Sất Trá Phong Vân

- Trùng hợp?

La Đức tức giận tới mức mũi cũng sắp lệch. Mình đứng ở chỗ này đặc biệt chờ đợi nửa ngày, lại bị tiểu tử này nói thành trùng hợp:

- Trùng hợp cái gì mà trùng hợp? Ta cố ý ở chỗ này chờ ngươi. Ngươi còn nhớ rõ sáng sớm hôm nay ngươi từng nói cái gì không?

- Nói cái gì?

Càn Kính sửng sốt, bỗng nhiên vỗ gáy một cái:

- Ôi! Xem trí nhớ của ta này. Ta dường như còn một trận quyết đấu...

La Đức vừa thở dài vừa lắc đầu. Học viên khác coi trọng thứ hạng như vậy, sao học viên mình coi trọng nhất, lại không coi trọng thứ hạng chứ?

- Tiểu tử, không phải là một trận quyết đấu, mà là hai trận!

La Đức đưa ngón tay giữa và ngón trỏ ra tạo thành kéo tay, sửa lại số lượng cho Càn Kính:

- Hai trận! Tại sao muộn thế này ngươi mới trở về? Chuyện ngươi đã đáp ứng quyết đấu sáng nay, ngươi cho rằng đã giữ được bí mật đúng không?

Càn Kính nhún nhún vai. Hắn vốn không dự định hoàn toàn phong tỏa chuyện này. Nếu không lúc sáng sớm hắn đã không nói cho tiểu thương nhân La Lâm biết.

- Ta nói cho ngươi biết, Càn Kính.

La Đức chân tình vỗ vai Càn Kính nói:

- Tiểu tử, ngươi chung quy không nên xem thường việc này. Ngươi còn không biết sao? Tiểu mập La Lâm đã bán tin tức này với giá ba kim tệ cho Xử trưởng giáo vụ Khải Lặc. Hắn lập tức nắm lấy cơ hội này nói với ta, chuyện thi lại của ngươi lần này có thể tiến hành hay không phải xem lần quyết đấu này thế nào. Nếu như ngươi có thể thắng được, đại biểu ngươi có thực lực, có thể thi lại. Nếu như ngươi thua, không có chuyện thi lại nữa. Vậy vị trí đại trận Đấu Linh sau này...


- Đại trận Đấu Linh?

Thái độ Càn Kính đang không để ý nhất thời khẩn trương. Đã nhiều ngày nay, thực lực mình liên tục nâng cao, lại càng coi trọng đối với đại trận Đấu Linh hơn bất kỳ lúc nào trước đó:

- Lão sư, ngài không cần nói nữa. Bây giờ ta sẽ lập tức đi quyết đấu một trận.

- Là hai trận...

La Đức lại sửa lưng Càn Kính:

- Hai trận quyết đấu! Được rồi, rốt cuộc ngày hôm nay ngươi đã làm gì? Sao muộn như thế mới trở về?

- Ta đi làm việc. Lão sư, ngài biết tình hình của ta mà.

Càn Kính vò đầu bất đắc dĩ cười cười:

- Được rồi. Ngày hôm nay ta đi làm công gặp phải một người kỳ quái, tên là cái gì Lôi Địch. Thoạt nhìn là một chiến sĩ rất lợi hại. Hắn còn bảo ngày mai tới nhà hắn chơi. Người này thật là, biết rõ học viên đều rất bận rộn, căn bản không rảnh đi...

- Cái gì?

La Đức kêu lên một tiếng kỳ quái, giống như hổ vằn bị đạp phải đuôi, mắt trừng thậm chí còn lớn hơn so với mắt hổ vằn, chỉ hai bước đã đuổi kịp Càn Kính, hai tay đặt ở trên vai hắn ra sức lắc mạnh:

- Ngươi mới vừa nói cái gì? Ai?

- Lôi Địch?

Càn Kính hoài nghi nhìn chằm chằm vào La Đức:

- Lão sư, ngài biết hắn...

- Ngươi mới vừa nói ngươi bận rộn nhiều việc?

La Đức cắt ngang lời Càn Kính nói:

- Không rảnh đi? Không được! Đi! Ngày mai ngươi nhất định phải đi! Ta sẽ tới chỗ viện trưởng xin cho ngươi được nghỉ học. Cho dù là Xử trưởng giáo vụ cũng không nói được lời nào!

- Lão sư, ngài thật sự biết hắn sao?

Càn Kính có chút kinh ngạc. Mặc dù hắn biết Lôi Địch rất mạnh, lại không ngờ được La Đức hưng phấn đến mức này. Dường như ngày mai nếu mình không đi, hắn sẽ cầm dao ở phía sau lưng mình ép mình phải đi vậy.

- Ta biết hắn! Hắn không biết ta!

Bộ dạng La Đức đầy tức giận:

- Lôi Địch! Đệ nhất cường giả chiến sĩ trong thành Áo Khắc Lan, cũng là đệ nhất cường giả thành Áo Khắc Lan! Đệ nhất! Đệ nhất! Ngươi có hiểu rõ không?


Đệ nhất?

Càn Kính nhướng mày:

- Người bảo vệ thành Áo Khắc Lan?

- Ngươi nói đi?

La Đức trừng mắt với Càn Kính:

- Dĩ nhiên!

Càn Kính gật đầu thầm nghĩ, không trách được lúc đó Phất Lan Lâm và Lỗ Tạp Tư đối với Lôi Địch đều cung kính như vậy. Gặp nửa ngày, không ngờ vị này lại chính là người bảo vệ thành Áo Khắc Lan.

Người bảo vệ! Hiện tại, đây là một danh từ đại biểu cho sự vinh quang nhất trên đời này!

Ban đầu khi cái danh từ người bảo vệ này sinh ra, nó chỉ dùng để gọi người mạnh nhất thống lĩnh đại quân nhân loại đối kháng với Ma tộc. Theo thời gian trôi qua, cái từ ngữ này dần dần được sử dụng rộng rãi hơn. Hầu như mỗi thành thị đều có người bảo vệ riêng. Đồng thời bọn họ cũng đại biểu cho cá nhân có chiến lực mạnh nhất trong thành thị. Thậm chí dần dần đại gia tộc thế lực có tiền có thế, cũng gọi người mạnh nhất của mình với cái tên là người bảo vệ gia tộc.

Người bảo vệ, không phải chỉ là một danh hiệu vinh dự phù phiếm. Hắn phải chịu trách nhiệm, đồng thời cũng có rất nhiều quyền lợi đặc biệt.

Lôi Địch chính là người bảo vệ thành Áo Khắc Lan hiện nay. Trừ phi có cường giả mạnh hơn đánh bại hắn, thay thế hắn trở thành người bảo vệ tòa thành thị này, nếu không cho dù là thành chủ cũng phải nhường hắn bảy phần.

La Đức nhìn bộ dạng Càn Kính không quá quan tâm, tức giận nghiến răng, dùng sức xiết chặt nắm tay lắc lư ở trước mặt hắn:

- Tiểu tử, có thể được người bảo vệ thành thị chỉ điểm, bao nhiêu người dùng tiền cũng cầu không được! Ngày mai nếu ngươi không ngoan ngoãn đi cho ta, cẩn thận ta...

Càn Kính ngoan ngoãn giơ hai tay lên hàng. Đây không phải là hắn sợ hãi bạo lực, mà cảm động trước sự quan tâm của La Đức. Đừng nói hắn đánh không lại La Đức, cho dù đánh thắng được cũng sẽ đầu hàng. Ai bảo hắn là lão sư của mình, đối với mình còn tốt như vậy, thường xuyên chiếu cố như vậy.

- Lão sư, hiện tại ta có thể đi đánh hai người khiêu chiến ta rồi chứ?

- Đánh?


La Đức bắn Càn Kính lại run rẩy mãnh liệt:

- Tiểu tử, ngươi nghiêm túc cẩn thận một chút cho ta. Bọn họ là đối thủ của ngươi, nếu như ngươi xem thường bọn họ...

- Ta đã biết lão sư.

Càn Kính giơ cao hai tay, với tư thế đầu hàng đi về phía trước:

- Làm chiến sĩ, không thể khinh thường bất kỳ một đối thủ nào.

La Đức hài lòng hai cánh tay khoanh ở trước ngực. Đây mới là học viên mình coi trọng.

Mặt trời rốt cục đã chìm xuống dưới đường chân trời.

Rừng cây nhỏ phía sau học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan. Hôm nay có trăng sáng. Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng cả bãi đất trống. Còn có mấy cây đuốc được đốt cắm ở trong bãi đất trống giữa rừng cây đang nổ tí tách.

Dưới cây đuốc, hai gã chiến sĩ mặc võ phục bó sát người đang đứng. Lông mày bọn họ đã sớm nhíu chặt, oán khí nồng đậm. Đầu ngón chân thỉnh thoảng điên cuồng di động, thể hiện tâm tình không tốt của hai người này.

La Lâm trốn ở một góc khuất, hai tay ôm chặt túi tiền lớn, cảm nhận được ánh mắt tức giận của hơn mười khách hàng từ bốn phía bắn tới, trong lòng âm thầm cầu nguyện Càn Kính nhanh xuất hiện một chút. Nếu còn không xuất hiện, hắn không chỉ không giữ được chút tiền mới kiếm được, sợ rằng không thể tránh khỏi chuyện bị đánh một trận tơi bời.

Rừng cây chợt vang lên những tiếng cỏ loạt xoạt. Càn Kính đi qua rừng cây, nhẹ nhàng đưa tay lên trên đầu lắc một cái:

- Các vị, xin lỗi, rất xin lỗi. Ta tới muộn một chút, tới muộn một chút.

- Tới muộn một chút sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui