắn thắng một lần, nhưng thấy đối phương sử dụng kĩ năng loạn thất bát tao, thật khiến hắn đau đầu không nổi. Nếu hắn thật sự thua dưới tay kẻ như thế thì không bằng cứ mặc cứ tình hình.

Sau hơn 1 tháng, thành viên trong Sát Trận công hội cuối cùng cũng treo lên cấp 100. Tất cả đều muốn vì sếp báo thù, cho nên cũng rất có ý chí khổ luyện.



Hôm nay sau khi tan tầm, Hạ Vân Dương đại gia đi ăn cơm. Sau giờ tan tầm không nói chuyện công việc là tác phong của hắn. Nhóm nữ đồng sự một bên chuyện trò vui vẻ, một bên là cuộc họp bàn tròn của công hội. Tất cả sau hơn một tháng phân tích, thảo luận, cũng vì Hạ Vân Dương mà lập ra phương án PK.

Bất quá phương án này liền bị Ngũ Võ phủ quyết, lý do là Hạ Vân Dương ngay cả chức nghiệp chiến sĩ của mình cũng chưa có hiểu hết, càng không rõ về khả năng của săn bắn giả, căn bản không có khả năng thực hiện kế hoạch này. Hạ Vân Dương tuy đối với các phương diện khác đều có thiên phú nhưng thật là vô phương đối với trò chơi. Nhưng bản thân hắn lại vì trước đây thời gian đều căm cúi vào đọc sách, nghiên cứu nên giờ đối với trò chơi nào cũng có hứng thú. Tuy rằng Ngũ Võ không cho đây là chuyện xấu, so với các chuyện như gái gú, thuốc phiện, đánh bạc… hắn là nên cổ vũ bạn mình.

(hự @@ 3 chấm ~ lần đầu gặp kiểu này:”>)

Trên bàn cơm tuy rằng đại gia rất nhiệt tình tiếp thu ý kiến của quần chúng, quái chiêu ùn ùn kéo tới, kết quả vẫn là lấy phương án đơn giản nhất là lấy biển người thủ thắng.

Đến buổi chiều t7, Tiêu Đông có cảm giác là lạ, khi ngồi xuống lại càng cảm thấy không yên. Có lẽ là do tên âm hồn bất tán kia, thôi thì cứ thượng tuyến trước xem có hắn hay không, không thì mới có tâm tư làm chuyện của mình.

Lúc hắn mở ra danh sách cừu nhân, thấy Bất tử chiến hồn vẫn là nick xám, lập tức có tinh thần. Hắn đã lâu không có luyện cấp. Tuy sát hồng danh được tiền nhưng không có kinh nghiệm, khiến cho hắn đã ngừng ở cấp 112 được một thời gian. Tiêu Đông liền chuẩn bị một chút đồ, một mình hướng thẳng phía sơn cốc.

Tại sơn cốc Lạp Cách Lạp Mã xoát trong chốc lát, ba lô liền chật, Tiêu Đông đem những thứ không đáng tiền ném hết rồi tiếp tục xoát. Lúc này hắn phát hiện phía xa xa có bóng người kim quang lòe lòe chạy tới. Tiêu Đông nhìn thấy kim sắc – bản năng phản ứng đầu tiên chính là quang mắt, nghiêm trọng hơn còn có thể choàng váng. Sau nhìn kĩ lại, thấy Bất tử chiến hồn một thân phong cách kim lân long chi chiến giáp, phía sau còn dẫn theo một đám quái.

Đối với cung tiễn thủ như Tiêu Đông mà nói, đống quái này trên cơ bản cùng hắn không có quan hệ, nhưng hắn cũng chưa từng thấy qua một chiến sĩ lại dẫn theo nhiều quái như vậy mà không có phát hiện, lại còn đánh chữ nói chuyện với hắn.


“Ta đến đây.”

“Ngươi tới làm gì?” Tiêu Đông tức giận hỏi.

Bất tử chiến hồn nhảy ra một khuôn mặt mỉm cười nói: “Tới giết ngươi.”

Mẹ kiếp… nơi này vốn dĩ quái nhiều, không cẩn thận sẽ dẫn dụ quái, Bất tử chiến hồn là chiến sĩ thì không nói, Tiêu Đông chỉ là cung tiễn thủ không thể tránh được bị đám quái cắn xé. Nhưng phiền toái vẫn còn, đó chính là đám người đang ở phía xa xa tiến đến. Tiêu Đông liền đếm, có khoảng 10 người, chức nghiệp nào cũng có, hơn nữa còn là cùng một công hội.

Đây hẳn là do Bất tử chiến hồn an bài, Tiêu Đông ngược lại không vội. Nếu nơi này chỉ có hai người hắn, quái không quây Bất tử chiến hồn thì cũng là quay hắn, hiện tại người đông, mục tiêu của quái sẽ bị phân tán, đối với Tiêu Đông mà nói chỉ có lợi.

(oa *v*~ thần tượng a ~ thích Tiêu Đông ghê)

Sau khi nhìn bên phía đối thủ đem người vây hắn chặt như nêm cối, Hạ Vân Dương lặng lẽ hỏi Ngũ Võ: “Ta làm như thế có hay không có điểm ti bỉ?”

“Không phải.” Ngũ Võ nói, “Là phi thường ti bỉ.”

“Ta đây làm sao đây?”

“Ngươi đành phải tái biểu hiện đắc vô sỉ một chút, khiêu khích hắn, khiến hắn động thủ trước.”

“Không có khả năng, chúng ta nơi này không có hồng danh, hắn sẽ không động thủ trước. Muốn hay không ta đem ngươi giết?”

“Dựa vào, ngươi thật sự thực vô sỉ.”

“Chú ý tố chất của ngươi, tuy rằng không phải đi làm thời gian, cũng không muốn nói lời thô tục được rồi.” Hạ Vân Dương hết sức chăm chú nhìn địch nhân trong màn hình. Săn bắn giả ngược lại rất bình tĩnh đứng ở giữa đám người, thỉnh thoảng lại duỗi thân nhất hạ cánh.

Chiến đấu hết sức căng thẳng, không khí nhất thời thập phần ngưng trọng, chỉ chờ lãnh đạo ra lệnh một tiếng, tất cả các kỹ năng điên cuồng sẽ phóng hết lên người mục tiêu. Nhưng là nghẹn nửa ngày, lại nghe được Hạ Vân Dương nhất phách bàn, thuyết thư tiên sinh giống nhau hô một câu: “Ta cũng muốn luyện điểu nhân cung tiễn thủ.”

Ngũ Võ đem vừa uống ngụm cà phê liền phun hết lên màn hình.



bó chiếu ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui