Điều này đã chọc giận Lý Phách ở bên cạnh, trong đôi mắt ngoại trừ hâm mộ chính là đố kị. Thế hệ của Bàn Hoành Cơ đã khiến huyết mạch rắn chín đầu trở nên vô cùng hưng thịnh. Không ngờ được đời kế tiếp chẳng những không giảm sút, trái lại càng cường thịnh hơn!
- Lý lão gia tử, gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu các ngươi cũng không tệ. Lần này số người tiến trước tam thập cường còn nhiều hơn so với lần trước.
Lý Phách nghe Bàn Hoành Cơ thoải mái nói như vậy, trong lòng càng hậm hực hơn. Trừng mắt nhìn vị Xà Hoàng đắc ý này:
- Bàn gia các ngươi chẳng qua là có hai người tiến vào thập lục cường mà thôi. Tiểu tử Bất Nhị kia còn chưa trở về Bàn gia ngươi.
- Dù sao hắn vẫn chính là chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu chúng ta.
Bàn Hoành Cơ không để ý tới việc tranh chấp cùng Lý Phách:
- Ta nói, cũng chỉ là thập lục cường thôi! Ba người được ba đại huyết mạch chiến sĩ chung cực rất xem trọng, hôm nay cũng chỉ là thực lực Thực Thánh mà thôi. Đừng nói là thức tỉnh chung cực, ngay cả một người thức tỉnh thiên cực còn chưa thấy xuất hiện.
Lý Phách đưa tay lên thở dài. Dựa theo bảng ghi chép của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương trước kia, thực lực tổng hợp thập lục cường Tân Nhân Vương lần này tuyệt đối là một lần mạnh nhất. Nhưng...
Trong những cuộc tranh tài Tân Nhân Vương trước kia, chỉ cần đến thời đại đạt thức tỉnh chung cực, nhất định sẽ có người ở trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương phát sinh chuyện thức tỉnh chung cực.
Hiện tại thì sao?
Lý Phách rất nghi ngờ, vì sao hậu nhân được ba đại huyết mạch chung cực rất xem trọng, đừng nói tới thức tỉnh chung cực, ngay cả một người thức tỉnh thiên cực cũng chưa xuất hiện. Chẳng lẽ là do Càn Kình tạo áp lực quá lớn đối với bọn họ sao?
Mười lăm ngày, Càn Kình chỉ ra tay mấy lần. Mỗi lần đều là dùng một đầu ngón tay giết chết đối thủ. Loại khí thế vô địch này được bồi dưỡng càng ngày càng đủ.
Hơn nữa, bởi vì liên quan đến phong ấn, Lý Phách có thể cảm giác được rất rõ ràng, mấy ngày nay Càn Kình trước sau duy trì khổ luyện với cường độ cao, trong cơ thể ẩn chứa uy năng đáng sợ tới mức nào. Nếu như một ngày giải phong ấn này ra, sợ rằng thật sự không cần nổ nát bất kỳ đấu kỹ nào, vẫn có thể tiến hành đánh một trận ngang hàng với Càn Chiến Huyền, không phải hoàn toàn ở trạng thái không ổn, chỉ đánh xong một phút như lần trước.
- Lý lão gia tử, tối nay ta quyết định trùng kích thử một lần xem sao.
Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ cười tủm tỉm nhìn Lý Phách, đột nhiên nói ra một câu khiến rất nhiều người đều nghe không hiểu.
- Ngươi muốn trùng kích sao?
Lý Phách nhíu mày một cái:
- Lão phu lớn tuổi hơn ngươi, ngươi giành trùng kích trước ta như vậy không tốt lắm đâu? Trùng kích thất bại không sao, trùng kích thành công, ta biết để cái mặt già của ta vào đâu?
Bàn Hoành Cơ cười không đáp nhìn Lý Phách. Mười lăm ngày xem chiến, mười lăm ngày phong ấn, mười lăm ngày điều chỉnh còn có mười lăm ngày khổ luyện. Lúc này ý nghĩ muốn trùng kích thức tỉnh chung cực giống như núi lửa sôi trào, lại không cách nào áp chế được kích động mãnh liệt này.
Thành công, cũng được, không thành công, cũng được, phải trùng kích một lần!
Bàn Hoành Cơ không muốn lại tiếp tục chờ đợi nữa. Tinh thần và thân thể của mình đã điều chỉnh đến trạng thái đỉnh phong. Nếu tiếp tục kéo dài xuống nữa, mình có thể sẽ nảy sinh suy nghĩ lo được lo mất, đến lúc đó ngược lại sẽ trở thành cản trở lớn khi trùng kích thức tỉnh chung cực.
- Càn Kình, ngươi cảm thấy ta có mấy thành cơ hội?
Bàn Hoành Cơ cười nhìn Càn Kình từ trong ma đạo khí trọng lực đi ra. Lúc này toàn thân hắn đều đầy mồ hôi, giống như vừa bị người đẩy vào trong nước lao ra.
Danh hiệu Tân Nhân Vương sao?
Càn Kình cười khẽ ngồi ở trên ghế ngước nhìn lên bầu trời. Mục tiêu của mình chính là Càn gia! Mục tiêu này từ trước tới nay vẫn không thay đổi! Lấy được danh hiệu Tân Nhân Vương, ở trên lôi đài đánh bại Càn Chiến Huyền, đến Càn Châu ép Càn gia cung kính tiễn phụ thân đi ra! Sau đó... Hóa thân thành Kích Lưu Phi Kính, đi tới Ma tộc kết hôn với Lộ Tây Pháp Lưu Thủy!
- Cơ hội không lớn...
Càn Kình trầm ngâm nhìn Bàn Hoành Cơ mấy giây khẽ lắc đầu:
- Sợ rằng cơ hội cũng chưa tới hai thành.
- Không được hai thành sao?
Bàn Hoành Cơ mỉm cười:
- Thật may, thật may. Còn tốt hơn so với suy nghĩ của ta. Bản thân ta cảm giác, thật ra có lẽ cơ hội của ta còn chưa đủ một thành.
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Bàn Hoành Cơ sửng sốt nói:
- Thật ra, ta cũng nghĩ như vậy...
Bàn Hoành Cơ cười ha ha đứng lên. Tiếng cười sang sảng có thêm vài phần tự giễu mùi:
- Tiểu tử ngươi, thật đúng là đủ thành thật, người không biết chính là người thoải mái nhất.
Càn Kình nhận từ trong tay Lý Phách một khối đấu tinh cực lớn. Bàn tay hắn đặt ở trên đấu tinh, hấp thu đấu năng trong đó. Mười lăm ngày này khổ luyện tiêu hao, mỗi ngày đều có hơn mười lần đấu khí phóng ra sạch. Nếu như không có lượng đấu tinh do gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu và rắn chín đầu ủng hộ, thực lực mọi người cũng không có khả năng lại nâng cao nhanh như vậy.
Dưới tình huống Càn Kình hấp thu đấu năng, đấu tinh rất nhanh đã trở nên ảm đạm.
Lý Phách cười híp mắt hỏi:
- Còn ta thì sao?
- Ngài... Cơ hội có khả năng còn không bằng một nửa Xà Hoàng.
Lý Phách chậm rãi gật đầu. Mặc dù có thuốc thần bí và phong ấn giúp đỡ, nhưng thức tỉnh chung cực là một chuyện rất thần kỳ. Bất kỳ ai cũng không thể nắm chắc hoàn toàn, nhất định có thể hoàn thành chuyện này.
- Mệt chết ta...
Đoạn Phong Bất Nhị đặt mông trực tiếp ngồi ở trên mặt đất bên cạnh chiếc ghế của Bàn Hoành Cơ, cũng tiếp nhận từ trong tay Xà Hoàng một khối đấu tinh cực lớn điên cuồng cắn nuốt đấu năng trong đó.
Không bao lâu sau, các chiến sĩ trẻ tuổi từ trong ma đạo khí trọng lực trở về. Bọn họ đều làm những chuyện không khác gì Đoạn Phong Bất Nhị.
- Đại thúc Xà Hoàng, ta nói các ngươi thế lực lớn như vậy, còn không tìm được tiểu tử Càn Vô Thanh kia sao?
Đoạn Phong Bất Nhị dứt khoát nằm thẳng trên mặt đất, tạo hình người, hai tay ôm khối đấu tinh lớn ở trước ngực, tham lam cắn nuốt đấu năng, đồng thời lại không muốn để cho miệng nhàn rỗi.
Bàn Hoành Cơ khẽ nhíu lông:
- Vẫn không cách nào tìm được. Hắn giống như biến mất vào trong không khí vậy.
- Đây là vong linh.
Lý Phách thở dài:
- Nếu như tất cả vong linh đều cường đại như vậy...
- Làm sao có thể...
Đoạn Phong Bất Nhị điều chỉnh tư thế nằm một chút:
- Lần trước ở biển cát cổ hoang, phát hiện thực lực bọn họ cũng có phân chia đẳng cấp.
- Cái này ta biết.
Lý Phách cười nhìn Đoạn Phong Bất Nhị:
- Về vong linh, ta biết sớm hơn so với các ngươi.
Đoạn Phong Bất Nhị nhún vai không tiếp tục tranh luận, thay đổi một đề tài khác:
- Ngày mai thi đấu thập lục cường. Các ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Đụng phải ta, ta sẽ không lưu tình!
Lý Lôi Long trầm mặc nắm chặt nắm đấm. Đã tiến vào thập lục cường, mình vẫn chỉ là Thực Thánh đỉnh phong. Với tình trạng như vậy làm sao đi khiêu chiến với Càn Kình được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...