Trên cái sân nho nhỏ chợt hiện ra một tia chớp! Bụi trên mặt đất đều bị đao phong này chém dạt sang hai bên!
Càn Kính hài lòng nhìn Trảm Mã Đao trong tay. Phân lượng vừa đủ, phương diện công kích khá lớn. Hắn cầm trong tay rất có cảm giác của đại tướng trên chiến trường, khí thế trên người dường như đều bị Trảm Mã Đao này tăng cường không ít.
- Kế Đô?
Càn Kính nhìn hai chữ trên chuôi đao thoáng sững sờ:
- Cây đao này là Kế Đô?
Hai mắt Bố Lai Khắc vẫn không để ý, trong nháy mắt hiện ra vẻ bất ngờ, trong miệng thấp giọng thì thào:
- Không ngờ, không ngờ lại chọn cây đao này. Nên nói là hắn vận khí tốt hay là vận khí xấu? Hay hắn thật sự tinh mắt? Không ngờ... lại Kế Đô.
- Đao tốt! Kế Đô, cái tên này cũng đủ uy phong!
Càn Kính cầm đao vung về phía sau, càng thêm vài phần hào khí chinh chiến sa trường, một mình một đao đối mặt với thiên quân vạn mã!
- Đúng là đao tốt. Đáng tiếc bây giờ ngươi vẫn không có cách nào biết được hết cái tốt của nó.
Bố Lai Khắc phất tay một cái:
- Đi tìm chút khoáng thạch về đây.
- A.
Càn Kính mừng rỡ vuốt ve thân đao, cảm giác đấu lực của mình truyền vào trong thanh đao Kế Đô này, hoàn toàn không có chút trở ngại nào:
- Chẳng lẽ là một thanh Đấu Binh?
Thân thể Bố Lai Khắc đã co lại, dựa vào tường ngủ.
Càn Kính biết Bố Lai Khắc không muốn trả lời, hài lòng cầm theo thanh đao đi về phía con đường ra khỏi thôn. Trong đầu hắn liên tục suy tính lần này nếu lại gặp sói hoang, nhất định phải một đao giết chết nó!
Cửa thôn rất yên tĩnh. Càn Kính hít sâu vài hơi, nhanh chóng vận chuyển đấu lực lục cấp trong người, bước một bước ra khỏi cổng thôn.
Giống như lần trước, cách đó không xa con sói ba đầu với tốc độ như hóa thành một trận hắc phong nhanh chóng chạy tới tập kích.
- Được! Xem hôm nay ta chém ngươi!
Thân thể Càn Kính hơi cúi xuống, hai tay cầm đao theo thói quen sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt, cầm thanh đao Kế Đô đơn giản chém xuống một cái, hóa thành tia chớp bạch quang lướt qua không khí phát ra một tiếng rít chói tai.
Tia chớp màu trắng lao tới trận gió lốc màu đen. Con sói ba đầu rên lên một tiếng vội vàng lùi về phía sau. Trên cái đầu ở giữa để lại một vết thương sâu thấy tới xương. Trong chớp mắt, tại thời khắc mấu chốt nhất, con sói ba đầu theo bản năng cảm giác được nguy hiểm đến từ phía Càn Kính, nó đã lui về phía sau né tránh trước một bước, những vẫn không hoàn toàn tránh được một đao của Càn Kính. Trong nháy mắt, con mắt màu xanh của nó đỏ như máu!
- Muốn liều mạng sao? Tới đây!
Càn Kính chém trúng một đao, trong lòng mừng rỡ, đồng thời kinh ngạc khi thấy phương pháp hít thở rèn sắt phối hợp thuật rèn sắt nhất cấp mình học được lúc đầu lại có thể phát ra uy lực kinh người như vậy.
- Nhà chơi Càn Kính chú ý. Ngày hôm nay, thời gian chơi của ngài đã dùng gần hết. Mong chuẩn bị tốt để rời khỏi.
Thế giới trước mắt Càn Kính rất nhanh liền vặn vẹo. Thanh đao Kế Đô trong tay dần dần mất đi trọng lượng. Trong con mắt đỏ như máu của con sói ba đầu lộ vẻ nghi ngờ khó hiểu.
- Ta khinh! Cho... ta chút thời gian nữa!
Càn Kính hô to từ trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn chiếc mũ ở trước người, thiếu chút xíu nữa là có thể báo thù! Mình vẫn muốn thử uy lực của búa đầu tiên gì đó trong mười tám búa phối hợp với đấu lực của.
- Càn Kính...
La Lâm dụi mắt mơ hồ hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ôi...
Trở lại hiện thực, cơ bắp toàn thân Càn Kính nhất thời tạo phản, đau đớn hành hạ hắn, làm hắn tạm thời quên chuyện mười tám búa.
Tiếng thể dục buổi sáng vang lên.
Rất nhanh, tại vườn trường của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan đã có các học viện tập trung tập thể dục buổi sáng.
Càn Kính kéo thân thể với cơ bắp đau đớn tê dại đi vào vườn trường. Hắn nhất thời phát hiện tất cả học viên ở xung quanh đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt kỳ quái. Lúc này chẳng những là học viên chiến sĩ năm nhất, thậm chí ngay cả học viên hệ chiến sĩ năm hay, năm ba cũng nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
La Lâm nhìn thấy tình huống kỳ quái này, tò mò vội vàng vểnh tai cố gắng nghe ngóng những tiếng mọi người nhỏ giọng nói chuyện.
- Đã nghe nói không? Ngày hôm qua, tên Càn Kính này một mình đấu với học viên viên chiến sĩ xếp thứ sáu và thứ bảy của năm nhất lại chiến thắng.
- Đúng vậy đúng vậy. Ta cũng nghe nói, hắn thắng rất phong cách.
- Đâu chỉ có như vậy. Ta còn nghe bằng hữu nói, tối hôm qua hán đánh hai người năm nhất xong, còn đánh hai học trưởng hệ chiến sĩ năm hai.
- Đúng vậy! Nghe nói hắn còn ném bọn họ vào trong giếng, mời bọn họ ướng nước giếng lạnh.
- Thật là lớn gan. Không ngờ dám khiêu khích cả năm hai.
- Đây đã tính là gì? Nghe nói tối hôm qua hắn vẫn cự tuyệt Chu Lễ Tư.
- Cái này ta biết. Sáng sơm nay không phải Chu Lễ Tư đã lên tiếng với nam sinh phía toàn sao? Ai muốn hẹn hò với nàng, muốn làm bạn trai của nàng, phải khiêu chiến Càn Kính, đồng thời đánh Càn Kính thành đầu heo. Lần này sợ rằng Càn Kính gặp phiền toái...
- Đúng vậy, hoa hậu giảng đường Chu Lễ Tư! Vậy chẳng phải là muốn một đám học viên khiêu chiến với hắn sao?
La Lâm nghe xong, giật mình kinh sợ. Đánh người năm hai, còn ném đối phương vào trong giếng nước? Làm vậy chính là đắc tội với tất cả hệ chiến sĩ năm hai! Cự tuyệt Chu Lễ Tư...
La Lâm ôm chặt Càn Kính nói:
- Bạn học! Ngươi quả nhiên rất tốt với ta! Biết ta thích Chu Lễ Tư, tình nguyện đắc tội với nam sinh toàn trường, cũng phải cự tuyệt nàng...
Lần đầu tiên Càn Kính phát hiện lực lượng động dục của La Lâm không nhỏ, khó khăn nắm mới đẩy tay hắn ra, nói rất chân thành:
- Bạn học, ta hy sinh nhiều như vậy, có phải ngươi nên mời ta ăn hay không?
- Đó là đương nhiên! Không thành vấn đề!
La Lâm vỗ ngực hào phóng đáp ứng, sau đó lại thấp giọng thần bí nói:
- Bạn học, nếu đã hy sinh cho ta nhiều như vậy, có thể lại hi sinh cho ta một chút nữa hay không?
- Bạn học...
Càn Kính nhìn ánh mắt thương nhân gian giảo của La Lâm thử hỏi:
- Ngươi không phải là muốn...
- Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta, bạn học!
- La Lâm dùng hai ngón trỏ xấu hổ chạm vào nhau nói:
- Để ta có thể trở thành là bạn trai của Chu Lễ Tư, không bằng ngươi lại hi sinh một lần, để ta đánh thành đầu heo?
- Cút!
Càn Kính nhẹ nhàng đá một cước vào mông La Lâm cười mắng:
- Đúng là một kẻ đáng khinh. Không ngờ ngươi muốn đánh bằng hữu tốt của ngươi thành đầu heo. Ta thật thương tâm.
- Đều là người một nhà cả.
La Lâm xoa cái mông căn bản không có bị đá, cười ha hả nói:
- Ngươi là em rể của ta. Ta là Đại cữu của con ngươi. Chúng ta là ai với ai...
- Bạn học, sáng sớm, mong đừng nói chuyện đáng sợ.
Càn Kính khoác vai La Lâm dừng bước lại, nhìn mấy hệ chiến sĩ học viên đang chặn giữa đường:
- Thế nào? Có việc gì?
La Lâm thấy mấy người cản đường sắc mặt nhất thời khó coi. Đó chính là người đứng thứ năm của hệ chiến sĩ năm nhất Tống Vô Tế, đứng thứ tư Bạch An Thành, đứng thứ hai Tháp Ngõa Lôi Tư! Tất cả đều tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...