Trong ánh mắt xem ra đã biết kết cục sẽ như vậy. Thậm chí càng không có người nào liếc mắt nhìn người thiếu niên dáng dấp có phần anh tuấn đứng ở hàng đầu tiên của gia tộc chi mạch.
Đoàn người chia làm ba. Đội ở giữa có ít người nhất. Trên y phục mỗi người, ở vị trí ngực đều có một chữ Tông. Đội ngũ ở hai bên trái phải, trên ngực đều có chữ Chi.
- Ca ca Càn Kính...
Không một ai, không một ai nhìn hắn với ánh mắt thông cảm hoặc khích lệ, chỉ có sự lạnh lùng khinh bỉ và xem thường. Ở Càn gia, chi mạch vốn là một đám người bị người xem thường. Cơ hội duy nhất để bọn họ có thể lật người chính là huyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh. Nếu như thất bại... sẽ là kết cục như vậy.
- Không sao, đừng nhụt chí.
Một bàn tay dày rộng đặt lên vai Càn Kính. Còn có một khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra trước mặt hắn. Người này chính là phụ thân hắn, Càn Thành, một người khoảng bốn mươi tuổi, thần thái lại giống như lão già sáu mươi tuổi. Thân phận chi mạch, hơn nữa huyết mạch không thức tỉnh, kết cục này khiến hắn chỉ có thể toàn lực buôn bán cho gia tộc, để đổi lấy khả năng nhi tử không bị người ta xem thường.
Nhưng tất cả những điều này... ngay vừa nãy... trong quá trình một huyết mạch thức tỉnh nghi thức, bị quy định của gia tộc hủy không còn một mảnh.
Huyết mạch chỉ có một cơ hội thức tỉnh. Mất đi vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh nữa. Đây là luật sắt của chiến sĩ huyết mạch!
- Càn Vô Song, thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương sơ cấp thành công...
Đoàn người yên tĩnh chợt vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Ngoại trừ những người trưởng thành, trong sân rộng trong mắt mỗi người đều không tránh khỏi kinh ngạc. Nhanh như vậy sao? Vừa mở ra đại trận thức tỉnh, đã lập tức thức tỉnh? Trong lịch sử Càn gia cũng hiếm có tình huống như vậy. Không hổ danh là thiên tài của Càn gia trong thế hệ này! Có lẽ, lần này người có thể hoàn thành thức tỉnh chung cực, chính là Càn Vô Song!
Càn Vô Song đứng ở trên đài thức tỉnh, lạnh lùng đưa mắt nhìn mọi người trước mặt, toàn thân giống như một chiến đao sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí ép người. Ngay cả những người trưởng thành đứng ở phía xa dưới đài, cũng mơ hồ cảm giác được da có chút đau đớn. Đây là thiên tài thế hệ mới của Càn gia, cũng là nam nhân có khả năng lại trở thành người mạnh nhất trên đại lục!
Không bao lâu, lại có một gã thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương sơ cấp xuất hiện. Trong đám người lộ ra những tiếng kêu vui mừng. Càn gia có thể đứng vững như hiện nay, trở thành một trong ba đại thế gia đỉnh cấp, là dựa vào huyết mạch Tinh Linh Vương đặc biệt. Cho dù chỉ vừa mới thức tỉnh sơ cấp, sau này cũng có tiềm lực cường đại.
Mấy người thức tỉnh sự thất bại xuất hiện ở trong sân rộng, nét mặt mọi người không hài lòng cũng không có thất vọng. Mỗi lần Càn gia tiến hành thức tỉnh huyết mạch, luôn có người bị loại. Những người này sau đó phụ trách buôn bán, có cơm ăn là tốt rồi. Sau này nối dõi tông đường cho Càn gia, sinh ra hài tử tốt, nói không chừng còn có thể có người thức tỉnh huyết mạch.
Mỗi người thức tỉnh sơ cấp thành công, nhất thời khiến mọi người ước ao và tán thưởng. Bọn họ cũng ngẩng đầu thật cao đứng ở đài thức tỉnh. Thức tỉnh thành công đại biểu cho cái gì, thân là con cháu Càn gia làm sao không biết?
- Càn Kính...
- Phụ thân, không sap, thức tỉnh thất bại cũng không có gì. Về phần tiếp nhận việc buôn bán của gia tộc, con thấy thôi đi. Hài tử chi mạch của gia tộc, luôn làm việc buôn bán trong gia tộc nhưng không cách nào thực sự được coi trọng.
- Vậy ngươi...
- Con dự định đi học viện chiến sĩ. Con sẽ tự trả tiền đến trường. Trên đời cũng có người không phải là chiến sĩ huyết mạch, vẫn trở thành chiến sĩ vĩ đại. Con muốn thử xem...
- Nhưng...
- Gia tộc cho sinh hoạt phí ít? Không sao. Con có tay có chân, nhất định sẽ trở thành chiến sĩ vĩ đại. Đến lúc đó, phụ thân cũng không cần khom lưng sống ở trong Càn gia nữa.
Trên mặt Càn Kính lộ ra một nụ cười, dùng sức đứng thẳng, hai mắt có thần nhìn về phía mặt trăng tròn trên trời:
- Chi mạch? Sinh ra ở Càn gia, người ở bên ngoài xem ra rất phong quang, nhưng không biết, chi mạch Càn gia còn không vui vẻ bằng người bình thường. Chi mạch? Thực sự là một từ đáng ghét.
- Càn Kính... Càn Kính... Càn Kính...
Phất Lan Lâm khẩn trương gọi vài tiếng, khiến Càn Kính đang chìm trong hồi ức tỉnh lại.
- Thợ rèn? Có thể có thể khiến thu nhập của ta rất tốt, có thể khiến cho ta sống rất tốt. Nhưng không cách nào giúp đỡ phụ thân ta tìm lại tôn nghiêm!
Càn Kính nhìn búa rèn sắt trong tay:
- Ta nhất định phải trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất! Không vì cái gì khác! Chỉ vì phụ thân ta! Ta muốn cho phụ thân ngẩng cao đầu, để phụ thân đứng thẳng lưng, để phụ thân kiêu ngạo nhìn mọi người, để phụ thân tự hào nói với mỗi người, con ta Càn Kính! Hắn chính là sự kiêu ngạo của ta!
Phất Lan Lâm kinh ngạc nhìn Càn Kính. Đó là cặp mắt chấp nhất mà hắn chưa thấy qua!
- Người thiếu niên này...
Phất Lan Lâm hít thở lấy hơi nóng trong sân, âm thầm tự hỏi mình, hắn có quá khứ thế nào mà không muốn người ta biết đến?
- Ta muốn trở thành chiến sĩ.
Càn Kính đường nhìn từ cái búa rèn sắt đến trên mặt Phất Lan Lâm, bình tĩnh lại nói thật:
- Trở thành chiến sĩ chân chính, chiến sĩ vĩ đại nhất!
- Chiến sĩ vĩ đại nhất? Con đường này... Rất khó đi.
Phất Lan Tây không khuyên bảo thêm. Ánh mắt cố chấp kia đã nói rõ tất cả. Nhưng nếu muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất, đối với một người không phải là chiến sĩ huyết mạch mà nói, căn bản là chuyện không thể nào.
Chiến sĩ huyết mạch, ba đại huyết mạch thức tỉnh chung cực, ngoại trừ ba đại huyết mạch chiến sĩ chung cực có thể chống lại Ma tộc ra, căn bản không người nào có thể địch nổi. Đó là điểm đặc biệt của chiến sĩ huyết mạch, cũng không phải người thường nào có thể chống lại.
- Nhất định sẽ có kỳ tích. Nhất định sẽ có...
Càn Kính nhìn ánh mắt buồn rầu của Phất Lan Tây:
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Nhất định sẽ có kỳ tích, nhất định... Mặc dù là người bình thường, cũng có thể sống đặc sắc! Đại thúc, kéo ống bễ. Ta lại chế tạo mấy khối tinh sắt ngũ cấp, sau đó phải đi tìm Lôi Địch.
Chín khối tinh sắt ngũ cấp nằm yên tĩnh đặt ở trên bài dài, ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng rực rỡ.
Càn Kính đi ra khỏi cửa hàng rèn Phất Lan Lâm. Số tinh sắt hôm nay đủ cho lão thợ rèn Phất Lan Lâm rèn vũ khí một ngày.
Nơi ở của Lôi Địch tương đối dễ tìm, nằm ở đầu phía bắc của thành Áo Khắc Lan. Đó là một căn nhà gỗ lớn không tính là lớn nhưng xem ra vẫn tương đối tĩnh mịch. Đó chính là nơi ở của đệ nhất cường giả Áo Khắc Lan.
Dọc đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không có mấy ai để ý tới căn nhà này. Bất kỳ ai cũng không nghĩ ra người bảo vệ thành thị sẽ ở trong một căn nhà gỗ chứ không phải là một kiến trúc cực lớn huy hoàng.
Càn Kính lắc cái chuông khách treo ngoài cửa một chút. Âm thanh lanh lảnh vang xa.
Không bao lâu sau, cánh cửa gỗ chợt từ từ mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...