Thời gian và không gian vẫn không có cách nào ràng buộc được một kiếm tự nhiên và sắc bén này.
Kiếm quang mang theo khí tức chết chóc lạnh như băng, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Càn Chiến Huyền, dường như muốn lấy tính mạng hắn.
Nguy hiểm!
Càn Chiến Huyền lại cảm giác được bóng ma chết chóc bao phủ. Con mắt dựng thẳng trên trán lại mở ra.
- Vạn pháp băng diệt!
Con mắt dựng thẳng trên trán Càn Chiến Huyền vẫn đang chảy máu, lại tập trung hơn vạn ma pháp, cùng va chạm với kiếm quang, đồng thời biến thành hư vô.
Lực lượng mang tính hủy diệt đánh qua, tiêu tan thành mây khói. Trong nháy mắt này các cao thủ trẻ tuổi trên bầu trời cũng hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt tất cả các cường giả. Hồn vực ẩn nấp của Thiết Khắc đã hoàn toàn che giấu hành tung, khí tức của mọi người.
- Càn Chiến Huyền, ngươi là con mồi của Càn Kình. Hôm nay ta không giết chết ngươi. Tương lai, ta nhất định cùng với Càn Kình, đi tới trước Càn gia, từ từ thăm viếng.
Trên bầu trời, vang vọng giọng nói của Thiết Khắc.
- Ở chỗ này! Đi ra cho ta!
Càn Chiến Huyền đánh ra một đòn bá quyền lên trên không trung. Mục tiêu tập trung vào vị trí đám người Thiết Khắc đứng trước đó.
Tuy rằng hồn vực ẩn nấp cường đại, nhưng dù sao ở trước mặt những lão cường giả nổi tiếng, không thể thật sự hoàn toàn che dấu được vết tích. Tuy rằng hình thể có thể dễ dàng che giấu, nhưng khí tức rất khó có thể che giấu được hoàn toàn.
Dù sao khí tức Chân Thánh đều quá mức cô đặc. Muốn hoàn toàn che giấu chúng gần như là chuyện không thể nào làm được. trừ phi Thiết Khắc thật sự tiến vào thức tỉnh lực lượng chung cực, mới có khả năng hoàn toàn che giấu khí tức cho các bạn đồng hành khác.
Rất đông cường giả đồng thời phát hiện ra vị trí của Thiết Khắc. Bọn họ đều đánh ra tuyệt kỹ của bản thân. Bọn họ tập trung vào một chỗ tạo thành từng dòng nước lũ, mang theo lực lượng không thể ngăn cản cuốn tới.
Lúc này, một đạo quyền hỗn độn từ trong hồn vực của Thiết Khắc phóng ra. Đó là quyền Vô Danh! Đây cũng là quyền mạnh nhất của Càn Kình!
Trong bản năng mọi người đã sớm kiêng kỵ đối với quyền mạnh nhất này của Càn Kình. Dưới tình huống vừa nhìn thấy một đòn hỗn độn này đánh ra, khí thế chợt giảm đi không ít. Chỉ có khí thế của ba người mạnh nhất hiện nay không giảm. Một đòn hỗn độn nổ nát trên không trung. Mặc dù không cách nào ngăn cản được đấu kỹ của ba người này, lại khiến mọi người có thời gian né tránh.
Công kích của đám người Bàn Hoành Cơ thất bại. Dây xích ma pháp trên bầu trời cũng dừng lại. Chúng không thể nào giống như các cường giả, cảm ứng được vị trí đám người Đoạn Phong Bất Nhị đang ở đâu, nên không cách nào tiếp tục tấn công được nữa.
Ma pháp ngăn cản mạnh nhất lúc này đã trở thành vật trang trí. Các cường giả muốn ngăn cản các cường giả trẻ tuổi lại càng trở nên khó khăn. Mọi người lấy ra tất cả tốc độ tiến hành chạy nước rút, trong nháy mắt phá dây xích giăng khắp bầu trời, tạo thành lỗ hổng thoát khỏi uy hiếp lớn nhất.
Bàn Hoành Cơ nhìn thấy mọi người biến mất, khóe mắt liên tục co giật:
- Không ngờ, thật sự để cho bọn họ xông ra ngoài.
Lý Phách trầm mặc khẽ gật đầu. Nếu như đổi lại là mình, ở trước đội hình trước mắt đang xông ra khỏi trận, cuối cùng mình nhất định sẽ bị áp chế, đám người Càn Kình lại xông ra được!
Ngoại trừ sự trợ giúp của hồn vực quái dị ra, thực lực của đám người tuổi trẻ này quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Đặc biệt là một kiếm của thiên sức Đọa Lạc kia. Nếu như hoàn toàn dùng để đánh lén, còn có mấy người có thể bảo đảm chắc chắn có thể tránh thoát? Bên cạnh Càn Kình vẫn còn có một thanh kiếm sắc bén như vậy! Không ngờ từ trước tới nay chúng chưa từng dùng qua ở trước mặt mọi người!
Càn Chiến Huyền đóng mắt thần vạn pháp lại, nhìn lên trên không trung. Hắn cố gắng làm dịu những sợi tóc gáy đang dựng đứng. Một kiếm vừa nãy là một kiếm sắc bén nhất mình từng gặp trong cuộc đời. Trong một kiếm này không tồn tại bất kỳ sự hoa mỹ nào, cũng không tồn tại bất kỳ điều gì, rất sạch sẽ, rất thuần khiết, rất đơn giản, chính là xuất kiếm.
Đơn giản đâm ra một cái, cũng là một kiếm thế gian khó có thể ngăn cản!
- Thật sự không ngăn được bọn họ.
Bàn Hoành Cơ ngửa mặt lên trời thở dài:
- Nếu như không phải có màn dây xích trên không trung, chúng ta càng không thể ngăn được đám người Càn Kình. Bọn họ thậm chí có thể dựa vào hai nắm đấm, cứng rắn đánh ra khỏi hoàng thành. Chúng ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không cách nào ngăn cản được.
- Cứ để cho bọn họ rời khỏi như thế sao?
Lý Phách nhíu mày nhìn Bàn Hoành Cơ:
- Chúng ta bao giờ cũng phải làm chút gì chứ?
- Đúng vậy! Làm chút gì chứ?
Đôi mắt Bàn Hoành Cơ chuyển động:
- Tìm nghiệp đoàn ma pháp, lợi dụng tốc độ của ma pháp, truyền tin tức về phía toàn bộ Ma tộc nói rõ, đệ nhất cường giả hoàng triều Chân Sách Càn Kình, lấy thân phận chiến sĩ hoàng triều Chân Sách tiến vào lãnh địa Ma tộc, đi cứu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy! Mà không phải là thân phận quân nhân của hoàng triều Chân Sách! Ma tộc nếu dám đối chiến với chiến sĩ hoàng triều Chân Sách, tốt dùng là quân đội tới đón tiếp bọn họ!
Đầu tiên, các chiến sĩ lâu đời xung quanh sửng sốt, sau đó trong mắt lập tức đều lộ ra ánh sáng thưởng thức. Không hổ danh là Xà Hoàng!
Ma tộc xưa nay lấy người mạnh là vua! Trong xương cốt tất cả Ma tộc đều có một sự tự hào và kiêu ngạo, khinh thường hoàng triều Chân Sách.
Đại Ma Vương bệ hạ vương triều Lộ Tây Pháp hiện nay, đã nhiều lần phát ra chiến thư về phía hoàng triều Chân Sách, hi vọng hai bên có thể suy nghĩ lấy dân lấy nước làm gốc. Hắn nguyện ý phái ra cường giả Ma tộc, cùng các cường giả hoàng triều Chân Sách tiến vào lôi đài, một đấu một đánh tới một ma một người cuối cùng, bên chiến bại cả nước sẽ phải đầu hàng đối phương.
Đại Ma Vương là cường giả Chân Thánh với hai huyết mạch thức tỉnh thiên cực, được xưng tồn tại vô địch khi một đấu một. Các chiến sĩ hoàng triều Chân Sách muốn nhận, cũng không có cách nào thật sự tiếp nhận được.
Về lâu về dài, Ma tộc càng dưỡng thành một loại tôn nghiêm ma vũ sĩ đặc biệt, có can đảm tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào của hoàng triều Chân Sách.
Nếu như, Càn Kình dùng thân phận quân nhân đi vào, như vậy Ma tộc sẽ triệu tập quân đội sử dụng quân đoàn ma pháp giết chết Càn Kình, cũng không hề có bất kỳ vấn đề gì.
Hiện tại, Càn Kình chỉ lấy thân phận một nam nhân, một chiến sĩ, tới cứu lão bà của mình!
Bàn Hoành Cơ nói mấy câu, khiến Ma tộc rơi vào một hoàn cảnh đặc biệt, chính là các ngươi không phải muốn đánh chết Càn Kình sao? Được thôi! Một đấu một, đánh là được! Nếu như các ngươi không chê, muốn ném đi thể diện của các ma, xem tất cả vinh quang của hoàng triều Lộ Tây Pháp đều là cứt chó, như vậy cứ việc trực tiếp đưa quân đội tới đánh cũng không sao!
Đây là một kế sách mà tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể nhìn thấu. So với nói là âm mưu, không bằng nói là dương mưu càng thích hợp hơn, trực tiếp uy hiếp vinh quang lớn nhất của Ma tộc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...