Hiện nay có thể rèn ra tinh sắt ngũ cấp. Năng lực rèn vũ khí Tạm thời bằng 0. Bản vẽ trang bị binh khí bản thân: 0.
- Bản vẽ trang bị binh khí? Đó là cái gì?
Càn Kính tiếp tục xem trạng thái thuộc tính.
Tắm gió: cấp 0: Điều kiện học tập không đủ
Tìm mỏ: cấp 0: Điều kiện học tập không đủ
Sửa chữa: cấp 0: Điều kiện học tập không đủ
Mài đao: cấp 0: Điều kiện học tập không đủ
- Trong thợ rèn bao gồm nhiều kỹ năng như vậy sao? Càn Kính nhăn trán nghi vấn:
- Ban đầu cho rằng mình rất mạnh, nhưng thoạt nhìn một hồi, hình như mình rất kém cỏi.
- Biết mình yếu, đại biểu ngươi còn có thể cứu được.
Bên cạnh lò lửa trong cửa hàng rèn, lão thợ rèn Bố Lai Khắc thản nhiên hút thuốc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một biểu tình có thể gọi là nụ cười.
- Đi, tắm đi.
Bố Lai Khắc nhất câu còn chưa nói dứt lời, Càn Kính đã vọt vào sân.
Trải qua lần tắm trước, Càn Kính thực sự rất thích loại cảm giác này. Thân thể chỉ cần đi vào suối nước nóng, sự mệt mỏi uể oải trong cơ thể sẽ được nước suối loại bỏ. Loại thuốc quái dị này thực sự quá thần kỳ! Sau đó tất nhiên phải học phương pháp chế luyện này.
Tắm một lát, loại bỏ đi sự mệt mỏi trên người, Càn Kính tinh thần sảng khoái trở lại trong viện.
- Ngày hôm nay...
Bố Lai Khắc cầm theo tẩu hút thuốc, nghiêm túc suy tính nói:
- Phải dạy cho ngươi, không phải là rèn sắt.
- Không phải là rèn sắt?
Càn Kính nhìn cây búa của Bố Lai Khắc có chút kỳ quái. Ở trong cửa hàng rèn không học rèn sắt thì học cái gì?
- Ừ, học cái khác.
Bố Lai Khắc cầm một con dao nhỏ tới bên cạnh, tiện tay cầm cả đá mài đao lên nói:
- Kiến thức cơ bản của thợ rèn ngũ cấp, chính là học mài đao.
- Mài đao?
Càn Kính chặc lưỡi vài tiếng, mắt nhìn các loại vũ khí trên mặt đất:
- Ta nghe nói thợ rèn nhất cấp có thể rèn vũ khí. Không bằng...
- Thợ rèn nhất cấp rèn vũ khí? Sao không học chạy trước khi biết đi? Đồ ngu!
Bố Lai Khắc cầm tẩu hút thuốc gõ một cái đế giày:
- Nhìn đây! Ta chỉ làm một lần, rốt cuộc là kẻ ngu ngốc hay là tài trí, phải xem chính ngươi thế nào.
Chiến đao được đặt lên trên đá mài đao đột nhiên trượt đi. Tiếng va chạm giữa đá mài và kim loại theo dự tính không vang lên. Cửa hàng rèn yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có.
Càn Kính kinh ngạc nhìn hai tay Bố Lai Khắc đang cầm đao, bắt đầu mài trên miếng đá mài đao đen như mực, thuần thục giống như một đầu bếp đang xắt củ cải thành từng lát lỏng.
Kim loại sáng bóng bay lượn, giống như có hơn mười con con hồ điệp sáng như tuyết. Trước sau vẫn không hề phát ra bất kỳ tiếng mài đao chói tai nào.
Càn Kính lại nhìn chăm chú. Trước đây hắn chỉ biết Bố Lai Khắc là nghệ thuật rèn sắt, không nghĩ tới thậm chí ngay cả mài đao hắn cũng có thể mài khác hẳn với thợ rèn bình thường khác!
Daocòn có thể mài như vậy sao? Mài đao như vậy không phải là mài đao! Nghệ thuật, tuyệt đối là nghệ thuật!
Hòn đá mài dao đen bóng, chỉ đơn giản là kéo đẩy qua lại, đã cho người ta cảm giác như có hơn mười tới một trăm con ngân điệp đang khiêu vũ.
Tốc độ mài dao của Bố Lai Khắc nhanh nhưng ổn định. Mỗi một lần dùng sức ma sát đều rất đều đặn. Đồng thời chiếu cố đến lưỡi đao, qua lại kéo đẩy nhìn như lộn xộn, lại mơ hồ có một loại tần suất và quy luật đặc đặc.
Nhìn Bố Lai Khắc mài dao không phát ra một tiếng động nào, Càn Kính hoàn toàn ngây dại...
- Người chơi Càn Kính, nắm giữ thuật mài đao sơ cấp...
- Người chơi Càn Kính, nắm giữ thuật mài đao sơ cấp...
- Người chơi Càn Kính, nắm giữ thuật mài đao sơ cấp...
- Người chơi...
- Người chơi...
- Người chơi Càn Kính, nắm giữ thuật tẩy phong sơ cấp...
Trong thời gian chưa tới một giờ ngắn ngủn, Bố Lai Khắc mới dừng mài đao. Ban đầu từ một thanh đao rất bình thường, thậm chí có thể nói chỉ đang mấy ngân tệ, không ngờ phóng ra hàn quang mà chỉ bảo đao mới có. Chỉ ngắm vài lần, đã cảm giác được dường như đao phong kia xuyên qua không khí mở ra thân thể của con người.
Một thanh chiến đao bình thường đến mức không thể bình thường hơn được, không ngờ sau khi mài đao có thể đạt được tình trạng này? Càn Kính khiếp sợ tới tột đỉnh. Nếu như cây đao này ném vào trong cửa hàng của Phất Lan Lâm, tuyệt đối sẽ bị cho là trấn bảo, bao nhiêu kim tệ cũng sẽ không bán.
- Tới phiên ngươi.
Bố Lai Khắc tiện tay ném một cái rìu đến. Càn Kính nhìn cái rìu trong tay rất muốn hỏi đối phương một chút, ngươi sao không quên ném rìu cho ta vậy?
- Bắt đầu!
Một tiếng ra lệnh, Càn Kính lập tức chìm vào suy nghĩ, trong đầu nhớ lại nhất cử nhất động của Bố Lai Khắc khi mài đao. Hai cánh tay và thân thể cũng chậm rãi chuyển động.
Bố Lai Khắc hút tẩu thuốc, híp mắt nhìn. Trong đôi mắt lộ ra một tia hài lòng.
Một giờ sau, Càn Kính hoạt động vai, thở hổn hển đưa chiếc rìu lớn đã được mài tốt tới trước mặt Bố Lai Khắc.
Cho đến lúc này, Càn Kính mới cảm giác được, hóa ra mài đao lại tiêu hao thể lực, hoàn toàn không ít hơn so với rèn sắt. Để mài được cái rìu này, không những hai cánh tay mình cần lực, mà cả thắt lưng, lưng, hai chân, mỗi cơ bắp trên thân thể đều phải phát lực với tần suất khác nhau. Nói đến thậm chí có thể mệt mỏi hơn nhiều so với rèn sắt.
Bố Lai Khắc thổi thổi vào lưỡi rìu, cười hài lòng:
- Tốt, ngươi đã học được tẩy phong sơ cấp nhất.
- Tẩy phong? Đó là cái gì? Ta không phải nên học mài đao sao?
Lúc trước, Càn Kính quá nhập tâm quan sát Bố Lai Khắc mài đao, không nghe được hệ thống tinh linh nêu ra. Lúc này hắn nghe thấy thuộc tính này, cả người đều ngây ra.
Thuật mài đao:
- Mãn cấp! Thỏa mãn điều kiện học tập thuật tẩy phong
Thuật tẩy phong: Sơ cấp!
- Mài đao tính là cái gì?
Bố Lai Khắc rất khinh thường cười nhạt:
- Nếu không có thuật tẩy phong, làm sao trở thành thần rèn được?
Thần rèn?
Càn Kính lại ngơ ngác nhìn Bố Lai Khắc. Tuy hắn không biết thần rèn của thế giới vô tận rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Nhưng thần rèn ở thế giới của mình? Trên đại lục trong lịch sử từ khi có nhân loại và Ma tộc tới nay, tổng số thần rèn đã từng xuất hiện, cho dù giơ một bàn tay ra, sau đó chém đứt ba đầu ngón tay, cũng có thể đếm được số lượng thần rèn đã từng xuất hiện.
Ở đại lục hiện nay, bất luận là thế giới nhân loại hay là Ma tộc, rèn tạo sư đã có địa vị rất cao. Còn về phần thần rèn? Chính là nằm mơ, cũng có rất ít rèn tạo sư sẽ làm loại chuyện khiến người cười nhạo.
- Được rồi. Nói nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa. Chỉ cần ngươi nỗ lực, sau đó dĩ nhiên sẽ biết.
Bố Lai Khắc cầm theo chiếc búa thợ rèn đi tới bên cạnh lò lửa nói với Càn Kính:
- Ngươi hẳn nên nghỉ ngơi cho tốt. Hiện tại ta dạy cho ngươi vài thứ mới.
Càn Kính rất muốn nói một chút với Bố Lai Khắc, thật ra cơ bắp toàn thân mình đang đau gần chết. Sợ rằng ngay cả xuống cầu thang cũng sẽ khiến hai chân đau đớn. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của Bố Lai Khắc, hắn chỉ đành tạm thời im miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...